3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đã rời đi, cậu lập tức co người lại. Cậu úp mặt lên hai đầu gối, uất ức mà khóc to.
_________________________________________

Lát sau anh quay lại, trên tay là một bộ quần áo, anh ném quần áo cho cậu.

"Mặc đồ vào rồi nhanh cút ra ngoài."

Cậu chịu đựng sự sỉ nhục của anh, từng chút từng chút lê thân vào nhà vệ sinh để thay đồ.

Anh không cho phép cậu đi.

"Thay ngay tại đây."

Nghe vậy cậu khựng lại.

"Tôi.."

"Hừ..Ngứa mắt, nhanh lên."

Cậu không còn lựa chọn nào khác, đành thay đồ trước mặt anh. Với cậu bây giờ, không bằng anh giết chết cậu đi. Sao lại dùng cách này để làm nhục cậu chứ. Làm gì có chuyện anh lại khoan dung đến mức đó cơ chứ. Anh từ xưa đến nay vốn tàn độc chẳng ai bằng mà.

"Tôi nói cho cậu biết, cậu cứ ở đây an phận sinh con cho tôi. Cậu đừng nghĩ đến việc trốn thoát."

"Cho cậu biết, nếu cậu đủ can đảm nghĩ đến việc chạy trốn, khuyên cậu cũng nên nghĩ hậu quả như thế nào."

Nói rồi anh đẩy mạnh cậu vào nhà kho, đóng cửa mạnh bạo.

"Rầm."

Gun Atthaphan trong một không gian tối, ngồi co ro lại. Cậu không biết phải làm sao hết, bây giờ anh lấy mất lần đầu của cậu. Ép cậu ở lại sinh con cho anh nữa.

Đầu óc cậu rói tung lên, thật sự không nghĩ nổi nữa.

___________________________________________

Anh ngã người xuống sofa, anh đã rất mệt.

: Reng reng reng.

Anh cầm điện thoại lên xem, là mẹ của anh gọi đến.

: "Con ở đâu? Mau đến nhà chồng nhỏ đi. Ba mẹ họ muốn gặp con."

"Con đến ngay."

Anh vơ lấy áo khoác rồi mặc vào. Lập tức lái xe đến nhà của chồng nhỏ.

_____

Một lúc sau, đã tới nơi. Nơi này đang đội tang cho chồng nhỏ của anh. Off Jumpol chất cao ngạo, gương mặt không biểu lộ sự đau khổ. Anh từ tốn bước vào.

Ba của chồng nhỏ của anh cất tiếng.

"Sao rồi, có bắt được hung thủ không?"

"Không bắt được, hắn đã chạy trốn từ sớm rồi."

Nghe vậy mẹ anh lại kích động mà nói.

"Không được để nó chạy thoát, nhất định phải bắt được để nó phải đền mạng."

Anh thấy bà như vậy, chỉ im lặng.

"Sẽ tiếp tục điều tra."

Anh nhìn lại sau lưng, có một người con trai đang khóc lóc.

"Hức...Em trai.."

Hắn là anh trai của chồng nhỏ, của anh.

Có phải nhìn hắn ta khóc rất chân thật không? Giả cả đấy.

Hắn thường ngày luôn bắt nạt chồng nhỏ, hắn là anh trai, lại luôn đố kị. Hồi ấy, hai người học chung trường. Thành tích em trai cao hơn hắn, nên hắn luôn bị mang ra so sánh với cậu em trai. Từ đó mà sinh lòng ghen ghét. Hắn lại lủi thủi một mình. Cậu em trai lại yêu được tổng tài là Off Jumpol, luôn chiều chuộng.. Hắn càng thêm ghét.

Chuyện chồng nhỏ và con của anh bị hại chết, có khi cũng có một phần của hắn đấy.

"Hức..Tại sao vẫn chưa tìm được hung thủ chứ? Hức..Em trai.."

Hắn chung quy lại chính là muốn giành chồng của em trai. Hắn cũng rất thích anh.

"P'Off, em phải lấy lại công bằng cho em trai của anh đấy nhé.."

Anh gật đầu rồi quay sang bố mẹ.

"Không còn gì thì con về đây."

"Con vào thắp hương rồi hẳn đi."

"Được."

Hắn thắp hương rồi bước ra xe.

"Con về đây."

Off Jumpol anh làm việc dứt khoát, anh thắp hương rồi liền rời khỏi.

Ở trong xe, anh hồi tưởng lại khoảnh khắc vui vẻ của anh và cậu ấy.

Móc khoá là hình của anh và cậu ta. Trong nhà cũng toàn là hình của người đó.

Ảnh anh để trên bàn làm việc cũng là hình ảnh chụp cậu ấy ở cánh đồng hoa.

Trong đầu anh, mọi thứ đều sụp đổ khi cậu ấy rời đi.

Càng nhớ ánh mắt anh ngày tức giận. Là chính anh trai cậu đã gây ra mọi chuyện.

Anh nhất định bắt cậu phải trả gấp đôi. Anh đạp ga phóng nhanh về nhà.

Bước xuống xe, anh tức giận đi vào.

Cậu đã dọn dẹp xong xuôi phòng, Khổ nỗi không có ánh sáng nào, cậu chỉ có thể dựa vào ánh sáng hắt bên ngoài.

Đèn bị hỏng rồi.

: Cạch.

Cửa nhà kho mở toang, anh hùng hổ bước vào.

Nghe tiếng động, cậu giật mình lùi lại, đánh rơi khăn lau. Anh bây giờ như một con quỷ.

Không biết được tiếp theo anh sẽ làm gì cậu.

Cậu muốn trốn? Trốn sao được với đôi mắt đó của anh. Ánh sáng ít ỏi cũng đủ bán đứng cậu rồi.

Thấy anh càng ngày càng tiến lại, cậu cũng chỉ biết lùi lại phía sau. Anh bắt cánh tay cậu lại.

"Trốn, trốn được sao?"

Anh kéo cậu ra khỏi nhà kho, chỗ này còn đáng sợ hơn.

"Hức..buông tôi ra, tôi không đi đâu hết.."

Anh đẩy cậu vài phòng tối, sau đó chỉ có thể nghe được tiếng khóc của cậu vang lên khắp phòng.

________________________________________

Nửa tiếng sau, anh vừa lau tay vừa bước ra. Gương mặt anh chán ghét, vứt khăn lau xuống sàn.

Trong căn phòng đột nhiên êm ắng hơn nhiều.

Cậu sớm đã bị anh đánh đến ngất đi rồi.

Cơ thể cậu bây giờ không có chỗ nào lành lặn hết.

Cơn đau ở eo chưa dứt. Tiếp tục là cơn đau rát kéo đến trên khắp cơ thể.

_________________________________________










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#offgun