Chương 43-45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43:

Ngày sinh nhật của Hữu Thiên rốt cuộc cũng đến, nếu nói là buổi tiệc sinh nhật thì có vẻ hơi quá, nhưng nếu đem nó so sánh với những buổi tiệc rượu của các thương gia thì lại không bằng. Phác lão gia thương yêu con trai trưởng như thế nào, đây là chuyện ai ai cũng biết. Về việc Hữu Hoán bắt đầu giải quyết chuyện của công ty, mọi người đều nghĩ Hữu Thiên muốn nhân cơ hội này để đi chiêu mộ nhân tài. Nhưng khiến mọi người cảm thấy kỳ quái chính là, Phác Hữu Thiên suốt bốn năm nay không hề tổ chức tiệc sinh nhật, từ khi vào Đại học, tính tình trầm ổn hơn, tin tức cũng vì thế mà ít hơn rất nhiều.

Khi Tại Trung bước vào đại sảnh cùng Tuấn Tú, mọi người trong phòng đã bắt đầu ăn uống. Hôm nay cậu mặc bộ tây trang vàng nhạt đơn giản, trước ngực là bông hoa cài áo tinh xảo dị thường, bộ trang phục này không quá nổi bật, càng không quá thu hút ánh mắt người khác, nhưng, nó lại khiến mọi người không thể dời tầm mắt đi nơi khác. Khi đứng bên cạnh trò chuyện với Tuấn Tú liền lộ ra vẻ nhu thuận, căn bản không thể đem cậu của hôm nay so sánh với những lần xuất hiện ở những buổi tiệc trước kia, hôm nay Tại Trung tuy đơn giản nhưng lại đẹp đẽ đến mị hoặc...

Tại Trung từ khi tiến vào đã âm thầm lướt mắt xung quanh tìm kiếm Duẫn Hạo, hắn là người không bao giờ từ bỏ những cơ hội để mở rộng quan hệ hợp tác như thế này, vẫn bộ tây trang như thường ngày, cổ áo sơ mi tùy ý, bộ dáng uống rượu rất hấp dẫn người khác, mỗi khi cười rộ lên đều khiến tâm người khác rung động. Tại Trung phát hiện hắn đã biết mình nhìn thấy hắn ngay lập tức dời tầm mắt đi nơi khác, Tuấn Tú đang ở đây, tốt nhất là khôi phục quan hệ giữa cấp trên và nhân viên với hắn. Đồng thời lại cảm thấy buồn cười, vì cái gì mỗi lần đề cập đến Trịnh Duẫn Hạo thì chính cậu sẽ biến thành rada, lập tức phát hiện hắn đang ở nơi nào.

Khi Phác Hữu Thiên liên hệ với Tuấn Tú, hỏi y có thể tham dự buổi tiệc lần này hay không, y có chút chần chừ, lần trước, sau khi quay xong MV, Tuấn Tú liền bắt tay vào việc tuyên truyền, căn bản là không có thời gian rảnh. Nhưng, khi người đại diện nói với Tuấn Tú cũng cần những mối quan hệ với thương gia, nếu quan hệ tốt thì sau này sẽ dễ dàng nhận được hợp đồng quảng cáo hơn, chuyện này chỉ có lợi chứ không hại, y nghĩ một lúc thì nhớ ra lần này Tại Trung cũng đi nên gật đầu đáp ứng.

Trịnh Duẫn Hạo đứng đối diện hai người, mỉm cười nói với Vương lão bản một tiếng "Xin lỗi không tiếp được." Rồi bước qua phía hai người. Trên mặt Tại Trung không một tia gợn sóng, biểu tình không hề thay đổi.

Đứng trước mặt Kim Tuấn Tú, hắn nói "Xin chào, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, cậu còn nhớ tôi chứ?" Nhận lấy ly rượu từ bồi bàn, Duẫn Hạo đưa cho Tuấn Tú.

"Trịnh tiên sinh, xin chào." Hai người nhẹ nhàng chạm cốc. Sao y không nhớ rõ cơ chứ? Lúc ấy Tại Trung có vẻ thích nam nhân này.

Quay đầu nhìn Tại Trung, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng khiến Duẫn Hạo cảm thấy kỳ quái.

"Trịnh tổng." Vươn tay bắt lấy tay Duẫn Hạo, Tại Trung thấy không ai chú ý liền dùng ngón trỏ gãi nhẹ tay hắn, nhưng trên mặt vẫn không chút gợn sóng "Trong lúc thực tập, cảm ơn anh đã hết lòng chiếu cố tôi."

Duẫn Hạo cười, Tại Trung đôi khi cũng rất bướng bỉnh "Không cần khách khí, biểu hiện của cậu rất khá." Dù trên phương diện nào thì em cũng rất tốt a.

Tuấn Tú liếc nhìn bọn họ, xem tình trạng hiện tại, lần này Tại Trung ca thật sự thất bại sao?

Trí Tuệ đứng gần đó, ánh mắt sắc bén quan sát bọn họ rồi hướng phía ba người mà bước. Đêm nay nàng mặc một bộ váy trắng, thắt lưng màu đỏ làm điểm nhấn của bộ váy, trên tóc đội vương miện của công chúa, vạn phần đáng yêu.

"Em là Trịnh Trí Tuệ, em gái Trịnh Duẫn Hạo, Tại Trung ca, chào anh." Ngoài dự kiến của Duẫn Hạo, nàng bước đến trước mặt Tại Trung chứ không phải Tuấn Tú.

Chào hỏi xong, nàng quay sang nắm lấy tay Tuấn Tú "Anh Tuấn Tú! Em là fan hâm mộ anh, a~~ đúng là Kim Tuấn Tú bằng xương bằng thịt a, Hữu Thiên ca giỏi quá, đúng là anh ấy không có gạt em."

Duẫn Hạo kéo Trí Tuệ về lại bên cạnh mình "Tiểu tổ tông, xin em chú ý một chút, đừng cư xử như trẻ con như thế." Hắn dạy nàng, nhưng giọng nói không hề có chút tức giận.

Tại Trung thấy vậy thì mỉm cười, trừ đôi mắt to tròn ra thì có thể nói nàng và Duẫn Hạo như đúc từ một khuôn mà ra, mạc danh kỳ diệu cảm thấy hứng thú đối với đứa nhỏ này "Trí Tuệ, em đến đây." Vẫy tay gọi nàng "Sao em biết anh tên gì?"

Trí Tuệ giãy bàn tay đang bị Duẫn Hạo nắm ra, bước qua chỗ Tại Trung "Em xem TV nha, hơn nữa lần trước khi anh Tuấn Tú đi quay MV cũng dẫn anh đi cùng, anh lúc đó rất đáng yêu, nhất là khi lấy hai tay giả làm mắt kính tiến về phía ống kính ấy, rất đẹp!" Càng nhìn gần, Trí Tuệ càng thấy đẹp, đẹp đến mức nó cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn.

Tại Trung che miệng cười "Thật sao? Anh không dám tin đó, bởi vì có người nói đầu anh hơi lớn."

Tuấn Tú nghe vậy thì cười "Ai thông minh thế a? Đúng là đầu anh hơi lớn nha."

Thấy bộ dáng thân thiết của Trí Tuệ và Tại Trung, Duẫn Hạo có chút buồn bực, xem ra hắn cần phải xem lại đoạn MV kia lần nữa.

"Sao em dám nói anh mình như vậy hả?" Tại Trung nhéo mạnh cánh tay Tuấn Tú, sau đó quay sang Trí Tuệ "Em xem nó kìa, sau này đừng thích nó nữa, nó lúc nào cũng chỉ biết khi dễ ca ca mình thôi."

"Vậy em thích anh nhé, được không?" Trí Tuệ cảm thấy Tại Trung rất thú vị "Tại Trung ca, anh tặng gì cho Hữu Thiên ca vậy?"

"Hừ, tại sao anh phải chuẩn bị quà cho cậu ấy chứ? Đối với Phác Hữu Thiên mà nói, trong ngày sinh nhật cậu ấy, anh đến ăn là đã nể mặt lắm rồi a."

"Tớ bị cậu hung hăng bóc lột suốt ba năm nay, thế mà cậu không thèm tặng quà sinh nhật cho tớ." Hữu Thiên cười cười tiến tới "Xương Mân nói cậu ấy có việc bận nên đến trễ."

Buổi tiệc vẫn tiếp tục, hiện tại cũng hơn chín giờ, những người có tuổi lần lượt ra về để lại không gian cho lớp người trẻ tuổi ở lại tiếp tục tha hồ vui chơi. Tuấn Tú vì lịch trình ngày mai nên phải theo người quản lý về trước, y dặn dò Tại Trung không được uống quá nhiều rượu, như vẫn chưa cảm thấy yên tâm, y lại nhờ Xương Mân đưa cậu về.

Vũ hội đã bắt đầu, Tại Trung không có chút hứng thú, ngồi một góc đưa mắt nhìn vài cặp đôi đang khiêu vũ giữa sảnh.

Nhẹ nhàng nâng ly rượu trong tay đưa lên miệng nhấp một ngụm, Trí Tuệ nói "Tuấn Tú ca đối với anh thật tốt, nhìn không ra anh là ca ca đấy."

Tại Trung cũng cười "Nó từ nhỏ đến giờ đã như thế, ngay cả mẹ anh cũng nói, Tuấn Tú mới là ca ca. Anh cũng thấy chuyện này không phải vấn đề gì quá lớn lao."

"Khi Tuấn Tú ca giúp anh uống vài ly rượu, vẻ mặt tuy tức giận nhưng vô cùng đẹp trai a." Hai mắt lấp lánh, Trí Tuệ nói.

Tại Trung làm như đang dỗi, nói "Ai, Trí Tuệ vẫn là thích Tuấn Tú hơn đúng không."

"Tại Trung ca em cũng thích." Trí Tuệ ngừng lại một chút, nói tiếp "Tại Trung ca, em có thể hỏi anh một vấn đề được không?"

"Ân..."

Trí Tuệ nhỏ giọng nói "Tại Trung ca, em nên gọi anh là 'chị dâu' phải không?"

Hai mắt mở to, Tại Trung xoay đầu nhìn nàng "Em nói gì vậy?" Nàng hỏi về chuyện đó...đây là vấn đề lớn a.

"Tại Trung ca và anh hai em là quan hệ người yêu đúng không?" Không để ý biểu tình kinh ngạc của cậu, nàng nói tiếp "Anh không cần lo lắng như vậy, em không có ý gì đâu."

Lúc này thì có một nam nhân bước tới, cúi đầu nói với Trí Tuệ "Trịnh tiểu thư, tôi có thể mời cô nhảy một bài không?"

Trí Tuệ đứng lên đáp ứng một tiếng rồi nói "Chờ tôi một lát." Cúi người ghé sát tai cậu thì thầm "Lần trước, khi anh vừa từ Nhật về, lúc hai người đứng trước cửa nhà đã bị ai đó chụp lén, đó là một nữ nhân tóc dài, dáng người khá tốt." Nói xong thì xoay người đi cùng nam nhân kia.

Dáng người tốt, tóc dài, lại có hứng thú với việc chụp lén...nhất định là Tiểu Hiểu Lâm. Tại Trung cười lạnh một tiếng, thích thì cứ làm, tôi đây là đang chờ cô đến chụp.

Duẫn Hạo thấy bên cạnh Tại Trung không còn ai thì lập tức bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu. Bởi đang diễn ra vũ hội nên chỉ có giữa đại sảnh được chiếu đèn, còn xung quanh thì rất mờ, không nhìn kỹ căn bản không thể thấy được bóng người.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Duẫn Hạo rất tự nhiên mà nắm lấy tay Tại Trung, dùng giọng ủy khuất nói "Hôm nay em không thèm để ý đến anh."

Tại Trung cười, siết lấy tay hắn "Trịnh Duẫn Hạo, anh là trẻ con sao?" Thời gian ở chung càng lâu, cậu càng cảm thấy Duẫn Hạo trừ vẻ cường thế mỗi lúc trên giường thì những lúc khác đều thích làm nũng với cậu.

"Hôm nay không phải em chỉ ở suốt với em gái anh và Tuấn Tú sao?" Duẫn Hạo kéo kéo tay cậu để cậu tựa vào ngực mình "Nhưng mà em lại làm anh buồn cả ngày hôm nay, em phải bồi thường cho anh a."

Tại Trung xoay đầu nhìn xung quanh một chút, thấy không ai để ý liền rướn người hôn nhẹ lên môi hắn một cái. Vừa tính rời ra lại bị Duẫn Hạo kéo lại, tay hắn đặt lên gáy cậu cố định lại để giữ cho nụ hôn sâu hơn.

"Duẫn....Sẽ có người thấy..." Miệng vẫn đang bị vật lạ xâm nhập khiến Tại Trung khó khăn lắm mới hoàn thành được câu nói, tính đẩy hắn ra thì lại bị kéo về.

"Anh mặc kệ..." Nhấm nháp đôi môi ngọt ngào của bảo bối trong lòng, Duẫn Hạo thì thầm trong nụ hôn "Muốn trách thì em tự trách bản thân mình ấy."

Chương 44:

Tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên khắp đại sảnh khiến hai bóng người đang vụng trộm hôn nhau kia càng thêm khoái cảm. Tại Trung cúi đầu tránh né nhưng bị Duẫn Hạo ép sát, tiếp tục cuốn cậu vào nụ hôn. Biết mình căn bản không có khả năng trốn, Tại Trung ngoan ngoãn đáp trả hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn, khoảng cách giữa hai người dần được thu hẹp.

Ý thức bắt đầu tan rã, ý nghĩ dần hôn mê, chỉ còn vật thể mềm mại đang lộng hành nơi miệng chiếm cứ tất cả suy nghĩ. Hai người không thể kiềm chế bản thân, cứ như vậy mà hôn nhau chốn đông người. Đột nhiên tiếng nhạc ngừng lại, ngay cả ánh đèn giữa sảnh cũng tắt đi, mọi ánh đèn đều tập trung lên nam nhân đang đứng trên khán đài. Duẫn Hạo không chút quan tâm, hai tay vẫn ôm lấy cậu, miệng tiếp tục duy trì nụ hôn.

Hữu Thiên cầm micro tao nhã cười "Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian để đến tham gia tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của tôi." Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, Hữu Thiên nói tiếp "Tôi nhận được rất nhiều quà, nhưng vẫn không có món quà tôi muốn, vì thế, tôi đành phải mặt dày đi đòi vậy."

Tất cả mọi người đều bất ngờ, Phác đại thiếu gia giàu như thế tại sao vẫn không có được thứ mình thích cơ chứ? Hữu Thiên nói "Tôi...Hi vọng Tại Trung có thể một lần đàn cho tôi nghe bài "Mê đêm", xem như đây là quà sinh nhật cậu ấy tặng tôi."

Hai người đang hôn nhau điên cuồng trong bóng tối kia nghe vậy thì lập tức buông nhau ra, Duẫn Hạo thấp giọng 'Shit' một tiếng. Tại Trung bên cạnh vuốt lại mái tóc bị Duẫn Hạo làm rối, hắn giúp cậu chỉnh sửa lại quần áo một chút.

Hữu Thiên hít sâu một hơi "Sau khi nghe hết ca khúc này, tôi sẽ đem những ký ức trước kia khóa lại." Anh muốn mình phải quên đi tình cảm mình dành cho người thanh niên tên Kim Tại Trung "Tại Trung, cậu từng nói với tớ, ca khúc này là do cậu viết cho người cậu thầm yêu. Tình cảm xuất phát từ một phía lúc nào cũng là việc đau khổ nhất, vì thế, tớ không muốn tiếp tục loại đau khổ này nữa."

Tại Trung đứng lên, chậm rãi bước về phía Hữu Thiên, nhẹ nhàng ghé sát tai anh nói "Hữu Thiên, tớ xin lỗi." Tớ biết tình cảm của cậu, nhưng mong cậu tha thứ cho tớ vì không thể đáp lại nó. Và ca khúc này cũng là tớ vì Trịnh Duẫn Hạo mà viết.

Ngồi trước đàn piano, tâm tình lập tức khôi phục, đặt tay lên phím đàn, nhớ lại một ngày mưa to mùa hạ năm đó rồi bắt đầu đàn. Lần đầu tiên gặp hắn, rồi nhìn thấy hắn, và rồi tình cờ gặp hắn một lần nữa, sau đó cậu bắt đầu tìm cơ hội để có thể 'tình cờ' gặp hắn một lần nữa. Trước kia, vì quá nhút nhát nên không dám làm gì, không thể để lại cho hắn chút ấn tượng nào. Lại nghĩ đến hiện tại, hắn vì cơ thể mình mà khát cầu, trong lòng chua xót không chịu được.

Trịnh Duẫn Hạo bị giai điệu đau thương của ca khúc hấp dẫn, vô thức bước tới gần, im lặng đứng đó nhìn Tại Trung đàn. Hữu Thiên nói, ca khúc này là viết cho người cậu yêu, rốt cuộc đó là ai, là ai mà có thể khiến em đau lòng đến mức độ này, đến mức khuôn mặt đầy vẻ đau thương như vậy?

Tại Trung ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt Duẫn Hạo. Em yêu anh, em yêu anh, anh biết không?

Tiếng đàn cuối cùng cũng dừng lại, mọi người vẫn còn đắm chìm trong giai điệu ấy, chưa khôi phục lại tinh thần. Tại Trung nói "Hữu Thiên, sinh nhật vui vẻ." Sau đó xoay người bước xuống.

"Tớ muốn hỏi cậu một câu, cậu vẫn còn yêu người đó như trước kia phải không?" Hữu Thiên hỏi.

Tại Trung quay lại, nhìn bộ dáng cô đơn của Hữu Thiên dưới ánh đèn "Yêu, tớ vẫn yêu người đó. Từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi."

Nghe được những lời này từ Tại Trung, Duẫn Hạo như chết đứng tại chỗ, Tại Trung yêu ai đó sâu sắc đến thế, vậy hắn thì sao? Vẫn nghĩ rằng chỉ cần cả hai ở cùng một chỗ thì có thể trói chặt cậu, chỉ cần vẫn còn bên cạnh thì hắn sẽ có được cậu. Nhưng sự thật không phải đơn giản như thế....

"Phác Hữu Thiên!!" Quát to một tiếng rồi nắm chặt cán dao trong tay, hướng về phía Hữu Thiên chạy tới.

Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt khiến không ai trở tay kịp, đến khi khôi phục ý thức thì đã thấy Xương Mân đứng chắn trước người Hữu Thiên, con dao nhỏ của nữ tử kia cắm vào tay trái nó, quần áo rất nhanh liền bị nhiễm một màu đỏ thẫm.

Hữu Thiên hoảng sợ kéo nó vào lòng "Xương Mân, Xương Mân, em sao rồi?"

Nữ tử kia như nổi điên rút mạnh con dao ra, muốn tấn công Hữu Thiên lần nữa. Xương Mân đau đớn rên lên một tiếng rồi tiếp tục dùng tay phải lành lặn ngăn ả, bàn tay nó cũng vì thế mà bị thương.

Nữ tử kia hình như cuối cùng cũng phát hiện người bị thương là ai, đột nhiên khóc lên nắm lấy tay Xương Mân "Xương Mân, em không cố ý, a——–rốt cuộc tôi đang làm gì thế này??" Ả thống khổ ôm lấy đầu "Tôi làm gì thế này? Tất cả đều do Phác Hữu Thiên!!" Ngẩng đầu lên hung hăng nhìn Hữu Thiên, muốn nói thêm gì đó thì đã bị bảo vệ bên ngoài xông vào lôi đi.

Tại Trung phản ứng trước tiên, hét to một tiếng "Mau gọi xe cứu thương, có người bị thương!!" Sau đó chạy lên khán đài xem tình hình Xương Mân.

Máu vẫn không ngừng chảy ra, thấm qua lớp áo sơ mi rồi nhỏ giọt xuống, nước mắt Hữu Thiên rơi "Xương Mân, sao em lại ngốc như vậy? Làm vậy vì anh đáng sao?"

Xương Mân ngẩng đầu nhìn anh cười "Chỉ cần em ở đây thì sẽ làm mọi chuyện để bảo vệ anh an toàn." Sao em có thể đứng yên nhìn anh chịu thương tổn chứ?

.....

Giúp Xương Mân xử lý miệng vết thương, bác sĩ kiên nhẫn nói "Không có vấn đề gì lớn, vết thương đã được khâu lại, chỉ cần nằm viện một thời gian sẽ không để lại di chứng."

Hữu Thiên ngồi trên giường bệnh, nhìn Xương Mân "Ngốc."

Xương Mân cười "Anh khóc như thế mới giống đứa ngốc nha, rất khó coi."

Cửa phòng bệnh mở ra một cách thô bạo, Thẩm Đa Đa đứng thở ngoài cửa "Ca, anh sao rồi?"

"Anh không sao." Xương Mân trả lời qua loa, cố ý không đề cập đến việc mình đã chảy rất nhiều máu.

Đa Đa quay đầu nhìn Hữu Thiên, xông tới đánh tới tấp vào anh "Tất cả đều tại anh! Tại anh! Là anh hại anh tôi thành như thế!" Nước mắt chảy xuống, khi nghe tin anh mình bị thương, tim nàng xém chút ngừng đập.

Hữu Thiên ôm nàng, nghe tiếng khóc đau lòng của nàng, miệng không ngừng lặp đi lặp lại "Đa Đa, xin lỗi, thực xin lỗi..."

Chương 45:

Kết quả điều tra khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ, nữ tử xông đến tấn công Hữu Thiên chính là đàn em trong Đại học S của Xương Mân, cô ta vốn thích nó đã lâu, nhưng nó không một lần chú ý đến cô ta. Chuyện quan trọng nhất chính là, cô ta mắc bệnh nặng về tinh thần, vì đã lâu không phát tán nên người nhà mới che giấu bệnh tình và cho cô ta đến trường như bao bạn bè cùng trang lứa khác.

Tuy chuyện này nghiêm trọng nhưng vì nữ tử kia vốn có bệnh nên cũng không muốn tiếp tục truy cứu trách nhiệm. Phác lão gia rất tức giận, vốn là muốn chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật thật hoàn hảo cho con trai trưởng, vậy mà cuối cùng, không những hỏng bét mà còn xém chút xảy ra án mạng. Nếu lúc đó Xương Mân không lao ra đỡ thì ông thực không dám tưởng tượng mọi chuyện sẽ như thế nào.

Hữu Thiên ngồi trên giường bệnh nhìn bàn tay được quấn băng trắng của Xương Mân thở dài. Đa Đa sau này khi được nghe kể lại thì đen mặt nói "Em sẽ giết cô ta!" Nói xong liền chạy ra ngoài.

"Đứng lại, em muốn làm gì?" Xương Mân ngồi trên giường quát lớn "Em về nhà ngay cho anh! Bản thân mình còn lo chưa xong còn ở đó chạy loạn!"

Đa Đa dừng lại, đứng tại chỗ ủy khuất nhìn anh mình. Thấy bộ dáng ca ca như thế, nàng đau lòng đến không chịu nổi, nhưng đối với mệnh lệnh của Xương Mân, từ nhỏ đến giờ nàng chưa bao giờ cãi lại.

Xương Mân ngừng lại một chút "Mọi người về nghỉ ngơi đi, hôm nay như thế hẳn là ai cũng mệt rồi." Giọng nói thản nhiên nhưng vô cùng kiên quyết. Hữu Thiên bỗng nhiên cảm giác như đây là lần đầu tiên mình biết Xương Mân. Không đúng, là do anh từ trước đến nay vẫn cố ý lơ nó.

Tại Trung nói "Vậy em nghỉ ngơi đi, hôm sau anh và Tuấn Tú sẽ đến thăm." Nắm lấy tay Đa Đa "Anh sẽ đưa nó về, em yên tâm."

Xương Mân nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, quay đầu nhìn Hữu Thiên đang ngồi trên ghế "Em không sao, anh cũng về đi."

Hữu Thiên đứng lên, nhìn nó một lúc rồi mới rời đi.

Tại Trung và Tuấn Tú rất đúng hẹn, hôm sau lại đến thăm Xương Mân. Tuấn Tú cố gắng sắp xếp lịch diễn tập mới có thể đến được. Dù ba người không cùng nhau lớn lên, nhưng, đã biết nhau một thời gian dài, tuổi lại vừa vặn chênh lệch không nhiều, nên giao tình rất tốt. Mẹ Kim vốn là mối tình đầu của Thẩm Quốc Vĩ, năm Xương Mân lên mười thì hai người tình cờ gặp nhau khi đi đón con, từ đó hai nhà bắt đầu có qua lại, về sau, Thẩm Quốc Vĩ xem Tuấn Tú như con ruột của mình mà đối xử. Vì thế khi Tuấn Tú nghe Xương Mân gặp chuyện cũng rất lo lắng.

Tại Trung ngồi trên giường bệnh cẩn thận gọt táo, Tuấn Tú ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cậu, thỉnh thoảng lại cùng Xương Mân nói chuyện phiếm, đôi lúc Tại Trung ngẩng đầu cười khi nghe được chuyện thú vị, không khí trong phòng rất ấm áp. Duẫn Hạo đứng ngoài cửa phòng bệnh thấy được hình ảnh này, hắn ngày càng cảm thấy rõ, chỉ cần Tại Trung và Tuấn Tú ở cùng một chỗ thì hắn sẽ như một tên ngốc, không bao giờ có thể xen vào giữa hai người bọn họ, tình cảm huyết thống của cả hai như tạo nên bức tường chắn xung quanh khiến bất cứ ai cũng không thể đặt chân vào.

Duẫn Hạo đứng ngây người ngoài cửa, không hề có ý định bước vào. Được một lúc thì xoay người đi ra khuôn viên bệnh viện. Hắn giật mình khi nhận thấy bản thân có tính chiếm hữu quá lớn, lúc nào cũng muốn giam cầm Tại Trung bên cạnh mình. Khiến cậu chỉ có thể nhìn một mình hắn, chỉ cười với hắn, chỉ mình hắn thôi! Thế nhưng như thế thì không công bằng với Tại Trung, em ấy có người thân, có bạn bè, có đồng nghiệp. Huống hồ..em ấy không hề yêu mình...Em ấy đã có người mình yêu...Duẫn Hạo siết chặt nắm tay, đứng lên quay trở lại phòng bệnh.

Tại Trung và Tuấn Tú vừa đi thì Duẫn Hạo bước vào. Xương Mân đang đeo kính đọc báo, thấy hắn bước vào thì vui vẻ ngẩng đầu nói "Duẫn Hạo ca! Bọn họ vừa đi thì anh đến."

"Ân, em thấy sao rồi? Đã khỏe hơn chưa?" Duẫn Hạo ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh "Còn đau nhiều không?"

Xương Mân cười "Em không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà."

"Em hẳn là vẫn chưa ăn gì, anh đã gọi điện thoại, một lát người ta sẽ đưa đến." Duẫn Hạo nhìn Xương Mân nói tiếp "Em đói không?"

"Duẫn Hạo ca, anh rất hiểu em!" Xương Mân cười tươi "Em chính là muốn ăn gì đó."

Duẫn Hạo trầm mặc một lúc "Xương Mân, anh muốn hỏi em một chuyện, hôm qua, Tại Trung nói cậu ấy yêu một người...." Hắn lấy dũng khí hỏi, muốn khai thác chút thông tin từ Xương Mân "Em biết đó là ai không?"

Xương Mân nghi hoặc nhìn nhìn hắn một lúc rồi nói "Người trong lòng Tại Trung ca là người anh ấy không nên yêu."

Duẫn Hạo nghe xong thì cảm giác như bị ai đó đập mạnh, câu trả lời của Xương Mân như chứng thực nghi ngờ của hắn, chẳng lẽ thật sự là Tuấn Tú? Nhớ lại hình ảnh Tuấn Tú ôm lấy cậu tối hôm trước, hai người nhất định đã đến mức độ này, hơn nữa Tại Trung rất sợ Tuấn Tú biết quan hệ giữa hai người.

"Anh biết rồi, cảm ơn." Tâm tình hắn trở nên rất xấu, ngay cả Xương Mân cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Lúc này điện thoại Duẫn Hạo vang lên, hắn nói "Anh ra ngoài nghe điện thoại một chút."

"Alo." Nếu Sara gọi hắn, nhất định là có việc gấp.

"Trịnh tổng." Giọng nói Sara có chút bất ổn "Vừa rồi nhận được tin tức, chiếc máy bay từ Nhật Bản về Hàn Quốc rơi giữa đường, mà đây chính là chuyến bay của chủ tịch và phu nhân..."

Di động xém chút rơi xuống, Duẫn Hạo hít sâu, cố gắng ổn định đầu óc "Chuyện này Trí Tuệ đã biết chưa?"

Sara nói "Sự việc vẫn chưa được chứng thực nên tôi vẫn chưa thông báo với Trí Tuệ tiểu thư."

"Tốt, nếu có tin tức gì mới lập tức gọi cho tôi." Duẫn Hạo cảm thấy chân mình không còn chút sức lực, hắn biết, hiện tại mình căn bản không thể lái xe.

Ngồi trên ghế sau của taxi, Duẫn Hạo lấy điện thoại ra đọc tin tức.

"Theo những người điều hành tại sân bay Nhật Bản, chuyến bay XXX vì gặp dòng khí không rõ mà bị rơi, hiện tại đang tiến hành tìm kiếm thi thể nạn nhân và những người may mắn sống sót."

Lúc này thì Sara gọi tới, Duẫn hạo lập tức nghe máy "Alo."

Chờ đợi nửa ngày vẫn không nghe Sara nói gì, Duẫn Hạo nói "Tôi biết rồi, cảm ơn." Trí Tuệ phải làm sao đây? Mình phải nói với nó thế nào đây??

Bước trên hành lang trường học, trong lòng Duẫn Hạo rối bời. Qua lớp cửa kính, hắn nhìn Trí Tuệ đang chăm chú nghe giáo viên giảng bài, lại không biết phải nói sao. Tuy gia đình giàu có nhưng Trí Tuệ được ba mẹ cưng chìu hết mực, còn đối với hắn thì thường xuyên nghiêm khắc, tình cảm gia đình hắn vốn rất tốt. Nàng tuy nghịch ngợm nhưng không hề kiêu căng, từ trước đến nay chỉ có mình Duẫn Hạo hắn là như thế.

"Trịnh Trí Tuệ, anh trai trò đến tìm." Giáo viên nói với Trí Tuệ. Bạn bè cùng lớp bắt đầu nhốn nháo nhìn ra sau đó lại bắt đầu nghị luận, nam nhân này từng xuất hiện trên TV không ít lần a.

Duẫn Hạo bước tới ôm lấy Trí Tuệ, cúi đầu, không nói gì.

Trí Tuệ sốt ruột "Ca, anh làm sao vậy a?"

"Trí Tuệ, hiện tại chỉ còn hai người chúng ta..." Duẫn Hạo thống khổ nói "Ba và mẹ, mất..."

Ba ngày sau tang lễ được cử hành, Duẫn Hạo cùng Trí Tuệ đứng tại cửa chào từng người khách bước vào. Hứa Văn Văn cũng đến, cúng bái xong thì tiến tới bên cạnh hắn "Duẫn Hạo, hãy nén bi thương, đừng quá đau buồn." Duẫn Hạo nhẹ giọng đáp ứng.

Tại Trung cũng đến với thân phận nhân viên, vừa đến thì cậu liền đứng cạnh Duẫn Hạo ngay cửa ra vào. Loại tâm tình đau thương này cậu đương nhiên hiểu rõ, cách đây vài năm, cậu đã từng chịu đựng nỗi đau này. Trong lòng Duẫn Hạo rốt cuộc đau đến mức nào? Tại Trung đau lòng nhìn hắn.

Tối, khi Tại Trung mở cửa nhà Duẫn Hạo chỉ thấy một mảnh tối đen như mực, cậu cũng không bật đèn, sờ soạng đi vào phòng. Ánh trăng dịu nhẹ len vào từ cửa sổ, cậu nhìn thấy Duẫn Hạo đang nằm trên giường cuộn tròn người lại. Lần đầu tiên cậu thấy hắn yếu ớt như vậy...

Tại Trung không nói lời nào, chui vào chăn, vòng tay ôm lấy hắn "Duẫn, nếu muốn thì cứ khóc đi anh."

"Tại Trung....Đừng rời khỏi anh...Đừng bỏ anh..." Tại Trung cảm nhận từng giọt nước ấm nóng thấm qua áo mình.

"Ân, em sẽ không rời khỏi anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro