Chương 22 - Không gì là không thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm xong, Hạ Bắc An đề nghị đưa Thẩm Chỉ về nhà, hỏi Thẩm Chỉ sống ở đâu.

Thẩm Chỉ tùy tiện nói cô ở một nhà nghỉ nhưng không nói địa chỉ cụ thể.

"Nếu cậu định ở lại Án Thành, có thể cân nhắc đến công ty của tôi, đãi ngộ tùy cậu yêu cầu."

Thẩm Chỉ cười nói: "Tôi có thể đến công ty của cậu làm gì?"

Hạ Bắc An hỏi ngược lại, "Có gì cậu không thể làm chứ?" Giọng điệu của anh dường như với Thẩm Chỉ không gì là không thể.

"Tôi nghĩ công việc hiện tại của tôi rất tốt." Hơi thở của Hạ Bắc An quá mạnh mẽ, khiến Thẩm Chỉ cảm thấy hơi khó chịu. Đi làm nhiều năm như vậy, cô không chỉ cố gắng làm nhạt đi đặc điểm giới tính của chính mình mà giới tính của đồng nghiệp trong cảm nhận của cô cũng ngày càng mơ hồ, giới tính thực sự là điều kém quan trọng nhất. Nhưng khi ở bên Hạ Bắc An, từ phút đầu tiên cô luôn ý thức được rằng anh là một người đàn ông, một người đàn ông quyến rũ và có tính xâm lược.

"Ở đây không có nhiều khách sạn có thể ở, cách đài truyền hình không xa có Hoa Thanh Uyển còn một dãy nhà còn trống, nếu ở đó đi bộ mười phút là đến đài truyền hình, ngày mai tôi đưa cậu đến xem thử."

Hạ Bắc An không hỏi ý kiến ​​​​của Thẩm Chỉ mà đã sắp xếp chuyện này.

"Đừng, tôi không quen ở nhà lớn, trống trải như vậy luôn có cảm giác có trộm đi vào."

"Vậy cậu muốn ở chỗ rộng bao nhiêu?"

Thẩm Chỉ biết bạn cũ của cô rất giàu, bất kể cô muốn loại căn hộ nào, Hạ Bắc An đều có thể tìm cho cô. Bây giờ Hạ Bắc An đối với cô tốt như vậy vượt xa ngoài dự đoán của cô, đã nhiều năm không gặp, năm ấy rạn nứt quả thực không vui vẻ gì.

"Cảm ơn, cậu khách sáo quá rồi."

"Tôi khách sáo? Rõ ràng là cậu rất khách sáo với tôi."

Thẩm Chỉ trở về nhà nghỉ, lấy ra một điếu thuốc đưa lên chóp mũi ngửi, sau đó ném vào thùng rác. Chuyện của Vưu Nhiên điều tra được đến đây, có thể thấy bằng chứng từ tất cả các bên đều cho thấy đây chắc chắn không phải là một tai nạn, hơn nữa nó có liên quan đến công ty khai thác đá.

Cô không thể không nghĩ đến Hạ Bắc An, trong lòng không thể khống chế sự liên tưởng này.

Ngày hôm sau, vừa tan sở Thẩm Chỉ đã nhìn thấy một chiếc Ghost đậu trước cửa đài truyền hình, chiếc xe này gây ra một cuộc bàn tán nhỏ. Chủ nhiệm Hoàng nhìn chằm chằm vào Ghost cách đó không xa rồi nói với Thẩm Chỉ đi xe đạp: "Thẩm Chỉ, em đang đi đâu vậy? Có muốn anh chở em đi một đoạn không?"

"Không cần đâu, cám ơn."

"Khách sáo cái gì, em đi bằng xe đạp khi nào mới đến nơi?"

Người lái xe của chiếc Ghost đi về phía Thẩm Chỉ và cắt ngang cuộc trò chuyện của cô ấy với Chủ nhiệm Hoàng. Người lái xe nói giám đốc Hạ vẫn đang bận nên tài xế sẽ đưa Thẩm Chỉ đi xem những ngôi nhà gần đài truyền hình để cô xem cô thích loại căn hộ nào, sau đó đến quán ăn đã được đặt trước.

*Ghost là một dòng xe cao cấp sang trọng của thương hiệu Roll-Royce, giá khoảng từ 4 triệu tệ.

Chủ nhiệm Hoàng thầm nghĩ thảo nào Thần Chi lại lạnh nhạt với mình, tặng quà cũng không nhận, hóa ra cô âm thầm trèo lên cành cao của Hạ Bắc An, có lẽ chính vì lý do này mà cô mới quay về Án Thành. Thẩm Chỉ nhìn cũng không giống người ham thích hư vinh nên chủ nhiệm Hoàng không tránh được mà nhìn lầm người, nếu Thẩm Chỉ thật sự muốn dùng thủ đoạn, cô gái trẻ như Bạch Tinh chắc chắn không phải là đối thủ.

Cho dù Thẩm Chỉ có từ chối như thế nào, người tài xế vẫn kiên quyết nói rằng anh ta phải hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ giao, xin Thẩm Chỉ nhất định phải hợp tác, nếu không tài xế thực sự không thể giải thích được. Nếu cô có việc cần giải quyết, tài xế có thể lập tức đưa cô đến đó, nếu không có việc quan trọng cũng không muốn xem nhà, tài xế có thể lái xe đưa cô đi dạo quanh thành phố, đến khi gần đến giờ thì sẽ đưa cô đến quán ăn.

Tóm lại, tài xế toàn bộ đều nghe theo mệnh lệnh của Thẩm Chỉ, chỉ cần Thẩm Chỉ lên xe là được. Cửa xe mở, tài xế một mực kính cẩn mời cô lên xe, Thẩm Chỉ không muốn tranh cãi với tài xế trước đài truyền hình nên đành lên xe dưới ánh nhìn chăm chú của chủ nhiệm Hoàng.

Hiệu phó Thẩm lại gọi điện thoại, nói Triệu Hàng tối nay tới nhà ăn cơm, bảo Thẩm Chỉ nhất định phải về nhà, Thẩm Chỉ nói một câu không có thời gian rồi lập tức cúp điện thoại.

Sau khi rời khỏi con đường chỗ đài truyền hình, Thẩm Chỉ nói với tài xế: "Phiền anh dừng ở đây một lát."

"Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi, mong cô cũng thông cảm cho tôi, nhận lương rồi phải làm việc hết sức."

"Số điện thoại của giám đốc Hạ của anh là bao nhiêu? Tôi trực tiếp nói với anh ấy."

Tài xế không ngờ hai người này ngay cả số điện thoại liên lạc cũng không có, theo yêu cầu của Thẩm Chỉ, anh ta cho số điện thoại văn phòng của Hạ Bắc An.

Thẩm Chỉ bấm số, dùng số điện thoại dùng cho quê nhà của cô. Thẩm Chỉ có hai điện thoại di động và bốn số điện thoại, một cho mục đích cá nhân, một cho công việc, một để đối phó cho bảo hiểm, ngân hàng bất động sản và các môi giới tiếp thị, và một cho những người ở quê Án Thành. Trong những năm qua, cô ít liên lạc với quê nhà hơn là với người môi giới.

Trong điện thoại truyền đến giọng một người đàn ông, nhưng không phải là Hạ Bắc An, chắc là thư ký gì đó, anh ta nói với Thẩm Chỉ là Hạ Bắc An đang họp, tạm thời không thể nói chuyện trực tiếp với cô.

Thẩm Chỉ ngồi xe của Hạ Bắc An đi khắp nội thành ở Án Thành. Trong những năm này, số lần trở về quê có thể đếm được trên đầu ngón tay, mọi thứ ở quê hương của cô là một cái bóng mờ mơ hồ.

Nội thành mở rộng từ đông sang tây, quy mô lớn hơn gấp đôi, khu nội thành cũ đã đổ nát, hầu hết các ngôi nhà đang được xây dựng trước mắt đều có liên quan đến Hạ Bắc An.

Hôm nay Thẩm Chỉ đến vùng nông thôn để phỏng vấn, nhân tiện hỏi thăm về Vương Uy, cũng hiểu về anh ta thêm một chút. Vào ngày Vương Uy gây tai nạn, anh ta đã uống rượu trong tiệc cưới ở quê nhà. Nông thôn ở Án Thành có tục lệ, chuyện vui của người trong làng không cần mời, nếu thấy có quen biết thì có thể mang theo tiền mừng đi uống rượu. Nghe dân làng nói, Vương Uy là một người tương đối hướng nội, anh ta không lui tới họ hàng khi có lễ tết, những người khác trong làng kết hôn cũng chưa từng thấy anh ta đến, lần đó đến uống rượu là người quen. Những người nói chuyện với Thẩm Chỉ không cảm thấy có gì bất thường, họ cho đó là dấu hiệu trưởng thành của Vương Uy sau khi kết hôn.

Bây giờ Thẩm Chỉ chắc chắn rằng vụ tai nạn xe hơi đó được dự tính trước. Điều duy nhất không biết là Hạ Bắc An có liên quan không.

Tài xế rất trầm mặc, nếu Thẩm Chỉ không chủ động nói, anh liền cố gắng cùng không khí hòa làm một thể.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước cửa một quán mì, thấy tên Thẩm Chỉ có cảm giác quen thuộc, giống như bảng hiệu này đã từng xuất hiện ở cổng trường số 4. Quán này nổi tiếng ngon và giá thành rẻ, Thẩm Chỉ còn rẻ hơn cả giá căn tin trường số 4. Khi đó Thẩm Chỉ và Hạ Bắc An thường gặp nhau ở quán mì vào buổi trưa.

Bây giờ tiệm mì đã lớn hơn trước rất nhiều, vừa nhìn thấy tài xế, ông chủ liền mời Thẩm Chỉ vào phòng riêng.

Cô đến phòng riêng chưa được bao lâu thì Hạ Bắc An cũng đến, ông chủ hình như rất quen mặt anh.

Hạ Bắc An cũng không hỏi ý kiến ​​mà gọi mì bương bương cho cô: "Cậu ăn thử xem, có phải mùi vị như trước không?"

"Tôi đã quên mùi vị trước đây thế nào rồi."

"Vậy sao? Khi chúng ta ở quán mì, cậu chỉ gọi loại này, tôi còn không hiểu sao cậu lại ăn mãi không chán."

Thẩm Chỉ không thích ăn loại mì này, nhưng đối với cô mà nói, ăn là thứ ít quan trọng nhất, cho nên cô ăn cái gì cũng được. Nửa cuối năm học lớp 12, Thẩm Chỉ thường cùng Hạ Bắc An ăn cơm, tin đồn về hai người truyền đi xôn xao, nhưng thực ra chẳng có gì. Cách dễ nhất để một tin đồn biến mất là tạo ra một tin đồn khác. Bởi vì đi có Hạ Bắc An, tin đồn với Triệu Hàng trở thành quá khứ, cô vui vẻ thoát khỏi sự liên quan với Triệu Hàng, tin đồn với Hạ Bắc An tốt hơn Triệu Hàng. Giải thích cũng vô dụng nên cô chẳng buồn thanh minh.

Khi đó, những người bạn khác của Chuột và Hạ Bắc An đều là học sinh nội trú, bọn họ không thể ra ngoài hàng ngày như Thẩm Chỉ vì vậy cô và Hạ Bắc An thường đi ăn ở ngoài. Trong khoảng thời gian này, cô ấy sẽ sắp xếp phân tích các bài kiểm tra bị sai của Hạ Bắc An ngày hôm trước và đưa cho cậu. Thường khi Hạ Bắc An nói chuyện, Thẩm Chỉ yên lặng ăn mì, cậu sẽ kể chuyện cười cho cô nghe, tiếng cười của cô chỉ xuất hiện vào thời điểm này trong ngày. Không ai trong hai người đề cập đến việc bố của Hạ Bắc An ngồi tù.

Thỉnh thoảng gặp phải đám bạn trời thần của Hạ Bắc An, Thẩm Chỉ trời sinh đã có hiệu ứng nhạt nhẽo, khi gặp Thẩm Chỉ, Chuột đành phải nuốt mấy trò đùa đó vào bụng. Đàn em của Hạ Bắc An một mặt mắng cậu trọng sắc khinh bạn, một mặt lại khích lệ cậu mau chóng theo đuổi được Thẩm Chỉ, đừng cho phép Triệu Hàng có cơ hội. Mỗi khi như thế Hạ Bắc An sẽ cảnh cáo họ đừng cmn nói liều.

Hạ Bắc An hỏi Thẩm Chỉ: "Sao cậu vẫn ăn nhanh thế?"

"Quen rồi." Năm đó cô ăn mì rất nhanh, hoặc là làm bài của mình, hoặc là nhìn Hạ Bắc An làm bài trắc nghiệm.

"Mấy năm nay công việc cũng bận rộn như vậy sao?"

"Vẫn ổn."

Lúc làm việc cũng không cảm thấy bận rộn. Khi còn đi thực tập sinh trong ở công ty vào năm ba đại học, Thẩm Chỉ không có quen biết với các lãnh đạo, vì vậy cô chỉ có thể làm một số công việc không đáng kể, không phải dọn dẹp hậu trường thì là tiếp đón khán giả. Cô phân tích các chương trình tạp kỹ nước ngoài thành một cuốn sách, trong thang máy gặp được giám đốc Chu. Sau đó, Thẩm Chỉ bắt đầu phụ trách một dự án nhỏ, trước khi tốt nghiệp cô đã nhận được thư mời của trưởng phòng. Kể từ sau Thẩm Chỉ, có thêm nhiều thực tập sinh lên kế hoạch cầm sách bắt gặp các lãnh đạo ở mọi ngóc ngách nhưng không ai may mắn như cô. Trong công ty lần lượt xuất hiện tin đồn tình ái của cô và Giám đốc Chu, mãi cho đến khi cô thực hiện được một dự án có rating được khen ngợi thì những tin đồn này mới dần biến mất. Hai người họ đúng là vô tội, giám đốc Chu còn giới thiệu cháu trai của ông cho Thẩm Chỉ. Thẩm Chỉ từ chối một cách khéo léo mà dứt khoát, cô có thể cảm thấy rằng sếp của mình có chút không hài lòng về điều này, nhưng không có cách nào, như vậy tốt hơn là gặp mặt rồi lại từ chối.

Trong những năm qua, Thẩm Chỉ đã đạt được một số danh tiếng trong ngành, nhưng rất khó để tìm thấy ảnh của cô trên các công cụ tìm kiếm. Các chương trình do Thẩm Chỉ sản xuất đều giành được rất nhiều giải thưởng, nhưng cô không thích lộ diện, mỗi khi nhận được giải đều bảo thực tập sinh đi. Đồng nghiệp Trần Nặc là một người khác với cô, anh ta không tiếc công sức để quảng bá bản thân, mức độ xuất hiện của anh ta còn cao hơn cả những chương trình anh ấy tham gia sản xuất. Trần Nặc từng âm thầm châm chọc Thẩm Chỉ hựu đương hựu lập*, gia nhập làng giải trí lại giả vờ thanh cao, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc xuất bản cuốn sách mới của anh ấy, trước tiên lập tức gửi tặng cho Thẩm Chỉ, mời cô ấy thưởng thức một đại tác.

*Nó thường mô tả loại người làm những điều tồi tệ và đáng xấu hổ, nhưng không muốn người khác chế giễu và xúc phạm mình


Editor: Xin lỗi mn, có một lỗi là Triệu Hàng = Triệu Hằng, do lúc edit mình ko kiểm tra lại. Mình sẽ sửa lại những chương cũ khi có thời gian hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro