🍒CHƯƠNG 12🍒

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Màu sắc vườn trái cây

✧✧✧✧✧

Hạ Nam nhắc nhở: "Sau khi dùng kính lúp có khả năng cậu sẽ gặp phải một vài ảo giác, nhưng chỉ cần không sử dụng liên tục thì nghỉ ngơi một ngày là có thể hồi phục rồi."

Vương Mạnh Viễn không có quyền lựa chọn, chỉ có thể đồng ý với cái yêu cầu từ trên trời rơi xuống này, cũng may là tác dụng phụ của đạo cụ vẫn ở trong phạm vi chấp nhận được. Gã giơ kính lúp quỳ rạp trên đất, tỉ mỉ soi vào thi thể và mặt đất xung quanh, cuối cùng run rẩy hai chân đứng dậy, mặt đen như đít nồi nhét đạo cụ vào tay Hạ Nam.

Hạ Nam tiến lên túm lấy quần áo Vương Mạnh Viễn, biểu tình thấp thỏm: "Rốt cuộc cậu đã thấy cái gì......"

"Oẹ --"

Một bước sa chân nghìn đời hận, vừa quay đầu lại đã thấy trên người Hạ Nam nhiều thêm một bãi nôn tung toé, nhưng ông ta cũng đâu thể mắng chửi người được, dù sao thì cũng là tại ông ta tự đến gần đối phương mà.

Vương Mạnh Viễn vẫn còn đang nôn mửa không ngừng, lý trí gã rất muốn dừng ngay hành động mất mặt này lại, nhưng trong lòng thật sự chịu không nổi nữa -- Nhìn thoáng qua xác chết cùng với soi vào xác chết là hai chuyện khác nhau, đặc biệt là còn soi đến chi tiết hương sắc mùi vị đầy đủ như vậy. Vương Mạnh Viễn cố gắng nhịn xuống, nhưng cuối cùng cũng không kiềm chế được mà khuất phục dưới xúc động sinh lý của mình.

Cố Cảnh Thịnh nhìn mà có chút không đành lòng. Qua một đêm tiêu hoá, dạ dày của đối phương chỉ còn lại chút nước trong và vụn bánh mì, chỉ riêng việc ăn cái thứ đó thôi cũng đủ để khảo nghiệm lòng can đảm rồi, giờ còn phun hết ra như thế nữa chứ.

Giải quyết xong vấn đề cá nhân, Vương Mạnh Viễn cuối cùng cũng lấy lại được sức để báo cáo phát hiện của mình: "Tôi thấy rất nhiều dấu chân dính máu, còn có vài sợi lông cứng màu đen."

Hạ Nam: "Dấu chân? Dấu chân của con gì?"

Cho dù có sử dụng đạo cụ 6 sao đi nữa thì Vương Mạnh Viễn cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác cho vấn đề vượt quá giới hạn tri thức của mình.

Ngược lại, Diêu Nhược Linh đưa ra suy đoán:

"Nếu là lông cứng màu đen, vậy chẳng lẽ là....."

Mặt búp bê: "Sói."

Cố Cảnh Thịnh: "Chó!"

"......"

Cố Cảnh Thịnh chủ động tìm điểm chung trong bất đồng:"Thật ra cũng không khác mà, đều cùng một họ cả."

Mặt búp bê rõ ràng không muốn phản ứng cô lắm, ngay cả Hà Sở Văn với hình tượng thân sĩ lúc này cũng phải câm nín. 

Hạ Nam bầu một phiếu: "Tôi cũng cảm thấy là sói, chó không thể mạnh như vậy được." 

Cố Cảnh Thịnh nêu ví dụ phản đối: "Teddy đương nhiên không thể, nhưng nếu là Husky hay Samoyed thì sao?"

Ánh mắt mặt búp bê nhìn Cố Cảnh Thịnh càng lạnh hơn.

Cố Cảnh Thịnh lùi về sau nửa bước, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lập tức sửa lời: "......Tôi cũng bầu cho sói một phiếu."

Thấy các người chơi đều đã thống nhất về giống loài, mặt búp bê cuối cùng cũng chịu mở cái miệng cao quý: "Đều biết là người sói giết rồi chứ?"

Diêu Nhược Linh nghe hiểu hàm ý trong lời của mặt búp bê, không thể tin được nói: "Ý của anh là, trong chúng ta còn có một 'người sói' ư?"

Mặt búp bê đột nhiên nở nụ cười, giống như tuyết đọng mùa đông bỗng dưng tan đi: "Đã đến giờ phút này rồi, mấy người còn cảm thấy đây chỉ là phó bản cấp thấp?"

Mắt thấy Diêu Nhược Linh và Hạ Nam đều trầm mặc, Cố Cảnh Thịnh chủ động gánh vác trách nhiệm tiếp lời: "Ý của Thương tiên sinh là, độ khó của phó bản này vì một lí do nào đó mà đã tăng lên."

Mặt búp bê gật đầu: "Trong Boardgame Vui Vẻ loại chuyện này cũng không phải hiếm thấy."

......Ngay cả ổn định sever cũng không làm được, sao cái thứ gian thương này vẫn chưa bị vote 1 sao vậy?!

Diêu Nhược Linh: "Nếu giả thiết của anh là thật, vậy thì cứ đêm xuống là người sói có thể tùy ý giết người sao?" 

Mặt búp bê: "Không thể tùy ý được, nhất định là phải có điều kiện nào đó để giết người, chỉ có người chơi phù hợp với điều kiện mới có thể bị giết, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra là cái gì."

"Hoặc có lẽ anh đã nghĩ ra rồi nhưng không muốn nói cho chúng tôi biết." Hà Sở Văn khẽ cười. 

Mặt búp bê nheo mắt: "Anh đang ám chỉ tôi là người sói?"

Hà Sở Văn nhún vai: "Tôi chỉ cảm thấy bất kỳ ai cũng đều có khả năng, hơn nữa bây giờ anh đưa ra luận điểm này rõ ràng là để khiến mọi người nghi ngờ lẫn nhau."

Hạ Nam điên cuồng lắc đầu: "Ít nhất người chỉ dẫn như bọn tôi cũng không thể là người sói được...."

Diêu Nhược Linh không đỡ lời cho Hạ Nam, chỉ lạnh lùng nói: "Chuyện đó thì chưa chắc, dù sao thì mấy người mới phòng ông cũng đều chết cả rồi. Theo lý mà nói, Tào Uyển Diễm và Lưu Hàn Nho đều rất tin tưởng ông, ông mà xuống tay với bọn họ thì cũng rất dễ dàng."

Hà Sở Văn thở dài: "Còn Thành tiểu thư nữa, tôi không muốn nghi ngờ cô đâu, nhưng thật sự là cô cũng có hiềm nghi rất lớn."

"Nếu tôi là người sói thì mấy người không cần lo lắng đâu."Cố Cảnh Thịnh nói: "Trong số những người còn sống, kể cả Vưu tiên sinh, nếu mà đánh đơn thì tôi sẽ thắng được ai chứ?"

Nói có sách mách có chứng, vô cùng thuyết phục.

Hà Sở Văn im lặng một lúc rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Là người chơi chính thức, chắc hẳn cô cũng có con át chủ bài của riêng mình."

Cố Cảnh Thịnh thích suy đoán này, cô cười cười: "Vậy thì mượn lời hay của Hà tiên sinh."

Diêu Nhược Linh vốn cũng không nghi ngờ Cố Cảnh Thịnh, nhưng lúc này lại không khỏi liếc mắt — Cô gái này lẻ loi một mình, tâm lý không tồi nhưng thực lực lại thấp, rốt cuộc là ai cho cô ấy dũng khí để mạnh miệng như vậy, Lương Tĩnh Như* sao?

*Lương Tĩnh Như có một bài hát tên là "Dũng khí". 

Hạ Nam miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười: "Tố chất tâm lý của Thành tiểu thư tốt thật."

Cố Cảnh Thịnh thành khẩn nói: "Tôi cảm thấy ông cũng thả lỏng chút đi, mọi người đều đã từng chết cả rồi, còn gì để luẩn quẩn trong lòng nữa đâu."

"......"

Trong phòng Lưu Hàn Nho không còn manh mối nào khác, trước khi rời đi Hà Sở Văn lưu lại cuối cùng, giúp Lưu Hàn Nho khép hai mắt lại rồi mới bước ra. 

Phòng của Tào Uyển Diễm dù có manh mối nhưng lại vô cùng ít ỏi. Hà Sở Văn tìm thấy một tờ giấy ghi "Cây màu cam là"  bị xé mất một nửa, chỗ mép giấy bị xé còn có vài vết bẩn đỏ đen như máu. 

Cố Cảnh Thịnh không muốn nhìn tờ giấy này quá lâu, tránh cho chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình lại tái phát.

Nội dung trong phòng Mã Thông rất phong phú, nhưng khổ nỗi lại chẳng có một xu nào liên quan đến trò chơi. Từ trứng gà giấu trong ổ chăn đến phân của loại gia cầm nào đó dính trên sàn nhà, cũng đủ để thấy gã đã vô cùng nỗ lực trong việc làm phong phú thêm cho khẩu phần ăn của mình như thế nào. 

Tìm kiếm xong hết các nhà gỗ vẫn còn chút thời gian, các người chơi đi dạo xung quanh một vòng. NPC trong nông trại không để ý đến họ, không biết có phải là do họ chưa đáp ứng được điều kiện đối thoại không, hay là người thiết kế ra phó bản này chẳng biết viết câu trả lời nào khác ngoài mấy dấu ba chấm nữa.

Cố Cảnh Thịnh vốn định đến phòng bếp ở nhà chính xem thử, cho dù không tìm được manh mối thì tăng cho mình chút đãi ngộ đồ ăn cũng được, có thể lấy được mấy cái sandwich từ "Bình đất vỡ trong cung điện" đã là bùng nổ vận may rồi, chứ nếu đó mà là một nồi canh thiu thì chẳng thà liều mạng với bánh mì đen cho xong. Kết quả vừa mới đi vào được hai bước, cô đã phải chủ động chuồn đi dưới ánh nhìn chăm chú của đầu bếp Sam đang cầm dao phay. 

Thời gian xuất hiện của lão Ivan vẫn giống như hôm trước, Hà Sở Văn có vẻ là người đã nói là phải làm, không hề vì chuyện xảy ra lúc sáng mà từ bỏ việc xin xỏ NPC đưa bọn họ thêm một đoạn đường. Lão Ivan cũng rất sảng khoái mà đáp ứng, không biết là do lời khen của Hà Sở Văn nghe vô cùng thật lòng, hay là sau khi bị mặt búp bê bứt râu mới cảm thấy mình nên thân thiện với các người chơi hơn nữa.

Hôm nay xe ngựa đưa bọn họ đến lưng chừng núi mới trở về. 

Hai ngày leo núi liên tục khiến dân văn phòng cả ngày đều ngồi máy tính như Vương Mạnh Viễn chân tay đau nhức, cất lời phát ra từ tận đáy lòng: "Tuy không được đưa một mạch lên núi, nhưng có thể bớt thêm một đoạn là may lắm rồi."

Cố Cảnh Thịnh gật đầu, có thể đòi được lợi ích từ NPC mà toàn thân quay về chứng tỏ đều là người chơi có thực lực, những người làm được chuyện đó đều là đại lão, ví dụ như mặt búp bê họ Thương, lại ví dụ như Hà Sở Văn bị mù.

Vương Mạnh Viễn: "Có điều bây giờ vẫn còn nhiều màu như vậy, hôm nay nên chọn màu nào đây?"

Cố Cảnh Thịnh không hiểu: "Còn mấy màu thôi mà, hiện tại đã xác nhận được gần hết rồi, mà manh mối về màu cam cũng có một cái."

Vương Mạnh Viễn hơi đần ra, có thể là do đã phun hết đồ trong bụng rồi nên bây giờ lượng calo còn lại không đủ để cho đại não vận chuyển: "Màu hồng là số 8, màu vàng là số 3, hôm qua đã xác nhận được xanh lam là số 2 phải không? Bây giờ cứ suy ra từ manh mối thôi, 'màu xanh lá ở bên cạnh màu xanh lam', mà số 3 đã là màu vàng rồi, cho nên chắc chắn xanh lá là số 1, sau đó....."

Cố Cảnh Thịnh: "Sau đó có thể từ 'giữa màu đen và màu xám không phải màu cam' 'giữa xanh lam và màu đen không phải màu cam' mà suy ra được màu đen là số 4, màu xám là số 6."

Vương Mạnh Viễn hơi hiểu ý của Cố Cảnh Thịnh, giữa màu xám và màu đen có một cây, giữa màu lam và màu đen cũng có một cây, mà bây giờ xanh lam đã được xác nhận, cho nên màu đen chính là 2+1+1=4?

"Vì sao màu đen không thể là số 10, theo chiều ngược kim đồng hồ thì nó cũng cách xanh lam một cây mà?"

Cố Cảnh Thịnh: "Như vậy thì màu xám sẽ là số 8, nhưng số 8 đã là màu hồng rồi."

Phép tính cũng không quá phức tạp, chỉ là việc những người chơi khác chết một cách bất đắc kỳ tử ảnh hưởng quá lớn khiến cho bọn họ bị xao nhãng. 

Diêu Nhược Linh lẩm bẩm: "Tôi suýt chút nữa đã quên phó bản này vốn là phân biệt màu sắc trái cây rồi."

Cố Cảnh Thịnh an ủi: "Kiên trì sẽ dẫn đến thành công."

Hạ Nam cũng nói: "Nếu giờ đã biết màu cam không thể là số 5, vậy thì chỉ cần chia ra đoán là 7, 9 hoặc 10 nữa thôi. Người còn lại có thể đoán màu của số 5, dù gì thì cũng chỉ còn đỏ, tím và trắng, nhân số cũng đủ dùng rồi."

Cố Cảnh Thịnh liếc ông ta một cái: "Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta không cần phải bảo thủ như vậy." Lại nói, "Mọi người cũng không cần phải biết con số chính xác, chỉ cần loại bỏ sai số là được. 4 màu 4 cây cộng thêm 2 cây đã biết điều kiện, vậy thì là có tổng cộng 3x3x2x1 = 18 loại khả năng. Chúng ta chia ra hai người phụ trách cây số 5, lần lượt đoán là tím và trắng; lại phân hai người đoán cây số 7 và số 9 là, ừm..... màu tím đi; hai người còn lại thì đoán số 9 và 10 là cây màu cam. Làm như vậy thì nếu ăn may chúng ta chỉ cần một lần đã có thể biết được hết màu của các cây còn lại, còn xui thì ít ra cũng xác định được thêm hai màu."

-- Nếu số 5 không thể là màu cam, vậy thì chỉ có thể là tím, đỏ hoặc trắng. Trong trường hợp nó là màu tím hoặc trắng, vậy thì sẽ có được đáp án cả bài luôn. Nhưng nếu nó là màu đỏ thì cũng có thể suy luận ra được hai kết quả sai, làm vậy tiết kiệm nhân lực hơn cách của Hạ Nam nhiều.

Nói xong, Cố Cảnh Thịnh tiếc nuối thở dài - Dựa theo quy tắc hà khắc của lão Ivan, rổ của người chơi phải đồng loạt nộp lên, hoặc là chỉ giao một rổ để lão xác nhận màu, hoặc là đưa hết cả thảy 10 rổ, bằng không thì đã có thể dựa vào kết quả của những người nộp rổ trước để sắp xếp lại giữa chừng rồi.

"......"

Xung quanh rơi vào im lặng.

Cố Cảnh Thịnh khó hiểu ngẩng đầu: "Chẳng lẽ tôi nói sai chỗ nào sao?"

Mặt búp bê, Hà Sở Văn: "Không có."

Hạ Nam: "Cứ làm theo cách của cô đi."

Diêu Nhược Linh ánh mắt phức tạp: "Lần tới nếu còn cơ hội gặp lại ở phó bản khác, tôi nhất định sẽ nhắc nhở chính mình, tốt nhất nên để cô làm người chỉ huy ngay từ ngày đầu tiên."

✧✧✧✧✧✧✧✧✧✧

🎠: Ôi trời mẹ ơi toán xác suất, ác mộng một thời=))) Đầu chương sau là biết hết vị trí các màu rồi nên t minh họa ở đây để hiểu luôn nhé.

Màu hồng là số 8 -> Đoán được màu vàng là số 3 (vì Vàng cách hồng xa nhất)


Xanh lam là số 2 -> Số 1 là xanh lá (vì Xanh lam cạnh xanh lá và số 3 đã là vàng)

Giữa xanh lam và đen không phải x -> Xanh lam cách đen một cây -> Áp dụng cấp số cộng với công sai là 1 ta có:
Đen = Số của cây xanh lam + 1 + 1 = 2+1+1=4 -> Đen là số 4

Giữa đen và xám không phải x -> Đen cách xám một cây -> (Dựa vào công thức như trên) Xám = Đen +1+1 = 4+1+1= 6 -> Xám là số 6

Thế là đã đoán được 6 màu => Còn lại 4 màu (đỏ, tím, trắng, cam) và các số 5, 7, 9, 10

• Cam không thể là số 5 (vì Giữa đen và xám không phải cam) -> Loại đi cam nên vị trí số 5 sẽ còn 3 loại khả năng (đỏ, trắng, tím) -> Xác định được số 5 thì số 7 cũng sẽ còn 3 loại khả năng-> Xác định xong 7 thì số 9 còn 2 loại khả năng -> Cuối cùng đến số 10 còn 1 khả năng -> Vì vậy mới có phép toán 3x3x2x1 = 18 kết quả.

Có người nói có bug logic ở đây vì ban đầu tác giả không viết có bao nhiêu cây và có những màu gì, nhưng từ số người chơi là đã có thể suy ra có 10 cây rồi. Còn việc có những màu gì thì, nếu đã nhận biết được một số lượng màu nhất định, cho dù có đổi các màu còn lại thành màu nào đi nữa cũng không ảnh hưởng đến việc tính toán đâu.

Nói tóm lại thì comment bên Trung chương này sôi nổi lắm, có người nhặt sạn (mà đúng là nhiều lỗi thật dò xong sửa lại mệt ói), có bà thì đoán boss, có thím thì bày phép tính "đơn giản" hơn, nhưng đa phần vẫn là "KHÔNG HIỂU GÌ HẾT", "CHỈ CẦN KHÔNG DÙNG NÃO THÌ ĐẦU SẼ KHÔNG ĐAU", "NỮ CHÍNH THẮNG LÀ ĐƯỢC" =))))))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro