#01.10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Pháp ơi, Pháp, Pháp ơi!"

"Gì gì gì?!" Em giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng của mình, gương mặt ngơ ngác ra, khù khờ nhìn xung quanh mình, em phát hiện ra mình vẫn còn đang ngồi trong lớp, các bạn xung quanh đều đổ dồn ánh mắt vào em. Thanh Pháp nhìn lên bục giảng thì phát hiện ra ánh mắt kỳ lạ của thầy giáo chủ nhiệm lớp mình.

"Thy m ri!" Em thầm chửi trong đầu, thì ra nãy giờ em ngủ quên trong giờ học, không nhờ bạn cùng bàn kế bên kêu dậy thì chắc em ngủ đến mai luôn rồi.

"Thanh Pháp cuối giờ ở lại nói chuyện với thầy, các em còn lại lật tới trang 128." Thầy Duy nói lớn xong liền quay người giản bài tiếp. Thanh Pháp cắn răng tức tưởi, sao mà xui dữ vậy không biết. Ngậm ngùi học cho đến hết giờ. Chuông trường vừa kêu thì cả đám học sinh đã thi nhau tràn ra khỏi cửa lớp, riêng chỉ có đúng một mình Thanh Pháp bị giữ lại. Em ngồi im re tại bàn của mình, tiếng học sinh dần dần cũng nhỏ lại, cho đến khi bầu không khí xung quanh đã trở nên yên lặng đến rùng mình. Thanh Pháp đưa mắt lên nhìn người đàn ông đang chăm chú vào sắp tài liệu trên bàn. Bộ định ở đây tới sáng hay sao? Em muốn về nhà lắm rồi.

"Thầy ơi." Em kêu khẻ, hắn ngước khuôn mặt điển trai của mình lên nhìn em.

"Hửm?"

"Thầy ơi, gần sáu giờ rồi thầy..." Thanh Pháp nhắc khéo, Tuấn Duy nghe em nói thế liền bỏ hết đống tài liệu của mình qua một bên, đứng lên tiến lại gần chỗ em đang ngồi. Hắn quỳ một chân xuống, tay rất nhanh ôm lấy cái eo nhỏ kia kéo lại gần mình.

"Sáu giờ thì sao? Không giữ em lại thì chắc giờ này em đi lêu lổng bên ngoài đúng không?" Tuấn Duy ghé sát mặt mình vào mặt em, câu hỏi có chút khiển trách.

"Em không có!" Em nghe hắn nói thế liền phản bác một cách kịch liệt.

"Vậy nói xem hôm qua làm gì mà chín, mười giờ mới về?" Tay hư nắm lấy đùi em kéo một cái, khoảng cách của cả hai lại càng gần. Em cứng họng không biết trả lời ra sao, đúng là tối hôm qua em có đi lêu lổng với mấy đứa bạn của mình thật, nên bây giờ khó có thể tìm ra lý do để cải ngược lại hắn.

Thanh Pháp lần nữa cắn răng nhịn nhục, gương mặt hiện rõ vẻ ủy khuất mà nhìn Tuấn Duy. Hắn vẫn kiên trì giữ nguyên tư thế ái muội đó mà chờ đợi câu trả lời từ người nhỏ hơn.

Tuấn Duy rất nghiêm nghị với đứa nhỏ này hôm nay, không giống như thường ngày sẽ nhẹ nhàng và trầm ấm. Hắn không muốn làm vậy đâu, nhưng vì đứa nhỏ này làm sai, hắn mà không dạy lại thì sau này chắc chắn sẽ tái phạm. Chuyện bắt đầu là từ chiều hôm qua, Thanh Pháp vỡ chứng ương ngạnh của mình mà tự ý trốn đi chơi, lêu lổng ăn chơi bên ngoài đến tận khuya lắc khuya lơ mới chịu mò về nhà. Tuấn Duy ở nhà lo lắng sốt ruột, bỏ hết mọi công việc qua một bên chỉ để đi tìm đứa nhỏ này. Hắn tức! Gọi bao nhiêu cuộc mà em không bắt máy, nhắn bao nhiêu tin cũng không trả lời, còn dám lớn gan block hắn trong đêm khuya. Hắn tìm đủ nơi mà vẫn không thấy em đâu, lo lắng đến nổi hắn còn định mua vé về Vĩnh Long để tìm em, nhưng ai ngờ khi hắn định mua vé thì tự nhiên điện thoại đổ chuông, là em gọi cho hắn. Giọng nói ngọt ngào từ đầu dây bên kia cứ liên tục lẩm bẩm, luôn miệng nói yêu hắn, nhớ hắn, muốn hắn ở kế bên mình.

Tuấn Duy không chần chừ mà phóng về nhà, về đến nhà thì đập vào mắt hắn là cảnh tượng đứa nhỏ nào đó đang say quắc cần câu, loạng choạng đi khắp nơi trong nhà, miệng thì liên tục kêu hắn.

"Duy ơi~ chng ca em ơi~ bé nh anh! Ông xã ơi~"

Thanh Pháp khi say xỉn thì rất quậy phá, bướng bỉnh, cả một đêm dài em hành Tuấn Duy thừa sống thiếu chết. Đứa nhỏ này quậy phá khắp phòng, nhõng nhẽo khóc lóc mỗi lần hắn chuyển tone giọng của mình trở nên nghiêm túc.

"Em có chu đứng yên cho anh không?!"

"Oa! Huhu...Duy la em...hc hc..."

Tuấn Duy biết đứa nhỏ này thuộc dạng người thích được nói ngon nói ngọt, nên đêm đó hắn đã dỗ dành em rất nhiều, dùng những lời ngọt ngào, nhẹ nhàng, và êm tai để cố gắng dỗ đứa nhỏ này vào giấc ngủ. Chuyện sáng nay khi em ngủ gục trong lớp là bằng chứng cho việc tối qua em đã quậy phá và không chịu ngủ, nên lúc đó mới thấy cảnh đưa nhỏ nào đó đang mệt mỏi và buồn ngủ, nên cứ ngáp lên ngáp xuống.

Thanh Pháp từ nãy đến giờ vẫn im thin thít chẳng hó hé một lời nào.

"Không trả lời?"

Em chẳng dám nhìn hắn nữa, em sợ rồi. Tuấn Duy nhìn em chầm chầm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy, Thanh Pháp chỉ biết né tránh đi.

"Đến anh hỏi mà em cũng không trả lời, hư lắm rồi Pháp." Hắn gằn giọng nói với em. Thanh Pháp được một phen hoảng loạn.

"Thầy!" Em bị hắn bế lên rồi đè xuống bàn.

"Ngoan một chút nếu như em không muốn các giáo viên lớp kế bên qua nhìn chúng ta làm tình!" Thanh Pháp nhìn tình cảnh bây giờ thì cũng đủ biết rằng sẽ không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản con mãnh thú kia lại nữa rồi.

Tuấn Duy một phát liền cởi sạch hết bộ đồ đồng phục của em ra, thẳng tay quăng nó xuống dưới đất. Thứ hắn quan tâm nhất bây giờ chỉ có cái cơ thể trắng nõn kia của em. Thằng em bên dưới nhận được tính hiệu từ mắt truyền đến thì cũng bắt đầu ngôi lên, tạo thành một túp lều bên dưới quần của hắn, trướng đến phát đau. Thanh Pháp chỉ biết nằm trên bàn mà chịu trận.

Tuấn Duy mút lấy nhũ hoa trước ngực em, làm cả người đứa nhỏ vì nhạy cảm mà phải ưỡn cong lên. Mút thôi thì chưa đủ, hắn đưa răng cạ cạ vào đầu nhũ của em. Thanh Pháp không kiềm được giọng của mình mà phải rên lớn, hắn nhanh tay bịt miệng đứa nhỏ bên dưới lại, nói thật rằng hắn không muốn các giáo viên lớp kế bên qua nhìn hắn làm tình với đứa nhỏ này đâu, lúc đó phiền phức lắm, lỡ mà có xảy ra thì làm sao mà hắn làm tiếp chuyện trọng đại này được. Những tiếng rên rỉ bị thu gọn vào lòng bàn tay của Tuấn Duy. Hắn gấp rút tháo cái thắt lưng của mình ra, rồi giải phóng cho con quái vật bên dưới, nhìn xem bây giờ nó đã dựng đứng lên. Hắn nắm lấy hai chân của em, dùng một chút sức để kéo lại gần mình, hắn đưa một chân của em gác lên vai mình, thẳng thừng không nể nang mà đâm thẳng vào cái lỗ nhỏ bên dưới. Thanh Pháp bất thần khi cảm nhận được bên dưới của mình bị một thứ gì đó rất thô và to đâm vào, lỗ nhỏ bên dưới của em mở căng ra để đón nhận cự vật của hắn. Đau điếng người, chỉ biết ngửa cổ về phía sau, hai hàng nước mắt sinh lý của em cũng trào ra, nhưng miệng không thể la hét vì giờ đây hai ngón tay của hắn đã nằm ở bên trong khoang miệng của em, mỗi lần em chuẩn bị lớn giọng hắn liền dùng hai ngón tay đó chơi đùa bên trong khiến âm thanh em phát hiện không được lớn như ban đầu. Bên dưới bị hắn đâm đến sưng tấy, cự vật của hắn mỗi lần thúc đều đến rất sâu vào bên trong em, cái bụng nhỏ của em thấy rõ được cự vật của hắn đang nhô lên mỗi lần hắn thúc vào.

Đến khi cao trào, từng nhịp nhấp hông của Tuấn Duy trở nên mạnh bạo hơn bao giờ hết. Thanh Pháp vì cơn khoái cảm liền câu lấy cổ của hắn mà ôm chặt. Được một lúc thì hắn cũng bắn ra thứ tinh dịch nóng hổi của mình. Đứa nhỏ bên dưới thở hổn hển sau một trận hoan ái.

Tuấn Duy mặc lại bộ đồ đồng phục lại cho em, bế em trong tay rồi khinh về nhà. Được hắn tắm rửa sạch sẽ cho thì cũng thấy thoải mái hẳn ra, em nằm trên giường ôm hắn và chìm vào giấc ngủ. Tưởng rằng sẽ ngủ được một đêm đến sáng mai dậy để đi học, nhưng ai mà ngờ được đến cảnh này.

"Duy~..um ah..ớ..." Hắn lựa đúng một, hai giờ sáng lại đè em ra để vận động tiếp. Đỡ hơn trên lớp vì em được rên rỉ thoả thích, nằm trên giường thì êm hơn là cái bàn làm bằng gỗ kia, khiến em thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cái người bên trên liên tục gặm cắn người em, nói chung là làm đủ thứ hết.

Thanh Pháp bị hắn làm đến mù mờ, chẳng còn biết trời trăng mây gió gì nữa, chìm vào cuộc làm tình này với Tuấn Duy đến rạng sáng mới được tha.

Hôm nay học sinh đi học ai ai cũng có một dấu chấm hỏi to tướng trên đầu.

Các học sinh nữ.

"Sao mà hôm nay thy Duy không đến trường vy?"

"Thy Duy b gì hay sao mà li không đến trường hôm nay?"

Các học sinh nam.

"Sao hôm nay không thy Pháp đến trường vy?"

"Sao Pháp hôm nay li vng mt căn tin vy nh?"

Họ đâu có biết được cảnh em đang nằm trong lòng của hắn mà ngủ ngon lành đâu.

Thầy Duy hôm nay gọi lên trường báo rằng có việc rất quan trọng ở nhà cần phải giải quyết nên xin phép nghỉ vài ngày, sau đó dùng tài khoản của mình nhắn cho trường một tin nhắn với cương vị là người giám hộ của em Nguyễn Thanh Pháp và bảo rằng hôm nay em ấy đổ mệnh nên đã xin phép nghỉ học vài hôm.
—————
@SuperJ3909 {•𝕝𝕚𝕞•}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro