16.4 Bữa tối hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối hội ngộ.

'Mày thật sự đang đùa, hay mày đã hẹn hò với ai ở trường trung học?', Gun hỏi lần nữa, giữ vững chủ đề mặc dù hoạt động của cuộc trò chuyện đã chuyển sang chủ đề khác. Off cảm thấy phiền phức trước sự đeo bám của Gun về vấn đề này.

'Mày có muốn tao trả lời có không?', Off đáp lại bằng một câu hỏi khác, 'Mày có muốn tao nói rằng tao đã hẹn hò với một người nhưng không ai biết không?'

'Vậy, mày có đúng không?'

'Gun', Alice tham gia, đưa tay lên và đặt lên tay cậu ấy, 'Tao chắc chắn Off chỉ đang đùa thôi', giọng nói của cô ấy phần nào khiến Gun cảm thấy thoải mái hơn một chút.

'Tao đoán là vậy', Gun gật đầu, 'Dù sao thì Off cũng chưa bao giờ nghiêm túc với những thứ đó ở trường trung học'

'Và làm sao mày biết? Hả?', Off cắn lại với một nụ cười khúc khích khô khốc, ngả người ra sau và khoanh tay, 'Làm sao mày biết?', hắn hỏi lại, biết rằng Gun không đủ can đảm để nói với mọi người trong căn phòng này. Nếu hồi đó cậu đã không đủ can đảm để bước về phía Off trong bữa tiệc, thì hắn chắc như đinh đóng cột rằng hiện tại cậu cũng sẽ không.

Gun không nói gì. Trên thực tế, cậu đã phớt lờ Off, chộp lấy một ly rượu và uống cạn nó chỉ trong một hơi.

'Cẩn thận đấy', Off nhếch mép cười, 'Bọn tao không muốn mày say đâu'

'Giờ tao biết cách uống rồi', Gun trừng mắt nhìn hắn, 'Tao không còn là trẻ con nữa'

'Tao cũng hy vọng vậy', Off trả lời, 'Sáu năm rồi còn gì'

'Câm miệng'

'Được rồi tụi mày, hai người đang cãi nhau về chuyện gì vậy?', Tay cuối cùng cũng tham gia sau khi lắng nghe cuộc tranh cãi và không tìm thấy điểm bắt đầu hợp lý nào, để giải thích tại sao sự căng thẳng lại đột nhiên bắt đầu gia tăng giữa hai người họ, 'Đừng nói với tao sau ngần ấy thời gian bọn mày vẫn ghét nhau nha'

'Tao không ghét hắn ta', Gun khẳng định một cách rõ ràng, 'Chỉ ngạc nhiên là Off không thay đổi gì mấy'

'Được rồi', Off đột nhiên ngồi dậy, đặt hai bàn tay nắm chặt lên bàn, cười khổ nhìn chàng trai bên kia bàn. Hắn không có thời gian để tiêu khiển cho một thằng Gun nhỏ mọn, thậm chí hắn còn không biết thái độ đó đến từ đâu. Cứ như thể họ sẽ thay đổi bất cứ khi nào có người khác ở xung quanh, bởi vì Gun chắc chắn sẽ không như thế này khi họ ở một mình trên sân thượng, 'Theo giả định, hãy coi như tao đang nói sự thật. Tao thực sự đã yêu một người ở trường trung học và tao đã nói với người ta rằng tao yêu người đó ba lần'

'Ồ, vậy sao mày không khai sáng cho tụi tao đi', Gun hỏi, rõ ràng muốn Off kể lại tất cả mọi chi tiết thứ đã khiến mọi người hoảng hốt, 'Hãy cho tụi tao biết mày đã nói rằng mày yêu người ta khi nào'

'Chà, một là sau khi làm tình', Off cười khẩy, khiến những người khác đang nghe phải trợn tròn mắt. Gun nhăn mũi trong giận dữ, trừng mắt nhìn chàng trai thúc giục hắn ta nói tiếp, 'Hai, ở một bữa tiệc'

'Và ba?', Gun nhấn mạnh vào câu trả lời, má cậu bắt đầu đỏ bừng. Alice ngay lập tức nhận thấy điều đó và cô bắt đầu nghi ngờ liệu cậu bé có tỉnh táo với cuộc trò chuyện này hay không.

'Ba...', Off chỉ ra, nhưng hắn đã dừng lại. Đột nhiên, một đợt hồi tưởng chạy qua tâm trí hắn khi hắn tìm lại những ký ức cuối cùng mà hắn có với Gun. Hắn không thể tin rằng mình vẫn nhớ được mọi thứ, từng câu từng chữ, thậm chí cả những chi tiết nhỏ.

Off đã nói với Gun rằng hắn yêu cậu khoảng ba lần.

Lần đầu tiên là sau khi lấy đi trinh tiết của cậu. Nhưng Gun đã ngủ say trước khi nghe thấy điều đó.

Lần thứ hai Off nói với Gun rằng hắn yêu cậu là sau bữa tiệc chia tay của mình. Lần đầu tiên Gun say xỉn. Cậu ấy đi khắp mọi nơi, la hét và chửi rủa trước khi nôn mửa khắp nơi lên người Off. Người cao hơn kéo cậu vào bồn tắm, lấy khăn lau mặt cho cậu. Gun đã nửa tỉnh nửa mơ khi hắn thì thầm vào tai cậu ba chữ đó. Gun đã quá say nên không thể nghe được.

Lần thứ ba và cũng là lần cuối cùng Off nói với Gun rằng hắn yêu cậu là dưới dạng một lá thư. Off đã nghĩ rằng việc viết thư thì quá drama và sến sẩm, nhưng vào buổi sáng ngày ra đi, hắn lại cảm thấy như mình đã quên điều gì đó. Hắn kiểm tra xung quanh phòng mình một lần nữa, nhìn qua những chiếc túi xách và liệt kê lại tất cả hành lý của mình. Sau đó hắn phát hiện ra rằng bản thân mình không quên thứ gì, nhưng tâm trí hắn đang nhắc nhở rằng mình đang bỏ lại một ai đó phía sau. Hắn biết mình không muốn chia tay như thế này, nhưng Gun đã từ chối gặp hắn. Hắn cũng hối hận vì đã không nói cho Gun biết cảm xúc thật của mình, nên dù có định kiến ​​về những bức thư tình, hắn thấy mình đang ngồi trong căn phòng trống, viết trên một mảnh giấy nhỏ với chữ viết tay lộn xộn nguệch ngoạc của mình trên đó.


Gửi: Gun Atthaphan,

Tao nói cho mày nghe một bí mật được không? Mày chính là lý do duy nhất khiến tao nghĩ đến việc ở lại. Và có lẽ tao vẫn ước mình đã làm vậy.

Chúng ta đã dành rất nhiều thời gian để ghét nhau, tao thậm chí không thể biết mình đã bắt đầu thích mày từ khi nào. Mày thật phiền phức và đáng ghét và đôi khi mày khiến tao khó chịu. Nhưng có lẽ đó là lý do tại sao tao thích mày vì mày luôn là chính mình khi ở bên tao và điều đó khiến tao cũng muốn là chính mình khi ở bên cạnh mày.

Tao thực sự không có gì nhiều để nói ngoài việc tao xin lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian để nhận ra cảm xúc của mình. Nếu biết mình sẽ cảm thấy như vậy thì tao đã không làm chuyện vớ vẩn nhiều đến thế.

Nếu có thể quay trở lại ngày đầu tiên đi học, tao sẽ tự nhủ đừng phán xét cậu bé nhỏ nhắn ở đầu hàng với dây ba lô đeo trên vai cậu ấy. Tao sẽ nói với cậu ấy rằng ngay cả khi cậu ấy trông đáng ghét nhưng thực ra cậu ấy rất dễ thương. Có lẽ tao sẽ xin giáo viên cho tao được ngồi cạnh cậu ấy để tao có thể phải lòng sớm hơn.

Tao hy vọng mày vui vẻ ở trường đại học. Mày đã làm việc rất chăm chỉ vì điều đó và tao hy vọng mày không quá căng thẳng và chỉ tận hưởng niềm vui thôi.

Có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng trong tương lai, nếu chúng ta gặp lại nhau, dù là năm hay hai mươi năm nữa, tao hy vọng mày sẽ là người hạnh phúc nhất từ trước đến nay.

Tao yêu mày,

Off Jumpol.


Sau nhiều giờ nắn nót những điều mình muốn nói, cuối cùng hắn đã vứt lá thư ấy đi. Thật là ngu ngốc. Hắn rời khỏi ngôi nhà thời thơ ấu của mình với mảnh giấy nhàu nát trong thùng rác được đề tên người nhận Gun Atthaphan Phunsawat.

'Ba?', Gun cao giọng hỏi lại, kéo Off về thực tại nơi hắn đang ngồi trong căn tin trường học cũ với Gun ở phía bên kia như mọi khi. Không có gì thay đổi giữa họ, nhưng đồng thời, mọi thứ đều thay đổi. Họ đứng về hai phía khác nhau, không phải vì ghét nhau như trước kia, mà bởi vì, giống như một gã ngốc, Off đã yêu chàng trai thấp bé mà hắn từng gọi là đối thủ của mình.

'Ba... tao đã không nói thẳng vào mặt cậu ấy', Off thì thầm, nhìn xuống chiếc đĩa không của mình, 'Nhưng tao ước gì mình đã làm vậy'

'Cậu ấy?', Fiat thì thầm với Oab với đôi mắt mở to, 'Cậu ấy là ai?'

'Tất cả tụi mày có thực sự muốn biết không?', Off nhếch mép cười khi nghe thấy tiếng xì xào của họ, sự tò mò ngày càng tăng lên khi họ chờ đợi, thậm chí không quan tâm đến việc Gun sẽ gần như ném ly rượu của mình vào Off nếu hắn ta dám thốt ra một cái tên.

Gun nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ là tên của mình, kể cả triệu năm nữa. Và cậu ấy thà chết còn hơn nghe thấy tên của người khác phát ra từ miệng Off.

'Trời ơi, tốt hơn hết là mày nên trả lời câu hỏi trước khi người khác nhắc lại chủ đề này và phá hỏng không khí', Arm thở dài, là người duy nhất ít tỏ ra quan tâm, nhưng vì những người khác đã dừng cuộc trò chuyện của họ vì chuyện chết tiệt này, anh ấy chỉ có thể tạo áp lực cho câu trả lời từ người bạn của mình, 'Mày đang nói về ai vậy?'






'Mày'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro