🍒CHƯƠNG 15🍒

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Hạt dẻ thơm ngon

✧✧✧✧✧

Hà Sở Văn nắm chặt gậy chống rồi lại buông ra, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười giả tạo tiêu chuẩn: "Thành tiểu thư đúng là miệng lưỡi nhanh nhẹn, cô chắc chắn tôi không thể bắt được cô sao?"

Cố Cảnh Thịnh phủ nhận: "Tôi không chắc." Ngừng một lát lại nói, "Nhưng cho dù khóa miệng lại thì anh cũng đâu có tha cho tôi. Nếu đã vậy không bằng tôi cứ nói nhiều mấy câu, dù đánh không lại nhưng vẫn có thể ghê tởm anh một chút." 

"......"

Hà Sở Văn cảm thấy mình không nên tiếp tục giao lưu với người này nữa, tránh cho hình tượng của mình hoàn toàn sụp đổ mất =_=. 

Thương Mân Nga không có chút kỳ vọng nào vào sức chiến đấu của Cố Cảnh Thịnh, hắn vốn định nể mặt thân phận bạn tốt chờ cô nói xong mấy câu rồi mới động thủ, hiện tại mới ý thức được tuy Cố Cảnh Thịnh không thể gây sát thương vật lý cho kẻ địch, nhưng khả năng tổn thương tinh thần của cô thì hoàn toàn có thể lấy một chọi mười. 

Hà Sở Văn thu lại nụ cười trên mặt, đột nhiên nhảy lên với tốc độ vô cùng nhanh, Cố Cảnh Thịnh chỉ thấy một hư ảnh lóe trên không trung, ngay sau đó đối phương đã biến mất.

Nếu chỉ là khai chiến đơn thuần, Cố Cảnh Thịnh với quyết tâm làm một con cá mặn nằm thắng cũng sẽ không quá căng thẳng, vấn đề là Hà Sở Văn thế mà lại bỏ qua mặt búp bê không thèm công kích, trực tiếp lao về phía cô.

"!!!"

Mặt búp bê đứng gần nhất nhưng lại xông tới đuổi giết mình, Hà Sở Văn làm boss mà không biết đạo lý phải có trước có sau hả!?

Cố Cảnh Thịnh khóc không ra nước mắt, chỉ có thể cong mông mà chạy, cũng may sau khi Thương Mân Nga phản ứng lại liền lập tức vọt lên, lấy từ trong ví đựng thẻ ra đạo cụ chuyên dùng cho nhiệm vụ.

Một cái ná, cùng với ba chiếc cúc áo dính vết bẩn thẫm màu.

Đạo cụ của Thương Mân Nga rõ ràng khiến Hà Sở Văn cực kỳ e sợ, anh ta không dám đưa lưng mình về phía đối phương nữa, ánh mắt âm trầm như lệ quỷ, thấp giọng nói: "Quả nhiên chính là thợ săn......"

Cố Cảnh Thịnh không rảnh nhúng tay vào battle của các đại boss, bởi vì cô vừa mới nhảy về phía trước một đoạn, dưới chân đã trượt ngã sõng soài trên mặt đất —— Lần này thật sự không thể trách cô được, cũng tại trên đất không biết vì sao lại xuất hiện một mẩu bánh mì được phết bơ vàng óng.

Trong khoảnh khắc cô té ngã, miếng bánh mì phết bơ kia ngay sau đó liền lập tức biến mất. Lúc này Cố Cảnh Thịnh mới phản ứng lại, đây nào phải rác thải sinh hoạt đứa vô ý thức nào đó vứt bừa bãi, mà chính là đạo cụ người chơi! 

Thân hình to béo cỡ 100 ký của Hạ Nam xuất hiện trong tầm mắt của Cố Cảnh Thịnh.

Cố Cảnh Thịnh kinh ngạc: "Ông thế mà lại giúp Hà Sở Văn?"

Biểu tình Hạ Nam lúc này có chút điên cuồng, trên da dính đầy mồ hôi dầu mỡ, mặt mũi bởi vì sợ hãi mà trở nên vặn vẹo: "Tôi đã bị đánh dấu rồi, tôi không muốn chết!" 

Đánh dấu?

Cố Cảnh Thịnh đoán chắc là vì Hạ Nam không cẩn thận trả lời câu hỏi giờ của Hà Sở Văn nên đã bị anh ta uy hiếp, cô rất muốn cầm lấy đầu đối phương mà lắc một trận, nói không chừng có thể nghe thấy tiếng nước bên trong: "Thế ông đánh tôi làm gì, đánh Hà Sở Văn đi chứ!"

Hạ Nam mắt điếc tai ngơ, bắt đầu điên cuồng công kích Cố Cảnh Thịnh: "Chỉ cần cô chết là có thể thay thế vị trí của tôi rồi!"

Cố Cảnh Thịnh khổ mà không có chỗ nói, cô chỉ nghĩ trong đội ngũ có một người sói, nhưng mẹ nó ai ngờ lại lòi ra một kẻ phản bội: "Tỉnh táo lại đi, hắn lừa ông đó, người xưa không phải có câu, thà tin trên đời có quỷ cũng không thể tin vào miệng lưỡi đàn ông sao!" 

Hà Sở Văn: "......"

Mặt búp bê tự dưng nằm không cũng trúng đạn chỉnh lại mũ lưỡi trai, buồn bã nói: "Người xưa còn nói độc nhất tâm đàn bà nữa." 

Cố Cảnh Thịnh: "............"

Nếu không phải hệ thống quy định người sói và thợ săn là hai phe đối địch, có khi Hà Sở Văn và Thương Mân Nga đã liên thủ với nhau xử lý Cố Cảnh Thịnh đầu tiên rồi. 

Hạ Nam thân thể tròn vo, thế nhưng động tác lại cực kỳ nhanh nhạy, cứ như đống thịt mỡ trên người ông ta đều chỉ vật trang trí vậy. Cố Cảnh Thịnh hoàn toàn không muốn thừa nhận mình lại bị một người mập đến nỗi giẫm một bước là mỡ trên bụng rung bần bật đuổi đến vắt giò lên cổ mà chạy như này. 

Thời điểm Cố Cảnh Thịnh và Hạ Nam chơi trò đuổi bắt, Thương Mân Nga đã bắn một cái cúc áo bạc về phía Hà Sở Văn, người sau tuy bị đánh trúng bả vai, nhưng vốn dĩ nơi mặt búp bê ngắm đến lại là ngực, nên năng lực né tránh này cũng coi như xuất sắc.

Cúc áo bạc chỉ có ba cái, cơ hội của mặt búp bê cũng chỉ có ba lần, Thương Mân Nga ý thức được thực lực của đối phương mạnh mẽ, nếu cứ dùng cách tấn công như trước có thể sẽ không còn hiệu quả nữa. Vì vậy hắn thử kéo giãn khoảng cách với Hà Sở Văn, đồng thời cố gắng khiến cho động tác của mình trở nên nhẹ nhàng, tránh cho đối phương chú ý.  

Nếu là bình thường thì hắn cũng không muốn lợi dụng nhược điểm về mắt của đối phương, nhưng với tình hình khẩn cấp như bây giờ, chỉ đành chơi bẩn một lần thôi.....

"Anh rón ra rón rén cái gì vậy?" 

Cất lời chính là người bận trăm công nghìn việc vẫn không quên quan tâm đến bạn tốt thám tử của hắn, Cố Cảnh Thịnh. 

Mặt búp bê dừng lại: "......"

Thương Mân Nga bị lộ chiến thuật, cảm giác gân xanh trên trán mình đang thi nhau nhảy nhót, hắn không trông chờ đối phương sẽ giúp đỡ, nhưng cũng đâu thể kéo chân sau như vậy ——

Cố Cảnh Thịnh lớn tiếng nhắc nhở: "Trước khi trời sáng hoàn toàn Hà Sở Văn vẫn có thể nhìn thấy! Không thì anh nghĩ vì sao anh ta có thể đột nhập vào để giết người mà không gây ra động tĩnh lớn, hơn nữa xong việc còn có thời gian thay quần áo dọn phòng hả!"

"......"

Thương Mân Nga cảm thấy thiết lập nhân vật thám tử của mình chắc chắn là một gã gà mờ toàn phải dựa vào năng lực suy luận của bạn tốt để phá án =_=.

Hà Sở Văn bị vạch trần cũng không hề che giấu đặc điểm người sói của mình nữa, ngón tay anh ta dài ra, móng vuốt sắc bén như dao trực tiếp xuyên thủng găng tay, trên gương mặt tuấn tú mọc lên một lớp lông mao, đôi mắt vốn dĩ không hề có tiêu cự giờ phút này lại lóe lên tia sáng xanh âm trầm. 

—— Đúng là anh ta có thể nhìn được, mấy ngày trước Hà Sở Văn cố tình nói người sói chỉ có thể hoạt động vào ban đêm, chính là vì để những người khác lầm tưởng rằng thời điểm rạng đông sẽ là lúc an toàn.

Hạ Nam bị lừa, Diêu Nhược Linh cũng bị lừa, thật ra trong khoảnh khắc cuối cùng Diêu Nhược Linh cũng đã nhận ra —— nếu Hà Sở Văn thật sự không thể nhìn được, vậy thì sao anh ta lại có thể nhẹ nhàng đỡ được cô từ phía sau, hơn nữa còn gọi tên cô một cách chính xác như vậy chứ? 

"Thật ra cô không nên vạch trần tôi." Hà Sở Văn thong thả ung dung nói, giọng điệu so với lúc trước không hề thay đổi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rợn người, "Một khi tôi biến thân xong......"

Cố Cảnh Thịnh lệ nóng lưng tròng, hướng về phía Thương Mân Nga nói: "Anh xem đi, tôi đã bảo là husky mà!"

"......"

Nhìn người bạn tốt cố hết sức lực kéo giá trị thù hận về phía bản thân của mình, quý ngài 04315-96 cảm thấy vô cùng ấm áp. 

Hà Sở Văn vốn đã cường tráng nhanh nhẹn, sau khi hóa thành sói xong tố chất thân thể lại tăng lên gấp bội, thế tấn công dày đặc khiến mặt búp bê chỉ có thể phòng thủ. Nếu không vì cố kỵ sức uy hiếp của cúc áo bạc, hoàn cảnh của  Thương Mân Nga có lẽ đã càng xấu hơn. 

Anh ta nhanh như chớp phi về phía thợ săn có uy hiếp lớn nhất với mình, năm ngón tay sắc bén như dao chém xuống. 

Cơn gió mang theo mùi máu tanh đánh bay mũ lưỡi trai của mặt búp bê đi, làm mặt hắn đau đớn, nhưng rất may vẫn chưa bị thương - bởi vì trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, hướng tấn công của Hà Sở Văn bỗng chệch đi, đâm vào một bao cát rách nát đột nhiên xuất hiện trong không khí.

 [ Bao cát "Đấm mạnh vào": Đây là một cái bao cát cũ nát được treo ở một góc trong phòng tập thể dục, bởi vì tần suất được sử dụng quá thường xuyên nên nó đã hư hỏng hoàn toàn. 

Bất kỳ ai chú ý tới cái bao cát này đều sẽ không nhịn được mà sinh ra cảm giác muốn đập vào nó. 

"Rất thích hợp để giải tỏa căng thẳng." 

Cấp bậc vật phẩm: ★★★

Ghi chú: Tuy không phải sản phẩm dùng một lần, nhưng không ai biết đến lúc nào nó sẽ hoàn toàn bị hư. ]

Công kích của Hà Sở Văn bị đạo cụ chặn lại nên xuất hiện sơ hở, Thương Mân Nga lập tức cầm ná, bắn cúc áo bạc về phía anh ta. Ở chiến trường bên kia, Hạ Nam truy đuổi liên tục cũng không gây ra được thương tổn nào cho Cố Cảnh Thịnh, đột nhiên ông ta phá lên cười một cách điện cuồng, ném về phía cô một vật hình cầu. 

Đây là một viên hạt dẻ.

Cố Cảnh Thịnh thấy hạt dẻ, ánh mắt hơi hoảng hốt, không tự chủ được nói: "Viên hạt dẻ này, có vẻ rất ngon." 

Tươi cười trên mặt Hạ Nam càng thêm dữ tợn, nhưng giọng điệu lại cực kỳ nhẹ nhàng chậm rãi: "Đúng vậy, nó rất ngon, thế nào, cô có muốn ăn thử không?" 

Đây không phải là hạt dẻ bình thường, mà là đạo cụ ông ta mang theo ——

[ Hạt dẻ thơm ngon: Gà mái nhỏ đáng yêu tìm thấy một viên hạt dẻ thơm ngon, nó gấp không chờ nổi mà nuốt thẳng vào bụng mình, và thế là gà ta mắc nghẹn mà chết. 

Gà trống dù bi thương cũng không thể trách gà mái ham ăn. Nghiên cứu đã chứng minh, bất kỳ sinh vật nào cũng sẽ bị viên hạt dẻ mỹ vị này hấp dẫn, nhưng kỳ lạ chính là không một ai ăn nó mà có thể tự lấy nước để nuốt trôi hạt dẻ bị mắc trong cổ họng mình, cho dù có ngay một bình nước ở bên cạnh. 

"Cô dâu bắt được vòng hoa, giếng nước bắt được tơ lụa, gà mái nhỏ đáng yêu, hạt dẻ của nó lại lớn bằng trứng gà!"

Cấp bậc vật phẩm: ★★★★

Ghi chú: Bụng càng đói thì càng nóng lòng thưởng thức bữa tối cuối cùng, bạn hoàn toàn có thể khoét cổ họng của thi thể để lấy lại hạt dẻ, trong trường hợp muốn sử dụng cho lần tiếp theo.]

Sau bữa tối ngày đầu tiên, Hạ Nam đã biết đạo cụ này của mình có thể phát huy được tác dụng rất lớn. Theo kinh nghiệm của ông ta, người nào càng đói thì càng không nhịn được dục vọng của mình, cho dù đó chỉ là một viên hạt dẻ. Nếu đổi lại là người rượu đủ cơm no, đối phương cùng lắm là nhìn thêm một cái, sau đó sẽ uyển chuyển từ chối.

Ánh mắt Cố Cảnh Thịnh có chút đăm chiêu, dường như đang đấu tranh tâm lý một cách kịch liệt.

Hạ Nam đã quan sát cô gái này mấy ngày hôm nay, nếu bữa tối ông ta ăn một lát bánh mì, thì Cố Cảnh Thịnh cùng lắm chỉ nhét vài mẩu vụn vào miệng, thời gian còn lại chỉ yên lặng uống nước —— mà bây giờ đã là ngày thứ tư. 

Cố Cảnh Thịnh lẩm bẩm: "Nó, thật sự rất ngon sao?"

Hạ Nam: "Đương nhiên là thật, cô nhìn đi, có phải trông giống như được phết một lớp mật ong lên không?" 

Trong mắt Hạ Nam, cô gái vừa mới trở thành người chơi chính thức  này đã hoàn toàn bị ông ta dụ dỗ, lập tức chuẩn bị ngồi xuống nhặt hạt dẻ trên mặt đất lên. 

Ngay khi Hạ Nam suýt chút nữa không kìm nổi nội tâm sung sướng của mình, Cố Cảnh Thịnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo như nước: "Nếu đã như vậy, sao ông không ăn đi?" 

Tôi.......Vì sao lại không ăn?

Hạ Nam không tự chủ được nghĩ theo lời đối phương, dạ dày của ông ta đang kêu to vì đói, tuy có mang theo chút lương khô, nhưng người chơi lâu năm đa phần thời gian đều phải tính toán tỉ mỉ, nghiêm khắc khống chế lượng đồ nạp vào cơ thể mỗi ngày, để có thể tuỳ thời đối phó với những tình huống phát sinh ngoài ý muốn trong phó bản.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên Hạ Nam đã không được ăn no, cho nên tới bây giờ ông ta đúng là cũng.... vô cùng đói khát. 

Sự bất an dưới đáy lòng dần biến mất, mùi hạt dẻ nồng đậm tựa như ổ bánh kem mới ra lò, ngọt ngào đến mê người. Hạ Nam nhìn chằm chằm viên hạt dẻ không thể chớp mắt, biểu tình chuyển từ do dự đến quyết tâm, sau đó ngồi xổm xuống nhặt nó lên, một ngụm nuốt vào.

"Hà hà ——"

Cổ họng Hạ Nam phình ra như một cái bao lớn, mặt mũi đỏ lên, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, hai tay ông ta dùng sức bóp yết hầu mình, nhưng cho dù làm cách nào cũng không thể phun hạt dẻ ra một lần nữa. 

Cố Cảnh Thịnh hơi mở to mắt, lúc rút thăm trúng thưởng cô đã sớm phát hiện, đạo cụ mà Boardgame Vui Vẻ cung cấp, ngoài phúc lợi ra thì cũng có thể là bẫy rập. Thời điểm người chơi sử dụng chúng rất có thể sẽ bị cuốn vào nguy hiểm càng lớn hơn.

Cảm giác hít thở không thông khiến hiệu quả khống chế tinh thần của "Hạt dẻ thơm ngon" mất đi tác dụng, Hạ Nam trừng lớn đôi mắt đỏ như máu, nghẹn giọng nói: "Cô......vì sao lại.....không ăn....."

Cố Cảnh Thịnh sửng sốt, biểu cảm có chút vi diệu. Cô rất muốn nhắc nhở Hạ Nam rằng, cho dù người ta có câu "Đừng trông mặt mà bắt hình dong", nhưng chỉ cần nhìn thể hình của hai người đã có thể nhận ra, ít nhất ở khía cạnh nhịn ăn cô chắc chắn hơn hẳn ông ta một bậc rồi. Có điều hiện giờ đối phương đã sắp chết, cho nên cô chỉ có thể nói: "Thật ra tôi cũng đói bình thường thôi —— Hạ tiên sinh có lẽ nên cập nhật chút kiến thức về người khác phái đi, làm gì có cô gái nào ra ngoài chơi mà không mang theo đồ ăn vặt chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro