17.4 Bữa tối hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối hội ngộ.

'Mày đang nói về ai vậy hả?', Arm cọc cằn hỏi hắn, cả căn phòng chìm trong im lặng vì căng thẳng khi họ thấy Off quay sang nhìn chằm chằm vào người khó ngờ nhất trong phòng.

'Mày', hắn gọi.

'Ai?!', tất cả đều hét lên khi nhìn theo ánh mắt của Off, dẫn họ đến chàng trai đã bắt đầu toàn bộ cuộc tranh cãi.

'Mày đó', hắn nói lại, lần này mắt hắn dán chặt vào đôi mắt màu vàng đồng đang nhìn thẳng vào mình. Hắn nắm chặt khăn ăn của mình và tính toán trong đầu, cố gắng đọc vẻ mặt vừa sốc vừa hoài nghi của Gun.

'Gun? Cậu ấy đang nói về Gun à?', mọi người đều đang tự lẩm bẩm với chính mình, mắt họ mở to và hàm thì rớt xuống sàn.

'Kể từ khi nào? Từ khi nào mà họ có gì đó với nhau vậy?'

'Đồ xảo trá', Gun cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng, khoanh tay và nhìn chằm chằm vào Off, 'Mày là một kẻ nói dối chết tiệt. Mày chưa bao giờ nói với tao rằng mày yêu tao cả'

'Tao đã nói tao yêu mày ba lần hồi trung học', Off thú nhận, 'Tất cả đều là dành cho mày'

'Tao sẽ biết nếu mày có nói với tao', Gun trả lời, vẫn tức giận vì Off đã nói dối mình một cách trắng trợn. Hắn sẽ nhận được gì từ điều đó chứ? Gun sẽ nhớ nếu hắn đã nói những lời đó với cậu, đó là tất cả những gì cậu đã từng muốn Off nói.

'Cái đêm chúng ta làm tình', Off bắt đầu, khiến mọi người phun hết đồ uống của mình ra khi hắn bắt đầu đi vào chi tiết mà không hề quan tâm bất cứ thứ gì nữa, 'Trời đang mưa và mày muốn tao giúp mày đóng cửa sổ bị bung vì gió... Nhưng thay vào đó, tao đã quá tập trung vào mày. Tao đã muốn có mày ngay lúc đó'

'Chúa ơi...', Tay phun rượu của anh ấy ra, quay lại nhìn người bạn thân của mình với đôi mắt mở to.

'Chúng ta đã làm tình và tao đã giúp mày lau người. Mày đã quá mệt để nghe tao nói', Off cười khúc khích, khiến Gun sôi máu trước việc hắn cảm thấy buồn cười khi đột nhiên tiết lộ bí mật của họ.

'Nói dối', là tất cả những gì Gun đáp lại.

'Cái đêm ở bữa tiệc', Off tiếp tục bất chấp sự can thiệp của Gun, 'Mày đã say và gây chuyện trước mặt mọi người. Mày nói với mọi người rằng mày ghét tao nhưng tao đã đưa mày lên lầu và giúp mày. Trước đây mày chưa bao giờ say xỉn và mày đã nôn khắp phòng tắm của tao. Tao ghét việc mày cứ lặp đi lặp lại rằng mày ghét tao đến mức nào. Tao muốn mày biết rằng tao đã không còn cảm thấy như vậy nữa, nhưng... Mày đã quá say để nghe tao nói'

Mày ghét tao, nhưng tao yêu mày.

Gun lắc đầu khi những mảnh ký ức cũ bắt đầu thấm vào tâm trí cậu, nhưng cậu không thể biết đó là giấc mơ hay hiện thực đang quay trở lại. Cậu đứng lên và cau có với Off.

'Đồ nói dối'

'Và lần thứ ba, nó đã viết cho mày một lá thư mà nó đã không gửi', một người khác ngắt lời, phá vỡ sự căng thẳng khi anh ấy rót cho mình một ly khác. Mọi người quay lại nhìn chằm chằm vào Arm.

'Cái gì?'

'Off đã viết cho mày một lá thư trước khi cậu ấy rời đi', Arm thú nhận, 'Tao đã nhìn thấy nó trong phòng cậu ấy. Nó được gửi tới một người tên là Gun Atthaphan Phunsawat'

'Mày đã đọc nó à?', Off quay lại nhìn chằm chằm vào bạn mình vì sốc, 'Mày điên rồi sao?'

'Dù sao thì mày cũng đã kể với tao ở sân bay rồi còn gì', Arm thì thầm với chính mình, nhưng những người còn lại trong phòng đều nghe thấy, 'Có gì khác biệt đâu?'

'Khoan, khoan, khoan', Tay vẫy tay loạn xạ khi thấy hai người bạn thân nhất của mình đang chăm chú nhìn nhau, 'Cái quái gì đang xảy ra vậy? Đây là một trò chơi khăm à? Ai đó có thể cho tao biết chuyện gì đang xảy ra không?'

'Tao đã đưa cho mày lá thư đó, Gun', Arm thú nhận, 'Mày đã vứt nó đi trước khi đọc, nên đó là lỗi của mày khi đã không biết'

'Mày đã làm cái gì chứ?'

————————————

Ngày ra đi.

'Off, mày có gì cần nói với tao không?', Arm hỏi khi họ nghe thấy thông báo khởi hành. Sau khi Off gửi hành lý của hắn vào, họ có vài tiếng rảnh rỗi trước khi hắn phải lên máy bay, vì vậy họ quyết định ăn sáng tại một trong những nhà hàng bên trong sân bay. Tay đang lười biếng, nghịch nghịch đồ ăn của mình và cho họ xem những bức ảnh về căn hộ mà ba mẹ anh đã mua cho anh để học đại học. Tay muốn ngày hôm đó phải vui vẻ thay vì buồn bã và Off cảm thấy có lỗi vì là người duy nhất bắt đầu cuộc trò chuyện nhưng lại không muốn nói chuyện.

Cuối cùng, khi Tay xin phép đi vệ sinh, Arm đưa tay ra nắm lấy tay Off, 'Off, thôi nào, vài tiếng nữa là mày đi rồi. Nói cho tao biết mày đang nghĩ gì đi', anh ấy cầu xin. Anh ấy ghét nhìn thấy Off như thế này. Người bạn thân của anh ấy đã làm mọi thứ có thể để giúp anh, từ việc giúp anh nói chuyện với Alice đến thậm chí hàn gắn mối quan hệ của anh và điều đó khiến anh ấy buồn khi anh thậm chí không thể an ủi tên bạn thân của mình.

'Tao chỉ cảm thấy như mình sắp rời đi mà không nói lời tạm biệt', Off cuối cùng cũng thú nhận, nhìn vào tay người bạn thân trên tay mình và mong muốn một ai đó khác.

'Giờ tụi tao đang ở đây với mày rồi', Arm chỉ ra, hiểu nhầm lời thú nhận của Off.

'Ý tao không phải là tụi mày'

'Vậy thì ai?'

'Gun'

'Gun Atthaphan?', Arm lặp lại cái tên đó với giọng bối rối, 'Tại sao mày lại muốn nói lời tạm biệt với nó?'

'Bởi vì tao yêu nó'

Arm chợt nhớ đến lá thư nhàu nát trong thùng rác của Off. Khi nhìn xuống, anh chỉ thấy được vài chữ cái lẫn lộn của G, H và N. Anh chưa kịp nhìn kỹ đã nhặt nó lên giấu vào ngăn kéo của Off, tự hứa với lòng mình sẽ quay lại lấy nó khi trở về từ sân bay. Anh chỉ có thể kết luận rằng lá thư đó hẳn là dành cho Gun.

'Liệu tao có muốn biết chuyện đó xảy ra như thế nào không nhỉ?', Arm cười, đẩy Off một cách trêu chọc, khiến chàng trai mỉm cười lần đầu tiên trong ngày hôm đó.

'Chúa ơi, tao thậm chí phải bắt đầu từ đâu đây?'

'Chà, mày có năm phút trước khi Tay quay lại từ nhà vệ sinh'

————————————

Arm từ sân bay trở về, đôi mắt sưng húp vì khóc khi nhìn Off bước về phía cổng lên máy bay, thấy bóng dáng hắn nhỏ dần cho đến khi biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt. Arm tự nhủ mình sẽ không khóc, nhưng khi Off nhanh chóng chạy ra khỏi cổng trước khi đưa vé, hắn nhảy lên nhảy xuống, làm mặt xấu và vẫy tay khiến họ bật cười trước khi tiếp viên hàng không yêu cầu hắn quay lại bên trong.

Off là một thằng ngốc. Nhưng là một thằng ngốc mà anh sẽ nhớ lắm.

'Tao không nghĩ cậu ấy cũng cảm thấy như tao, nhưng tao chỉ muốn cho cậu ấy biết. Ít nhất là trước khi tao đi'

Arm lau nước mắt khi cảm nhận được mảnh giấy nhàu nát trong tay. Anh ấy không biết Gun sống ở đâu, và anh ấy quá chìm đắm trong cảm xúc nên đã không thể hỏi Off, nhưng anh ấy hy vọng rằng Gun sẽ có mặt ở chợ.

Lúc này đã là giữa trưa, máy bay của Off có lẽ đã cất cánh rồi. Chợ thì vắng tanh và biệt lập. Anh chỉ mới tới chợ vài lần, nhưng cũng đủ rõ để biết cửa hàng bà Pho nằm ở đâu. Anh nhìn quanh, đi ngang qua mọi người, rón rén tìm kiếm người bạn học cũ.

'Gun?', anh ấy gọi khi nhìn thấy ai đó nhỏ nhắn đi ngang qua ở cuối chợ, 'Gun!', anh ấy gọi thêm một lần nữa và thở phào nhẹ nhõm khi cậu bé quay lại khi nghe thấy tên mình. Anh mỉm cười chạy về phía cậu.

'Arm? Mày đang làm gì ở đây?', Gun hỏi.

'Tao vừa đi tiễn Off ở sân bay về', Arm giải thích và anh hơi bối rối khi Gun tỏ ra chán ghét khi nghe thấy tên Off, 'Nó đi rồi'

'Ừ', Gun gật đầu với vẻ mặt lạnh lùng. Arm đột nhiên cảm thấy không đủ can đảm để đưa lá thư cho cậu bé. Điều gì sẽ xảy ra nếu tên bạn thân của anh ấy đúng? Điều gì sẽ xảy ra nếu Gun không cảm thấy giống như người bạn thân của mình và anh chỉ làm xấu mặt Off  bằng cách đưa cho cậu ấy lá thư đó? Nhưng anh phải thử. Đó là điều duy nhất anh ấy có thể làm cho Off.

'Gun, có một thứ nó muốn đưa cho mày trước khi nó-', trước khi anh ấy có thể duỗi tay và đưa lá thư cho cậu ấy, Gun đã chế giễu anh với một nụ cười cay đắng mà anh chưa từng thấy ở Gun trước đây.

'Tao không muốn biết cậu ta đã nói gì với mày trước khi đi', Gun trả lời, 'Có lẽ đó là điều gì đó ngu ngốc'

'Gun, không... Off muốn mày có cái này', Arm nắm lấy tay Gun, ấn lá thư vào tay cậu.

Gun nhìn thấy tên mình, chắc chắn là vậy. Nó được viết rất rõ trên phong bì, với nét chữ của Off. Nhưng Gun chỉ vò nát nó hơn nữa để đáp lại.

'Bọn tao không ưa nhau, nên tao không biết tại sao cậu ấy lại nhờ mày gửi cho tao những thứ như thế này', Gun nhạo báng lá thư đó, xé nó ra cho đến khi không còn nhìn thấy tên mình trên đó nữa, cho đến khi nó chỉ còn là những mảnh giấy vụn trên mặt đất.

'Gun, thôi nào, đừng như vậy-'

'Tao phải đi đây', Gun nói trước khi Arm có thể tranh luận với cậu. Anh muốn hét vào mặt Gun và hỏi người kia tại sao cậu lại cảm thấy cay đắng và tức giận với Off như vậy. Nếu những gì người bạn thân của anh ấy nói là sự thật thì ít nhất Gun cũng phải cảm thấy tôn trọng Off chứ.

'Gun!', Arm gọi lớn, nhưng cậu bé đã bỏ đi, phớt lờ tiếng gọi của anh.

Gun thật ngu ngốc. Cậu thật ngu ngốc khi đến chợ đêm để biết rằng Off không yêu mình. Cậu thật ngu ngốc khi chạy đến chỗ Off chỉ để nghe những lời hắn nói với Fahsai.

'Em đang nói sự thật! Gun chỉ là một người bạn mà thôi!'

'Vậy tại sao cậu lại thuyết phục tôi nhận cậu ấy làm ở trạm cứu hộ động vật?'

'Bởi vì chị nói rằng chị cần giúp đỡ và lúc đó em đã hứa với mẹ cậu ấy rằng em sẽ đưa cậu ta ra khỏi thư viện', cậu nghe Off nói chuyện với Fahsai. Cậu thậm chí còn không biết rằng họ quen biết nhau. Cậu muốn gặp Off và quyết định ghé qua chợ để giúp hắn đóng gói. Cậu lo rằng Off sẽ cảm thấy buồn phiền nếu ở một mình trong cửa hàng của bà Pho, nên cậu thấy mình đang đi thẳng ra chợ thì thấy Off và Fahsai đang nói chuyện với nhau.

'Bọn em thậm chí còn không ưa nhau, tin em đi'

Gun không biết tại sao mình lại quay lại chợ vào ngày Off ra đi. Cậu không biết tại sao cậu vẫn quan tâm đến một người thậm chí không thích mình. Tuy nhiên, khi cậu nhìn đồng hồ, thấy thời gian đang điểm gần đến giờ bay của Off, cậu cảm thấy lồng ngực thắt lại và muốn chạy thật nhanh đến sân bay giống như trong phim. Nhưng thay vào đó, cậu lại thấy mình đang ở chợ đêm, đứng trong cửa hàng vắng của bà Pho.

Tất cả đều ngu ngốc. Cậu thật ngu ngốc. Cậu chạy về nhà mình. Chỉ còn vài tuần nữa là đến đại học và cậu thề sẽ quên đi mọi chuyện đã từng xảy ra. Cậu sẽ quên Off một lần và mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro