17.3 Hai Tuần Trước Khi Khởi Hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai Tuần Trước Khi Khởi Hành.

Off nhìn quanh cửa hàng trống rỗng. P'Pik đã thu dọn những món đồ cuối cùng của bà Pho. Bà ấy không có ai để kế thừa lại đồ đạc của mình nên hầu hết chúng đều được đem làm từ thiện trong khi một số khác thì được tặng đi khắp khu phố. Off nhìn thấy Cherry đang đeo một chiếc vòng cổ cũ của bà ấy và hắn không khỏi mỉm cười khi bế cô bé lên và ôm cô.

'Tại sao mọi người lại bỏ đi hết vậy?', Cherry hỏi khi cô vòng cánh tay nhỏ bé của mình quanh cổ hắn. Cô tựa đầu vào giữa cổ hắn và Off có thể cảm nhận được trái tim mình đang thắt chặt lại vì cô bé.

'Anh xin lỗi, nhưng anh phải đi xa để học', Off đáp, ôm cô bé chặt hơn một chút, 'Nhưng có lẽ anh sẽ quay lại sớm thôi'

'Thật sao?', Cherry mở to mắt hỏi và hắn cảm có lỗi vì đã nhen nhóm hy vọng trong cô bé.

'Ừ', hắn gật đầu.

'Chà, chà, chà, có vẻ như ai đó phải giữ lời hứa của mình rồi', Fahsai bước vào cửa hàng nhỏ và Off quay lại nhìn cô ấy đang dựa vào khung cửa. Hắn mỉm cười thật tươi với cô và nhẹ nhàng đặt Cherry xuống, cô bé đã chạy ngay đến ôm cô ấy.

'Nhìn xem cuối cùng ai đã xuất hiện', Off nói đùa, khoanh tay lại, 'Chị đã ở đâu thế?'

'Tôi sắp bắt đầu năm cuối đại học rồi', Fahsai chỉ ra, 'Tôi cần phải chuẩn bị'

'Vậy, dạo này chị thế nào?', Off hỏi khi họ cùng nhau bước ra phía trước cửa hàng, với tay đút vào túi. Fahsai đề cập đến việc cô ấy đã nộp đơn xin thực tập bên ngoài thành phố, nghĩa là cô ấy sẽ không thể gặp gỡ mọi người nữa. Dường như mọi người đang dần đi theo những con đường riêng của mình, xa cách lẫn nhau, và Off trong giây lát đã cảm thấy xúc động. Hắn nhớ lại khoảng thời gian làm tình nguyện viên ở trạm cứu hộ động vật, và mọi người đã thỉnh thoảng đến thăm họ với thức ăn đóng hộp và thức ăn thừa từ tối hôm trước.

'Cậu biết đấy, tôi muốn gặp lại Gun trước khi rời đi', Fahsai bình luận, 'Tôi nhớ cậu ấy'

'Chị có thể gặp cậu ấy nếu chị muốn. Cậu ấy rảnh rỗi cả mùa hè đấy', Off nói thêm.

'Tôi tưởng cậu đã nói cậu không phải là bạn bè gì với Gun?', Fahsai cười khúc khích khi nghe Off, 'Làm sao cậu biết lịch trình của cậu ấy?'

'Uhh... em không', Off bối rối trước cách Fahsai nhìn chằm chằm vào mình. Cổ hắn bắt đầu nóng lên, tai hắn đỏ bừng khi cô mỉm cười một cách nghi ngờ với hắn, 'Cậu ấy là bạn cùng lớp của em, chỉ vậy thôi'

'Tôi cá là có', Fahsai cười khúc khích với hắn, cô đưa tay ra và xoa tóc hắn.

'Em đang nói sự thật! Gun chỉ là một người bạn mà thôi!'

'Vậy tại sao cậu lại thuyết phục tôi nhận cậu ấy làm ở trạm cứu hộ động vật?'

'Bởi vì chị nói rằng chị cần giúp đỡ và lúc đó em đã hứa với mẹ cậu ấy rằng em sẽ đưa cậu ta ra khỏi thư viện', Off thở dài và giải thích với cô ấy một lần nữa, 'Bọn em thậm chí còn không ưa nhau, tin em đi'

'Được rồi, được rồi', cô cười, cảm thấy thật thú vị khi Off bắt đầu có vẻ phòng thủ. Cô biết hắn có ý hoàn toàn ngược lại với cái cách mà hắn vẫy tay và lắc đầu với cô, 'Lần này tôi sẽ tin cậu'

Cặp đôi rẽ vào một góc phố và Off đang định hét lên gọi Cherry quay lại thì nhận thấy một người khác đang rẽ ở góc phố. Lưng cậu ấy quay về phía họ, nhưng giờ hắn đã ghi nhớ được Gun để biết bóng dáng cậu lướt qua từ đằng xa.

Gun làm gì ở đây vậy?

'Đợi đã, Fahsai, em cần phải đi', hắn vỗ nhẹ vào cánh tay cô trước khi chạy đến cuối chợ, nhìn quanh tìm cậu bé nhỏ nhắn, 'Gun?!', hắn gọi lớn, quay đầu lại khi quan sát con đường phía trước mình, 'Gun?!', hắn gọi lại lần nữa, nhưng cậu bé ấy đã hoàn toàn biến mất.

————————————

Một Tuần Trước Khi Khởi Hành.

Gun đã không nghe những cuộc gọi của hắn. Off đã nhắn tin cho cậu mỗi đêm, nhưng hắn không nhận được hồi âm nào từ cậu bé. Hắn muốn hỏi New hoặc thậm chí Alice xem Gun có ổn không, nhưng họ bắt đầu thắc mắc và hắn không muốn họ cảm thấy nghi ngờ. Hắn nhìn xuống đồng hồ, đã 12h01 và hắn vẫn không thể ngủ được. Hắn nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà và chờ đợi hồi đáp không bao giờ đến của Gun.

Có phải cậu ấy giận hắn không? Hay cậu ấy đang sắp sửa dần dần mất đi sự quan tâm đến hắn khi hắn sẽ rời đi trong chưa đầy một tuần nữa?

Hắn muốn ích kỷ. Hắn muốn chạy đến chỗ Gun và yêu cầu cậu dành những ngày cuối cùng bên cạnh mình. Hắn muốn lay Gun và cầu xin cậu ấy đừng bắt đầu hành động theo cách này khi họ chỉ còn vài ngày nữa. Chỉ còn vài ngày nữa, cho đến khi hắn phải trải qua buổi đêm, trong khi Gun, cậu ấy lại thức vào ban ngày.

'Chết tiệt', Off rít lên với chính mình khi đứng dậy khỏi giường, lấy áo khoác và chìa khóa nhà trước khi đóng sầm cửa và chạy nhanh nhất có thể.

Tiếng gõ cửa ương bướng, gay gắt và đập mạnh vào giờ giấc không giống ai. Mẹ của Gun dần cảm thấy khó chịu vì thằng nhóc tên Off Jumpol đã gõ cửa nhà họ vào lúc nửa đêm, thở hổn hển và đòi gặp Gun.

'Thằng bé ngủ rồi', mẹ Gun rên rỉ trong khi dụi mắt vì buồn ngủ, 'Mọi người đều đã ngủ, Off, nhìn xem mấy giờ rồi', bà chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường hành lang, 'Về nhà đi và quay lại khi đến giờ bình thường mà người ta còn thức'

'Con muốn nói vài điều với cậu ấy', hắn thở dốc, ngực phập phồng khi cố gắng lấy lại hơi thở. Hắn đã chạy băng qua cả thị trấn chỉ để gặp cậu.

'Nói với nó vào ngày mai nhé', mẹ Gun tựa đầu vào khung cửa, kiềm chế bản thân để không rên rỉ và mắng mỏ đứa trẻ. Bất chấp hành vi mặt dày mày dạn của hắn, bà vẫn có cảm tình với hắn. Bà biết hắn đã đến xem con trai mình trong buổi biểu diễn khi không có ai khác đến, bà nhìn thấy hắn đang trốn trong góc khi Gun được xướng tên ở vị trí đầu tiên và vỗ tay cho cậu. Bà không muốn chửi bới hắn lúc này.

'Con thích cậu ấy, thưa bác', hắn buột miệng khi bà chuẩn bị đóng cửa lại với hắn. Hắn bước một chân ra để ngăn cánh cửa đóng lại trước mặt mình. Mẹ Gun nắm chặt tay nắm cửa, nhìn lý do Off nhắm chặt mắt, cổ căng thẳng một cách lo lắng. Hắn đã chờ đợi một cái tát hay một cú đá từ bà Phunsawat nhưng không nhận được gì.

Off mở mắt ra và nhìn bà, thấy khuôn mặt lạnh lùng của bà khi bà nhìn chằm chằm lại mình.

'Tôi đã luôn nghĩ là cậu như vậy', bà thở dài và mỉm cười với hắn.

'Bác sẽ không đánh con chứ?'

'Sao tôi phải làm vậy?', bà ấy nghiêng đầu hỏi, 'Cậu tốt với con trai tôi... Hơi khó hiểu và hơi xấu tính, nhưng cậu có ý tốt', bà ấy mỉm cười với những lời cuối, 'Nhưng tôi không nghĩ cậu nên nói ra điều đó'

'Hả? Tại sao không ạ?'

'Gun nói với tôi rằng cậu sẽ sớm rời đi', bà chỉ ra, 'Sẽ không tốt hơn nếu giữ điều đó cho riêng mình thay vì để thằng bé trắng tay à?'

'Trắng tay?', Off cau mày lặp lại, 'Con sẽ không để cậu ấy trắng tay đâu'

'Cậu sẽ không à?', mẹ của Gun nói, 'Được rồi, vậy cậu có thể vào và nói chuyện với thằng bé', bà mở rộng cửa, nhường khoảng trống cho hắn bước vào, 'Nếu cậu hứa với nó cậu sẽ làm được nhiều hơn là chỉ nói rằng cậu thích nó, vậy thì vào đi và đánh thức nó dậy. Nhưng nếu cậu chỉ thú nhận và đằng nào cũng bỏ đi, thì tôi khuyên cậu nên về đi'

Off chết lặng. Hắn không biết tại sao mẹ Gun lại gay gắt với mình đến vậy và hắn chỉ muốn đẩy mình qua cửa, chạy ngay đến phòng Gun, nhưng trước khi hắn bước chân vào trong, lời nói của bà cuối cùng đã giáng vào hắn như một tảng đá, thẳng vào tâm trí vốn đã lưỡng lự của hắn.

Hắn sẽ làm gì sau khi tỏ tình với Gun? Nói với cậu ấy rằng hắn sẵn sàng giữ liên lạc với cậu khi hắn đang ở một nơi xa à? Có phải hắn thực sự sẽ thất hứa với cậu bé ấy? Nếu họ hứa sẽ ở bên nhau, liệu điều đó có tan biến khi hắn đến London không? Liệu họ có dần mất liên lạc và từ bỏ nhau khi bắt đầu cuộc sống mới? Liệu có phải Off sẽ bị Gun bỏ lại phía sau không?

Hắn đứng ở phía bên kia cánh cửa, nhìn chằm chằm xuống đôi chân dính chặt trên mặt đất của mình, quá sợ hãi để bước đi. Hắn siết chặt nắm tay và thở dài.

Gun nghe thấy tiếng cửa trước đóng lại, cậu cựa quậy, dụi mắt nhìn ra cánh cửa đang mở thì thấy đèn hành lang vẫn sáng. Cậu đứng dậy, ôm món đồ chơi nhồi bông của mình khi bước xuống và thấy mẹ đang đi lên lầu.

'Mẹ, có chuyện gì vậy?', Gun ngáp dài, nhưng tất cả những gì mẹ cậu làm là mỉm cười và hôn lên má cậu, chải lại tóc cho cậu.

'Không có gì đâu con yêu, quay lại ngủ đi', bà thì thầm và dẫn cậu về phòng.

————————————

Ngày ra đi.

'Mày đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ chưa?', Tay hỏi, nhìn quanh căn phòng trống của hắn và kéo hành lý cuối cùng ra ngoài trong khi hét lên để Arm giúp mình. Off bật cười khi nhìn hai người bạn thân nhất đang lóng ngóng và căng thẳng thay cho mình.

'Tao sẽ đến ngay', Off vỗ nhẹ vào lưng Arm, giục anh bắt kịp Tay ở phía trước nhà mình, nơi xe taxi đang đợi họ. Hắn có cảm giác kỳ lạ là mình đã để quên thứ gì đó và muốn kiểm tra phòng mình để xem.

Mọi thứ đã được dọn sạch. Chẳng còn lại gì, những tấm poster được cuộn lại vứt vào thùng rác, cái giường trống không, và tủ quần áo được dọn sạch. Hắn cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại khi nhìn thấy khung cảnh tuổi thơ của mình trông trống rỗng. Hắn thề rằng hắn ghét ngôi nhà này, hắn thậm chí không thể chịu đựng được việc ở lại đây, nhưng giờ đây khi sắp rời đi, hắn muốn ở lại dù chỉ một chút nữa thôi.

Giờ vẫn đang là sáng sớm, mặt trời còn chưa mọc nhưng hắn có chuyến bay sớm không thể bỏ lỡ. Hắn mừng khi tỉnh dậy và những người bạn thân nhất của hắn đã gọi điện cho hắn, hét lên rằng họ sẽ tiễn hắn dù có phải đi sớm đến thế nào. Và hắn biết Tay không phải là kiểu người thích dậy sớm.

'Mình thiếu thứ gì nhỉ?', hắn thì thầm với chính mình khi quỳ xuống sàn, nhìn xuống gầm giường và kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, nhưng mọi thứ đều trống rỗng. Hắn đã thiếu thứ gì vậy?

'Mày sẽ nhớ tao chứ?', Gun thì thầm vào lúc nửa đêm. Nhưng Off giả vờ ngủ, ôm gối của Gun ngủ trong phòng cậu bé đêm thứ ba liên tiếp, 'Tao cá là mày không', hắn lại nghe thấy Gun nói.

Tất nhiên là có rồi, hắn nghĩ.

Đó là Gun người mà hắn chưa gì đã cảm thấy nhớ. Off cười khúc khích một mình, túm tóc mình trước đợt sóng cảm xúc đột ngột ập đến khi hắn nhớ lại cái cách Gun nhìn mình mỗi khi hắn nói chuyện. Không ai dành cho hắn nhiều sự quan tâm như người kia và hắn coi đó là điều hiển nhiên. Đột nhiên hắn hối hận vì đã không bước qua mẹ Gun, chạy lên phòng lay cậu ấy dậy.

Tao yêu mày. Mày có biết không? Rằng tao đã yêu mày đến phát điên.

Off đã nghĩ rằng việc viết thư thì quá drama và sến sẩm, nhưng vào buổi sáng ngày ra đi, hắn lại cảm thấy như mình đã quên điều gì đó. Hắn kiểm tra xung quanh phòng mình một lần nữa, nhìn qua những chiếc túi xách và liệt kê lại tất cả hành lý của mình. Sau đó hắn phát hiện ra rằng bản thân mình không quên thứ gì, nhưng tâm trí hắn đang nhắc nhở rằng mình đang bỏ lại một ai đó phía sau. Hắn biết mình không muốn chia tay như thế này, nhưng Gun đã từ chối gặp hắn. Hắn cũng hối hận vì đã không nói cho Gun biết cảm xúc thật của mình, nên dù có định kiến ​​về những bức thư tình, hắn thấy mình đang ngồi trong căn phòng trống, viết trên một mảnh giấy nhỏ với chữ viết tay lộn xộn nguệch ngoạc của mình trên đó.

'Off! Mày đâu rồi? Chúng ta cần phải đi ngay!', Arm xông vào cửa, buộc Off phải vò nát mảnh giấy hắn đang viết. Hắn quay lại và nói với Arm rằng mình sẽ đến ngay. Hắn đứng dậy, nhìn xuống lá thư, đột nhiên một cảm giác xấu hổ ập đến trong hắn.

Thật là ngu ngốc. Hắn thật ngu ngốc khi nghĩ đến việc viết một lá thư.

'Đi thôi', hắn nói trong khi ném lá thư vào thùng rác, thứ duy nhất mà hắn bỏ lại, Arm nhìn Off gần như chạy ra khỏi phòng và đang định đi theo hắn, cho đến khi anh nhận ra mảnh giấy mà Off đã ném vào thùng rác, anh nhìn chằm chằm vào hắn một cách tò mò.

'Nhanh lên! Chúng ta không muốn bị kẹt xe đâu!'

'Mày ổn chứ?', Arm hỏi hắn khi họ rời khỏi nhà, vỗ vai hắn khi họ mở cửa taxi. Anh nhận thấy đôi má đỏ bừng của Off và cảm thấy Off thật vớ vẩn khi chàng trai ấy gật đầu và giả vờ cười với anh.

'Đi thôi nào'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro