17.1 Bốn Tuần Trước Khi Khởi Hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn Tuần Trước Khi Khởi Hành.

Gun tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa bổ. Cậu cảm thấy buồn nôn đến tận xương tủy và thậm chí không thể biết mình đang ở đâu. Cậu cảm thấy một luồng hơi nóng dâng lên sau gáy và những mảnh ký ức của mình dần dần quay trở lại, nhưng nó vỡ thành từng mảnh và mù mờ. Cậu chưa bao giờ trải qua điều này trước đây và cậu rất lo lắng.

'Mày tỉnh rồi à?', cậu nghe thấy giọng ai đó và khi nhìn quanh, câu nhận ra thậm chí cậu còn không ở trong phòng của chính mình. Cậu ngước lên và thấy Off đang đứng ở cuối phòng, với những chiếc hộp ở hai bên phòng.

'Off? Tao đang ở đâu vậy?'

'Trong phòng tao', Off trả lời, 'Tối qua mày say nên tao đã nhắn tin cho mẹ mày rằng mày đang ngủ ở phòng tao', hắn nói thêm, trấn an Gun rằng cậu sẽ không gặp rắc rối, 'Bà ấy bảo hãy về nhà bất cứ khi nào mày muốn'

'Chúa ơi, chuyện quái gì đã xảy ra tối qua vậy?', Gun rên rỉ khi ngồi dậy, cảm thấy cơn đau đầu đập mạnh hơn mỗi khi cậu nhúc nhích.

'Đoán xem, đây là lần thứ hai tao sẽ phải đưa thuốc giảm đau cho mày', Off cười nhẹ chỉ vào chiếc bàn cạnh giường, với những viên thuốc mà hắn đã chuẩn bị sẵn cho Gun. Người kia chỉ có thể nhìn, má và tai đỏ bừng.

'Tao không... làm điều gì ngu ngốc phải không?'

'Mày đã nói là mày ghét tao', Off nóng lòng muốn nhắc lại, suốt đêm Gun lẩm bẩm ba chữ đó với hắn, khiến hắn băn khoăn không biết tình cảm thật sự của cậu bé ấy dành cho mình là gì. Hắn đã suy nghĩ về điều đó cả đêm khi ngủ trên sàn bên cạnh giường.

'Thật sao?', Gun thì thầm, nhìn xuống và nghịch nghịch ngón tay mình một cách lúng túng, 'Ừm... tao xin lỗi nếu đã làm vậy', cậu nói, không biết phải xin lỗi vì điều gì nữa khi mà cậu không thể nhớ được nhiều.

'Đừng lo', Off mỉm cười, 'Lời nói khi say thường không phải sự thật', hắn tuyên bố. Hắn đã cố gắng dọn dẹp đống tàn tích trong phòng khách và nhà bếp trước khi ba hắn quay lại. Hắn nguyền rủa Tay và Arm vì đã rời khỏi bữa tiệc mà không hề giúp đỡ. Hắn phải bóp vỡ tất cả các quả bóng bay và quét sạch đống rác mà chúng để lại xung quanh, phải nói là nó thật phiền phức.

'Còn chuyện gì xảy ra nữa?', Gun hỏi nhưng Off chỉ lắc đầu và nói với cậu rằng đêm qua không có chuyện gì xảy ra cả.

'Cảm giác say như thế nào?', Off quyết định kết thúc chủ đề, ngồi xuống nơi cuối giường. Biểu cảm của Gun khiến hắn bật cười khi nhìn người kia chun mũi và lắc đầu kịch liệt.

'Tao sẽ không bao giờ uống nữa', Gun ậm ừ, uống thuốc giảm đau và nhìn xung quanh. Cậu gãi đầu và từ từ mường tượng ra căn phòng của Off lần đầu tiên. Chàng trai ấy vẫn còn treo những tấm áp phích của những bộ phim cuối thập niên 80 trên tường, nhưng mọi thứ khác đều trống không. Tất cả đồ đạc của hắn đã được đóng gói trong thùng sẵn sàng để vận chuyển hoặc quyên góp. Có vẻ như Gun cuối cùng cũng đã bước chân được vào nhà Off nhưng đã quá muộn để hắn ở lại. Mọi thứ đã biến mất.

'Hahaha', Off đưa tay vuốt mái tóc xù ấy xuống. Mắt Gun vẫn còn hơi đỏ, tóc vương vãi khắp nơi và vẫn có mùi như người say, 'Mày có thể thể dùng nhà tắm của tao nếu muốn. Mày không muốn mẹ mày ngửi thấy mùi cồn chứ'

'Ồ đúng rồi', Gun gật đầu, thở vào tay và ngửi mùi hơi thở của chính mình, 'Cảm ơn'

'Tốt nhất là mày nên nhanh lên, tao cần phải đi sau vài phút nữa'

'Đi đâu vậy?'

'P'Pon và P'Pik gọi cho tao', Off mỉm cười nhưng lần này Gun nhận ra một thoáng buồn ẩn sau nó, 'Hôm nay họ định rải tro của bà Pho'

'Ồ', Gun thở ra và có sự im lặng giữa họ khi cậu không tìm được lời nào để nói. Off quá bình tĩnh và vui vẻ, cậu đã quên mất rằng chàng trai ấy chắc hẳn đang phải vật lộn, 'Muốn tao đi cùng không?'

'Mày sẽ không muốn đến dự một đám tang đâu', Off trả lời, 'Và tao sẽ không ép mày phải làm vậy'

'Tao sẽ đi', Gun ngắt lời hắn, đưa tay ra nắm lấy tay người kia, 'Vì mày'

Off nhìn xuống đôi bàn tay đang đan vào nhau của họ, mắt hắn tập trung vào làn da mịn màng của Gun so với làn da chai sạn của mình. Tay cậu cũng nhỏ nhắn hơn tay của hắn, nhưng bằng cách nào đó chúng lại vừa vặn một cách hoàn hảo.

'Nếu mày muốn'

————————————

Lái xe ra biển mất khoảng một giờ. Họ sống gần thành phố hơn một chút và Off đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vì cuộc hành trình đầy chông gai. Họ băng qua những khu rừng và những con đường biệt lập, cách xa đường cao tốc. Khi đến biển, hắn nắm chặt lấy tay Gun, khiến cậu bé ấy phải nhắc hắn buông tay.

P'Pik đang cầm chiếc bình đựng di cốt. Off không có mặt lúc hỏa thiêu bà ấy, hắn không biết mình có hối hận hay không. Có lẽ hắn sẽ hối hận trong tương lai, nhưng hiện tại, hắn cũng gần như không muốn ở đây.

'Cậu có muốn nói vài lời không?', P'Pon hỏi, ra hiệu cho hắn đứng cạnh P'Pik. Hắn cảm thấy những cơn gió khắc nghiệt tát vào mặt và khi nhìn ra phía chân trời, hắn cảm thấy trái tim mình như thắt lại một chút. Bà Pho sắp đi rồi, tro bụi của bà trôi theo sóng rồi sẽ tan biến.

'Em hy vọng bác ấy yên nghỉ', hắn thì thầm. P'Pik nhận thấy giọng nói đứt quãng của hắn và hắn bám vào Pon, lắc đầu khi cô giục hắn nói thêm điều gì đó. Việc Off có mặt ở đây đã đủ quá sức chịu đựng đối với hắn rồi.

'Chồng bác có phải là mối tình đầu của bác không?', Off có lần hỏi vào lúc tối muộn khi bà Pho ngồi thẫn thờ trên ghế, pha đồ uống cho khách hàng. Bà nhìn cậu bé và cười khúc khích. Chợ đêm vẫn ồn ào và tấp nập như mọi khi khiến Off khó có thể tập trung vào bài tập. Hắn quyết định chỉ bầu bạn với bà Pho ở phía trước, bỏ bê bài tập về nhà.

'Không hề', bà mỉm cười, 'Ông ấy là người cuối cùng của tôi'

'Nhưng bác không nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu ở bên mối tình đầu của mình sao?', Off nghĩ về điều đó. Hắn đã nghĩ người đầu tiên mà bạn dành tất cả tâm tư tình cảm mình sẽ quá đặc biệt để có thể buông tay. Đó là lý do tại sao hắn không hiểu nổi việc chia tay. Dù sao thì hồi đó hắn cũng không thể hiểu được.

'Những mối tình đầu được gọi là đầu tiên là có lý do Off. Cuộc đời là một hành trình dài và cậu luôn cần có một điểm khởi đầu. Từ đó trở đi, chỉ có một con đường phía trước cậu'

'Vậy là bác không quan tâm đến mối tình đầu của mình sao?', Off cảm thấy có lỗi. Hắn cảm thấy có lỗi cho người mà trở thành mối tình đầu của mình. Nếu hắn có thừa mứa những mối quan hệ, thì mối tình đầu của hắn có lẽ sẽ là mối tình đáng bị lãng quên nhất. Hoặc ít có liên quan nhất.

'Không, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến người đó', bà Pho vừa cười vừa uống nước, 'Có ai quên được mối tình đầu của họ đâu'

'Hừ', Off gật đầu.

'Nhưng, đừng quá buộc mình với cảm giác đó, Off', bà Pho cảnh báo hắn, 'Một ngày nào đó cậu sẽ bắt đầu nghĩ đến chuyện giả sử-sẽ như thế nào, nhưng cuối cùng, mối tình cuối cùng của cậu sẽ phá vỡ mọi đắn đo đó và cậu sẽ tự hỏi tại sao mình lại từng nghĩ đến việc quay lại với một mối tình cũ'

'Điều gì sẽ xảy ra nếu tình đầu cũng là tình cuối ạ?'

'Rất khó xảy ra', bà Pho đưa tay vuốt tóc hắn, 'Nhưng nghĩ thế cũng lãng mạn lắm'

————————————

Mặt trời đã lên cao, những đám mây được hình thành giữa bầu trời, mang những hình dạng khác nhau. Vào thời điểm này, bà ấy sẽ hòa vào cơn gió, P'Pik đóng chiếc bình rỗng lại trong khi dành một chút thời gian để mặc niệm.

'Cậu có cần chút thời gian không?', P'Pon hỏi và Off gật đầu. Những người khác quay trở lại xe và họ trấn an hắn rằng không cần phải vội vã. Hắn muốn ích kỷ và ở lại qua đêm. Hắn muốn cảm nhận những cơn gió ôm lấy mình và hình dung về bà Pho lần cuối. Nhưng hắn biết mình chỉ còn vài phút nữa thôi.

Gun đang cân nhắc xem có nên ở lại với Off hay không. Nhưng khi cậu cố gắng quay trở lại xe, P'Pik đã nhìn cậu một cách tuyệt vọng, như thể cầu xin cậu hãy ở lại với chàng trai ấy.

Off quá khó đoán, Gun không biết phải bắt đầu từ đâu để an ủi hắn. Mới đêm qua, chàng trai ấy còn đang tiệc tùng với bạn bè. Trước đó vài ngày, hắn đã lấy đi trinh tiết của cậu. Gun nghĩ Off đang trải qua quá nhiều cung bậc cảm xúc mà cậu không thể theo kịp và cậu chỉ dám ước rằng hắn sẽ không lạc lối trong mớ cảm xúc đó.

'Mày ổn chứ?', cậu hỏi khi quay lại, đứng bên cạnh Off. Người kia không nói gì. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào đường chân trời nơi biển nước gặp bầu trời.

'Tao sẽ ổn thôi', Off gật đầu, câu khẳng định mà hắn như thì thầm với chính mình hơn là Gun. Hắn cần phải nghe chính mình nói điều đó, nếu không, cuộc sống sẽ bắt hắn phải chịu đựng.

'Mày sẽ làm được', Gun trả lời, đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai hắn, 'Mày mạnh mẽ lắm'

'Tao có thể nhờ mày một việc được không?', Off nhìn xuống đất, cảm thấy ngón chân mình bị nghiền nát trong cát.

'Việc gì?'

'Tao nắm tay mày được không?'

Off tìm thấy sự an ủi khi Gun đan những ngón tay mình vào tay hắn. Không có cuộc trò chuyện nào khác giữa họ. Gun không cảm thấy cần thiết phải phá vỡ sự im lặng bằng giọng nói của cậu. Thay vào đó, cậu để Off đắm mình trong khoảnh khắc hiện hữu thuần túy, nơi hắn có thể hồi tưởng lại những suy nghĩ của mình, và buông bỏ những thứ mà hắn cần để cuối cùng hắn có thể ngủ ngon vào tối nay.

Cậu chưa bao giờ trải qua nỗi thương tiếc trước đây, nhưng cậu biết cuộc sống sẽ trở nên chó má, và chẳng bao lâu nữa, cậu sẽ đứng ở vị trí của Off. Cậu chỉ có thể ước mình sẽ mạnh mẽ được như người kia. Cậu nhận thấy rằng không một giọt nước mắt nào rơi từ chàng trai ấy và cậu ngưỡng mộ điều đó. Mẹ cậu luôn nói với cậu rằng khóc cũng không sao cả, và cậu đã quen với việc rơi nước mắt mỗi khi mọi chuyện không như ý muốn. Nhưng Off... Sẽ không sao nếu cả thế giới sắp sửa nổ tung ngay lúc này, chàng trai ấy vẫn ngẩng cao đầu và mỉm cười vượt qua điều đó.

'Mày nghĩ những cơn gió có thổi tới London không?', Off hỏi, 'Mày có nghĩ bác ấy sẽ đến thăm tao không?'

'Có lẽ bác ấy sẽ làm vậy', Gun thì thầm, 'Có thể bác ấy đã nhớ mày rồi đấy'

'Mày sẽ nhớ tao chứ?', Off cuối cùng cũng quay mặt lại nhìn Gun, ánh mắt hắn dừng lại ở đôi mắt nâu của cậu bé. Hắn nhận thấy khi mặt trời chiếu vào, nó đã chuyển sang màu vàng đồng.

'Liệu tao có nhớ một tên khó chịu, ồn ào và phiền phức nhất mà tao từng gặp không?', Gun chôn giấu cảm xúc thật của mình dưới nụ cười mỉa mai, nhưng nếu Off có để ý, Gun đã siết chặt tay mình hơn một chút, như cầu xin hắn đừng buông ra, 'Mày đang đề cao chính mình quá rồi đó'

Off bật cười trước câu trả lời của cậu. Họ dành thêm vài giây để nhìn ra khoảng không trước khi Off quay lại và nhìn thấy P'Pik đang tựa vào cốp xe đợi họ. Hắn buông tay Gun ra, lùi lại và ra hiệu cho họ rời đi.

'Đi thôi', hắn nói, 'P'Pik đang đợi chúng ta'

'Ừ. Được thôi', Gun trả lời, cảm thấy cơn gió lạnh lướt qua mình.

'Cảm ơn vì đã đi cùng', Off nói khi họ bắt đầu bước đi, 'Tao đã không nghĩ là mày có thể đi cùng với cơn say đó'

'Mày đã cho tao thuốc giảm đau mà', Gun chỉ ra, 'Nó đã giúp ích rất nhiều'

'Chà, may là mày không bị say khướt như tao', Off cười khúc khích, 'Cơn say của tao thường kéo dài hết cả ngày'

Hai chàng trai cãi nhau và đùa giỡn với nhau trong khi quay trở lại xe. Off muốn quay lại, nhưng hắn biết bà Pho sẽ nói với hắn rằng không còn gì để quay lại nữa. Bà luôn khuyên hắn hãy tiếp tục tiến về phía trước, vì vậy đó là điều mà hắn sẽ làm.

Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng Off nhắc tới bà Pho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro