Chap 13.2 Kết thúc khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Lan, 2008

Off tỉnh dậy với cơn đau đầu, mắt phải chớp liên tục vì ánh sáng chói chang, tầm nhìn vẫn hơi mờ. Hắn có thể ngửi thấy mùi thuốc xung quanh mình và cuối cùng khi mắt hắn đã điều chỉnh lại, hắn nhận ra mình đang ở bệnh viện.

'Mẹ? Ba?', hắn gọi ba mẹ mình, nhìn quanh căn phòng lớn với máy móc bên cạnh, nó khiến hắn vươn vai một cách lo lắng.

'Off, con yêu, con tỉnh rồi à?'

'Bác Pho?', giọng hắn khàn khàn sau khi thức dậy nhưng khi quay lại, hắn thở phào nhẹ nhõm khi thấy bà Pho ngồi trên ghế cạnh giường mình, tóc búi lên và quấn chăn quanh người, 'Bác ở đây à?'

'Hàng xóm của con nói với bác rằng họ nhìn thấy một chiếc xe cứu thương đậu bên ngoài nhà con. Bác đến đây phòng trường hợp đó là con'

Off cố gắng ngồi dậy, nhưng nó làm đầu hắn đau nhức dữ dội, khiến hắn rên rỉ khi đặt tay lên đầu và phát hiện ra nó đã được băng bó.

'Đừng vội cử động', bà Pho kêu lên ngay khi nghe thấy Off nhăn mặt, đứng dậy bỏ chăn lại và nắm lấy cánh tay hắn, giúp hắn nằm xuống, 'Bác sĩ nói con sẽ ổn thôi và không có tổn thương lâu dài'

'Ba mẹ con đâu ạ?', Off hỏi.

'Họ đang nói chuyện với các bác sĩ'

'Ồ', Off gật đầu, cảm nhận lớp băng quấn quanh trán mình.

'Off, con yêu...', bà Pho đặt đôi bàn tay ấm áp của mình lên má hắn, nở một nụ cười gượng gạo khi cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Off, nhưng bên trong bà như đang chết dần. Đôi bàn chân của bà bị trầy xước và chảy máu sau khi chạy nhanh nhất có thể đến bệnh viện sau khi nghe thấy những lời bàn tán. Đôi mắt bà sưng đỏ, thức suốt đêm chăm sóc cho Off, chờ hắn tỉnh lại khi hắn nằm trên giường bệnh.

'Sao ạ?', cậu bé trông rất lo lắng, thật ngây thơ và nhỏ bé trong bộ đồ bệnh nhân, điều đó chỉ khiến trái tim bà Pho tan nát hơn.

'Đây có phải là một tai nạn không?', bà hỏi, ngón tay cái vuốt ve má hắn khi bà cầu xin trái tim mình ngừng đuổi bắt, vì câu trả lời của hắn có ý nghĩa tất cả đối với bà. Chỉ một lời thôi là bà sẽ cướp con trai của người khác và giữ hắn cho riêng mình.

'Ý bác là gì ạ?', Off cau mày, 'Con ngã xuống bàn cà phê. Tất nhiên, đó là một tai nạn'

'Con có chắc không?', bà thì thầm.

'Con chắc chắn', Off lặp lại, nắm chặt tay bà Pho.

'Được rồi', bà Pho lại mỉm cười với hắn. Bà ôm lấy Off thật ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, 'Dù người khác có nói gì đi nữa, thì con cũng là con trai của bác, nên bác hứa sẽ không để điều gì làm tổn thương con'

'Bác không cần phải hứa với con điều đó', Off đáp, nhưng hắn mỉm cười ôm lại bà Pho, tựa má vào vai bà, 'Không gì có thể làm tổn thương con đâu'

'Đừng ngốc nghếch', bà Pho cười, nhưng bà đã bắt đầu sụt sịt, một dòng nước mắt chảy ra từ khóe mắt bà khi nghe giọng nói trong trẻo của Off, vẫn đùa giỡn dù đang bị thương. Bà nhanh chóng lau nước mắt trước khi họ rời khỏi cái ôm, giấu đi sự đau đớn trong giọng nói khi giúp chỉnh lại áo bệnh nhân cho Off, 'Bây giờ, chắc con đói rồi ha'

'Bác mang đồ ăn à?', khuôn mặt Off rạng ngời khi bà Pho nhắc đến đồ ăn, cười rạng rỡ khi bà lấy hộp đồ ăn trong túi ra.

'Tất nhiên rồi', bà cười khúc khích, đồng thời cũng lấy ra ly trà sữa hồng nổi tiếng của bà mà Off yêu thích. Thời gian còn lại của buổi sáng trôi qua và Off cười nắc nẻ trước những câu chuyện của bà Pho, ăn những món bà nấu và cảm thấy thư giãn ở một nơi tồi tệ nhất quả đất. Off quá vui, hắn đã quên mất chuyện tối qua ba mẹ mình cãi nhau, chỉ háo hức muốn được nghe thêm những câu chuyện của bà Pho.

  ————————————

Ba ngày trước lễ tốt nghiệp

'Chào bác Pho', Off thì thầm khi ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh giường bà. Bà ấy không trả lời, tất cả những gì hắn có thể nghe được là tiếng bíp từ chiếc máy cắm trên tay bà, nhưng dù tiếng bíp vẫn đều tăm tắp, nó cũng không an ủi được hắn.

Gun muốn bước vào nhưng bị P'Pik ngăn lại khi đặt tay lên vai cậu.

'Có lẽ chúng ta nên cho họ một chút không gian', anh thì thầm với cậu. Gun không muốn đồng ý nhưng cậu biết mình phải làm vậy. Cậu đã ghé chợ đêm nhiều lần và thấy mình đang ở cửa hàng của bà Pho vì đó chính là nơi của Off. Cậu chưa bao giờ hỏi họ quen nhau như thế nào, nhưng cậu biết Off coi trọng bà Pho như người nhà, nên đã đi theo P'Pik về phía căn tin.

Off ở lại phía sau, đưa tay nắm lấy tay bà Pho, siết chặt khi hắn tựa đầu vào mép giường. Hắn không cảm nhận được cái siết tay lại của bà.

'Ba ngày nữa con sẽ tốt nghiệp', hắn thì thầm, nhắm mắt lại khi cảm thấy má mình đỏ bừng, 'Con biết hỏi như vậy là ích kỷ, nhưng bác làm ơn có thể đến được không?'

Hắn không nhận được gì ngoài sự im lặng, tiếng bíp từ chiếc máy ngày càng lớn hơn khi hắn cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, giống như một quả bóng rổ mắc kẹt trong đó vậy. Hắn không bao giờ có nhiều động lực cho việc học tập. Ba mẹ hắn không quan tâm việc hắn đỗ hay trượt các kỳ thi, hay liệu hắn có niềm đam mê thực sự nào muốn theo đuổi trong tương lai không, nhưng hắn luôn thích nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của bà Pho mỗi khi hắn khoe kết quả kiểm tra của mình. Hắn yêu bất cứ khi nào bà ôm hắn thật chặt, nấu cho hắn bữa ăn yêu thích khi họ dành cả buổi tối trong cửa hàng của bà để trầm trồ trước bài kiểm tra của hắn. Hắn chỉ học giỏi ở trường vì bà và tất cả những gì hắn muốn nhìn thấy trên sân khấu ở sân trường là bà Pho vỗ tay khi tên hắn được gọi, mỉm cười tự hào với hắn.

Off ngước lên và cảm thấy có thứ gì đó ươn ướt trên má mình. Hắn lau nước mắt và nhận ra mình đã khóc. Hắn không nghĩ mình đã từng khóc trước đây, ngay cả khi bị thương.

'Con chưa muốn bác rời xa con đâu', Off ho lên, dụi mắt hy vọng nước mắt sẽ biến mất nhưng mỗi lần hắn nhìn xuống bà Pho thì mọi thứ lại như sụp đổ. Hắn có thể đã đánh mất điều tốt đẹp nhất mà hắn có được trong cuộc đời ngu ngốc của mình và hắn vẫn chưa sẵn sàng cho điều đó.

'Nào bà Pho, dậy đi mà', hắn thì thầm, nắm chặt tay bà như thể mạng sống của mình phụ thuộc vào điều đó, 'Làm ơn tỉnh dậy đi'

————————————

'Cảm ơn vì đã đến đây với Off. Chúa biết cậu ấy cần ai đó ngay lúc này', P'Pik nói với Gun khi họ ngồi xuống căn tin bệnh viện, mua cho Gun đồ uống khi họ ngồi. Có một vài y tá đang nghỉ giải lao ngồi ở các bàn khác, nhưng giữa họ vẫn im lặng.

'Em hy vọng bác ấy ổn', Gun nói, uống trà trong khi nhìn xuống điện thoại, nhanh chóng nhắn tin cho mẹ để bà ấy không lo lắng, 'Anh có nghĩ như vậy không?'

'Bác sĩ nói bác ấy vẫn còn cơ hội', P'Pik thông báo với cậu, 'Chúng tôi đã tìm thấy bác ấy kịp thời nhưng...'

'Nếu tỉnh dậy, bác ấy có thể bị tê liệt về nhận thức hoặc thể chất, phải không?', Gun nói xong thì P'Pik lúng túng nhìn xuống đồ uống của mình, không biết phải giải thích thế nào cho cậu.

'Làm sao cậu biết?'

'Nó nằm trong bài kiểm tra của em', Gun trả lời.

'Ồ đúng rồi', P'Pik cười, 'Off nói với tôi rằng cậu là người thông minh thứ hai trong trường của cậu ấy'

'Vậy à?', Gun cười nhẹ, 'Để em đoán xem, vị trí đầu tiên thuộc về cậu ta'

'Ừ', P'Pik cười khúc khích, nhìn cách Gun cười mỗi khi anh ấy nói về Off, 'Thằng nhóc ấy thích cậu, cậu biết không? Vì vậy tôi rất vui vì cậu là người ở bên nó lúc này'

'Thích em?', Gun vẫn cảm thấy tim mình lỡ nhịp khi nghĩ đến điều đó. Chắc chắn, có điều gì đó giữa họ đã thay đổi vào đêm đó tại bữa tiệc khi cậu thú nhận rằng mình bị Off thu hút, nhưng với tiếng tăm của hắn, cũng có một ý nghĩ gặm nhấm trong đầu khiến cậu mất ngủ hàng đêm. Off thích cậu hay hắn chỉ thích chơi đùa? Dường như mới đây thôi cậu còn thấy Off đi chơi với Mild, tạo ra những tin đồn trong trường, nhưng bây giờ cậu hầu như không thấy hắn liếc mắt về phía cô ấy nữa. Phải chăng điều đó cũng sẽ xảy ra với cậu? Liệu Off có biến mất một khi hắn chán ngấy cậu không? Gun cảm thấy ích kỷ khi nghĩ về bản thân trong khi lẽ ra phải lo lắng cho Off.

'Thôi nào, đừng ra vẻ quá sốc như vậy. Cậu không thấy Off thích cậu sao?'

'Cậu ấy hầu như không nhân nhượng với em ở trường', Gun thú nhận, 'Bọn em chưa bao giờ thực sự hòa hợp nên thật kỳ lạ khi đột nhiên nghĩ rằng cậu ấy cũng thích em'

'Off là một chàng trai khá đơn giản', P'Pik đề cập, 'Cậu ấy yêu người mình yêu khi quyết định sẽ yêu họ'

'Điều đó thật vô lý', Gun nhướng mày và nhìn chằm chằm vào người đàn ông, bỏ lại ly nước đã uống dở trên tay.

'Điều tôi đang nói là không quan trọng trước đây cậu ấy cảm thấy thế nào, nếu cậu ấy quyết định thích cậu, thì cậu ấy sẽ làm như vậy. Và cậu có muốn biết tại sao không?'

'Tại sao ạ?'

'Thằng nhóc đó khao khát tình yêu', P'Pik thì thầm với Gun, 'Cậu ấy không thường xuyên có được điều đó, nên khi có thì cậu ấy sẽ bám lấy nó. Cậu nghĩ tại sao cậu ấy lại ồn ào và rạng rỡ? Cậu ấy muốn mọi người thích cậu ấy '

Gun không có câu trả lời cho điều đó. Thay vào đó cậu có nhiều câu hỏi hơn. Cậu bắt đầu nhận ra rằng tất cả những gì cậu biết về Off là những tin đồn mà cả trường đã lan truyền khắp nơi cho đến khi nó đến tai cậu. Tất cả những gì cậu biết là gia đình giàu có của hắn, những người bạn gái cũ và thậm chí cậu còn phát hiện ra việc Off công khai thông qua New và không bao giờ trực tiếp đến cậu. Tất cả những cuộc chiến mà họ trải qua và cậu đã không học được gì từ chúng cả.

————————————

Off quyết định ở lại qua đêm với bà Pho, khoanh tay ngủ trên ghế, xương cốt nhức nhối ngay khi ánh nắng chiếu qua cửa kính khiến hắn tỉnh giấc.

Hắn rên rỉ khi cảm nhận được cơ bắp căng cứng của mình, chớp chớp mắt và nhìn quanh căn phòng lớn.

'Tỉnh rồi à?', hắn nghe có tiếng gọi mình, quay lại thì thấy P'Pik đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, đọc sách và uống cà phê.

'Mhhm', Off gật đầu, dụi đôi mắt mệt mỏi của mình, 'Anh đã ở đây cả đêm à?'

'Yupp', P'Pik trả lời, 'Ồ và nhân tiện Gun đã về tối qua rồi'

'Ôi chết tiệt', Off đứng dậy ngay khi nhận ra, 'Chết tiệt, lẽ ra em nên đưa cậu ấy về'

'Đừng lo, tôi đã đưa cậu ấy về rồi', P'Pik đưa tay kéo hắn về chỗ ngồi, 'Cậu ấy không muốn đánh thức cậu'

'Chúa ơi, lẽ ra em vẫn phải cảm ơn cậu ấy', Off thở dài, nhắm mắt lại vì nắng sớm quá chói đối với mình. Hắn quay lại nhìn về phía giường, thấy bà Pho vẫn nhắm mắt. Tim hắn chùng xuống một chút và nhìn xuống sàn, cắn môi trong khi nhìn lên đồng hồ treo trên tường.

'Nếu muốn, cậu có thể đến thăm cậu ấy ngay bây giờ. Tôi sẽ ở đây với bác Pho'

'Không, em muốn ở bên bác ấy', Off lắc đầu, 'Em muốn đợi đến khi bác ấy tỉnh lại'

Nếu bác ấy tỉnh dậy...

'Bác ấy sẽ tỉnh lại', P'Pik trong vô thức, đã đọc được suy nghĩ của hắn, vỗ vai hắn khi đứng dậy, 'Bác ấy sẽ tỉnh lại, cậu đừng lo. Bác ấy vẫn còn rất nhiều sức sống', anh bước ra phía sau để mang bữa sáng cho Off, bao gồm bánh sandwich và một chai nước trái cây anh mua từ căn tin.

Họ ăn sáng trong im lặng, lắng nghe tiếng bíp từ nhịp tim của bà Pho và Off nghe thấy tiếng điện thoại mình reo, nhìn xuống thì thấy tin nhắn của ba khiến hắn suýt đánh rơi thức ăn khi đọc nó.

Off về nhà đi. Mẹ con đang ở nhà.

Hắn lập tức đứng dậy, đánh rơi phần còn lại của chiếc bánh sandwich xuống sàn. Hắn đang định chạy ra khỏi phòng và trở về nhà thì nhìn xuống và thấy bà Pho đang nằm yên bình với đôi mắt nhắm và đột nhiên cơ thể hắn cứng lại.

'Gì vậy?', P'Pik hỏi khi nhìn hắn.

'Ba em gọi'

'Cậu có cần phải đi không?', anh ấy hỏi và khi Off không trả lời, anh ấy coi đó là câu trả lời và vỗ nhẹ vào lưng hắn, 'Sao cậu không đi đi? Tôi sẽ để mắt tới bà Pho'

————————————

'Mẹ sắp chuyển đến London à?', Off nhướng mày ngay khi vừa bước vào bếp, nhìn thấy mẹ mình đang ngồi với tách cà phê trên tay, ba cậu thì đang dựa vào quầy bếp với sự chán nản trong mắt ông. Họ hầu như không thể nhìn nhau và sự căng thẳng trong phòng chỉ tăng lên khi Off tham gia vào.

'Mẹ muốn con đến đó cùng mẹ'

'Bước qua xác tôi đi', ba Off ngay lập tức trả đũa khi bà ấy vừa nói xong, đập tay lên quầy bếp, 'Bà không được mang con trai tôi đi đâu'

'Nó cũng là con trai tôi', bà ấy quay lại và gầm gừ với ông, khoanh tay trước ngực.

Off không khỏi thấy buồn cười. Hắn đã nghe ba mẹ tranh cãi hàng đêm, nhưng đây là lần đầu tiên họ tranh cãi về hắn. Liệu hắn có nên cảm thấy đặc biệt khi nghĩ đến việc ba mẹ đang chơi kéo co vì mình không? Nhưng nếu đúng như vậy, thì tại sao hắn lại cảm thấy trống trải đến thế? Tình cảm của họ có vẻ hời hợt.

'Tại sao mẹ lại muốn con đi?', Off dừng tiếng la hét của họ khi hắn hướng câu hỏi của mình đến mẹ, người không hề tỏ ra buồn bã khi lần đầu tiên bà đóng sầm cửa lại và bỏ rơi hắn với ba.

'Con là con trai của mẹ và mẹ không muốn bỏ con lại', mẹ hắn trả lời đơn giản, nhưng tại sao câu trả lời của bà lại trống rỗng đến thế? Bà ấy thật sự có ý đó hay bà muốn trả thù ba hắn lần cuối bằng cách cướp đi con trai ông? Nó không có ý nghĩa gì với hắn cả.

'Mấy tuần trước mẹ đã rời bỏ con mà không có một lời cảnh báo nào, vậy giờ có gì khác?', Off hỏi bà, muốn bắt đầu hét lên nhưng tất cả những gì hắn có thể tập hợp được là một câu hỏi gần như chỉ lớn hơn một lời thì thầm.

'Mẹ biết rằng con có thể đã thất vọng, nhưng mẹ cần một chút thời gian để thở trước khi có thể quay lại', mẹ hắn lúc nào cũng có cớ, đó là tất cả những gì bà từng nói với hắn ngay cả khi ở bệnh viện. Không có gì là lỗi của bà ấy cả.

'Off sắp bắt đầu học đại học, nó không cần phải đi nửa vòng trái đất và thay đổi kế hoạch chỉ vì bà. Bà có nghĩ rằng đã đến lúc ngừng bắt mọi người làm điều đó chỉ vì sự thuận tiện cho bà không?'

'Tôi có yêu cầu ông từ bỏ mọi thứ và theo tôi không?', hắn nghe thấy mẹ chế giễu ba hắn, cười khi ba hắn im lặng và đi đi lại lại quanh phòng với vẻ mặt nghiêm nghị. Off không hiểu điều đó nhưng sự căng thẳng chỉ tăng lên khi họ suy ngẫm về nó lâu hơn.

'Cho con một tuần', Off thì thầm, 'Con sẽ nghĩ về việc đó sau lễ tốt nghiệp'

'Chà, suy nghĩ nhanh lên nhé', mẹ hắn thở dài và đứng dậy khỏi bàn, 'Mẹ định sẽ rời đi vào cuối hè này'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro