Chương 4: Ngõ tối gặp nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Miên Đường trừng mắt một cái, chỉ thấy một nam tử phóng đãng mặc áo màu xanh mang khăn trùm. Nhìn qua hẳn là kẻ lưu manh lắm tiền ở đây, sau lưng còn có hai gã sai vặt vẻ mặt cợt nhả.

Bị Liễu Miên Đường trừng mắt như thế, tên ăn chơi kia cảm thấy gân cốt đều tê dại, một gã sai vặt chuyên giúp chủ tử hái hoa đã quen, cười hì hì nói: "Tiểu nương tử xưng hô như thế nào? Công tử chúng ta chính là cháu ruột của quan trấn Linh Tuyền, người đi theo công tử chúng ta, về sau sẽ không bị bạc đãi!"

Liễu Miên Đường không nói gì, mà Lý ma ma tựa hồ bị hù dọa, cũng cúi đầu theo sau lưng không nói lời nào. Mấy gã lưu manh bộ dạng như Liễu Miên Đường không lên cỗ kiệu, bọn hắn là không chịu thả người đi.

Liễu Miên Đường trong lòng ngược lại là không thấy bối rối, dáng dấp của nàng từ nhỏ đến lớn đều luôn nổi bật, dạng vô lại này, thường thấy.

Trước kia tại nhà mẹ đẻ, Miên Đường cũng thường hay mang theo nha hoàn trốn ra ngoài chơi. Gặp được ong bướm, trên cơ bản là đều lôi cổ áo vào ngõ tối, kéo giãn gân cốt, vung nắm đấm, đánh cho hắn cha mẹ cũng không nhận ra.

Nhưng mà hiện tại, nàng bệnh nặng một trận, tay chân đều không có khí lực, lòng tràn đầy bực tức mà không có cách nào ra tay.

Nhưng nếu để đám lưu manh này đùa giỡn, thật làm trái đạo lý làm người của nàng. Thế là nàng đưa tay cuốn tóc, khẽ cắn môi, không nói lời nào, quay người đi vào một bên hẻm nhỏ.

Tên kia nhìn nàng, nhất thời trong lòng mừng thầm. Hắn trong lòng biết kia là cái ngõ cụt, giai nhân vào ngõ nhỏ, muốn ra ngoài, lại phải xem hắn có đáp ứng hay không.

Nghĩ đến vậy, hẳn quay người lại hướng phía bọn sai vặt nháy mắt một cái. Bọn sai vặt ngầm hiểu, lập tức nhường kiệu phu tới trông coi cửa ngõ. Sau đó hai cái chân chó đi theo chủ tử vào trong ngõ.

Tiểu nương tử nhìn qua tính tình cương liệt, một hồi nếu không chịu thuận theo, bọn chúng sẽ giúp chủ tử giữ chặt tay chân...

Tay ăn chơi kia vui mừng đến hai mắt phát sáng, vừa vào ngõ nhỏ, liền không kịp chờ đợi muốn từ phía sau ôm lấy vị giai nhân này. Thế nhưng lúc này Liễu Miên Đường đột nhiên quay lưng lại, trong tay loé lên ánh bạc, một vật sắc nhọn lập tức đặt trên cổ của hắn.

Khi mọi người nhìn thấy rõ, mới phát hiện vật kia là cây trâm bạc trên đầu của giai nhân.

Liễu Miên Đường cũng coi như là xuất toàn thân khí lực, may mà tiểu tử này quá ham mê sắc, không kịp đề phòng chuẩn bị, giúp cho nàng một phát trúng đích.

Hai gã sai vặt thấy thế, lập tức muốn bổ nhào qua, thế nhưng lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng của nương tử mảnh mai: "Ta đã đặt trên huyệt tử của cổ hắn, các ngươi dám lại tiến lên một bước, ta lập tức lấy mạng chó của hắn, đến lúc đó, ta xem các ngươi trở về báo cáo sự tình như nào."

Chỉ thấy công tử bọn họ bị một chiếc trâm bạc nho nhỏ làm nhói lên đã quỳ rạp trên mặt đất miệng mắt nghiêng lệch, miệng bên trong phun ra nước bọt thật dài, trợn trắng mắt, rất là dọa người!

Khi tiểu nương tử bàn tay trắng nõn nắm vuốt cái trâm cài đầu, nhấn xuống một chút, thế mà công tử bọn họ bắt đầu chảy máu mũi, toàn thân run rẩy không thôi.

Hai cái gã sai vặt bất quá là hạ nhân, nếu công tử xảy ra chuyện, chính mình cũng không thoát khỏi liên quan, gặp tình hình này, lập tức dọa đến liền không dám động.

Một tên gan lớn nói: " Bát phụ* lớn...lớn mật, ngươi dám động đến một sợi lông của công tử chúng ta, ngươi gánh không nổi đâu."

*bát phụ: người đàn bà đanh đá, ác độc

Liễu Miên Đường cũng không sợ loại uy hiếp này, trên đường đến Linh Tuyền trấn cũng có khi nghỉ đêm trên thuyền, từng nghe khách nhân nói chuyện phiếm, nói trấn Linh Tuyền do chân châu quản hạt.

Mà đất Chân châu mới phong tân quan, chính là người thừa kế nghiệp cha – Hoài Dương vương.

Hắn là thiếu niên có triển vọng , trị quân nghiêm, bình định được phản tặc, nhất thời phong quan vô hạn, gần đây nhất là chỉnh đốn được đống tham quan mục nát, rất được lòng dân.

Linh Tuyền trấn, quan phủ dung túng cháu trai ở bên ngoài đùa giỡn nữ tử, nàng không đi cáo trạng quan phủ mà đi Hoài Dương vương phủ cáo trạng.

Mắt nhìn thấy công tử nhà mình bị tiểu nương tử mảnh mai kia bị hạ chỉ bằng một chiếc trâm bạc. Hai gã sai vặt không dám uy hiếp, chỉ dám dâng vẻ mặt cầu xin tiểu nương tử chớ đâm, giơ cao đánh khẽ, thả công tử bọn hắn đi.

Lúc này, Lý ma ma sau lưng Liễu Miên Đường cũng trầm mặt mở miệng nói: "Phu nhân, quan nhân còn phải làm ăn, chớ có náo ra mạng người."

Liễu Miên Đường sóng mắt hơi đổi, nhìn về nơi ngõ nhỏ hẻo lãnh, mỉm cười, nhìn về hướng hai gã sai vặt nói: "Thả công tử nhà ngươi cũng rất đơn giản, chỉ là không biết các người làm có được hay không..."

Lại nói quan nhân của nàng – Thôi Cửu lúc này cũng không có ở tại cửa hàng mà dựa vào lan can ở sơn đình ngắm sông nước, cùng bạn bè uống rượu ngon.

Lúc này nước sông dậy sóng, nơi xa vãng lai tàu chở khách không ngừng, thật là một cảnh tượng bận rộn mà vô cùng hoà thuận.

Bạn bè bên cạnh hắn – Trấn Nam hầu Triệu Tuyền cảm khái nói ra: "Ngay tại đây hai năm trước vẫn có thuỷ phỉ hoành hành, khách thương nghe tin đã sợ mất mật, bây giờ lại thanh bình như vậy, công lao của quân không thể không nhắc tới!"

Thôi Cửu hững hờ uống một cốc, cũng không đáp lời. Triệu Tuyền trong lòng biết, hắn nhất định là buồn bực vì trong kinh thành, những lão quan trong triều tấu hắn làm trái quy tắc đóng quân.

Thế là Triệu Tuyền mở miệng khuyên bảo: "Hành Chu, huynh không cần phiền lòng vì những lời của đám quan kia. Vạn tuế gia biết được nạn trộm cướp hoành hành ở Chân châu, nếu không đóng quân, tên phản quân kia đã sớm đánh tới kinh thành, nếu đem việc này trị tội quân, thiên lý bất công, khó mà phục chúng!"

Bất quá Thôi Cửu vẫn không đáp lời, khoan thai vuốt ve chén rượu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Đúng lúc này, thị vệ dẫn tới một bà tử cao gầy mặt đen, đứng ở sơn đình bên cạnh, quỳ xuống đất thi lễ nói: "Vương gia, nô gia có việc bẩm báo."

Thôi Cửu...nói chính xác hơn là kế nghiệp cha – Hoài Dương vương, Thôi Hành Chu sau khi nghe xong liền bất động thanh sắc nói: "Hôm nay ngươi theo nàng lên phố, có việc gì khác thường sao?"

Bà tử mặt đen vốn nên theo phu nhân trở về từ phố bắc thổi lửa nấu cơm – Lý ma ma.

Sau chuyện ở ngõ tối, Liễu Miên Đường vô tâm vô phế đi đến cửa hàng buôn vải mua vải vóc, liền dẫn Lý ma ma sớm trở về.

Đoạn đường này giày vò nàng đến mệt nhọc, nàng bệnh lâu thân thể không chịu nổi, theo thói quen đi ngủ.

Lý ma ma thấy nàng ngủ nhất thời cũng không tỉnh lại, liền đi ra ngoài lên xe ngựa, đến đây bẩm báo chủ tử.

Bà nghe vương gia hỏi, liền kính cẩn trở lại: "Ngược lại là có chút sự tình, nô đến là để hồi bẩm vương gia."

Sau đó liền nói sự tình xuất hiện trên phố gặp lưu manh một năm một mười nói ra.

Thôi Cửu mi phong bất động, khuôn mặt anh tuấn không biểu tình, chỉ trầm tĩnh nghe chuyện đã xảy ra bên trong ngõ nhỏ.

Một bên Triệu Tuyền đau lòng cho sức tự vệ của nữ tử. Khi nghe được Miên Đường trong ngõ tối cầm trâm bạc đâm tên lưu manh, lại nhịn không được, nhướng mày, nhịn không được hỏi: "Vậy về sau nàng có thả đám lưu manh kia hay không?"

Lý ma ma hồi tưởng lại tình hình lúc đó, nhịn không được nôn khan một chút, lập tức lại cố nén nói: "Thả. . ."

"Nàng bắt bọn hắn làm cái gì?" Một mực trầm mặc không nói lời nào Hoài Dương vương Thôi Hành Chu đột nhiên mở miệng nói.

Lý ma ma khuôn mặt cổ quái, tựa hồ lại nghĩ nôn mửa, cố nén nói: "Nàng bắt hai gã sai vặt kia ở trong ngõ nhỏ ăn cứt chó..."

Nhớ đến hai gã sai vặt vịn tên công tử chạy lẹ ra khỏi ngõ, tìm nước súc miệng, Lý ma ma liền cảm thấy một năm này bà lúc ăn cơm cũng sẽ không thấy ngon.

Trả lời như vậy, thật sự là ra ngoài ý muốn, để cho người ta không biết nói cái gì mới tốt.

Triệu Tuyền lúc đầu tại gắp thức ăn, nghe bà tử mà nói, nhất thời không có khẩu vị, lập tức buông đũa xuống.

Thôi Hành Chu sau khi nghe xong Lý mụ mụ bẩm báo, phất phất tay, mệnh cho bà xuống dưới.

Thế nhưng là Lý mụ mụ vẫn còn có một chuyện phải bẩm báo, tranh thủ thời gian lại nói: ""Nàng luôn luôn truy vấn nô gia, hỏi quan nhân cửa hàng ở nơi nào, nhìn tình hình kia là muốn đích thân đi. . . Bây giờ nhìn nữ tử này, quá mức nguy hiểm, dựa vào cái nhìn của nô gia, vương gia vẫn là đem sự tình nói ra, đừng có để nàng hồ nháo, càng chớ có lại để cho nàng đến gần. . ."

Hoài Dương vương ngẩng đầu nhìn Lý mụ mụ một chút, mi phong không động, ngữ khí bình thản nói: "Lý ma ma, làm tốt chuyện bản vương phân phó đi."

Âm lượng hắn không lớn, cũng có thể khiến Lý ma ma hoảng hốt quỳ xuống, bà mặc dù nhìn vương gia lớn lên, nhưng cũng biết được vương gia từ nhỏ đến lớn đều không dung người bên ngoài quản thúc, bà chỉ là hạ nhân, thật sự là lỗ mãng nhiều lời."

Đúng lúc này, Thôi Hành Chu phân phó một bên thị vệ nói: "Đi thị trấn trên mua cái cửa hàng, lại đem chút đồ sứ mang lên, rồi đem địa chỉ thông báo cho Lý ma ma."

Một bên thủ hạ nghe vương gia phân phó, lĩnh mệnh đi xuống núi. Mà Lý ma ma cũng đi theo quay lại phố bắc trên trấn.

Trấn Nam hầu cười khổ nói: "Hành Chu, nàng đã hoàn toàn mất trí nhớ, không nhớ rõ phản tặc Lục Văn này, để một nữ tử yếu đuối này làm con mồi, không khỏi mất đạo quân tử."

Thôi Hành Chu cũng không thèm nhìn Triệu Tuyền một cái, chỉ bưng chén rượu lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Lúc trước ai là kẻ đầu sỏ, chính là Triệu huynh ngươi khiến nàng nghĩ lầm bản vương là phu quân của nàng?"

Triệu Tuyền làm sao mà ngờ chỉ là một trò đùa, sẽ náo thành sự tình hôm nay!

Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói: " Cửu gia, ban đầu là huynh bắt ta chẩn trị cho nàng. Hỏi nàng là ai, huynh lại không nói. Ta thấy nàng mỹ mạo, chỉ cho là hồng nhan của huynh. Về sau khi nàng lấy lại được tiếng nói thì huynh lại không có ở đó. Nàng nghe ta gọi Thôi Cửu gia, liền hỏi ta Thôi Cửu gia là ai, ta liền thuận miệng đáp chính là người trong lòng của nàng...Về sau Cửu gia huynh cũng không có phủ nhận mà?"

Thôi Hành Chu nhìn canh giờ một chút, đặt chén rượu xuống chuẩn bị lên thuyền xuống núi. Những ngày này chiến sự kịch liệt, hắn chỉ cần trở về trướng soái chủ trì đại cục. Lần này tới Linh Tuyền trấn, ngoại trừ nghe lời mẫu thân, tự mình đến chọn lựa đồ sứ cho Thái hậu, cũng tiện thể mang theo thê tử mất trí nhớ Liễu Miên Đường – thiếp thất của tặc tử.

Lúc trước trong lúc vô tình bắt được nữ tử bị thương, vì để che giấu tai mắt, Thôi Hành Chu liền đem nàng đến huynh đệ rảnh rỗi tinh thông y thuật Triệu Tuyền ứng cứu khẩn cấp.

Nào biết nữ nhân kia sau khi tỉnh lại, bởi vì trên người hắn treo một cái hà bao, lại thêm Triệu Tuyền lừa dối, liền nhận nhầm hắn là trượng phu đã gả qua – thương nhân Thôi Cửu.

Về sau nhiều chuyện, sai càng thêm sai. Hắn cho tới bây giờ cũng không có nói qua hắn là quan nhân của nàng. Bất quá nữ tử đầu óc bị hư, tự bản thân mình nhận sai thôi.

Dù sao nếu nữ tử lòng mang địch ý, dù tay trói gà không chặt, khó tránh khỏi tự nhiên có ý phản kháng. Còn nếu để cho nàng lầm tưởng mình là con dâu của thương nhân Thôi gia, dời đến Linh Tuyền trấn đơn giản hơn nhiều.

Nghe nói phản tặc Lục Văn vô cùng sủng nàng, nếu như phản tặc ở cách trấn Linh Tuyền không xa nhất định có thể dụ rắn khỏi hang. Bất quá không nghĩ tới nữ tử kia còn ẩn giấu một thân công phu, không phải chỉ tốn vài năm tu tập công phu đâu.

Hoài Dương vương Thôi Hành Chu khóe miệng lãnh ý càng sâu. Triệu Tuyền nhìn biểu hiện cười lạnh ấy, âm thầm thay nữ tử đáng thương bị mất trí nhớ kia toát mồ hôi lạnh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro