18.1 Cách đây năm năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách đây năm năm.

Học kỳ đầu tiên ở trường đại học vừa kết thúc và Gun đã về nhà để thăm mẹ mình. Cậu nhớ bà ấy và không khỏi bật khóc khi nhìn thấy bà đang đợi cậu ở cửa trước. Cậu thả hành lý xuống và chạy đến chỗ bà, cả hai trao nhau một cái ôm ấm áp mà cậu đã mong ước kể từ khi rời đi.

Cậu đã mất liên lạc với mọi người. Cái tuần mà mọi người dần rời đi, họ đã hứa sẽ giữ liên lạc. Nhưng những lời hứa đã vỡ tan khi họ chạm tới những đích đến mới. Thật khó để quay lại quá khứ khi bạn quá cuốn vào hiện tại. Những lo lắng về kỳ thi mới, sự liều lĩnh khi kết bạn mới, thử những điều mới mẻ và dành nhiều đêm để tự học nấu ăn, Gun trở nên quá bận rộn để nhìn lại. Các cuộc gọi và tin nhắn trở nên hiếm hoi cho đến một ngày, cậu ngừng gửi và rốt cuộc cũng ngừng nhận từ họ.

'Đại học thế nào?', mẹ cậu hỏi và cậu nói nó ổn. Cậu không nói dối. Nó thực sự ổn. Cậu đã kết giao với một vài người bạn, nói chuyện với các giáo sư của mình và thậm chí cậu còn tham dự một vài bữa tiệc. Nó không vui hay thú vị như cậu nghĩ và cậu thường xuyên cảm thấy cô đơn. Nhưng đó là cảm xúc đầu tiên của sự thay đổi. Cậu biết sớm hay muộn mọi thứ rồi sẽ tốt hơn.

'Mẹ nghe nói từ một số phụ huynh rằng mọi người hiện đang về thăm nhà', mẹ cậu nói và Gun cảm thấy ngực mình thắt lại. Cậu biết một người có lẽ sẽ không quay lại, 'Có thể đây là thời điểm hoàn hảo để thăm bạn bè cũ của con và gặp gỡ nhau?', mẹ cậu gợi ý. Cậu đã gật đầu và nói có lẽ vậy, không biết liệu việc gặp lại những người bạn cũ sau khi cắt đứt liên lạc với họ có khó xử hay không. Cậu nghĩ đến ý tưởng mọi người sẽ trở về nhà và tự hỏi liệu tên ngốc cao lớn đó có đủ tình cảm để thỉnh thoảng về thăm không.

Gun tự hứa với mình rằng sẽ quên Off đi và cậu đã cố. Nhưng khi bắt đầu học đại học, cậu nhận thấy anh chàng đó đã xuất hiện trong tâm trí mình trong những khoảnh khắc ngẫu nhiên. Cậu nghe thấy giọng Off mỗi khi ngồi trong giảng đường và cậu quay lại như mong đợi hắn ngồi phía sau. Thỉnh thoảng cậu nhìn thấy khuôn mặt của hắn giữa đám đông khi tham gia các bữa tiệc ở trường đại học. Hắn luôn cười hoặc đôi khi hắn đang mỉm cười với cậu. Điều đó thật khốn nạn. Off là một tên chó má đáng để quên đi.

————————————

Cậu thấy mình đang ghé thăm chợ đêm, mặc dù chẳng còn gì để quay lại. Mọi thứ vẫn vậy, nhưng giờ nó lại có cảm giác rất khác. Cửa hàng của bà Pho đã được sửa sang lại và bán cho một người khác đang chuẩn bị mở tiệm bánh bao. Cậu chợt thèm ly trà sữa hồng cũ của bà ấy và cảm thấy nghẹn ngào trong cổ họng khi bước tới tìm tấm bảng mà Off đã mua để tưởng nhớ về bà trước khi rời đi. Nó được treo trên tường cửa hàng của bà ấy và người chủ mới đã rất tốt bụng khi đã giữ nó ở đó.

Achara Pho

1931-2014

Cậu phủi đống mạng nhện đang bám xoắn quanh tấm bảng và đọc tên bà ấy. Off chưa bao giờ nhìn thấy nó, hắn đã rời đi trước khi nó được treo lên. Nhưng cậu nghe nói rằng Tay và Arm đã đảm bảo sẽ lắp nó trước khi họ lên đường vào đại học.

'Gun?', cậu nghe thấy tên mình và quay lại thì thấy P'Pik đang vẫy tay với mình. Cậu mỉm cười ngay khi nhận ra người đàn ông đó, bước đến quầy hàng của anh ấy, 'Cậu quay lại rồi à?', thật ngạc nhiên khi biết người đàn ông đó vẫn còn nhớ đến cậu.

'Chỉ một tuần thôi ạ', cậu nói, 'Em chỉ muốn về thăm mẹ. Mọi người buôn bán thế nào rồi?'

'Chà, tôi đoán là đủ bắt kịp với cuộc sống', P'Pik cười với cậu, 'Gần đây cậu có nghe tin gì từ Off không?'

'Không ạ', Gun lắc đầu, 'Anh thì sao?'

'Không', P'Pik thở dài, 'Cứ như thể cậu ta đã rời đi cùng bà Pho vậy', anh ấy nói, với vẻ mặt buồn bã. 'Nhưng bạn bè của Off đang ở đây. Họ luôn đến thăm và tỏ lòng kính trọng với bà Pho mỗi khi về'

'Ồ, thật sao?', Gun đột nhiên có vẻ tràn đầy hy vọng và cậu nghe theo chỉ dẫn của P'Pik khi cố gắng tìm kiếm họ. Cậu tự hỏi liệu có phải Tay là người đến thăm không, vì nếu vậy thì có thể New sẽ ở đó với anh ấy và cậu sẽ có cơ hội gặp gỡ và nói chuyện với họ. Cậu bước đến nhà hàng ở cuối chợ, ngạc nhiên khi thấy Arm và Alice đang ăn trưa.

'Alice', cậu gọi và ngay lập tức được chào đón bởi hai ánh mắt sửng sốt. Arm gần như bị nghẹn mì của mình.

'Gun, trời ơi, dạo này mày thế nào rồi?', Alice nói với cậu. Cô mỉm cười với cậu khi đứng dậy và ôm cậu. Có sự khó xử giữa họ, không phải vì bất cứ điều gì mà thực tế là thời gian đã tạo khoảng cách giữa họ. Alice đã thay đổi kiểu tóc, giờ cô để tóc mái và cô đã cao hơn một chút. Nhưng thật nhẹ nhõm khi cô vẫn ở bên Arm.

'Tao ổn. Tao đã nhớ mày đó', cậu thừa nhận và Alice bĩu môi, vuốt tóc cậu.

'Tao cũng nhớ mày'

'Sao rồi?', Arm gọi cậu, buộc mình phải vẫy tay với Gun và anh biết người kia cảm thấy khó có thể cư xử lịch sự với anh và anh hiểu điều đó. Cậu ấy mỉm cười và vẫy tay lại, 'Đại học thế nào?'

'Tốt', cậu ấy nói, 'À nhân tiện, còn tụi mày thì sao?'

'Chà, bọn tao quyết định thuê một căn hộ bên ngoài trường đại học thay vì sống trong khuôn viên trường', Alice tự mãn giải thích, kể những câu chuyện về việc cô ấy chuyển đến sống với Arm kể từ khi họ quyết định nhận vào cùng một trường đại học sau khi họ bàn bạc về nó suốt cả mùa hè. Trường đại học họ chọn tốt cho cả hai khóa học của họ và nó không quá xa nhà nên họ có thể tiếp tục về thăm gia đình bất cứ khi nào họ muốn. Nó thật hoàn hảo. Gun cảm thấy nhẹ nhõm trước nụ cười và vẻ mặt vui tươi của Alice, nhìn thấy bàn tay cô tự động đan vào tay Arm. Cảm ơn Chúa, điều đó vẫn không thay đổi nhiều.

'Vậy... có ai trong số tụi mày đã nói chuyện với Off chưa?', nụ cười của họ chợt tắt khi cậu hỏi và cậu biết rằng Off cũng ở rất xa tầm với của họ. Arm nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ, vẫn không quên lần cuối cùng họ nói chuyện, điều này để lại sự cay đắng trong miệng cả hai. Gun đã thề sẽ quên chàng trai ấy, và cậu gần như đã làm được, nhưng giống như một thằng chó khốn nạn, thỉnh thoảng hắn lại xuất hiện trong tâm trí cậu. Sau khi gặp Arm, cậu đã hy vọng sẽ giải tỏa được sự tò mò của mình. Cậu nghĩ, nếu biết Off đang thế nào thì cậu sẽ sớm quên được hắn thôi. Nhưng khi Arm giải thích rằng Off đã không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào của họ, cậu tự hỏi tại sao Off lại cắt đứt mọi liên lạc với họ. Cậu hiểu cho mình và Alice vì hắn chưa bao giờ thân thiết với họ, nhưng Arm? Một trong ba tên ngốc ở trường trung học?

'Tao chắc chắn rằng nó đang làm tốt ở London', Arm chỉ ra, nhưng mọi người đều có thể nói rằng anh ấy cũng đang lo lắng. Đã nửa năm rồi và Off bỗng nhiên như chưa từng tồn tại. Điều đó khiến Gun cũng lo lắng.

'Tao thích cậu ấy,' cuối cùng cậu cũng thừa nhận với họ và Alice nhíu mày, bối rối không biết Gun đang nói về điều gì.

'Thích ai?', cô ấy hỏi cậu, nhưng thay vào đó cậu lại nhìn chằm chằm vào Arm, một lời thú nhận muộn màng đáng lẽ phải xảy ra vào mùa hè năm ngoái.

'Off', Gun xụ mắt xuống, 'Tao đang tự hỏi cậu ấy thế nào rồi'

'Làm ơn làm phước nói lại dùm tao?', Arm mắc nghẹn, ho ra đồ uống, 'Tao tưởng mày ghét nó bỏ mẹ luôn mà?'

'Phức tạp lắm...', Gun thực sự không biết phải giải thích thế nào. Làm sao cậu có thể bắt đầu kể cho họ, giống như một công tắc vậy, tình cảm của cậu dành cho chàng trai ấy đột nhiên thay đổi và mọi thứ khác cũng vì thế mà đổi thay?

'Cú quay xe của thế kỷ', Arm thở dài, tự cười một mình khi nhìn thẳng vào mắt Gun. Anh ấy giữ nó cho riêng mình, cuộc trò chuyện cuối cùng với Off, và anh ấy có thể đã hối hận về điều đó. Anh cố gắng thuyết phục Off ở lại Thái Lan mặc dù Tay thuyết phục anh rằng việc rời đi với mẹ có thể tốt cho hắn sau việc ly hôn, nhưng anh lại ích kỷ. Anh muốn giữ người bạn thân ở gần mình. Vì vậy, khi Off thú nhận tại sân bay rằng ban đầu hắn nộp đơn vào cùng trường đại học với Gun, Arm đã cố gắng thuyết phục Off làm theo nó và ở lại vì cậu trai thấp bé đó nếu không muốn ở lại vì anh hoặc Tay. Off gần như đã dao động, anh nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt hắn, như thể hắn chỉ cần một cái cớ nhỏ để ở lại. Nếu Arm thúc đẩy mạnh hơn một chút, có lẽ Off đã ở lại.

'Tao biết điều này là vô nghĩa', Gun nói với họ, 'Nhưng-'

'Mày đã có thể nói với tao vào mùa hè năm ngoái', Arm ngắt lời cậu, vẫn khoanh tay và hơi cay đắng với Gun, 'Tại sao lại là bây giờ?'

'Tao chỉ...', Gun trả lời, nhưng cậu thậm chí còn không thể nói hết câu. Cậu không biết tại sao mình lại đột ngột thốt ra điều đó, nhưng bây giờ có lẽ mọi người đều đã bước qua cấp ba và đã quên mất cậu với Off, cảm giác như sức nặng của lời nói không còn đè nặng lên cậu nữa. 'Tao chỉ muốn ít nhất có một người biết', cậu thú nhận.

'Tại sao mày không nói điều đó với Off?', Arm hỏi.

'Mày biết Off mà', Gun rên rỉ, 'Điều gì khiến mày nghĩ cậu ấy thích lại tao?', cậu không thể quên được những gì mình đã nghe vào mùa hè năm ngoái. Nó vẫn nhức nhối mỗi khi cậu nghĩ về nó. Và nó phát ra từ miệng Off, điều đó đè nặng lên trái tim cậu hơn bao giờ hết.

Thằng chó này. Arm bắt đầu cười lớn, tràng cười bất chợt khiến Alice phải nhìn anh một cách kỳ lạ. Anh ta phải ôm bụng khi thấy một Gun Attaphan thông minh thực sự ngu ngốc đến mức nào. Anh muốn hét vào mặt Gun và nhắc nhở cậu về lá thư cậu xé nát đã chứa đựng tình cảm của Off dành cho cậu, nhưng anh quyết định không làm vậy. Dù sao thì anh ấy cũng không phải là fan cuồng của Gun, chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh nói với cậu bé ấy rằng cậu đã sai về mọi thứ? Vả lại anh cũng hầu như không liên lạc với Off, nên không có khả năng anh có thể truyền đạt thông tin lại cho tên bạn thân của mình.

Nhưng Arm vẫn yêu mến Off. Và nếu Gun là người mà Off nói rằng hắn có tình cảm thì điều tối thiểu anh ấy có thể làm là tha thứ cho cậu. Anh nhớ đến những bộ quần áo cũ anh giấu trên gác mái ở nhà cũ của Off.

'Một ngày nào đó Off có thể sẽ quay lại', Arm nói, mặc dù bản thân anh cũng bắt đầu không tin vào điều đó, 'Nó là một người đa cảm'

Gun gật đầu. Alice và Arm đã cho cậu một tia hy vọng. Cậu đã bám lấy nó lâu nhất có thể, quay lại trường Đại học và gọi điện cho Alice hàng năm, hỏi họ tung tích của tên ngốc cao lớn đó. Arm thậm chí còn đưa cho cậu thùng quần áo cũ của Off mà anh ấy nói rằng dù sao thì cũng sẽ bị vứt đi.

Cậu thấy mình đang ôm đống quần áo lại gần, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của chàng trai ấy khi mở thùng ra. Cậu gọi điện hàng năm, vào cùng một thời điểm trong suốt 5 năm liên tiếp. Cậu luôn nhận được câu trả lời giống nhau, một tiếng 'không' nhẹ nhàng từ Alice. Người kia thậm chí còn không biết liệu hắn đã học xong chưa hay có đang trong mối quan hệ nào hay không. Đó là một thói quen, với những câu trả lời giống nhau và cuối cùng Gun đã bỏ cuộc.

Cậu từ từ bước tiếp, giống như hầu hết mọi người khi bắt đầu mất dần hy vọng, và điều đó không khó chút nào. Đại học là một sự cải tiến. Cậu làm theo lời khuyên của mẹ và tận hưởng niềm vui, bắt đầu các mối quan hệ, dành thời gian cho bạn bè và thậm chí cải thiện khả năng uống rượu của mình. Cậu ngủ với người khác, tiệc tùng và thậm chí còn phê thuốc một lần. Cuộc sống sẽ dễ dàng biết mấy nếu Gun tiếp tục tiến về phía trước, vậy nên đó là điều cậu đã làm.

Cho đến khi Alice thay đổi câu trả lời của mình.

'Off đã trở lại Thái Lan'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro