Chương 48-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48:

—————-H——————

Duẫn Hạo cẩn thận mở cửa xe ra rồi đặt Tại Trung vào băng ghế sau. Tại Trung thở dốc nhìn hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn không buông "Duẫn..." Thấp giọng gọi tên hắn, hơi thở nóng hổi của cậu cứ như vậy mà phả vào mặt khiến hắn cảm thấy hạ thân đang bắt đầu tỉnh dậy.

Duẫn Hạo thở dài một hơi, vừa đóng cửa xe lại thì Tại Trung liền cọ cọ vào người hắn, hai má chạm nhau khiến Duẫn Hạo cảm nhận rất rõ độ nóng "Duẫn...Khó chịu...A..." Tại Trung nắm lấy tay hắn đặt lên đùi mình.

Từ ngày ba mẹ Duẫn Hạo mất đến nay, hai người không hề làm tình. Duẫn Hạo vì nghĩ người Tại Trung thực sự yêu là Tuấn Tú nên trong lòng cảm thấy khó chịu. Còn Tại Trung vì nghĩ do cú sốc mất người thân nên tâm tình hắn vẫn chưa bình ổn được vì vậy cũng không dám đòi hỏi.

Tay cậu bắt đầu di chuyển tới thắt lưng hắn "Duẫn..." Ý thức không còn đủ để điều khiến ngón tay, tay cậu đặt trên dây kéo quần của Duẫn Hạo, mở nửa ngày vẫn chưa được, hiện tại, cậu gấp đến độ hai mắt cũng đỏ lên.

Thật ra vừa rồi khi nghe tên quản lý nói cùng tắm suối nước nóng với Tại Trung, Duẫn Hạo đã cảm thấy mình có chút không ổn. Nghĩ đến hình ảnh Tại Trung ngâm mình trong suối cùng mái tóc ướt đẫm gợi cảm, hắn hận không thể đè cậu ra ngay tại chỗ. Hắn đấu tranh nửa ngày mới nói quản lý dẫn hai người ra ngoài, nếu cứ tiếp tục ở đó không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.

Tại Trung nằm trên ghế, hai tay vẫn nhiệt tình mở thắt lưng Duẫn Hạo, cơ thể không ngừng vặn vẹo "Nóng..." Dược tính như đốt sạch sự kiên nhẫn của cậu.

Duẫn Hạo cố định cơ thể đang không ngừng vặn vẹo kia, đặt xuống dưới thân "Đây là em tự chuốc lấy..." Nghiến răng mở khóa quần Tại Trung xuống, động tác vô cùng thuần thục, vài giây sau, toàn bộ quần áo của cậu đều được cởi ra hết.

Cắn đôi môi đỏ tuơi không ngừng thở dốc, Tại Trung lấy tay Duẫn Hạo đặt lên phân thân yếu ớt của mình, "Giúp em..." Lời nói khẩn cầu mang theo sức hấp dẫn mị hoặc lòng người, Tại Trung ở dưới thân Duẫn Hạo hoảng sợ thở gấp không ngừng, vừa giống nghênh đón vừa giống như đang chạy trốn, khoái cảm như nước vỡ đê trào ra xông vào lý trí cậu " A a .... Duẫn ..." Thậm chí tiếng hét chói tai cũng không thể giảm bớt một tia nôn nóng trong lòng.

Do thân thể đang chịu đựng loại kích thích cực đại nên dù chỉ là đầu ngón tay lướt nhẹ trên da cũng đủ khiến Tại Trung một trận nức nở, đã một khoảng thời gian không được gần gũi với Duẫn Hạo nên lần này, Tại Trung mong hắn có thể lấp đầy cậu "Tiến vào..." Không quan tâm đến thứ gọi là xấu hổ hay ngại ngùng, Tại Trung cố gắng vặn vẹo cơ thể để dụ dỗ Duẫn Hạo, trên người cậu toát ra một loại mị lực trước nay Duẫn Hạo chưa từng thấy, một loại mị lực đem toàn bộ dâm đãng dâng lên tới đỉnh điểm.

Duẫn Hạo hạ thấp cơ thể, đem lửa nóng của mình đưa vào cơ thể Tại Trung, ngay lập tức phát hiện cậu đang ra sức dùng tiểu huyệt để hút lấy lửa nóng của mình, khát vọng bấy lâu chuyển sang thú tính, hắn không ngừng xỏ xuyên thân thể cậu.

Bởi không gian trong xe quá nhỏ nên Tại Trung gập chân lại, tay vòng ra sau đầu nắm lấy tay cầm, cong người lên đón nhận từng đợt công kích của hắn. Tuy rằng trừu sáp rất mãnh liệt cùng tốc độ điên cuồng nhưng do ngửi phải hoa kích dục nên Tại Trung vẫn cảm thấy chưa đủ "Dùng sức...A...a...a" Nước mắt không ngừng chảy xuống, thoạt nhìn chỉ muốn dùng hết sức để yêu thương.

"Em khó chịu...ô..." Thấp giọng hít lấy không khí, Tại Trung cảm giác động tác của Duẫn Hạo trong cơ thể như muốn đem toàn bộ lý trí cậu đi thiêu đốt. Duẫn Hạo thấy Tại Trung khó chịu như thế thì hạ thấp cơ thể, đem cự vật đẩy vào nơi sâu nhất để làm dịu dục hỏa của cậu.

Tại Trung đưa tay vòng ra sau lưng Duẫn Hạo không ngừng dùng sức đem hắn càng thâm nhập sâu vào bên trong hậu huyệt của mình, một bên bật khóc lớn một bên càng thêm trầm luân vào trong loại cảm giác này. Nói vui sướng cũng không hẳn là vui sướng, chỉ là trong đầu trống rỗng, chỉ vì đây là của Duẫn Hạo, bản thân mình chỉ có thể thuộc về Duẫn Hạo.

" Nói! Em là của anh! " Duẫn Hạo từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt khiêu khích, loại mị lực cường quyền này từ trước đến giờ đều làm cho không người nào có sức kháng cự.

"Em là của anh... A..." Va chạm tăng lên khiến Tại Trung kêu rên ra tiếng, "Em là của anh!" Cả thân và tâm đều là của anh ! Hoàn toàn thuộc về anh !

Thân thể không thể tiếp tục thừa nhận thêm nữa, nhịp tim cũng vì thế mà trở nên hoảng loạn, Tại Trung duới khiêu khích của Duẫn Hạo hoàn toàn quên mất chính mình, chỉ có thể trầm luân vào tiết tấu của hắn.

Thời điểm Trịnh tổng mới vừa đến chỗ để xe, Tống quản lý liền cảm thấy kỳ quái. Kêu mình đi, nhưng Trịnh tổng lại không đi theo, loại chuyện này chẳng phải nên tìm một chỗ tự mình giải quyết sao? Đợi đến khi xe bắt đầu kịch liệt chấn động, trên mặt gã đã sượng trâng một mảnh. Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Trần xe đột nhiên bắt đầu nâng lên, Tống quản lý mới nhớ tới xe hôm nay Trịnh tổng lái tới chính là loại xe mới vừa đưa vào sản xuất trước đó không lâu, chỉ cần thực hiện một thao tác ấn nút, chiếc xe liền biến hóa thành sưởng bồng1.

Duẫn Hạo vừa nhấn cái nút kia, trần xe thoáng cái nâng lên sau đó lui về phía sau rồi thu vào, hắn đem Tại Trung ôm lấy, đặt ở bên trên ghế dựa lưng ở phía trước, thân thể cong thành hình chữ U, Tại Trung lấy tay chống đỡ chỗ ngồi, nghiêng đầu sang hướng khác nhìn Duẫn Hạo, cặp mông xinh đẹp của cậu vừa vặn đặt ở đỉnh chóp phân thân hắn, Duẫn Hạo nhìn cậu cười tà một cái, mãnh liệt đâm vào bên trong.

"A..." Nhịn không được kêu lên, duy trì tư thế úp sấp rất khó khăn, nhưng bởi vì Duẫn Hạo dụng sức quá mạnh, nên khiến cho cảm giác ở phía sau càng thêm mãnh liệt. Phân thân Tại Trung không ngừng ma sát với da ghế thô ráp, liền trở thành một loại khoái cảm khó tả.

Tuy rằng ở khoảng cách rất xa, nhưng Tống quản lý cũng không nhịn được kinh hãi, gã chân chân chính chính nhìn thấy Trịnh tổng cùng trợ lý Kim đang làm vận động pít-tông, cái này tuyệt đối sẽ không thể nào nhìn nhầm. Nương theo từng cú thúc của Trịnh tổng, trợ lý Kim phát ra tiếng thở dốc rên rỉ xa xa truyền tới. Tống quản lý hận không thể đánh chính mình một bạt tai, ai khiến mình nói muốn tìm cho trợ lý Kim một cô gái? Lần này mới thực sự xong đời !

"A ——" Cao trào xúc động, nước mắt Tại Trung từng giọt từng giọt mạnh mẽ rơi xuống, thực —— thực khó chịu, tâm lý đã mệt mỏi đến mức khẽ động một cái cũng không muốn, thế nhưng cơ thể còn chưa đủ thỏa mãn. Duẫn Hạo đem Tại Trung ôm vào ngực, đau lòng lau đi nước mắt của cậu, "Bảo bối..." Hắn hôn nhẹ lên trán Tại Trung.

"Duẫn... Khó chịu..." Bởi vì thấy thương tiếc trong mắt hắn mà càng muốn làm nũng, Tại Trung ôm lấy eo của Duẫn Hạo, chôn vào cổ hắn cọ cọ. Duẫn Hạo trong lòng sớm đã đem Tống quản lý mắng đến mấy vạn lần, tuy rằng hắn rất muốn cùng Tại Trung làm, nhưng đây cũng đi quá giới hạn chịu đựng của con người.

Hắn đem thảm đã chuẩn bị lúc sáng lấy ra sau đó kéo chỗ ngồi trước đây thu lại, đem Tại Trung gói lại ôm ra ngoài. Tại Trung ôm cổ Duẫn Hạo, mắt to nhuộm màu hồng đỏ, vô cùng ủy khuất. Lúc đi ngang qua bụi hoa kia, Duẫn Hạo nhìn Tại Trung cười xấu xa một cái, ngắt lấy một đóa, Tại Trung liền tức giận cắn lỗ tai hắn. Miệng Tống quản lý đã mở to thành chữ O, rất rõ ràng nhìn ra quan hệ của Trịnh Tổng cùng trợ lý Kim là quan hệ tình nhân. Tống quản lý ma xui quỷ khiến đi theo bọn họ tới suối nước nóng.

Duẫn Hạo ôm Tại Trung bước xuống nước, "Vừa rồi đã nghĩ muốn cùng Tại Trung ngâm nước nóng rồi." Cúi đầu cười, "Nhưng không biết sẽ đem Tại Trung biến thành cái dạng này."

Tại Trung cuộn ở trong lòng Duẫn Hạo, hơi nước phủ lên gương mặt của cậu càng thêm xinh đẹp, "Duẫn... Ôm em..." Cắn lên môi Duẫn Hạo, Tại Trung như đang nằm mộng mà nói những lời này.

Môi lưỡi quấn quít, da thịt thân cận, hai người ở giữa hơi nước dày đặc đối với người kia cướp đoạt, Duẫn Hạo đem nhánh hoa cầm trên tay đặt trên xương quai xanh của Tại Trung, chính mình đi tới ngửi, sau đó di chuyển cắn lên trên cổ cậu, "Tại Trung là của anh..." Thừa dịp Tại Trung còn chưa phản ứng lại nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể cậu. Nước nóng cũng theo đó chảy vào, len vào tràng bích2 trơn mượt của Tại Trung, Tại Trung theo từng cú đâm mạnh nhẹ của hắn mà thấp đầu rên rỉ, "Duẫn... A..."

Cho dù là bà xã nhà mình cũng không có tư thái như vậy, thanh âm làm cho lòng người lay động, Tống quản lý rốt cuộc đã biết —— cái gì gọi là đem người so sánh với hoa kiều3 —— vô luận là ai, cũng đều không thể chạy trốn khỏi số phận bị người thiếu niên kia đầu độc ...

Chương 49:

Làm tình kịch liệt chính là liều thuốc hay nhất để chữa khỏi khi ngửi phải hoa kích dục, khi Tại Trung tỉnh lại, đập vào mắt cậu là trần nhà quen thuộc của căn nhà gần công ty mà Duẫn Hạo đã mua, cảm giác được ánh mắt Duẫn Hạo đang nhìn mình, cậu nhích người nép vào ngực hắn. Vì dược tính quá mạnh nên hai người đã làm đến khi Tại Trung chịu không nổi mà ngất đi. Trí nhớ dừng lại khi Duẫn Hạo điên cuồng ra vào thân thể mình, đem cự vật chôn vào nơi sâu nhất trong cơ thể.

Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung, nâng mặt cậu lên "Làm tình trong xe cảm giác thế nào?"

Tại Trung cười "Sau này Duẫn Hạo có vợ, chúng ta cũng chỉ có thể làm tình ở nơi như thế."

Thật không ngờ cậu lại trả lời như vậy, Duẫn Hạo trong lòng cười buồn, đẩy cậu ra rồi nhìn thẳng vào mắt cậu "Anh sẽ không kết hôn, cảm giác của anh đối với em là gì, chẳng lẽ em không biết?"

Duẫn Hạo xuất thần nhìn Tại Trung, tựa như đang chờ đợi đáp án từ người kia, hắn có chút lo lắng, không biết với khoảng cách gần như thế liệu cậu có nghe được tiếng tim hắn đang đập mạnh hay không?

Tại Trung dùng vẻ mặt vô tội, ánh mắt đầy tinh nghịch nhìn hắn "Cảm giác của anh đối với em là gì, anh chưa từng nói em biết nha?"

Duẫn Hạo gần như muốn thốt lên ba chữ 'anh yêu em' thế nhưng, thấy Tại Trung nhướn mày, bộ dáng như đang đùa cợt khiến hắn đem những gì muốn nói nuốt ngược vào. Hắn không phải người tự do, không có tư cách nói yêu người khác, không thể thổ lộ hay hẹn hò, mọi thứ đều không.

Duẫn Hạo nhìn cậu, thì thào hỏi "Cảm giác của em đối với anh, là gì?"

Tại Trung lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh. Duẫn Hạo, anh không biết thổ lộ với người mình yêu là chuyện rất xấu hổ sao?

Tại Trung cười "Em nghĩ Duẫn Hạo biết rõ."

Duẫn Hạo sửng sốt một chút, vì ngay cả những lời này hắn cũng không có can đảm nói. Hắn thở dài trong lòng, không biết mọi chuyện rồi sẽ như thế nào...

"Ngay mai anh đi công tác bên Nhật sao?" Do bầu không khí quá nặng nề nên Tại Trung đổi chủ đề.

"Ừ."

Hai mắt mở to, Tại Trung hỏi "Anh đi bao lâu?"

"Khoảng hai tuần."

"Duẫn Hạo..."

"Ừ?"

"Không được quên em đâu đấy." Bàn tay mò xuống thắt lưng hắn.

Hắn cười "Nhất định rồi."

Trong khoảng thời gian Duẫn Hạo đi công tác, bộ sưu tập Thu Đông của Trịnh thị được tung ra. Những tấm áp phích hình Tại Trung rất nhanh được dán lên khắp các con phố lớn nhỏ chỉ trong thời gian ngắn. Tấm ảnh Tại Trung mặc áo lông đứng tựa người lên bức tường loang lỗ đẹp đến mức người khác phải thốt lên kinh ngạc. Bên ngoài, ai nấy đều cảm thán về vẻ đẹp của cậu, Trịnh thị bán được không ít quần áo cùng tạp chí. Mỗi lần Duẫn Hạo nhận được thông báo từ Sara, khóe miệng hắn lúc nào cũng cong lên thành nụ cười hoàn mỹ.

Nơi đất khách quê người, Duẫn Hạo vô cùng nhớ cậu, mới xa nhau vài ngày mà hắn đã cảm thấy khó khăn như thế. Mỗi ngày hắn đều gọi điện thoại cho cậu. Duẫn Hạo cảm thấy từ trước đến nay, chưa bao giờ hắn nói nhiều như vậy. Qua điện thoại, tựa hồ chuyện gì cũng dễ dàng nói ra. Tại Trung tức giận bởi sau khi hắn đi, cậu bị các tỷ tỷ bên bộ phận thư ký sai làm đủ chuyện, rất ủy khuất, còn có Xương Mân và Hữu Thiên chính thức kết giao, chỉ là những chuyện hằng ngày của cậu nhưng chưa bao giờ Duẫn Hạo cảm thấy chán khi nghe chúng. Khi buông điện thoại xuống, hắn lúc nào cũng thấy mất mát, bên người thiếu hơi ấm quen thuộc, nằm trên giường khách sạn, hắn nhìn chằm chằm trần nhà, nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười tinh nghịch kia. Khi ngủ, hắn cứ theo thói quen vươn tay qua bên cạnh tìm kiếm gì đó nhưng lúc nào cũng chỉ vơ vào khoảng không, đột nhiên phát hiện thói quen này thật đáng sợ, tình yêu hắn dành cho Tại Trung như một loại độc dược, khi đã nếm thử rồi thì tuyệt đối không thể nào thoát ra khỏi.

Trong khoảng thời gian này, Duẫn Hạo gần như không hề nhớ đến Hứa Văn Văn, điều này khiến hắn nghĩ rốt cuộc tình cảm của hắn dành cho nàng là gì, hết lần này đến lần khác hắn nhắc nhở bản thân gọi điện hỏi thăm nàng, nhưng hắn chỉ gọi được một lần duy nhất. Mỗi khi hắn gọi cho nàng, nàng vô cùng vui vẻ nhận cuộc gọi từ hắn, hạnh phúc gọi tên hắn khiến Duẫn Hạo giật mình, đến khi chuẩn bị cúp máy, nàng thẹn thùng nói 'em yêu anh' làm hắn nghẹn lời. Duẫn Hạo biết bản thân mình không thể đáp lại lời yêu đó của nàng, hắn càng không muốn nói dối, nhưng, mỗi lần thấy nàng chần chừ không cúp máy vì muốn nghe hắn nói lời yêu, trong lòng xuất hiện một trận chua xót. Duẫn Hạo không muốn tiếp tục lừa dối nàng, hắn muốn thẳng thắn nói rõ nhưng nói chia tay qua điện thoại như thế này có chút tàn nhẫn đối với một cô gái trong sáng và hiền lành như vậy.

Vài ngày cuối của chuyến công tác, Duẫn Hạo phát hiện điện thoại của Tại Trung lúc nào cũng trong tình trạng khóa máy, gọi về nhà cũng không ai nghe, gọi đến công ty hỏi thì biết cậu xin phép nghỉ ngơi vài ngày. Hắn cảm thấy có chút bất an nhưng cảm giác vui vẻ khi được về nhà đã lấn át nỗi bất an đó. Được rồi, mọi chuyện từ từ nói sau.

Vừa xuống sân bay, Duẫn Hạo liền nhận được cuộc gọi từ Tại Trung, hắn vui vẻ nghe máy "Tại Trung..." Hắn muốn nhanh một chút được nhìn thấy cậu, nhanh chóng được chạm vào cậu, được ôm cậu.

"Ân, anh về rồi à?" Giọng nói Tại Trung có chút nũng nịu.

Duẫn Hạo cười "Em ở đâu?"

"Em ở căn nhà gần công ty của anh này, anh mau về đi." Âm thanh dịu dàng khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.

Vừa đẩy cửa nhà bước vào liền nghe được mùi thơm của thức ăn đang bay ra từ bếp, Duẫn Hạo bỏ hành lý xuống, tháo nhanh giày dép rồi tiến nhanh vào bếp. Tại Trung xoay qua thấy hắn thì mỉm cười. Duẫn Hạo vươn tay tắt bếp gas, sâu đó bế bổng Tại Trung lên, hôn xuống môi cậu.

Gắt gao ôm Tại Trung vào lòng, Duẫn Hạo thì thầm "Anh đã về."

Tại Trung vòng tay ôm chặt cổ hắn, cười "Duẫn Hạo thật nóng vội..."

"Anh là lão già được chưa?" Hắn cố tình dùng giọng tức giận nói.

Tại Trung thấy vậy thì cúi đầu cười, không nói lời nào.

Duẫn Hạo cúi đầu, một lần nữa đem khoang miệng cậu chiếm lấy, Tại Trung cười, hắn ghé vào tai cậu nói "Ngốc, lát nữa anh sẽ cho em biết tay."

Hai tai cậu đỏ ửng lên, ỡm ờ nhận lấy nụ hôn của hắn. Đột nhiên điện thoại sau túi quần cậu reo lên, cậu đẩy hắn ra rồi nhận cuộc gọi.

"Ân, được rồi, anh đến ngay."

Duẫn Hạo không chút hờn giận nói "Chuyện gì mà gấp đến thế? Anh vừa về liền gọi em đi mất."

Tại Trung nhẹ nhàng cười "Duẫn Hạo, quên nói anh biết, em kết hôn."

Chương 50:

Tại Trung nhẹ nhàng cười "Duẫn Hạo, quên nói cho anh biết, em kết hôn."

Duẫn Hạo sửng sốt, đại não hoàn toàn không tiếp thu câu nói vừa rồi của cậu, cậu rất bình thản mà thông báo sự việc đó cho hắn biết. Đúng ra hắn nên tức giận, hắn nên thất vọng, có phải cậu muốn chỉ trích hắn vì đã phản bội cậu? Trong khoảng thời gian ngắn, Duẫn Hạo không biết phải phản ứng như thế nào, tất cả cảm xúc như đồng loạt tuôn ra, mọi dây thần kinh của hắn hoàn toàn đình chỉ hoạt động.

Duẫn Hạo lặng người một lúc, rốt cuộc ý thức được mình phải nói cái gì "Kết hôn sao?" Hắn mong là khi nãy mình nghe lầm.

"Kết hôn, hai ngày sau sẽ tiến hành."

Phải không? Thì ra là như vậy, mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa cho nên ngay cả hỏi cũng không cần. Đây coi như đang trừng phạt hắn vì đã dây dưa với hai người cùng một lúc? Duẫn Hạo cảm giác như hắn lại quay về cái ngày nghe tin ba mẹ mình rơi máy bay, trong não hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không biết mình tồn tại trên thế gian này là vì cái gì. Nếu những gì cậu nói là thật, hắn thực sự muốn nhảy xuống từ tòa nhà cao nhất thành phố. Mọi chuyện trong công ty tốt thì sao? Được người khác khen là suất khí thì sao? Dù cho tất cả vinh dự trên thế giới đều đặt trên người hắn thì thế nào? Hắn cũng đâu có ai bên cạnh để chia sẻ những niềm vui đó? Những thứ như vinh dự đó tồn tại trên người hắn cứ như một loại chê cười.

Duẫn Hạo khó khăn cử động khóe miệng, cười nhẹ một cái sau đó buông cậu ra, xoay người tiến vào phòng ngủ.

Tại Trung chạy theo "Duẫn Hạo..."

"Chuyện gì vậy?" Duẫn Hạo vẫn cúi đầu, không nhìn lấy cậu một lần.

Tại Trung cắn môi "Anh giận à?"

Duẫn Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên, tiến tới nhặt đống hành lý ngoài cửa vào rồi lôi ra rất nhiều túi lớn túi nhỏ vứt ra ngoài, tất cả đều là quà hắn mua cho cậu trong hai tuần đi công tác, nhưng mọi chuyện rốt cuộc lại thành ra cái dạng này, hắn mua quà cho cậu, còn cậu lại tặng hắn cú sốc lớn như thế, sao hắn có thể không tức giận?? Tại Trung muốn hắn phải làm gì? Hồ đồ đánh mất lý trí hay khóc lóc cầu xin cậu tha thứ cho mình? Hắn sẽ không bao giờ làm những loại chuyện nhàm chán như thế. Không ai biết sâu trong thâm tâm hắn đang gào thét như thế nào nhưng lý trí đã ngăn hắn lại, không để tình trạng phát tiết điên cuồng như trong những bộ phim truyền hình thường xảy ra.

"Chúc mừng em, xin lỗi vì đã quên nói lời này." Duẫn Hạo ngừng động tác, một lúc sau ngẩng đầu nhìn Tại Trung.

"Duẫn Hạo..." Tại Trung phát hiện mình căn bản không thể mở miệng nói được câu nào, tất cả mọi việc cậu làm cũng chỉ vì giữ chặt hắn bên cạnh "Anh không hỏi em cưới ai sao?"

"A, vậy em lấy ai?" Nhướn mi nhìn cậu, Duẫn Hạo hỏi.

Im lặng nhìn thẳng vào mắt hắn, Tại Trung nhẹ giọng "Cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của em, cô ấy có thai, vì thế..."

"Đủ rồi!" Lời vẫn chưa nói xong thì đã bị giọng nói lạnh lùng của Duẫn Hạo cắt ngang, hắn dùng hết sức đẩy những thứ mình mua cho Tại Trung rồi kéo cậu ra ngoài "Kim Tại Trung! Em cút ra ngoài cho tôi! Tôi hiện tại không muốn nhìn thấy em!!" Cả tiểu hài tử cũng đã có, thật đúng là muốn châm chọc hắn sao!

"Duẫn Hạo..." Chưa bao giờ thấy hắn tức giận như thế, Tại Trung có chút hoảng sợ.

"Đi ra ngoài!" Mặt không chút thay đổi, Duẫn Hạo lạnh lùng nói.

Tại Trung nhìn hắn một lúc, sau đó cười buồn xoay người bước ra ngoài.

Tiếng đóng cửa vang lên, Duẫn Hạo đứng dậy tiến về phòng bếp, trên bàn toàn là những món hắn thích, khói vẫn còn bốc lên. Hắn bưng chén dĩa đi đến cạnh thùng rác, đem mọi thứ đổ đi. Sau đó một mình ngồi trên sofa ngẩn người, hiện tại ngoài Trí Tuệ, hắn không còn gì cả, ngay cả Tại Trung cũng đã bỏ hắn mà đi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí im lặng đáng sợ trong nhà, Duẫn Hạo liếc nhìn màn hình điện thoại nhìn thấy Hứa Văn Văn đang gọi, phiền chán nhắm mắt lại xem như không nghe. Tiếng chuông điện thoại vẫn không buông tha cho hắn, cứ tiếp tục vang lên, được vài phút thì trả lại cho căn nhà vẻ yên tĩnh vốn có. Duẫn Hạo đang thở dài nhẹ nhõm thì tiếng chuông cửa lại vang lên.

"Duẫn Hạo, em biết anh có nhà, mở cửa cho em được không?" Giọng nói Văn Văn vang lên bên ngoài.

Duẫn Hạo bước ra ngoài mở cửa, hiện tại, dù là ai hắn cũng không muốn gặp, sao không ai để hắn yên tĩnh một lúc cơ chứ? "Thực xin lỗi, Văn Văn..." Lời đuổi khách vẫn chưa nói xong thì đã bị Văn Văn cắt ngang.

"Anh không mời em vào nhà ngồi một chút sao?" Âm thanh mềm mại khiến người ta không nỡ từ chối, hắn nghiêng người sang một bên để Văn Văn vào nhà.

Văn Văn ngồi xuống sofa "Trước giờ hình như em chỉ đến đây được một lần." Nàng mỉm cười nhìn hắn "Nhưng mà nhà Duẫn Hạo thực sạch sẽ a."

Duẫn Hạo ừ một tiếng rồi ngồi xuống sofa đối diện nàng "Em tìm anh có gì không?"

"Là như vầy, em có một người bạn sắp đám cưới, anh có thể đi cùng em đến đó không? Cô ấy nói có thể đi cùng bạn trai."

"Thực xin lỗi, anh vừa đi công tác về nên không muốn đi." Đây là lần đầu tiên Duẫn Hạo từ chối đề nghị của Văn Văn.

Văn Văn ngẩng đầu nhìn hắn "Anh muốn chia tay với em phải không?"

"Sao em nghĩ như vậy?" Duẫn Hạo có chút không tự nhiên, cười trừ trả lời nàng.

Ánh mắt nàng hiện lên nét bối rối "Mấy tháng nay anh rất ít khi đến tìm em, em không biết mình đã làm sai chuyện gì."

Đây là quan hệ nam nữ nhưng chỉ cần một lần từ chối đề nghị liền mang đến cho người ta hoài nghi, Duẫn Hạo nhớ lại những gì mình đã làm với Tại Trung trước đây, khó trách vì sao cậu luôn cảm thấy không an toàn.

Duẫn Hạo không hề biện bạch, Văn Văn kích động đứng lên, nắm chặt tay hắn "Chẳng lẽ anh thật sự yêu người khác?"

Hắn trầm mặc không nói, bởi hắn thật sự đã yêu người khác.

"Chẳng lẽ là thật?" Khuôn mặt Văn Văn đầy vẻ mất mác, nàng suy sụp ngồi xuống ghế, thì thào lặp lại "Anh thật sự yêu người khác...."

"Nếu thật thì sao?" Duẫn Hạo hỏi ngược lại, nếu mọi chuyện đã đến nước này, tốt nhất nên giải quyết một lần cho xong.

Vẻ mặt Văn Văn lập tức thay đổi "Người đó là ai?"

"Chuyện này không quan trọng." Duẫn Hạo bất đắc dĩ nói "Người ta cũng không còn cần anh nữa rồi."

"Anh là đang sợ em gây khó dễ cho 'cô ấy' sao? Như vậy có phải anh xem thường em quá không, Duẫn Hạo?" Văn Văn nhíu mày nói.

Duẫn Hạo biết nàng vẫn muốn duy trì tôn nghiêm của mình, nếu hắn không nói, đối với nàng là một loại vũ nhục.

"Kim Tại Trung." Duẫn Hạo nói ra, giọng nói vô cùng bình thản cùng với vẻ mặt hết sức tự nhiên mà đem cái tên này nói ra, từng nghĩ rằng mọi chuyện sẽ rất khó khăn, nhưng xem ra không phải.

Văn Văn nhìn hắn "Anh là đồng tính?"

Duẫn Hạo ngẩn người, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc này, yêu Tại Trung là chuyện đến với hắn một cách rất tự nhiên, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý "Tại Trung là mối tình đầu của anh, từ trước đến giờ, anh chưa yêu ai nhiều như cậu ấy." Những lời này hắn cân nhắc rất kỹ mới nói ra, Duẫn Hạo bước qua ngồi xuống bên cạnh Văn Văn nói "Thực xin lỗi, Văn Văn."

Văn Văn mỉm cười "Em không trách anh, đó là do anh không thể khống chế được tình cảm bản thân mà thôi."

Duẫn Hạo vội vàng nói "Không, Văn Văn, em là cô gái rất tốt, là anh không xứng với em."

Văn Văn nhìn hắn "Là em không bằng Kim Tại Trung, cậu ấy mới là nửa kia của anh." Lấy một xấp ảnh chụp ra đưa cho hắn "Đây là Tiểu Hiểu Lâm đưa cho em, cô ấy kêu em đến đây gây sự." Nàng mỉm cười "Nhưng em thật sự nháo không được."

Duẫn Hạo cầm xấp ảnh nhìn, đó là hôm Tại Trung vừa về nước, hai người đã đứng trước cửa nhà mà hôn nhau, quả đầu nấm đáng yêu của cậu trong tấm ảnh gợi hắn nhớ lại.

Hứa Văn Văn nói "Xem ra anh thực sự yêu cậu ấy, vì vậy, em sẽ đi." Sao nàng không nhìn ra ánh mắt hắn khi nhìn những tấm ảnh đó cơ chứ, ánh mắt như đang nhìn bảo vật của mình vậy.

Duẫn Hạo ngơ ngác, thật sự không thể tin được mình dễ dàng được tha thứ như thế, không biết là nàng rộng lượng hay vì nàng muốn duy trì chút kiêu hãnh còn lại của mình, trong chuyện này, người có lỗi là hắn...

=====================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro