5.4 Ba tháng năm cuối cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Off đã từng bị thu hút bởi con trai trước đây. Tất nhiên, hắn ta cũng bối rối giống như những người khác khi hắn đột nhiên nhận ra rằng, hắn đang nhìn các chàng trai chơi bóng đá vì những lý do khác ngoài trò chơi. Hắn giữ điều đó cho riêng mình, không phải vì hắn không nghĩ bạn bè sẽ chấp nhận mình. Tay gần như đã ôm New vào lòng khi họ ngồi trên khán đài để xem đội tuyển bóng đá của trường tập luyện, vì vậy Tay không thể đánh giá nếu hắn thừa nhận với anh rằng hắn cũng thích con trai. Arm cũng chẳng thèm quan tâm. Hắn chỉ không muốn nói với ai cho đến khi hắn chắc chắn rằng tâm trí hắn không phải chỉ đang chơi đùa với chính mình. Hắn cần phải chắc chắn về bản thân.

Nhưng hắn lại nghĩ về tầng thượng. Chắc hẳn đó đã là một giấc mơ ướt át. Không thể nào là Gun được, điều đó quá kỳ quặc. Đầu óc hắn sẽ rối tung lên nếu nghĩ rằng một tên phiền phức như Gun lại có sức hấp dẫn.

'Này!', Mike gọi họ khi anh ấy chạy đến khán đài, tóc anh ướt đẫm và dính chặt trên trán cùng với mồ hôi, 'Mọi người có muốn tham gia không? Buổi tập bóng đã xong rồi và giờ tụi này chỉ đang chơi cho vui một chút thôi', đội bóng đá cũng thường mời họ đến chơi một trận. Họ là những người chơi mức trung bình và Tay thì phá game, nhưng chơi cùng họ rất vui. Họ dành hàng giờ chỉ để cười đùa và chơi đánh nhau trong khi đá bóng sau giờ học.

'Tính cả tao vào', Off bỏ cuộc, muốn thoát khỏi những suy nghĩ về Gun nên đứng dậy và đập tay với Mike.

'Off! Vào team tao!', hắn nghe thấy Fiat chạy về phía mình, nhưng Mike đã tóm lấy eo hắn, lè lưỡi.

'Cậu ta đã ở trong đội của tao rồi', Mike gọi lớn, khoe khoang khi kéo Off ra sân.

'Tôi không biết chơi', New kêu lên nhưng cũng để Tay kéo mình ra sân.

'Tôi sẽ dạy cậu', Tay mỉm cười, 'Nào Fiat, tao về đội của mày'

'Không nha, cám ơn, mày như rác ấy', Fiat nói đơn giản nhưng khiến mọi người bật cười, phớt lờ trước những lời chửi bới của Tay dành cho họ.

------------------------------------

Gun rời khỏi thư viện sau khi làm xong bài tập về nhà của mình. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi cảm thấy chiếc túi của mình nhẹ đi sau khi nhét sách vở của cậu vào tủ cá nhân. Cả ngày cậu ấy đã mang theo rất nhiều những cuốn sách giáo khoa và cậu rất vui vì không phải mang chúng về nhà. Gun đã cố gắng hoàn thành tất cả bài tập của mình trong một giờ và cậu ấy cũng không còn bài tập về nhà trong tuần này nên cậu có thể về sớm.

Cậu thấy mình đang đi một đường vòng, băng qua sân trường đến cổng trước. Cậu ấy đã nghĩ đến việc gọi cho New hoặc Alice nếu họ rảnh để đi chơi. Cậu ấy đã từ chối những lời mời gọi của bạn bè nên họ đã ngừng rủ cậu và cậu nghĩ có lẽ việc kết nối lại với họ là điều cần thiết. Cậu định gọi cho Alice thì thấy cô ấy đang đi về phía sân trường.

'Alice!', cậu mỉm cười, vội chạy đến chỗ cô nhưng cậu nhận ra nơi mà cô ấy đang hướng đến. Cô ấy đưa chai nước cho Arm khi chạy tới sân, cười đùa khi Arm nhấc bổng cô lên và lắc lư cô trong khi những chàng trai còn lại kêu la và hò reo với anh ấy. Cậu nhìn thấy Off vẫn đang chạy với quả bóng, tóc bết vào da, tay áo sơ mi trắng của hắn xắn lên và để lộ cánh tay.

'Cậu ấy sút! Cậu ấy ghi bàn rồi!', Mike hét lên ngay khi Off sút vào khung thành, đội của hắn la hét và hò reo khi họ chạy đến chỗ Off và nâng hắn lên ăn mừng. Mọi người đang cười đùa và tụ tập xung quanh hắn, những giọng nói chồng lên nhau khi họ tiếp tục đùa giỡn và chơi đùa. Off vì nóng quá, hắn cởi hai nút áo trên cùng, phẩy áo mình lấy chút gió.

Cậu ấy quyết định có lẽ không phải là ý kiến hay khi tụ tập với bạn bè của mình nếu họ đã đi chơi với băng của Off. Dù sao đi nữa thì mọi thứ cũng sẽ trở nên khó xử nếu cậu ấy tham gia cùng, vì vậy cậu tiếp tục đi bộ đến cổng trước và đi về nhà.

-------------------------------------

'Gun? Cậu đang làm gì ở đây?', Fahsai hỏi ngay khi cô nhìn thấy cậu tình nguyện viên trung học đang ở trong trạm cứu hộ và lau dọn những cái chuồng.

'Em có chút thời gian rảnh và muốn ghé thăm', Gun mỉm cười với cô. Hôm nay không phải là cuối tuần nhưng cậu thì không muốn về nhà.

'Chà, tôi rất vui vì cậu đã đến thăm', Fahsai mỉm cười, 'Ở đây đang dần trở nên hiu quạnh hơn'

'Charm sao rồi ạ?', cậu hỏi, Fahsai hào hứng chỉ cho cậu một con mèo con đã bình phục tốt đang kêu meo meo và liếm vào cánh tay cô. Cậu tiến tới vuốt ve bộ lông của nó, thủ thỉ khi nó liếm mặt cậu.

'Cảm ơn Chúa, nó vẫn ổn'

'Ừ, tôi sẽ không biết phải làm gì nếu mất thêm một con nữa', Fahsai thở dài, quay lại nhìn những chiếc lồng, thấy những con vật bên trong đang khao khát một tổ ấm mới. Cô cảm thấy tiếc cho chúng bất cứ khi nào cô đến làm việc và nếu cô có đủ tiền để giữ tất cả chúng lại, cô sẽ làm như vậy.

'Cậu có biết bất cứ ai có thể sẽ muốn có Charm không?', cô ấy hỏi, 'Những cái lồng của chúng ta đang kín dần và nếu nó được nhận nuôi, chúng ta sẽ có một lồng dự phòng cho một con vật khác nữa'

'Mẹ em sẽ giết em nếu em mang về nhà một con mèo', Gun bĩu môi, 'Và em cũng không chắc liệu có ai trong số bạn bè em được phép nuôi thú cưng hay không'

'Chà, hy vọng một gia đình nào đó có thể sớm đến nhận nuôi em nó', Fahsai thở dài đầy hy vọng, vuốt ve chú mèo con khi nó ngủ quên trong vòng tay của Gun.

-----------------------------------------

'Off, cậu có muốn một con mèo không?', Fahsai hỏi khi cô đến cửa hàng của bà Pho và thấy Off lại đang học. Cô lo lắng khi bà Pho nói với cô rằng đã một tuần rồi Off không đến thăm. Cả khu chợ đêm đều lo lắng về sự vắng mặt của Off đến mức gần như vỗ tay tập thể khi thấy hắn đến tối nay.

'Em hầu như không có ở nhà', Off khịt mũi với cô ấy, 'Điều gì khiến chị nghĩ con mèo sẽ nhận được bất cứ sự chăm sóc nào từ em'

'Chỉ hỏi vậy thôi', Fahsai đáp, 'Tôi đang cố gắng để Charm được nhận nuôi, nhưng dường như không ai muốn có em ấy cả'

'Cứ chờ đợi thôi', Off nói, 'Em chắc chắn một đứa trẻ nào đó sẽ xin ba mẹ một con mèo sớm thôi'

'Tôi hy vọng vậy', Fahsai thở dài. Cô ngồi xuống bên cạnh Off, đọc sách của hắn và mỉm cười, 'Cậu đang học môn Hóa à?"

'Tuần này tụi em có một buổi thí nghiệm và nó chiếm 50% điểm tổng', Off giải thích, 'Em không muốn bị điểm thấp'

'Dù sao thì cậu muốn làm gì ở trường đại học?', Fahsai hỏi, 'Tôi có thể giúp cậu thử vào trường của tôi'

'Trường đại học của chị quá gần nhà', Off nói, 'Em muốn rời khỏi nhà ngay sau khi tốt nghiệp'

'Chà, tôi chắc chắn rằng điểm số của cậu sẽ đưa cậu vào bất kỳ trường đại học nào cậu muốn. Không phải cậu là người thông minh nhất trong cả trường sao?'

'Một trong số', Off sửa lại. Hắn không muốn nói cho cô ấy biết người thông minh còn lại là ai, nhưng bất chấp hành vi ngu ngốc của mình, hắn không thể phủ nhận sự thông minh của Gun, nhất là khi cậu ấy đang là người bất bại trong các môn học cốt lõi và đang đánh cắp cơ hội nhận được học bổng của hắn nữa. Không giống như Gun, hắn không cần học bổng vì ba mẹ hắn có đủ khả năng để tài trợ cho việc lấy bằng và học thạc sĩ nếu hắn có muốn tiếp tục theo đuổi. Nhưng hắn không muốn phụ thuộc vào ba mẹ nữa. Hắn không muốn họ kìm hãm mình ngay cả khi học đại học, giờ hắn đã phát ngán với họ rồi. Hắn cần phải rời thật xa ngôi nhà đó và tìm cho mình một trường đại học xa xôi nào đó. Và trường đại học duy nhất cung cấp đủ học bổng cho cả học phí và phí ký túc xá chính là trường đại học mà Gun đang để mắt tới. Hắn ta có thể đứng đầu ở các môn về ngôn ngữ và nghệ thuật, nhưng hắn vẫn đứng thứ hai về toán và khoa học vì cậu bé nhỏ nhắn kia. Nếu muốn nhận được học bổng đó, hắn cần phải đánh bại Gun ở một trong những chuyên môn của cậu ta.

'Có thể cậu sẽ thay đổi ý định và nộp đơn vào trường đại học của tôi thì sao', Fahsai thú nhận với hắn, 'Cậu có lẽ sẽ thích nó'

'Cũng có thể', Off nói với cô ấy, nhưng cả hai đều biết hắn sẽ không nộp đơn vào trường đó. Fahsai rời đi sau khi gọi một ly trà sữa màu hồng từ bà Pho, chào tạm biệt rồi cô ấy đi về nhà.

'Con không nên nói là sẽ không nộp đơn', bà Pho quay lại vỗ vai Off, 'Cô ấy đang mong đợi con nộp đơn. Cô ấy thích con đó'

'Cô ấy biết con không thích cô ấy như thế'

'Có lẽ đã đến lúc con nên tập trung vào những việc khác trong cuộc sống', bà Pho đề cập, 'Con nên hẹn hò đi, tuổi trẻ chỉ có một lần thôi'

'Con đã hẹn hò rất nhiều rồi', Off cười với bà, 'Hơn nữa, hôm nay con thực sự cần tập trung vào việc học', cuối cùng bà Pho cũng chịu để hắn một mình.

'Mày cần đạt điểm tối đa trong bài kiểm tra tiếng Trung tiếp theo của chúng ta để có thể nâng hạng', một giọng nói vang lên trong phòng và Off biết rõ giọng nói đó đến mức hắn không cần phải nhìn lên cũng biết đó là ai.

'Mày đang làm gì ở đây?', hắn hỏi.

'Tao đã nói với mày rồi. Tao ở đây để chứng minh quan điểm của mình và khiến cuộc sống của mày trở nên khốn khổ', Gun nói với hắn khi cậu kéo ghế để ngồi xuống cạnh Off, 'Và tao cũng ở đây để nói với mày rằng mày nên học cho bài kiểm tra tiếng Trung của chúng ta nếu mày muốn cải thiện điểm số'

'Sao mày lại muốn điều đó?', Off khịt mũi, 'Giờ thì hòa rồi đó. Tao đứng đầu môn Vật lý và mày đứng đầu môn tiếng Trung'

'Mày xếp thứ 35 chứ không phải thứ hai', Gun nhắc nhở hắn, 'Mày đứng sau tao về ngôn ngữ rồi'

'Thì cũng tốt thôi', Off nhắc nhở lại, 'Mày nói mày không muốn tiếp tục cạnh tranh với tao cho thứ hạng cao nhất, nên tao không biết tại sao mày lại muốn tao cải thiện nữa'

'Tao chỉ nói vậy thôi', Gun nhún vai, tựa lưng vào ghế, 'Nếu mày muốn đánh bại tao thì tốt nhất là bắt đầu học ngay đi', Gun để ý những quyển sách trên bàn và đọc các ghi chép thì nhận ra Off đang tập trung vào bài chuẩn bị môn Hóa của họ vào ngày mai. Off để ý đến cách Gun nhìn xuống những ghi chép của mình và hắn che nó lại bằng một trong những bìa đựng hồ sơ.

'Mày nói là mày sẽ giết tao nếu tao không cho mày điểm A+', Off tự bào chữa trước khi Gun kịp hỏi hắn.

Gun nhận ra chữ viết của Off lộn xộn đến mức nào khi hắn viết nguệch ngoạc thêm những ghi chú bổ sung về quá trình thử nghiệm đã lên kế hoạch cho ngày mai của họ. Nó trông có vẻ chứa đầy các thông tin bổ sung và tình huống dự phòng. Cậu nhận ra rằng Off học rất giỏi, mặc dù cậu hầu như không nhìn thấy tên lười biếng kia cầm sách. Cậu ấy không nói gì cả. Chỉ nhìn Off thu dọn sách vở, gọi bà Pho, hỏi xem bà có cần giúp gì không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro