18.3 Bữa tối hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gun đã quá say để về căn hộ của mình. Thay vào đó, cậu gõ cửa ngôi nhà cũ, mẹ cậu mở cửa và thở dài khi ngửi thấy mùi rượu khắp người cậu.

'Có vui không?', bà hỏi một cách mỉa mai khi mở cửa, bật đèn cho cậu.

'Tụi con đã có một bữa tối hội ngộ', Gun giải thích với bà trước khi bà kịp bắt đầu mắng cậu. Cậu nhảy lên ghế sofa, chụp lấy một cái gối và ôm nó.

'Hội ngộ?'

'Trường trung học ạ', Gun nói, 'Họ gửi email cho bọn con về một bữa tối hội ngộ, nên con đã đi. Con nghĩ đến đây sẽ dễ dàng hơn là quay về căn hộ của con', cậu giải thích và cảm thấy buồn ngủ.

'Con có gặp Off không?'

Gun ngay lập tức ngồi dậy và ngạc nhiên khi nghe thấy tên hắn phát ra từ mẹ mình, 'Mẹ nhớ cậu ta à?'

'Sao lại không?', bà cười, 'Thằng bé là người duy nhất con đưa về nhà'

Gun nhìn bà, sự tò mò ngày càng lớn trong cậu khi nhìn mẹ mỉm cười trìu mến với ký ức đó. Cậu không biết liệu bà đã quên mất Off là ai hay bà thực sự thích chàng trai mà cậu thường xuyên gây gổ ở trường trung học. Nó làm cậu bối rối. Cậu nhíu mày rồi tựa đầu vào ghế sofa, muốn được thư giãn sau cả ngày căng thẳng.

'Mày thực sự đã quên tao à?'

'Ừ, ý tao là, tao phải làm vậy'

'Tại sao?'

'Nếu không thì, tao sẽ phát điên mất'

Cậu nhớ lại những gì anh chàng ấy đã nói với mình trên sân thượng. Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện của họ trước khi quay lại căn tin. Cậu cảm thấy cay đắng khi Off nói với cậu rằng hắn đã quên, cậu tưởng mình cũng vậy, nhưng cậu nhận ra rằng cậu không thể quên một người cứ thoáng qua trong tâm trí mình. Không giống như Off, người đã hoàn toàn xóa bỏ ký ức về cậu. Cậu đột nhiên muốn đổi vị thế với Off, để khiến hắn cảm thấy rằng cậu cũng không nhớ đến hắn. Nó phản tác dụng hoàn toàn.

'Con biết không, mẹ nhớ đứa trẻ đó', mẹ cậu thờ ơ nói tiếp, nhớ về cậu bé cao ráo đẹp trai thỉnh thoảng qua đêm ở nhà họ, 'Nó thực sự thích con'

'Cái gì?', Gun gọi bà, yêu cầu bà nhắc lại những gì vừa nói.

'Cậu ta thích con', bà ấy nhắc lại như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời, 'Không phải mẹ đã kể với con rằng cậu ấy đã đến thăm con vào mùa hè trước khi bắt đầu đại học sao?"

'Cậu ta cái gì cơ?'

'Ồ... chắc là không rồi', bà ấy nhăn mũi và cau mày khi nghĩ ngợi. Bà không nhớ mình có nhắc đến chuyện đó với Gun hay không nữa. Có lẽ bà đang già đi và đang lẫn lộn những ký ức của mình. Nhưng có một điều mà bà nhớ, đó là Off đã gõ cửa vào lúc nửa đêm, 'Lúc đó đã gần nửa đêm và nó đập cửa rất to. Mẹ tưởng nó là cảnh sát hay gì đó', bà cười khúc khích nhưng Gun thì không cười. Thay vào đó, cậu đứng dậy trước mặt bà.

'Cậu ấy đã muốn gì?'

'Mẹ nghĩ là nó muốn nói lời tạm biệt trước khi đi... Nó đã rời khỏi nơi này phải không?', bà hỏi, không chắc Off đã đi đâu, 'Hay là đi học đại học sớm?'

'Cậu ấy đã đi London', Gun nhắc nhở bà và bà vỗ tay sau khi nhớ ra.

'À đúng rồi', bà ấy mỉm cười, 'Nó nói với mẹ rằng nó thích con và muốn nói với con'

'Tại sao cậu ấy không làm?', Gun cuống cuồng hỏi, nhìn mẹ mình với vẻ sốc toàn tập, 'Mẹ không cho cậu ấy vào à?'

'Thành thật mà nói, Gun, chuyện đó đã cách đây nhiều năm rồi', bà thú nhận, 'Mẹ không thể nhớ hết mọi thứ'

Gun chợt nhớ tới tất cả những lời thú nhận của Off, từng lời một từ từ ùa vào. Có phải hắn đã nói sự thật với cậu không? Có phải hắn đã nói yêu cậu rất nhiều lần nhưng cậu lại bỏ lỡ? Có phải cậu thực sự đã bỏ lỡ tất cả?

'Sao mẹ không nói với con?', Gun hỏi mẹ, cảm thấy thất vọng, nhưng không phải với bà mà là với chính mình.

'Mẹ tưởng là mẹ đã nói rồi...', mẹ cậu nói, lo lắng khi cảm thấy con trai mình hơi run rẩy, 'Gun, con ổn chứ?'

'Con cần phải đi', Gun thông báo, lấy chìa khóa nhà dự phòng trên chiếc đĩa gốm cạnh lối vào, 'Con sẽ quay về sớm'

————————————

'Chúc mừng!', Off giơ chai bia mà P'Pik đưa cho, cả hai dừng lại ở quầy kế bên P'Pik. Có những nhân công mới mà Off chưa từng gặp trước đây, nhưng khi P'Pik thông báo về sự trở lại của hắn, một số người nhớ hắn đã đến chào, hoan nghênh hắn trở lại với những khuôn mặt ấm áp và cái ôm còn nồng nhiệt hơn nữa.

'Vậy, kể tôi nghe đi', P'Pik bắt đầu nói, giọng anh khàn đi vì khói thuốc lá, 'Cuộc sống ở London thế nào?'

'Nó cũng ổn', Off nói với anh ấy, giật lấy điếu thuốc từ tay P'Pik và cướp chiếc bật lửa của anh. Người đàn ông già cau có trước hành động đó nhưng bắt đầu cười khi Off châm điếu thuốc lá đang ngậm giữa môi mình.

'Vậy là, chàng trai trẻ đã học cách hút thuốc à?'

'Ở London lạnh bỏ mẹ', Off cười, thổi ra làn khói xám thiêu đốt phổi mình, 'Em cần phải giữ ấm mình bằng cách nào đó', P'Pik cười trước lời giải thích của hắn.

'Có cô gái nào không?', anh ấy hỏi, một nụ cười cứng rắn phát ra khi anh ấy lắc Off một cách tinh nghịch, thúc giục hắn nói ra và Off đã bật cười với anh.

'Có một cô', Off trả lời, 'Nhưng bọn em chỉ hẹn hò được vài tháng thôi'

'Tên cô ấy là gì?'

'Taylor'

'Ỏoo', P'Pik trêu hắn, 'Nghe như tên nước ngoài ấy. Cô ấy đến từ đâu?'

'Buckinghamshire', hắn trả lời và P'Pik nhướn mày. Người đàn ông già ấy chưa bao giờ nghe nói đến một nơi như vậy và Off phải giải thích với anh ấy rằng đó là một tỉnh ở Đông Nam nước Anh.

'Cô ấy có giàu như cậu không?', anh ấy hỏi.

'Cô ấy là trâm anh thế phiệt đấy', Off thừa nhận, rít thêm một hơi thuốc nữa khi nhớ đến người bạn gái đầu tiên mà mình từng có. Khi đặt chân đến London, hắn nghĩ mình không thể trở lại là con người cũ được nữa, không phải ở một thành phố đầy người lạ như thế này. Vì vậy, khi một cô gái ngỏ lời hẹn hò với hắn vào năm đầu đại học, hắn đã đồng ý và ngay lập tức bắt đầu mối quan hệ. Họ kéo dài không quá năm tháng. Cô ấy sang trọng và nói chuyện rất hay. Cô học cưỡi ngựa khi mới 5 tuổi và cha mẹ cô hàng năm đều đến Thụy Sĩ cho chuyến trượt tuyết gia đình.

'Tại sao nó không kéo dài được?', P'Pik hỏi, 'Đại học là thời điểm mà cậu nên tìm vợ'

'Bọn em mới năm nhất thôi', Off thừa nhận, 'Bọn em vẫn cần tập trung vào việc học của mình'

Đó là một lời nói dối. Off nhớ rằng Taylor đã chia tay mình vì hắn không thể nói với cô rằng hắn yêu cô ấy. Cô đã nói với hắn ba từ đó vào một đêm sau khi họ làm tình xong, nhưng dù có cố gắng đến đâu, hắn cũng không thể buộc mình nói lại điều đó với cô ấy được.

'Được rồi, lần sau cậu đến thăm thì tốt nhất nên giới thiệu cho tôi người bạn đời tương lai của cậu nhé', P'Pik tinh nghịch đe dọa anh ta, 'Có thể mang theo vài đứa nhỏ cũng được'

'Ở đó mà ước đi', Off vừa cười vừa thổi một hơi khói khác ra khỏi lồng ngực hắn, 'Em vẫn còn quá trẻ để có con'

'Ai biết được tương lai sẽ ra sao', P'Pik huýt sáo và vỗ tay thật to, 'Hãy chờ đợi điều bất ngờ'

'Chắc chắn rồi', Off cười lớn, vì hành động của P'Pik nhiều hơn, nó ồn ào và trơ trẽn hơn bao giờ hết.

'Off?! Off Jumpol?!'

Off chắc hẳn là say rồi, vì khi quay về phía tiếng gọi tên mình, hắn lại nhìn thấy Gun đang chen qua đám đông, đầu ngó nghiêng khắp các ngóc ngách như đang tìm kiếm ai đó.

'Mình không có thời gian cho việc này', hắn ta rên rỉ khi hút xong điếu thuốc, phủi tàn thuốc khi đứng dậy, 'Mày muốn gì?', hắn gọi Gun. Mặc dù không muốn làm trò giải trí cho cậu bé nữa, nhưng hắn vẫn thấy mình đang đi về phía người kia.

'Off', Gun thở ra nặng nề, cảm thấy phổi mình như bỏng rát vì chạy.

'Gun, mày đang làm gì ở đây?'

'Tao có thể hỏi mày một câu được không?', cậu cố gắng nói giữa những hơi thở. Off chống tay lên eo khi nhìn xuống chàng trai.

'Chuyện gì?'

'Mày đã nói thật à?', Gun hỏi, ngước nhìn hắn. Ánh sáng từ đèn chiếu vào mắt cậu, biến những viên ngọc màu nâu của cậu trở thành thứ gì đó màu vàng đồng. Off quên mất mình đã trở nên bị nhìn thấu như thế nào sau khi nhìn vào chính đôi mắt đó.

'Về cái gì?'

'Mày nói rằng mày đã nói yêu tao ba lần', Gun lặp lại, 'Mày có nói dối không?'

'Tại sao tao lại phải nói dối về điều đó?'

'Mày đã đến nhà tao và nói với mẹ tao rằng mày yêu tao à?'

'Ồ', Off lùi lại một bước trước làn sóng ký ức đang vả vào mặt mình, 'Bà ấy kể cho mày nghe à?'

Hơi thở của Gun nghẹn lại và cậu quan sát cách mà đôi mắt của Off đang nhìn lại mình. Hắn không nói dối. Mẹ cậu đã nói sự thật. Hắn đến để tỏ tình với cậu.

'Ồ, Gun đó phải không?', họ nghe thấy giọng của P'Pik từ phía sau, người đàn ông già nhìn qua để thấy một người đàn ông thấp hơn mặc vest đang đứng trước mặt Off. Khuôn mặt của cậu bé đã trưởng thành hơn một chút nhưng trông vẫn vậy.

Gun mỉm cười và vẫy tay chào anh ấy, nhưng cậu lại quay đầu lại nhìn Off. Đám đông ồn ào khiến họ mất tập trung nhưng cả hai không nói thêm điều gì với nhau. Thay vào đó, Gun mỉm cười với hắn, một nụ cười chân thành mà Off chưa từng thấy trước đây. Nó làm hắn ngạc nhiên. Mới cách đây không lâu, cậu bé trông như muốn giết hắn đến nơi, nhưng bây giờ trông cậu thật dễ thương. Off có chút kinh hãi.

'Ở đó đồ ăn dở quá', Gun phá vỡ sự im lặng, 'Chỉ có rượu là ngon'

'Tao có thể đồng ý với điều đó', Off gật đầu, bối rối trước sự thay đổi chủ đề đột ngột, nhưng hắn cũng xuôi theo người kia, tự hỏi Gun có thể dẫn họ đến đâu.

'Ở đây có gì ngon để ăn không? Tao vẫn đang đói'

'Chúng ta luôn có thể hỏi P'Pik', Off trả lời, 'Mày có muốn ngồi cùng bàn với bọn tao không?

'Ừ. Có chứ'

————————————

Cách đây mười năm. Ngày đầu tiên vào trường trung học

Off đã rất phấn khích. Hắn rạng rỡ khi nhìn chằm chằm vào mình trong gương, nhìn bộ đồng phục vừa vặn với hắn một cách hoàn hảo như thế nào. Ba mẹ hắn đã thiết kế riêng nó cho hắn và hắn đã rất nóng lòng được mặc nó vào. Hắn đã chờ đợi cả mùa hè, tưởng tượng về tất cả những người bạn mà hắn sẽ kết giao. Hắn chắc chắn sẽ ngồi ở phía sau, nơi có tất cả những đứa trẻ ngầu lòi. Hắn thậm chí còn có thể kết bạn với những người khoá trên.

Sân trường chật kín hàng trăm học sinh. Một số học sinh trông rất hào hứng - có lẽ họ là học sinh năm đầu cấp - trong khi số khác trông có vẻ ủ rũ trong ngày đầu tiên. Họ đã biết rõ về ngôi trường này để tiến vào lớp chủ nhiệm, nhưng Off phải nhìn xuống tờ giấy được gửi cho mình vài tuần trước. Đó là sơ đồ của toàn trường và nó được đánh dấu nơi hắn sẽ đến với lớp chủ nhiệm.

'Phòng 612', hắn tự nhủ khi nhìn qua các phòng, tìm kiếm con số trên tấm bảng. Hắn không muốn đến lớp muộn, hắn muốn giới thiệu bản thân với mọi người trước khi chuông reo. Hắn lại nhìn xuống mảnh giấy, chiếc ba lô đung đưa sang một bên khi hắn tập trung. Hắn đã không nhìn xem mình đang đi đâu và giống như hai thế giới va chạm vào nhau, hắn va phải một cậu bé khác đã làm rơi những quyển sách của cậu ấy lúc đó.

'Ui', hắn nghe thấy cậu bé rên rỉ và cuối cùng ngước lên thấy một chàng trai cao ngang mình, nhưng thấp hơn một chút, cậu cúi đầu và vô tình va vào Off.

'Mình xin lỗi', hắn kêu lên và quỳ xuống để giúp cậu bé với những cuốn sách của cậu ấy.

'Không sao đâu', cậu bé trả lời, giọng the thé và hơi lo lắng, 'Mình đang xem sơ đồ lớp học'

'Mình cũng vậy', Off mỉm cười, nhận ra cậu bé có lẽ cũng là học sinh năm đầu cấp, 'Mình đang tìm phòng 612'

'Ồ, giống nhau', cậu bé trả lời, 'Đó cũng là phòng chủ nhiệm của cậu à?'

'Ừ!', Off hào hứng đáp, 'Mình nghĩ chúng ta học chung lớp chủ nhiệm'

'Mình cũng nghĩ thế'

'Chúng ta cùng nhau đi tìm nhé', Off thở phào nhẹ nhõm khi tìm thấy một người. Hắn vòng tay quanh người kia khi lê bước đến cuối hành lang, 'Mà tên cậu là gì', hắn hỏi, cuối cùng cũng nhìn cậu bé một cách đàng hoàng. Tóc cậu ấy hơi bù xù, che mất trán, áo sơ mi đồng phục rộng thùng thình. Cậu đeo một cặp kính tròn to với tròng kính dày cứ trượt đến chóp mũi.

'Tên tôi là Atthaphan', cậu bé kêu lên, 'Nhưng biệt danh của tôi là Gun'

'Rất vui được gặp cậu Gun', Off cười rạng rỡ, 'Tên mình là Jumpol, nhưng ba mẹ mình gọi mình là Off'

Cậu bé hơi ngạc nhiên trước độ ồn ào của hắn nhưng Off không quan tâm. Dù cậu bé này là ai thì cũng sẽ học chung lớp với hắn, vì vậy hắn muốn chắc chắn rằng cậu bé vẫn nhớ mình để họ có thể làm bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro