Chap 13.1 Kết thúc khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sẽ như thế nào...nếu bà Pho vẫn còn sống?

- Đây là kết thúc thay thế, trong đó thời điểm hiện tại không còn tồn tại và toàn bộ câu chuyện chỉ bao gồm cuộc sống trung học của họ cho đến khi tốt nghiệp và căn bệnh của bà Pho.

***************

Bốn Ngày Trước Lễ Tốt Nghiệp.

'Thử nó lên cho tao xem đi', Off đẩy cho cậu ấy một chiếc áo trắng từ một trong những quầy hàng khi họ bước tới chào mẹ Cherry.

'Không, tao có thể nói rằng nó quá rộng', Gun rên rỉ, nhìn xuống chiếc áo oversize đó. Cậu không biết tại sao Off lại muốn mua cho mình một cái áo, nhưng chàng trai ấy quá phấn khích nên đã kéo cậu đến các quầy hàng thay vì trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cậu.

'Cứ thử nó đi. Ai biết được, nó có thể trông gợi cảm với mày', Off nháy mắt tinh nghịch. Gun đấm vào tay hắn ta và nhìn quanh xem có ai nghe thấy không. Off đã trở nên liều lĩnh hơn trong vài ngày qua và điều đó khiến Gun mất đi lợi thế. Cậu trở nên ngại ngùng và điều đó làm cậu thấy xấu hổ vì Off đã có ảnh hưởng đến cậu như vậy.

'Nó có hình Snoopy ở phía trước, làm thế nào mà trông nó gợi cảm được?'

'Chỉ cần thử nó vào cho tao thôi, nhé?', Off lại van nài, môi dưới hơi bĩu ra khiến hắn trông thật dễ thương.

'Im đi'

'Nào, thử nó cho tao xem. Nha? Làm ơn'

'P'Off, sao anh lại làm phiền P'Gun?', giọng Cherry hét lên từ phía bên kia quầy hàng. Cô bé hào hứng chạy tới dang rộng đôi tay thì Off tự động bế cô bé lên và ôm lấy cô.

'Em không nghĩ Gun sẽ đáng yêu với chiếc áo này sao?', Off hỏi cô bé và chỉ vào chiếc áo trắng mà Gun đang cầm.

'Anh định mua nó làm quà cho anh ấy hả?', cô bé hỏi và Off gật đầu đáp lại, khiến cô ré lên vì phấn khích.

'Hãy thử nó đi Gun! Hãy thử nó!', Cô bé vỗ tay.

'Sao em lại hào hứng thế?', Gun cười khúc khích trước tiếng hét của cô.

'P'Off chỉ mua đồ cho người anh ấy thích thôi!', Cherry hét lên với cậu, 'Điều đó có nghĩa là anh ấy thích anh đó!'

Gun tròn mắt và má cậu nhanh chóng đỏ bừng trở lại. Và việc Off không nói gì để bào chữa cho mình đã khiến điều đó càng trở nên tồi tệ đối với Gun. Gần đây cậu ấy đã rất ngại ngùng khi ở cạnh hắn, nhưng bây giờ có cảm giác như cậu có thể tan chảy ra mặt đất vậy.

'Vậy, mày có định thử hay là không?', Off mỉm cười nháy mắt với cậu làm cho Gun dùng chính chiếc áo trong cuộc trò chuyện đó ném vào đầu hắn.

'Tao ghét mày', Gun lè lưỡi rồi bỏ đi.

'Xạo ke!', Off hét lên trong khi cười, vẫn đang bế Cherry khi nhìn Gun bước đi với chiếc áo vẫn còn trên tay cậu. Hắn quay lại và cười toe toét với Cherry, 'Có vẻ như anh phải mua cái áo đó rồi'

————————————

Off quay trở lại chợ đêm vào ngày hôm sau. Hắn rất hào hứng ghé thăm bà Pho. Hắn muốn mời bà đến dự lễ tốt nghiệp của mình. Hắn nóng lòng tưởng tượng cảnh bà ngồi cùng ba hắn để chứng kiến hắn nhận bằng tốt nghiệp trung học, hắn có thể tưởng tượng ra nụ cười trên khuôn mặt bà ấy.

Chợ đêm vắng lặng vì vẫn đang là buổi chiều và hắn đoán là mọi người vẫn còn ở trong nhà. Điều duy nhất hắn không mong đợi là một đám đông.

'Này, P'Pik!', hắn ta gọi người chú đang chạy về phía cửa hàng của bà Pho, 'P'Pik!', hắn gọi lại lần nữa. Giọng của hắn đủ lớn để dừng anh ấy lại, nhưng hắn không biết tại sao khi quay lại, vẻ mặt của anh ấy chuyển từ căng thẳng sang lo lắng tột độ, 'Chuyện gì đang xảy ra vậy'

'Off... Off, cậu nên đi đi', P'Pik quay lại đẩy hắn ra.

'Không. Nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại có một đám đông? Có chuyện gì xảy ra à?'

'Là bà Pho', P'Pik giải thích mặc dù anh ấy không muốn. Anh không muốn Off biết bất cứ điều gì, nhất là khi..., 'Bà ấy bị đột quỵ'

'Cái gì?!', Off hét lên. Hắn không để P'Pik giải thích. Hắn chỉ chạy nhanh nhất có thể đến cửa hàng của bà, đẩy mọi người ra để hắn có thể đến chỗ bà ấy.

'Bác Pho! Bác Pho!'

————————————

Thái Lan, 2010

'Ngày đầu tiên đến trường của con thế nào?', bà Pho hỏi ngay khi Off bước vào cửa hàng của bà, với chiếc ba lô cao gần bằng hắn, cồng kềnh và chứa đầy sách.

Off chạy đến chỗ bà, đứng sau quầy hàng chuẩn bị đồ uống cho khách, ôm eo bà hào hứng muốn kể cho bà nghe mọi chuyện trong ngày của mình. Hắn đã lo lắng vào buổi sáng, hơi run khi nghĩ đến việc bắt đầu học trung học nhưng sau khi ba hắn thả hắn xuống, hắn thấy mình đang ở giữa những tiếng ồn ào, những đứa trẻ cùng tuổi đuổi nhau xung quanh và tất cả những gì hắn muốn làm là tham gia vào cuộc vui.

'Con đã có khoảng thời gian tuyệt vời nhất từ trước đến nay!', hắn hét lên với mặt bà, ôm chặt bà trước khi buông ra và kéo một chiếc ghế đến bên cạnh, 'Giáo viên tiếng Anh của con bảo con nói giỏi như người bản xứ!'

'Thật tuyệt vời con yêu', bà Pho cười, chải tóc hắn ra sau và nhìn hắn mở cặp một cách hào hứng, muốn làm bài tập về nhà ngay lập tức, 'Con đã muốn làm bài tập rồi à?'

'Con muốn hoàn thành để có thể giúp bác với cửa hàng', Off chỉ ra, 'Con nghĩ con đã pha chế tốt đồ uống của bác rồi!'

'Con yêu, con không cần giúp bác đâu', bà Pho lắc đầu, cười nhẹ, cúi xuống nhìn chằm chằm vào cậu bé thường xuyên đến thăm bà khi còn nhỏ. Bà đặt tay lên má hắn, thấy hắn đã cao lên một chút, 'Con hãy tận hưởng toàn bộ thời gian trên đời và vui vẻ trước đã, được chứ? Nhìn xem, bác vẫn còn khỏe', bà cười, tinh nghịch khoe đôi bàn tay đã bắt đầu nhăn nheo, những ngón tay chai sạn và bỏng rát nhưng đó là bàn tay của một người làm việc chăm chỉ và bà sẽ nguyền rủa mình nếu nhìn thấy cậu bé đáng mến với đôi bàn tay bị hỏng như vậy khi vẫn còn trẻ.

'Nhưng con muốn giúp bác', Off bĩu môi một chút, đóng sách lại, đặt nó sang một bên và dựa vào tay bà.

'Sao con không đi giúp P'Pik đi', bà ấy đề nghị, 'Bác nghe nói anh ấy cần giúp đỡ để dỡ tất cả số hàng giao đến hôm nay'

'Thật sao?', mắt Off sáng rỡ trước cơ hội được lái xe máy của P'Pik. Trước khi kịp nhận ra, hắn đã bỏ dở bài tập ở trường, chạy về phía bên kia chợ đêm đến chỗ người chú ấy, hét tên anh ấy và đề nghị giúp đỡ.

Bà Pho nhìn Off nhảy lên lưng P'Pik khiến cả hai ngã xuống sàn, nghe thấy tiếng cười của hon từ quầy hàng của bà. Bà ấn tay lên ngực, mỉm cười với chàng trai mà bà đã dần yêu quý, người mà ban đầu bà cảm thấy thương hại. Theo thời gian, bà không biết điều gì đã chiếm lấy mình, nhưng bà thấy mình muốn trở thành mẹ của hắn khi năm tháng trôi qua và lần đầu tiên bà có lý do để sống, để thức dậy và hào hứng. Bà sẽ được thấy hắn thành công ngay cả khi điều đó giết chết bà.

————————————

Ba Ngày Trước Khi Tốt Nghiệp

Off không nghe máy của cậu. Gun đã tìm khắp nơi nhưng không biết Off sẽ có thể ở đâu. Hắn không ở nhà cũng không ở chợ đêm.

'Bà Pho đang nằm viện', cậu nhớ P'Pik đã báo tin cho mình ngay khi cậu đến chợ và thấy cửa hàng của người phụ nữ già lần đầu tiên đóng cửa. Cậu nhận thấy có một bầu không khí ủ rũ trong chợ, theo sau là khuôn mặt dài thượt của những người bán hàng khác khi cậu hỏi thăm về chàng trai ấy.

'Chúng tôi không biết cậu ấy ở đâu, nhưng tôi hy vọng cậu tìm thấy cậu ấy. Tôi không biết liệu cậu ấy có ổn không nữa'

Gun bây giờ vẫn đang tuyệt vọng tìm kiếm Off. Tim cậu đập nhanh, lo lắng khi nghĩ rằng chàng trai tươi sáng và vui vẻ thường ngày biết chính xác cách an ủi cậu, giờ lại là người cần được an ủi. Hắn đã ở đâu? Và tại sao Gun lại không biết?

Có phải Gun quá dễ đoán nên mỗi khi cậu buồn, Off đều biết chính xác phải tìm cậu ở đâu?

Hay là cậu chỉ quá quan tâm bản thân, đến mức không bao giờ nghĩ đến việc quan sát Off đủ nhiều để biết hắn có thể đã đi đâu?

Ngày đang dần chuyển sang đêm, những vệt màu cam nhạt lơ lửng trên bầu trời khi mặt trời chào tạm biệt và điều đó chỉ khiến Gun lo lắng. Cậu thử gọi lại vào điện thoại của Off, nhưng nó dẫn thẳng tới hộp thư thoại.

'Mày đang ở chỗ quái quỷ nào vậy?', Gun rên rỉ, đá vào những viên sỏi trên mặt đất khi cậu đi về hướng nhà mình, hai tay đút túi khi cân nhắc xem có nên gọi cho một trong những người bạn của Off nhờ giúp đỡ hay không. Liệu có sao không nếu họ hỏi tại sao cậu ấy lại muốn gặp Off? Dù sao thì cậu cũng đã chán việc giả vờ rồi, cậu không muốn cả trường tiếp tục tin rằng mình ghét Off. Nhất là khi cậu biết điều đó không còn là sự thật nữa. Nó đã không còn đúng trong một thời gian dài rồi.

Đến một ngã ba đường. Cậu nhớ ngày nào cũng đi qua đó sau giờ học, nhưng cậu nhớ lại cái ngày New kéo cậu đi về hướng ngược lại. Cậu khựng lại, nhớ lại một điều gì đó đã cũ và rỉ sét. Không cần suy nghĩ thêm, cậu quay người và bắt đầu chạy, băng qua những con phố đông đúc và hướng tới một con đường nhỏ hẹp hơn, đầy cây cối và rác thải bỏ đi.

Cậu vẫn còn một chút ánh nắng sót lại, ngực cậu phập phồng khi cố lấy lại hơi thở sau khi chạy, và thấy mình đang nhìn chằm chằm vào một chiếc xe tuktuk bị bỏ hoang với dây leo quấn quanh. Gun phát hiện Off đang ngồi bên trong, tựa vào thứ kim loại rỉ sét ấy với vẻ mặt nghiêm trọng.

'Này', cậu thở ra. Cậu quan sát Off quay lại nhìn mình, 'Mày ổn không?'

'Mày đang làm gì ở đây vậy?', hắn hỏi, giọng nhẹ nhàng, gần như thì thầm khi ngồi dậy và nhận thấy Gun bước vào ngồi cạnh mình.

'P'Pik kể tao rồi', Gun đề cập, điều đó chỉ khiến Off nhắm mắt lại, ngả người ra sau và tránh ánh mắt của Gun. Cậu không biết có nên buộc Off nói về chuyện đó không hay nên chờ đợi. Thật khác biệt, sáng nay họ còn đùa giỡn, Off cười nhạo cậu khi trêu chọc rằng cậu trông nhỏ con hơn trong chiếc áo quá khổ, nhưng bây giờ họ thậm chí còn không thể trò chuyện được.

'Mày nên về nhà đi, cũng muộn rồi', Off phá vỡ sự im lặng, nhìn lại Gun, cố nở một nụ cười. Lễ tốt nghiệp của họ chỉ còn vài ngày nữa là đến và hắn biết mẹ Gun đang chuẩn bị cật lực nhất cho ngày hôm đó nên có lẽ cậu nên trở về nhà và giúp đỡ bà.

Thay vì nghe lời Off, Gun vẫn ở lại, nghiêng người sang bên kia và để hơi nóng của kim loại thiêu đốt xuyên qua áo mình khi tiếp tục nhìn chăm chú vào Off.

'Nhắm mắt lại đi'

'Cái gì?', Off nhướng mày nhìn cậu, nhưng Gun không phải là người thích lặp lại, đặc biệt là với Off, người mà cậu đang nhìn chằm chằm, buộc hắn phải nhắm mắt lại. Off, một cách uể oải, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, không biết tại sao Gun lại dành thời gian cho mình nữa.

'Mày định hôn tao à?', Off nói đùa nhưng đột nhiên hắn cảm thấy có thứ gì đó ấm áp ôm lấy mình, đôi tay vòng qua eo hắn, ôm hắn thật chặt. Hắn mở mắt nhìn xuống thì thấy Gun đang tựa vào ngực mình, trao cho hắn một cái ôm. Không có cuộc trò chuyện nào giữa họ, chỉ có sự im lặng thuần túy nơi Off thấy mình đang dần gục ngã. Trước đây hắn chưa bao giờ cảm thấy ấm áp đến thế.

'Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi', Gun thì thầm với hắn, 'Không sớm thì muộn'

'Mày thậm chí có biết cách an ủi ai đó không?', Off nói đùa, hắn không biết phải đáp lại cái ôm của người đó như thế nào, hắn chỉ muốn cười cho qua chuyện, đùa giỡn cho đến khi trọng điểm không còn nhắm vào mình nữa.

'Không, nhưng tao đang cố', Gun thì thầm, giọng cậu nghèn nghẹt khi dụi má vào ngực hắn, ôm chặt hơn nữa. Off mỉm cười, cắn môi rồi đưa tay ôm lại Gun, ngồi trong chiếc xe tuktuk bị bỏ hoang khi mặt trời dần khuất bóng, trong sự im lặng thuần khiết nhưng dễ chịu.

'Bác ấy gần như đã nuôi tao lớn', Off thì thầm, tay hắn vẫn run run khi nghĩ đến việc bà Pho còn đang còn nằm viện. Hắn muốn đến thăm bà, muốn chạy đến bệnh viện và ở bên cạnh bà ấy cho đến khi tỉnh lại, nhưng hắn không thể lê chân đến bệnh viện được. Nó khiến hắn phát điên khi nghĩ đến việc nhìn thấy bà Pho bất tỉnh trên giường bệnh, điều đó làm hắn choáng váng và trước khi kịp nhận ra, hắn đã chạy sang hướng khác, má đỏ bừng và nôn mửa bên đường.

Hắn không thể gọi cho ba mình, ông ấy sẽ không hiểu và mẹ hắn thì đã đi từ lâu. Hắn cô đơn với chính nỗi buồn của mình.

'Mày có muốn đến thăm bác ấy bây giờ không?', Gun hỏi, phá vỡ cái ôm khi nhìn Off. Khuôn mặt hắn vô cảm, không hề có chút buồn bã nào trên vẻ mặt trống rỗng khi hắn kéo Gun lại vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu cậu.

'Chỉ một chút nữa thôi', Off thì thầm, nhắm mắt lại và hít thở mùi của Gun. Nó đã trở thành niềm an ủi của hắn, chỉ cần nhìn thấy mình Gun thôi cũng đủ mang lại hứng khởi cho cuộc sống của hắn, khiến hắn quên đi mẹ mình, người đã đóng sầm cửa vào mặt hắn, và cảm giác cái chết sắp ập tới nếu hắn không cầu nguyện đến mọi vị thần bề trên hãy cho bà Pho thêm thời gian.

————————————

Off ghét bệnh viện, hắn ghét ở đó hơn bất cứ điều gì khác. Hắn nhớ lại thời còn trẻ và phải nằm viện một tuần. Hắn cố gắng ngăn ba mẹ mình cãi nhau nhưng đã bị đẩy ra và vô tình ngã xuống sàn, đầu đập vào mép bàn cà phê. Nó rất đau đớn nhưng ít nhất cũng có tác dụng vì lần đầu tiên ba mẹ hắn ngừng tranh cãi khi họ gấp rút đưa hắn đến bệnh viện.

Hắn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, nhìn quanh phòng chờ thì thấy bệnh nhân và y tá đi lại giữa đêm, trò chuyện như thể đó là chuyện thường ở huyện. Off chưa bao giờ thấy bệnh viện là một nơi bình thường, có điều gì đó đáng sợ về nó. Đối với hắn, nó giống như lò luyện ngục, một nơi an nghỉ trước khi hết đời.

Gun nhận thấy tay Off bắt đầu run rẩy khi họ đợi P'Pik đến đón. Cậu đưa tay ra đan những ngón tay của họ vào nhau trong khi chờ đợi.

'Mày ổn chứ?', Gun tiếp tục hỏi, mặc dù Off chưa bao giờ trả lời thẳng ngay cả trên đường đến đây. Lúc thì hắn gật đầu, lúc thì cười, nhưng bây giờ Off thậm chí còn không nói gì, cứ như thể hắn đã quá mệt mỏi vì phải nói dối mỗi lần Gun hỏi.

'Off', họ nghe thấy giọng nói của P'Pik từ hành lang, thấy anh ấy bước về phía họ với vẻ mặt lo lắng và điều đó chỉ khiến Off siết chặt tay Gun hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro