Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng trước, lễ đại hôn của Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đã diễn ra long trong.

Và Tứ Quý Sơn Trang lại mới có thêm tin vui. Chu Tử Thư đã có thai. Ngày hôm đó, Cố Tương đã mượn rượu giải sầu. Nàng vừa vui vừa buồn, nàng đã tâm sự hết chuyện buồn của nàng cho Diệu Diệu nghe.

Và Diệu Diệu cũng rất đồng cảm với Cố Tương. Đến giờ nàng vẫn còn ngồi đó uống rượu. Uống đến say mềm. Diệu Diệu là người đưa nàng về phòng.

Cố Tương say sỉn không biết trời đất. Sau khi lo cho nàng xong thì Diệu Diệu đi sang phòng ngủ của Ôn Khách Hành. Bà mở cửa đi vào thấy Ôn Khách Hành đang chải tóc cho Chu Tử Thư. :" Diễn Nhi, con đang làm cái trò gì vậy?"

Cả hai giật mình quay ra:" Mẹ, sao mẹ vào mà không gõ cửa chứ? "

- Sao, bây giờ đến mẹ con cũng không cho vào phòng con sao? Hay là thê phu con dạy hư con rồi?

Nghe vậy, Chu Tử Thư oan ức nói:" Oan cho con quá mẹ! Con làm gì có gan dạy hư huynh ấy."

Ôn Khách Hành liền bênh vực cho Chu Tử Thư:" Mẹ, mắng oan huynh ấy. Chỉ là nhỡ đâu lúc mẹ mà đột ngột xông vào là lúc con đang thay y phục thì sao?"

- Nói chuyện đó sau. Tử Thư ta có chuyện muốn nói riêng với Diễn Nhi. Con tạm lánh đi một lát được không?

Chu Tử Thư đi ra ngoài, đóng cửa lại rồi đi khỏi đó. Bên trong chỉ còn Lão Ôn và người mẹ Diệu Diệu:" Diễn Nhi, con có còn coi A Tương là muội muội của con không?

- A Tương không chỉ là muội muội do con nuôi lớn. Mà còn là tia ánh sáng trong con. Sao vậy mẹ?

Bà lắc lắc đầu, nhìn lên đôi mắt sáng của Lão Ôn:" Khoan hãy nói đến có phải tia sáng hay không tia sáng. Con hỏi ta sao à? Còn sao nữa con bé uống say mềm, tâm sự với ta không biết bao nhiêu chuyện hồi nhỏ giữa con và con bé."

Ôn Khách Hành nghe Diệu Diệu nói vậy liền cảm thấy có chút lo lắng:" Muội ấy uống rượu sao ạ? Mà muội ấy đã nói gì với mẹ vậy?

- Nó nói, nó được con nuôi lớn lên trong sự yêu thương của con, con bé rất vui. Tuy con với con bé chỉ có tình chủ tớ. Mặc dù con luôn coi con bé là muội muội nhưng con bé thật sự không giám vượt quá giới hạn.

Lão Ôn lo lắng nắm lấy tay bà, rồi hỏi:" Muội ấy sao rồi mẹ? "

Diệu Diệu lắc lắc đầu.:" Mẹ đưa con bé về phòng rồi. Mẹ khuyên con, nên quan tâm con bé một chút. Con bé nó đang rất cô đơn đó. Con là người hiểu con bé nhất. Không ai ở bên con bé hợp hơn con đâu.

- Vâng, con biết rồi mẹ. Cũng muộn rồi mẹ về phòng nghỉ sớm đi ạ.

Diệu Diệu quay đầu bước đi. Thì vừa đúng lúc Chu Tử Thư đi vào bên trong, thấy Lão Ôn đờ đẫn, liền lại gần, đặt tay lên vai y:" Lão Ôn... Lão Ôn, huynh và mẹ nói gì mà lâu vậy? Mà sao huynh lại đờ đẫn người ra vậy?"

- A Tự, huynh nằm nghỉ ngơi trước dưỡng thai đi. Ta qua xem A Tương thế nào rồi

Chu Tử Thư lo lắng, hỏi Ôn Khách Hành:" A Tương con bé sao vậy? Có chuyện gì sảy ra với con bé sao?"

Ôn Khách Hành đứng dậy đỡ Chu Tử Thư ngồi xuống giường. Đỡ người nằm giường:" Con bé ngồi uống rượu buồn. Ngồi tâm sự với mẹ cả buổi tối. Mẹ muốn nói với ta về chuyện của con bé. A Tương đang ngủ ta phải qua xem sao. Huynh mệt thì cứ ngủ trước đi không cần đợi ta đâu."

Lão Ôn đắp mền cho Chu Tử Thư, hôn lên trán y. Rồi mới dời đi, tới phòng của Cố Tương. Y khẽ mở cửa ra đi vào bên trong. Tiến đến phía chiếc giường mà A Tương đang nằm. Mặc dù nàng đang ngủ nhưng miệng vẫn liên tục gọi cha mẹ( những người đã bỏ rơi nàng từ bé). Sau đó là gọi tên Ôn Khách Hành và giọt nước mắt vẫn khẽ lăn xuống gò má đang ửng hồng vì say rượu.

Y đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt đó. Lão Ôn ngồi bên chăm sóc nàng. Tờ mờ sáng hôm sau, A Tương tỉnh dậy, thấy Ôn Khách Hành đang ngồi ngủ ở bàn uống nước. Nàng ngồi dậy tiến về phía chiếc bàn, gọi Ôn Khách Hành dậy. Y cũng giật mình tỉnh giấc. Mặc dù rất muốn mở miệng gọi một tiếng Ka.:" Chủ nhân, sao... Sao ngài lại ở đây? "

Ôn Khách Hành nghe vậy liền đi tới cạnh A Tương:" A Tương, muội đừng gọi ta như vậy. Nghe xa cách lắm. Hãy gọi ta là ka ka như trước đây muội vẫn hay gọi đi. Muội thấy sao rồi? "

- Muội thấy hơi đau đầu một chút. Chủ nhân... À không ka, sao huynh lại ở phòng ngủ của muội. Phu nhân đang có thai mà. Huynh không ở bên cạnh chăm sóc cho huynh ấy sao?

Lão Ôn đặt tay lên vai của nàng. Nhìn vào đôi mắt của A Tương.:" A Tương, muội hãy nói ta nghe. Muội đã từng thật sự cảm thấy cô đơn sao? "

- Sao huynh lại hỏi muội câu này?

Lão Ôn nghe vậy, cũng chỉ đành giấu việc y tới đây là nghe Diệu Diệu nói nàng đang cần mình. " Muội không cần biết lý do. Trả lời ta đi đã. "

Thấy Lão Ôn thật sự muốn biết nàng cũng đành nói ra hết suy nghĩ tâm sự trong lòng: "Đúng vậy, muội đã từng thật sự cảm thấy cô đơn. Muội từng nghĩ muội chỉ có một mình, muội rất cần huynh ở bên cạnh muội, tâm sự với muội những lúc muội buồn. Muội biết muội không có tư cách nói huynh. Nhưng muội có cảm giác hình như huynh đã hoàn toàn lãng quyên muội rồi. Nhưng huynh yên tâm, muội sẽ không vượt quá giới hạn của mình đâu. "

Ôn Khách Hành nghe được những lời đó của Cố Tương, y liền biết dạo này mình chỉ dành thời gian ở bên Chu Tử Thư. Mà đã hoàn toàn quên mất mình còn có muội muội A Tương nữa. Khi còn ở Quỷ Cốc, cả hai đã yêu thương nhau như thế nào. Rồi Ôn Khách Hành đi ra khỏi phòng của Cố Tương và về phòng mình.

" Thiên thần nhỏ của ta, cảm ơn con đã đến bên ta và phụ thân con. Con mau mau trào đời nhé. " Chu Tử Thư đang ở trong phòng nói chuyện với hài tử. Đúng lúc, Ôn Khách Hành đi tới

- A Tự, huynh đang nói gì với con vậy?

Nghe thấy tiếng của Lão Ôn, Chu Tử Thư liền đứng dậy, đi ra quàng tay Ôn Khách Hành:"Lão Ôn, A Tương nó thế nào rồi? "

- Con bé vừa mới uống canh giải rượu rồi. Con bé không sao hết. Mặc dù tửu lượng con bé rất kém nhưng vẫn uống đến say mềm. Lúc tới đó, ta nghe thấy con bé đang gọi cha mẹ. Nước mắt con bé liền chảy xuống. Ta nhìn đúng là đau lòng cho con bé. Huynh ngồi yên một chút nhe.

Chu Tử Thư không hiểu Ôn Khách Hành muốn làm gì. Nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống yên lặng trên giường. Đệ ấy quỳ một chân xuống, áp tai vào bụng Chu Tử Thư khẽ nhắm mắt lại cảm nhận. Huynh ấy nhìn mà khẽ nở nụ cười. Toát lên vẻ đẹp mê người của Chu Tử Thư:" Lão Ôn, huynh có cảm nhận được gì không? "

Lão Ôn khẽ mỉm cười:" A Tự, bây giờ ta chỉ cần nhắm mắt lại là ta cảm nhận con đang cười với ta. A Tự, huynh cũng cần tĩnh dưỡng. Nằm xuống ngủ đi. "

Hôm sau, Cố Tương xuống núi mua thuốc an thai cho Chu Tử Thư. Không may gặp phải Độc Bồ Tát. Cả hai đánh nhau ngay trong hiệu thuốc. Đại phu đó cũng vì sợ mà chốn xuống dưới. Mấy túi thuốc bị dơi xuống hỏng hết. A Tương đưa tay ra eo lấy ra dây roi:" Độc Bồ Tát, chẳng phải ngươi chết rồi sao? Mặc kệ cho dù ngươi sống hay chết hôm nay ngươi cũng không thể thoát khỏi tay bản cô nương đâu. Chúng ta ra chỗ khác đánh nhau, ở đây lại làm tổn hại đến người dân vô tội. "

Vừa nói xong Cố Tương bay vút đi mất, đến một nơi không có bóng người. :" Vô Tâm Tử Sát, ngươi mua thuốc cho ai vậy? "

- Ngươi đã gọi ta là Vô Tâm Tử Sát thì cũng nên biết ta là ai. Thì việc ta ta phải nói cho ả tiện nhân ngươi biết ta mua thuốc gì cho ai? "

Cố Tương không nói nhiều vung cây roi ra. Quăng về phía trước, đầu dây có gắn mũi kim khá nhọn. Cộng với lực mà nàng tác động vào đầu dây roi. Khiến ả ta bị trọng thương. Độc Hạt từ xa dẫn dắt đám dược nhân tới. Cố Tương bị mắc bẫy của Độc Hạt, cây roi của nàng không thể giết hết bọn chúng. Nàng dùng thuật truyền âm gọi Ôn Khách Hành tới. Bịch thuốc bị đám dược nhân làm biến thành thuốc độc. Một luồng phép vàng bay tới bên tai của Lão Ôn:" Ca, Cứu muội! "

- A Tương... A Tự, ta phải đi cứu A Tương. Con bé gặp nguy hiểm. Huynh nhớ phải ăn hết tô cháo này đó

- Lão Ôn, huynh phải cẩn thận đó

Ôn Khách Hành nhún chân nhẹ là biến mất không để lại dấu vết gì. Ôn Khách Hành tới chỗ A Tương đang gặp nguy hiểm. Thấy nàng đang bị đám dược nhân bao vây. Y trên không tạo màng bảo vệ xung quanh A Tương. Và đánh chết hết đám dược nhân của Độc Hạt. Thấy đám dược nhân chết hết, Độc Hạt mới nổi trận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro