5.6 Ba tháng năm cuối cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáng lẽ Off nên rời đi ngay khi mẹ Gun rẽ vào góc phố, hắn đã thuyết phục được Gun đồng ý cho mình tham gia vào nhà hát và hắn đã làm theo những gì Arm bảo, nên hắn không biết tại sao mình vẫn còn ở trong phòng khách của Gun, ngồi trên sàn nhà, bên cạnh cậu ta.

'Vậy... dàn nhạc thế nào rồi?', hắn hỏi, thậm chí càng cảm thấy khó xử hơn trước nỗ lực chán chường cho một cuộc trò chuyện nhỏ.

'Buổi diễn tập đang diễn ra tốt đẹp'

'Mày có chắc mình có thể bắt kịp vừa nhạc kịch và vừa dàn nhạc không?'

'Tao đã làm được năm ngoái nên năm nay tao vẫn có thể làm được', Gun trả lời hắn. Cậu ngồi xuống cạnh Off và mở sách ra.

'Thêm nữa, đối với việc học. Làm sao mày có thể đánh bại tao trong môn Lịch sử được?', Off nói đùa, huých vai cậu một cách tinh nghịch.

'Cứ chờ xem. Tao sẽ giành được hạng nhất trong kỳ thi'

Off không thể ngăn mình cười phá lên. Cuộc chiến giữa họ cho thứ hạng cao nhất đã diễn ra kể từ năm thứ hai khi Off bất ngờ đạt điểm cao nhất trường trong khi vẫn trốn học. Có người tố hắn gian lận, nhưng sau khi các giáo viên điều tra, họ nhận ra rằng Off đều đạt điểm cao trong mọi kỳ thi mà không cần phao quay bài nào. Người đầu tiên tức giận về điều này là Gun Attaphan, người đã dành cả năm trời bỏ qua các hoạt động xã hội chỉ để cậu có thời gian học tập.

Off phát hiện ra rằng chính Gun là người đã yêu cầu Hiệu trưởng điều tra xem hắn ta có gian lận hay không và họ đã tranh cãi rất lớn trong căn tin khiến cả hai bị phạt trong ba tuần liên tiếp.

'Mày có thực sự cần phải học ở Đại học Bangkok không?', Off đột nhiên hỏi, 'Có những trường đại học khác cũng tốt như trường đó'

'Như tao đã nói. Tao không muốn mẹ tao phải trả tiền học phí cho tao', Gun đáp, 'Và đó là trường duy nhất cấp học bổng cho cả học phí và ký túc xá'

Vậy là, Gun muốn có học bổng cũng vì lý do tương tự như hắn?

'Tại sao mày lại muốn nhận học bổng?', Gun hỏi lại, 'Tao không muốn chõ mũi vào việc của mày, nhưng không có vẻ gì là mày cần học bổng cả'

'Có chứ', Off thừa nhận, 'Tao cũng không muốn dựa dẫm vào ba mẹ'

'Nhưng họ có tiền'

'Tao không muốn tiền của họ', Off khẳng định đơn giản, dựa vào ghế sofa và duỗi chân trên sàn, 'Thôi cứ kệ đi và hy vọng điều tốt nhất sẽ tới'

'Tao thực sự cần học bổng này, Off', người thấp bé hơn nói với hắn, 'Mày không cần nó. Mày chỉ là một đứa trẻ nhà giàu nghĩ rằng mình có thể đi khắp thế giới mà không cần sự giúp đỡ của ba mẹ, nhưng mày không thể. Vì vậy, hãy nhận tiền của ba mẹ mày và để học bổng lại cho những người thực sự cần nó đi'

'Tao nghĩ tao biết rõ thế giới chúng ta đang sống', Off nhắc nhở, 'Tao mới chính là người sống bên ngoài thư viện'

Gun không trả lời. Cậu ấy không muốn chọc tức hắn và trước bầu không khí căng thẳng ngày càng gia tăng, chủ đề về gia đình và tiền bạc là điều gì đó mà Off không muốn nói đến, vì vậy cậu đã dừng lại ở đó. Thay vào đó, cậu tập trung làm bài tập về nhà, đọc sách giáo khoa và trả lời các câu hỏi được giao.

Off bật TV lên, lướt qua các kênh và giết thời gian cho đến khi mẹ Gun quay lại. Hắn đã có đủ lý do để rời khỏi chỗ của Gun, nhưng hắn đã không làm thế. Và Gun cũng không ép hắn ta ra ngoài. Vì vậy, giờ cả hai đều ở đây, ngồi trong im lặng tuyệt đối, không có gì ngoài tiếng ồn ào của TV tràn ngập căn phòng. Off thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn Gun học bài. Cậu ấy có chữ viết gọn gàng và đảm bảo mọi thứ đều có thể đọc được. Đôi khi Off không thể hiểu nổi mình đã viết cái gì vì chữ viết hắn như gà bới. Hắn nhận ra rằng ngay cả trong việc học tập, cả hai cũng khác nhau.

Có lẽ Off nên ngừng nhìn chằm chằm vào Gun và tập trung vào chương trình TV nhảm nhí mà hắn đang xem. Thông thường, hắn sẽ dành cuối tuần ở chỗ Tay hoặc Arm và có lẽ họ cũng đang thắc mắc hắn đang ở đâu. Có lẽ giờ hắn nên đi ngay. Hắn tin chắc rằng Gun có thể giải thích với mẹ tại sao Off lại phải về sớm.

Hắn nghĩ có lẽ mình nên đứng dậy và nói với Gun rằng hắn sẽ rời đi, nhưng ngay khi hắn đặt tay xuống sàn để làm điều đó, hắn nhận ra tay mình đang chạm vào một thứ gì đó mềm mại hơn sàn nhà.

Cả hai cùng nhìn xuống và nhận ra tay Off đang đặt trên đôi chân bắt chéo của Gun, cụ thể hơn là đùi của cậu ấy. Off ngay lập tức cảm thấy cơn nóng ran dâng lên má mình. Hắn rút tay ra như thể chạm vào thứ gì đó nóng hổi. Gun quay qua nhìn hắn và cậu không nói gì cả. Cậu ấy chỉ nhìn. Off có lẽ sẽ muốn Gun hét vào mặt hắn như lần trước, sự im lặng khó xử giờ còn đáng sợ hơn.

'Tao xin lỗi', cuối cùng hắn thì thầm, nhưng điều đó chẳng giúp ích được gì. Thay vào đó, hắn nhận thấy cổ Gun căng ra khi hắn thì thầm, 'Có lẽ tao nên đi đây', hắn đứng dậy và chộp lấy điện thoại của mình. Hắn ta thậm chí còn không để Gun tiễn mình ra phía trước, hắn lao ra khỏi đó ngay khi có thể, nín thở và thay vào đó chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống đất.

Gun không nói gì cả. Làm sao cậu có thể khi vẫn còn cảm giác nóng rát ở đùi nơi Off chạm vào? Cậu nhìn xuống và nhận ra chiếc quần đùi của mình đã bị kéo lên ngắn đến mức nào khi bắt chéo chân, cậu nhắm mắt lại và chộp lấy một chiếc gối. Cậu lấy gối úp vào mặt mình và hét lớn vào nó, ước gì mặt đất có thể nuốt chửng cậu.

Không phải là Off Jumpol chứ. Làm ơn, làm ơn, làm ơn, không phải Off Jumpol.

————————————————

Gun ngồi xuống cuối giường của mình, ngạc nhiên nhìn bệ cửa sổ.

'Sao mày có thể lên được đây?'

'Mẹ mày bảo chúng ta có thể học trong phòng mày,' Off đáp, cười khúc khích khi Gun ho một tiếng đầy lo lắng. Cậu nhìn xuống chân mình và cố tránh né cái nhìn chằm chằm của Off, nhưng dù không nhìn, cậu vẫn cảm nhận được nó. Cái nhìn chằm chằm như muốn thiêu đốt cậu.

'Vậy giờ chúng ta có học hay không?'

'Mày có thích nó không?', Off hỏi, nhếch mép cười khi Gun cuối cùng cũng nhìn lên.

'Thích cái gì cơ?'

'Tao chạm vào chân mày'

Gun không biết hắn đã làm thế nào, nhưng phút trước Off đang dựa vào bậu cửa sổ và ngay phút sau hắn đã đẩy Gun lên giường. Hai cánh tay hắn tựa vào hai bên người cậu, giữ chặt cậu khi hắn hạ cơ thể mình xuống Gun.

'Mày đang làm gì vậy?', cậu lắp bắp, giọng cậu run rẩy khi cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Off phả vào cổ mình. Cậu thường cảm thấy dễ bị nhột ở cổ, nhưng cậu ấy không thể không cứng người lại khi cảm nhận được có thứ gì đó ươn ướt, 'Off...'

Không mất nhiều thời gian để cậu có thể nhận ra Off đang hôn lên cổ mình, tuỳ tiện và ướt át, khiến cậu rùng mình. Cậu muốn đẩy Off ra khỏi người mình nhưng cậu đã không làm vậy. Tại sao cậu ấy lại không làm?

Cậu cảm thấy một tay của Off đang lần xuống áo của mình. Cậu rít lên khi cảm thấy bàn tay lạnh lẽo luồn vào trong áo và chạm vào bụng cậu. Một tiếng rên lớn thoát ra khỏi môi cậu ấy và cậu nhắm mắt lại vì xấu hổ trước âm thanh mình tạo ra. Off đang làm cái quái gì với cậu ấy vậy? Và tại sao cậu ấy không muốn nó dừng lại?

'Có lẽ chúng ta nên xem ai giỏi hơn trong việc này?', Off thì thầm vào tai cậu, hơi thở nóng hổi khiến cậu run rẩy, 'Nhưng tao chắc chắn cả hai chúng ta đều biết đó là ai'

'Off, thôi nào, như vậy không công bằng', Gun rên rỉ khi cảm thấy tay Off đang kéo mạnh chiếc quần pyjama của mình. Cậu vòng tay qua cổ Off và kéo hắn lại gần hơn, mặc dù tâm trí cậu đang bảo là hãy đẩy ra. Họ nhìn chằm chằm vào nhau tưởng chừng như cả hàng năm cho đến khi Gun chủ động kéo Off về phía mình, cuối cùng họ cũng khoá môi mình vào nhau. Lần đầu tiên cậu nếm thử đôi môi của Off, để lưỡi hắn luồn vào và vùng vẫy nó. Cậu ấy chưa từng hôn ai trước đây, nhưng cậu đã xem phim. Cậu ấy nhìn thấy cách các diễn viên hôn và cậu bắt chước họ, hy vọng điều tốt nhất.

Mẹ kiếp. Mẹ kiếp. Mẹ kiếp.

Tại sao cậu lại thích thú tận hưởng điều này? Tại sao cậu lại rên rỉ khi Off cắn môi dưới của mình và tiếp tục hôn từ cổ dọc xuống tận xương quai xanh? Và chết tiệt, tại sao cậu lại kéo áo Off như thể đang cầu xin hắn ta cởi nó ra vậy?

'Aa', cậu rên rỉ khi cảm thấy tay Off trượt vào trong quần đùi của mình, cảm thấy có gì đó vừa lạnh vừa ấm.

'Chết tiệt!'

Gun tỉnh dậy với giọt nước dãi đã khô trên khóe môi khi cậu mở mắt ra. Cậu ấy nheo mắt vì tia nắng lọt qua kẽ hở của rèm cửa và cậu cảm thấy nóng bức.

Mẹ kiếp.

Cậu ngay lập tức nhớ lại giấc mơ của mình và liền ngồi lên giường, đầu óc quay cuồng. Cậu nhìn xuống chăn và rên rỉ trong sự bối rối trước cái lều đang được dựng lên dưới chiếc quần đùi của mình.

'Chết tiệt', cậu thì thầm với chính mình, 'Chết tiệt', cậu lặp lại khi tóm lấy chiếc gối của mình và hét vào đó. Mẹ kiếp. Không phải Off Jumpol chứ. Cậu ấy vừa có một giấc mơ ướt át về Off Jumpol chết tiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro