18.2 Bữa tối hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối hội ngộ.

'Vậy, để tao làm rõ điều này nha', Oab kết thúc sự im lặng giữa họ, nhìn chằm chằm vào cả hai người với ánh mắt tò mò, 'Tụi mày đã hẹn hò à?'

'Không', Gun bẻ lại một cách giận dữ, 'Tụi tao đã vui vẻ một lần'

'Tao cũng đã handjob cho mày ở bữa tiệc của Mike', Off buột miệng.

'Cái gì?!', Mike hét lên, ho ra thức ăn trong miệng, 'Mày đã làm gì chứ?!'

'Ồ, thôi nào', Off đảo mắt khi nhìn chằm chằm vào Mike, 'Nhiều người còn làm hơn vậy nữa trong bữa tiệc của mày lần đó'

Gun cắn môi thở dài nặng nề, giận dữ trừng mắt nhìn Off, người đột nhiên không còn khóa mõm lại được nữa. Mọi thứ phun mẹ ra như một dòng thác chết tiệt, mọi bí mật, mọi khoảnh khắc họ chia sẻ với nhau.

'Off là một thằng lang chạ', Gun nhắc nhở mọi người, 'Lúc nào cậu ta cũng làm điều đó'

'Nhưng mày đã đổ nó à?', Jane hỏi Gun. Người kia nói có lý, Off có tiếng là lang chạ khắp nơi, còn Gun? Cậu ấy sẽ không bao giờ ngủ với bất cứ ai mà cậu không quan tâm, chứ đừng nói đến một người như Off.

'Sao mày cứ giấu diếm?', Off nghiêng đầu nhướng mày nghi ngờ nhìn Gun, 'Mày nói dối mọi người để được gì? Chúng ta không còn học trung học nữa, mày không cần phải tiếp tục che giấu đâu'

'Tao không đến bữa tối chết tiệt này để kể với mọi người', Gun nhăn mũi tức giận, nắm chặt khăn ăn, cố gắng ngăn mình hất rượu vào Off.

'Vậy thì mày đến đây để làm gì?'

'Để có mẹ nó sự giải thoát xứng đáng cho tao!'

Arm nhướng mày sợ hãi trước sự lên giọng đột ngột của Gun. Anh ấy không nói chuyện với Gun nhiều, nhưng anh ấy nghe Alice nói về cuộc trò chuyện của họ và hầu hết thời gian, Gun rất bình tĩnh và lý trí, nói về những mối quan hệ cậu ấy có, những lời mời làm việc mà cậu đã từ chối và những sự kiện đã xảy ra. Nhưng có một điều Alice nói cậu không bao giờ thay đổi, đó là câu hỏi cậu luôn hỏi kể từ lần cuối họ gặp nhau ở chợ đêm. Vì vậy, đột nhiên, tại sao Gun lại muốn chấm dứt nếu cậu vẫn đang tiếp tục hỏi về chàng trai ấy? Gun thật sự rất khó đoán và phức tạp.

'Được rồi, sao mọi người không bình tĩnh lại nhỉ?', Mild quyết định xen vào khi căng thẳng giữa hai người bắt đầu tăng lên, khiến mọi người xung quanh cảm thấy khó xử, 'Chúng ta nói chuyện khác nhé?'

'Mày đến đây vì muốn giải thoát?', Off chế giễu, cười cay đắng với Gun, 'Mày có sáu năm để quên tao'

'Off', Alice gọi, cảnh báo hắn ta lùi lại. Đây không phải là cuộc hội ngộ mà cô mong đợi cũng như mong muốn dành cho hai người họ. Cô đã hy vọng rằng với sự trở lại của Off, họ sẽ có thể cố hàn gắn mối quan hệ lỏng lẻo này và có thể tha thứ cho nhau, nhưng sự cay đắng toát ra từ cả hai người họ mạnh mẽ hơn cô mong đợi.

'Tao đã quên mày rồi', Gun đáp lại, 'Tao đã ở bên những chàng trai tốt hơn mày rất nhiều. Ít nhất thì mối tình đầu của tao đã thực sự nói với tao rằng cậu ấy yêu tao'

'Tốt cho mày thôi', Off cười khúc khích, cuối cùng cũng đứng dậy và cài lại cúc cổ tay áo, 'Bởi vì mối tình đầu của tao thì không'

'Mày đi đâu vậy?', Tay hỏi, đưa tay nắm lấy cổ tay Off, nhưng người kia đã hoàn toàn lui bước.

'Rất vui được gặp lại tất cả tụi mày', Off quay sang những bạn học cũ và mỉm cười với họ, 'Nhưng tao cần phải đi đây'

'Off, thôi nào', Mild gọi với giọng rên rỉ, 'Đừng rời đi như thế này'

'Có lẽ mối tình đầu của mày đã nhận ra mày ngu ngốc đến mức nào', Gun gọi to trước khi Off bước qua cửa, khiến hắn dừng bước. Hắn cười khúc khích khi quay lại và đối mặt với cậu, duy nhất mình cậu. Họ dán mắt vào nhau và mặc cho những người bạn cùng lớp cũ đang nhìn họ bằng đôi mắt dò xét, và mặc dù họ ở hai phía đối diện nhau trong phòng nhưng cứ như thể chỉ có hai người họ vậy.

'Mối tình đầu của tao chính là mày', hắn thừa nhận trước khi quay lại và mở cửa, rời khỏi bữa tối hội ngộ mà ngay từ đầu hắn đã không muốn tham dự.

'Vậy...', Tay thì thầm khi tiếng đóng cửa không còn vang vọng vào căn tin nữa, nhấn chìm căn phòng trong sự im lặng đến chói tai, 'Thật thú vị'

————————————

Bà Pho lấy chiếc chăn trong tủ ra, quấn lấy anh chàng Off bị cảm lạnh khi anh hắt hơi đến hộp khăn giấy thứ hai. Hắn bị bệnh nhưng vẫn đến thăm cửa hàng của người phụ nữ già vào lúc nửa đêm với những cuốn sách bài tập về nhà.

'Họ cần dừng việc cho bài tập về nhà', bà thở dài, vuốt tóc và cảm nhận làn da nóng bừng của hắn, 'Cậu cần phải nghỉ ngơi'

'Con cần phải hoàn thành cái này vào ngày mai', Off rên rỉ, quấn chăn quanh người trong khi nhìn chăm chú vào ghi chép của mình.

'Bài tập về nhà là gì vậy?', bà hỏi, nhìn xuống và căng mắt ra. Mọi thứ đều bằng tiếng Anh nên bà thấy rất khó để có thể đọc được.

'Tụi con phải phân tích một bài thơ của John Keats', Off trả lời bà, giọng hắn khàn đặc vì sổ mũi, 'Ông ấy là một nhà thơ người Anh'

'Và bài thơ nói về cái gì?'

'Tình yêu', Off rên rỉ, 'Ông ấy là một nhà thơ lãng mạn'

'Tôi chắc chắn sẽ rất thú vị khi phân tích một bài thơ về tình yêu', bà Pho cười rạng rỡ, ngồi xuống cạnh Off và ước gì mình có thể đọc được tiếng Anh. Bà ấy chưa bao giờ có được nền giáo dục đặc biệt như Off, đã là một điều kỳ diệu khi bà thậm chí có thể đọc và viết bằng ngôn ngữ của mình, nhưng cũng sẽ rất vui nếu học cách đọc một ngôn ngữ khác.

'Nó cũng thường thôi ạ', Off thở dài, cầm lấy tập thơ nguệch ngoạc của mình, 'Họ biến tình yêu thành bất cứ thứ gì. Gió, hoa, bầu trời. Họ cứ nói tình yêu có bất kỳ hình dạng nào. Thật ngu ngốc. Đó chỉ là một cảm xúc thôi'

'Tình yêu không chỉ là cảm xúc', bà Pho cười lớn 'Đó là một kỹ năng'

'Một kỹ năng?', Off hỏi. Hắn chưa bao giờ nghe ai mô tả tình yêu như một kỹ năng trước đây, kể cả những nhà thơ vĩ đại, 'Tại sao bác lại nghĩ như vậy?'

'Bởi vì yêu một người rất khó, đúng không?', bà Pho giải thích, 'Cậu cảm nhận được tình yêu, cậu cho và nhận nó. Cậu tự mình lo liệu, cậu đồng cảm, cậu quan tâm và hy sinh. Đối với tôi, tất cả đều là kỹ năng, cậu có nghĩ vậy không?'

'Con đoán vậy', Off gật đầu. Hắn không biết liệu mình có đồng ý với bà ấy hay không, nhưng điều đó có lý.

'Nhưng, tôi biết gì đâu?', bà Pho cười khúc khích, đứng dậy và quay lại phía trước khi nghe thấy tiếng khách hét lên gọi phục vụ, 'Cậu cứ làm bài và đi ngủ sớm nhé', bà nói với hắn trước khi rời đi, để hắn lại đọc bài thơ ấy một lần nữa.

————————————

Off thấy mình tự động đi về hướng chợ đêm. Khi trở lại Thái Lan, hắn nhớ lại những kỷ niệm sống động về tuổi thơ và tuổi trẻ của mình trên con đường náo nhiệt và đông đúc với đầy những quầy hàng thức ăn và hàng hóa khác nhau. Hắn nhớ đến khói thịt nướng nóng hổi và vị ngọt của trà sữa hồng mà hắn đã ăn và uống hàng đêm, nhớ mùi rượu và tiếng loa phát nhạc suốt đêm cho đến khi mặt trời mọc.

Hắn tự thề rằng sẽ không bao giờ quay trở lại. Nó gợi lại quá nhiều kỷ niệm.

Nhưng đôi chân đã kéo hắn đến đây ngay khi hắn bước ra khỏi cổng trường trung học cũ. Đó là một thói quen cũ mà hắn không biết mình vẫn còn. Hắn luôn đến thăm bà Pho sau giờ học, đó là một thói quen mà cơ thể hắn muốn tuân theo cho đến khi hắn nhìn thấy ánh đèn chợ chào đón mình lần đầu tiên sau 5 năm.

Nó trông vẫn vậy. Nó cũng có mùi như cũ, hỗn hợp của ngọt ngào, thịt và rượu bốc khói. Lượng khách đông nghịt, như thường lệ vào cuối tuần, người ta rúc vào những chiếc ghế cạnh quầy hàng và ăn uống thỏa thích. Hắn đang ăn mặc cực kỳ lịch sự với bộ vest của mình, đi ngang qua những người mặc quần short và áo thun, tóc buộc đuôi ngựa lộn xộn hoặc không buộc gì hết. Hắn nghe thấy tiếng hát phát ra từ một trong những cửa hàng, đồ uống được rót ra và chai lọ bị đập vỡ xuống đất, những mảnh thủy tinh vương vãi khắp nơi.

Điều này sẽ không bao giờ xảy ra ở London. Cảnh sát sẽ cảnh cáo bất cứ ai trước khi họ bắt đầu ném chai lọ, chơi nhạc lớn và gây rối khu vực. Hắn đã quen với phiên bản chợ đêm của người Anh, đó chỉ là những quán rượu xếp thành hàng bên kia đường, uống rượu và hút thuốc trong khi xem bóng đá trong tình trạng say xỉn. Nó gần như khiến hắn bị sốc vì quá khác biệt.

Hắn đang đi về phía cửa hàng cũ của bà Pho, biết rằng có lẽ ở đó đã có một hộ kinh doanh khác.

'Off Jumpol?', trước khi hắn có thể đến cửa hàng nhỏ đó, hắn nghe thấy ai đó hét tên mình giữa đám đông đang nói chuyện. Hắn quay đầu lại và ánh mắt hắn dừng lại ở một người đàn ông già với mái tóc muối tiêu, nhưng hắn nhận ra ông ta trong tích tắc.

'P'Pik', hắn mỉm cười khi bước ngang qua quầy hàng của anh ấy, chính xác là nơi nó luôn ở đó, chỉ cách quán bà Pho vài quầy hàng.

'Off con mẹ nó Jumpol!', người đàn ông già ấy hét lên khi mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy chàng trai trẻ. Off không khỏi bật cười trước phản ứng của anh ấy, ôm chặt lấy anh, 'Cậu về rồi!'

'Đúng vậy, em đây', Off cười rạng rỡ.

————————————

'Tao đã không biết rằng lớn lên mày lại trở thành một tên khốn', Arm chỉ ra khi họ đi về phía bãi đậu xe. Alice đấm vào vai anh ta, trừng mắt cảnh cáo anh ta khi họ đi ngang qua những chiếc xe của mình. Mọi người trong số họ đều đã uống quá nhiều và không thể lái xe, nên phải đi qua bãi đậu xe và đợi Uber.

'Chưa một lần nào trong trò chơi dự đoán của tao về cái quái gì có thể xảy ra tối nay, mà tao đặt cửa Off và Gun ăn nhau thời trung học cả', Fiat gọi to, tất cả họ đứng thành hàng trong khi nhìn xuống điện thoại, chờ những chiếc taxi đáng kính của họ đến đón.

'Tao cũng vậy', Oab bắt đầu cười, cảm thấy hơi ngà ngà khi dựa vào bức tường gạch. Anh ấy quay lại nhìn Gun, 'Cảm giác trở thành mối tình đầu của Off Jumpol thế nào?', anh ấy hỏi một cách trêu chọc, khiến mọi người khác cười khúc khích ngoại trừ người đàn ông được hỏi.

Gun khoanh tay nhìn thẳng ra con đường vắng vẻ, cảm nhận làn gió ấm áp phả vào má, trong đầu hồi tưởng lại những sự việc tối nay. Tất cả những gì cậu muốn là có một cuộc trò chuyện lịch sự với Off, nhưng với rượu vang trong mình và giọng nói ồn ào của mọi người về ký ức của họ, cậu có cảm giác như mình đang bị hút ngược trở lại thời điểm mười tám tuổi, tràn đầy những xung đột của hóc môn và phản ứng trẻ trâu.

'Arm', Gun gọi người đàn ông ấy bất chấp nhận xét trước đó của anh ta, 'Bức thư đó viết gì vậy?'

'Làm thế quái nào tao biết được?', Arm cười khẩy, 'Tao đã đọc nó cách đây năm năm rồi'

Sự im lặng bao trùm giữa cả nhóm và từng chiếc taxi rẽ vào góc đường về phía họ, đón từng người một. Mỗi người vẫy tay tạm biệt nhau, hứa sẽ giữ liên lạc và gặp lại nhau trong đám cưới của Alice và Arm.

'Chà, tốt hơn chúng ta cũng nên đi thôi', Tay thông báo khởi hành khi nhìn thấy những chiếc taxi đang hướng về phía mình. New mỉm cười với Gun, đưa tay ôm chặt Gun trước khi theo Tay ra xe.

'Nó nói rằng muốn ở lại vì mày', Arm cuối cùng nói với cậu khi chỉ còn có ba người họ đứng đó giữa đêm, 'Có điều gì đó ở mày trở thành lý do tại sao nó muốn ở lại'

Arm không nói dối, anh không thể nhớ phần lớn nội dung của bức thư, nhưng anh vẫn nhớ vài đoạn của nó, những đoạn nhỏ khiến anh chú ý khi đọc trên đường đến chợ, 'Nó cũng viết xuống ba từ đó. Tao nhớ rất rõ điều đó'

'Và tất cả những lần khác cậu ấy khẳng định rằng cậu ấy nói yêu tao? Chúng có đúng không?'

'Tao có ở đó khi hai người quất nhau không?', Arm chế giễu, nhìn Gun với đôi mắt mở to, 'Làm sao tao biết được?'

'Tin hay không là quyền của mày', cuối cùng Alice nói. Cô ấy nhìn thấy chiếc taxi của họ đang đến gần và đưa ra lời khuyên cuối cùng cho Gun, 'Nghe này, bọn tao không biết chuyện gì đã xảy ra giữa mày và Off. Không ai ngoại trừ hai người. Vì vậy, nếu mày thực sự bối rối, tại sao mày không hỏi cậu ấy? Một cách tử tế lần này?'

Alice ôm Gun lần cuối trước khi mở cửa và bước vào taxi. Arm bước sang phía bên kia, định mở cửa thì quay lại nhìn Gun.

'Nó nói với tao rằng nó đã nộp đơn vào Đại học Bangkok vì mày'

'Cái gì?'

'Trước khi mẹ của nó nói rằng bà ấy muốn nó đến London cùng với bà ấy, nó đã dự định học cùng trường đại học với mày'. Anh biết lẽ ra anh nên nói điều này với Gun nhiều năm trước khi họ gặp lại nhau ở chợ đêm. Anh chỉ có thể ước rằng lần này, những gì anh sắp nói sẽ tạo nên sự khác biệt, 'Tao không biết liệu thông tin này có làm mày thay đổi suy nghĩ về lời thú nhận tối nay của Off hay không, nhưng tao thì khác, tin tưởng nó'

'Tin tưởng cậu ta à?'

'Nếu nó nói nó yêu mày, vậy thì nó thực sự như vậy', Arm nói với cậu, 'Người bạn thân nhất của tao sẽ không nói dối về điều đó'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro