Chap 6:Thực hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước trận đấu vào sáng Chủ nhật, chúng tôi phải quay lại lớp Độc dược của giáo sư Snape để làm bù bài thực hành cặp mà  tôi đã làm hỏng chiếc vạc. Áp lực khiến tôi cảm thấy hồi hộp, không chỉ vì trận đấu sắp diễn ra mà còn vì cái vạc kia, mà mỗi lần nghĩ đến lại khiến tôi không khỏi ớn lạnh. Dường như giáo sư Snape luôn tìm cách trừng phạt những lỗi lầm dù nhỏ nhất.

Tôi ngồi bên cạnh Wood, cố gắng giữ tâm trạng thoải mái trong khi chúng tôi chuẩn bị cho buổi học. Cậu ấy vẫn giữ được sự bình tĩnh, đôi mắt sáng và nụ cười nhẹ nhàng khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. "Cậu có nghĩ rằng Snape sẽ lại nổi giận không?" tôi hỏi, nửa đùa nửa thật.

"Chắc chắn rồi," Wood trả lời với một cái nhún vai, "nhưng nếu chúng ta cùng làm thì mọi thứ sẽ ổn thôi. Chỉ cần không làm nổ tung thêm một cái vạc nào nữa là được!" Câu nói của cậu ấy khiến tôi bật cười, và tôi nhận ra rằng, dù có lo lắng thế nào, chúng tôi vẫn có nhau để đối mặt với thầy Snape =)))))

Khi bước vào lớp, không khí lạnh lẽo bao trùm, và ánh mắt của Snape lặng lẽ quét qua cả lớp, như thể ông đang tìm kiếm những con mồi.

Để đề phòng, lần này Wood chỉ cho tôi đứng đọc nguyên liệu, còn cậu ta sẽ lấy và cho vào vạc. "Như vậy thì ít nhất, ai đó sẽ không làm hỏng mọi thứ," cậu ấy nói với một nụ cười tinh nghịch, khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi gật đầu, cảm nhận được sự tự tin của Wood đang lan tỏa sang mình.

"Được rồi, bắt đầu nào!" tôi hô lớn, và với vẻ quyết tâm, tôi mở cuốn sách Độc dược ra, cố gắng đọc thật rõ từng nguyên liệu. "Hai giọt nước mắt của Fwooper, một ít ngọn cỏ chảy,..."

 Wood nhanh chóng thu thập các nguyên liệu, tay làm việc một cách nhịp nhàng.  Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến khi tôi đọc đến bước thứ năm. "Và một thìa bột vỏ của Rồng...!"

"Tôi quên chưa lấy!" Wood kêu lên, nhanh chóng quay người đi về phía kệ. Cậu ấy lướt qua những lọ thuốc và nguyên liệu, nhưng một chút lúng túng khi tìm kiếm đã khiến tôi cảm thấy hồi hộp.

"Nhanh lên nhé!" tôi thì thào, hy vọng không bị Snape để ý thấy chúng tôi đang bối rối.

Wood quay lại với cái lọ trong tay, nhưng phần chơi cũng bắt đầu căng thẳng khi Snape lướt mắt qua lớp học. Cảm giác thời gian như ngừng lại khiến tôi phải hít sâu một hơi, và trước sự đánh giá của giáo sư, chúng tôi cần phải hoàn thành bài làm này hoàn hảo qua từng chi tiết.

Khi Wood cho bột vỏ Rồng vào vạc, một làn khói xanh nhẹ bốc lên khiến tôi phải bật thốt lên. "Chúng ta làm đúng không?" Câu hỏi đó của tôi đã có thể thấy vẻ mặt căng thẳng của Wood đang trở nên nhẹ nhõm hơn chút ít khi chứng kiến màu sắc và sự sôi sục trong vạc.

Snape bước xuống, đôi mắt ông quét ngang căn phòng, dừng lại ở chỗ chúng tôi. Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Ông ta có cách di chuyển như một con báo, chậm rãi nhưng chắc chắn, như thể ông đang tìm kiếm lỗi lầm mà chúng tôi biết chắc là sẽ bị ông phát hiện ngay lập tức.

Snape dừng lại, nhấc một ngón tay lên để xem xét màu sắc của hỗn hợp. Một khoảng lặng trôi qua, và tôi chỉ biết cầu nguyện rằng mình và Wood đã làm đúng.  Cuối cùng, Snape thở dài một cách không mấy hài lòng. "Được rồi"

Ông ta quay đi, nhưng trước khi rời khỏi, tôi kịp nhìn thấy một nụ cười mỉa mai thoáng qua trên môi. 

Sau khi Snape đi khỏi, tôi và Wood cúi xuống vạc, thở phào nhẹ nhõm. "May mắn là chúng ta không bị rắc rối lớn," tôi nói.

"Đúng vậy," Tôi quay lại nhìn cậu ấy, không thể ngăn mình mỉm cười. "Cậu biết đấy, Wood, đôi khi cần một chút hỗn loạn để làm cho mọi thứ thú vị hơn. Nhất là khi đối mặt với đội của cậu." Tôi cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, nhưng sự đắc chí không thể che giấu.


"Được rồi, nhưng hãy chắc chắn rằng cậu không làm nổ cả sân Quidditch vào Chủ Nhật này," cậu ấy đáp lại, ánh mắt vẫn đầy ranh mãnh. "Chúng tôi rất cần một trận đấu công bằng."

"Yên tâm đi, tôi sẽ giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát," tôi đáp lại với sự tự tin. "Chỉ có điều cậu cần chuẩn bị tinh thần cho một trận đấu hết sức căng thẳng thôi."

Khi tiếng chuông vang lên báo hiệu kết thúc tiết học, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi đứng dậy, gạt những trang giấy trên bàn và nhìn sang Wood, thấy cậu ấy đang sắp xếp lại đồ đạc.

________________________________________________________________

Khi bước ra khỏi lớp chung với nhau, tôi và Wood trao đổi ánh mắt một lần nữa, và có một khoảnh khắc mà mọi tiếng động xung quanh dường như lặng đi. Trong ánh mắt của Wood, tôi thấy sự tự tin và sự quyết tâm. Cậu ấy vừa làm tôi cảm thấy an tâm vừa khiến trái tim tôi đập nhanh hơn.

Có một điều gì đó trong mối quan hệ của chúng tôi, như những sợi dây vô hình kết nối tôi với Wood, khiến tôi cảm thấy không đơn độc. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu những cảm xúc này có ý nghĩa hơn chỉ là tình bạn đơn thuần hay không.

Có lẽ, trong một khoảnh khắc nào đó, tôi sẽ tìm cách để bày tỏ điều này với cậu. Nhưng trước mắt, tôi chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Mọi thứ cứ lẩn khuất trong tâm trí, và chỉ cần một cái nhìn từ cậu, tôi lại thấy bản thân mình đắm chìm trong những suy nghĩ về Wood.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro