2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ngước mặt lên nhìn anh, gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc gì vẫn đang nhìn chằm chằm cậu.

Cậu nhận ra trong ánh mắt ấy có chứa đựng sự tức giận, đôi mắt ấy đỏ ngầu lên.

Gun Atthaphan không biết nói gì thêm nữa, chỉ biết cúi đầu xin lỗi.

Xin lỗi? Lời xin lỗi của cậu có làm chồng nhỏ và con nhỏ của tôi sống lại được hay không?

Off Jumpol lạnh nhạt nói, giọng nói có mang vài phần tức giận. Tuy không quá lộ liễu nhưng cậu có thể nghe ra anh đang tức giận.

Nhưng cậu thật sự không biết gì về chuyện này cả. Tất cả là do anh trai của cậu làm, cậu không hề biết.

Bây giờ anh ta biệt tăm biệt tích luôn rồi, để lại mình cậu ở đây chịu tội thay.

Gun Atthaphan không biết làm gì hơn nữa, cậu có thể cất tiếng xin lỗi anh.

"Tôi xin lỗi..Nhưng chuyện này thật sự tôi không biết gì cả."

"Ha..Một câu không biết liền có thể rửa tội? Cậu nghĩ dễ dàng vậy sao?"

Anh nói xong cười khẩy một cái. Khoé môi anh nhếch lên tỏ vẻ khinh miệt.

"Nhưng.."

Không thể nói được gì, cậu chỉ có thể im lặng.

"Không nói nhiều, đưa đi."

Nhận được lệnh của anh, đám người áo đen kia lập tức túm lấy cậu.

Mặc cho cậu vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được.

"Này, anh làm cái quái gì vậy?"

"Ai làm người đấy chịu, sao lại bắt tôi?"

Off Jumpol hừ lạnh, anh vứt cho một câu làm cậu chết đứng.

"Anh trai làm nhưng hắn chạy rồi, cậu là em trai thì chịu thay đi."

"Hắn ta hại chết chồng nhỏ và con của chúng tôi."

"Vậy nên cậu phải thay thế em ấy, sinh con cho tôi!"

"Sinh đến khi nào tôi chán thì thôi. Nghe rõ chưa hả."

Anh bóp cằm cậu rồi hất sang một bên.

"Đưa đi."

"Cút ra, không được, không được."

Cậu cứ vùng vẫy nhưng tài nào cũng không thoát ra được.

"Off Jumpol Adulkittiporn."

Nói rồi tài xế lái nhanh chạy một mạch tới nhà riêng ở ngoại ô thành phố.
___________________________________________

Tới nơi anh mạnh bạo kéo cậu xuống xe.

"Không muốn..Mau buông tôi ra."

"Câm miệng."

Anh lôi cậu vào nhà, cậu thì sợ đến phát khóc rồi.

"A, anh kéo tôi đi đâu vậy, buông ra."

Off Jumpol không cho cậu bất cứ hồi đáp nào. Anh chỉ im lặng kéo cậu đi lên phòng riêng của mình.

Anh ném mạnh cậu lên giường. Từng động tác, từng việc anh làm đều vô cùng mạnh bạo.

"A! làm gì thế?"

Nhân lúc cậu ngã xuống, anh lấy thân đè lên người cậu. Cậu muốn vùng lên( không thành). Nhưng thôi mơ đi em, tus không cho phép.

Off Jumpol xé toạc áo cậu cúi xuống cắn vào cổ và xương quai xanh cậu khiến cậu đau điếng.

"A! Hức.."

Cơn đau ập đến khiến cậu bật khóc.

"Đau..."

"Mới thế này đã không chịu nổi? Vậy thì em ấy bị sát hại đã chịu những gì đây? Cậu biết không hả?"

Cậu hức một tiếng rồi lắc đầu.

"Ha.."

Anh cởi áo, vứt nó xuống sàn. Tiếp tục hôn lên khắp người cậu.

Ở đâu cũng là dấu vết anh để lại. Anh cởi thắt lưng trói tay cậu vào thành giường.

Anh cởi quần cậu ra. Không một chút dạo đầu, không bôi trơn..Anh một mạch đâm thẳng vào trong, ngón tay anh thon dài đưa đẩy.

"A..Hức~"

Những động chạm bất ngờ khiến cơ thể cậu nóng ran, run lên từng đợt.

Cậu cố gắng mím môi cố không phát ra tiếng. Nhưng anh nào để yên chứ, anh liên tục đưa đẩy, khuấy động bên trong cơ thể cậu.

Cậu thật sự không thể nhịn nổi, tiếng rên rỉ cậu vang khắp phòng.

Thật đáng xấu hổ.

"Làm ơn...Đừng.."

Cậu nhắm chặt mắt. Anh cởi quần ra.

"Ha..xem cái lỗ nhỏ của cậu đang đòi ăn này, để tôi thoả mãn cậu."

Nói rồi anh đâm thẳng vào bên trong cậu.

"A~ Đừng..Xin anh.."

Cậu khóc thét lên một tiếng.

"Off Jumpol, xin anh~~Đau quá..."

"Đừng..làm vậy~Aa"

Anh sẽ không dễ dàng tha cho cậu vậy đâu, một lời cậu nói không câu nào lọt tai anh.

Liên tục thúc mạnh vào thân dưới của cậu.

__________________________________________

Hơn 2 giờ sau, anh mặc lại quần, áo vứt trong phòng không mặc, để lộ cơ bụng.

Anh bước ra ngoài, dặn dò quản gia.

"Nếu cậu ta tỉnh dậy, đem nhốt vào nhà kho. Không cho ra ngoài."

"Tôi phải cho cậu ta biết thế nào mới là sống không bằng chết."

Nói rồi, anh hừ một tiếng rồi rời đi.

Anh là đang muốn dày vò cậu cho đến chết. Anh sẽ không tha cho cậu, trước giờ anh vốn không nhân nhượng. Anh đi lên phòng bỏ lại Gun Atthaphan vẫn mệt mỏi nằm bất động trên giường.

Cậu..khóc rồi. Sao anh lại làm vậy với cậu?

Tại sao chứ? Cậu vốn không hề liên quan gì đến anh, là do anh trai cậu làm rồi để hoạ cho cậu gánh. Gun Atthaphan ôm lấy cơ thể mình nấc lên từng đợt.

Lần đầu tiên của cậu bị anh lấy mất rồi.

Cậu đang ngồi khóc, bỗng nhiên thoáng nghe tiếng cạch, cậu biết có người.

Nghe tiếng mở cửa, cậu sợ hãi mà lùi về phía sau. Cậu ngước mắt nhìn anh đang đứng ở trước cửa.

"Thế nào, tôi thoả mãn được cậu rồi đấy."

"Cậu dâm đãng lắm biết không, hừ..cũng chỉ là loại rẻ tiền. Đừng hòng tôi tha cho cậu

"Lập tức leo xuống giường cho tôi."

Anh quát to làm cậu sợ hãi mà hức lên.

"Khóc cái gì, chả phải rất thích sao"

Nói xong, anh nhìn cậu rồi cười khẩy. Anh nhìn cậu ánh mắt đầy căm phẫn, chỉ là muốn trả thù cậu. Gun ôm lấy cơ thể cậu, quần áo đã bị anh xé mất rồi, cậu cũng chỉ có thể dùng tay che đi những chỗ cần che. Anh lại nói.

"Có chỗ nào tôi chưa thấy mà cần phải che~"

Anh nói với giọng cễu cợt. Cậu thực sự không nhịn được nữa, quay sang hét vào mặt anh.

"Off Jumpol tên khốn nạn, cút đi. Hức..."

"Anh là thằng khốn, tôi đã làm sai điều gì chứ?"

Anh nhìn cậu như vậy tỏ vẻ chán ghét, anh đi đến bóp cằm cậu nâng lên.

"Lập tức đi dọn dẹp nhà kho ngay cho tôi. Từ ngày mai, đây là chỗ của cậu. Nghe chưa"

Nói rồi, anh hất cằm cậu xong rời đi.

____________________________________

Thôi mà, đừng buồn, chắc ngược tới chap 10 mấy á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#offgun