Chương 30: Đỏ mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sena

*

Ánh tà dương cuối cùng lặng lẽ gom lại giữa trời chiều, lan đến tận chân trời đỏ như máu. Những đám mây màu tía ảm đạm dần biến thành màu than chì. Tư Kiếp lặng lẽ đứng trong gió, áo bào rung bay. Lệ Chấp nghiêng đầu nhìn, bỗng sững sờ. Ánh mặt trời dát lên mặt hắn một lớp kim quang mỏng manh, khiến tâm tư Lệ Chấp hoảng hốt không thôi, ngực như có cảm xúc kì lạ nào đó kéo căng, lạ kì đến nỗi hắn không thể nhận ra bản thân mình.

"Chính... chính là hắn!"

Một tiếng lắp ba lắp bắp chỉ điểm đột ngột vang lên. Lệ Chấp nháy mắt mấy cái, cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn về phía một đệ tử trong đội ngũ, tên đệ tử đầu quấn băng đó run rẩy, chỉ tay vào Tư Kiếp, nói: "Liễu đàn chủ, đó chính là cái tên giả mạo Thiên Khư chưởng môn, hắn cùng với tên nghiệt vật còn dư của ma giáo đó -- "

"Câm miệng!"

Tiếng gào thét mạnh mẽ gần như đập vỡ tâm mạch yếu ớt của đệ tử đó. Cậu ta co rúm lùi lại, không dám lên tiếng.

Liễu Càn quát lớn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tư Kiếp, như là chỉ lo Tư Kiếp có bất cứ động tác gì. Qua một lúc lâu, Liễu Càn mới nhịn lại cơn đau nhức ở vai, giọng nói ít thô bạo hẳn: "Không ngờ chưởng môn Tư lại ở đây. Mấy tên đệ tử ngu xuẩn của ta có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, mong chưởng môn Tư giơ cao đánh khẽ..."

Tư Kiếp hơi ngước mắt, tầm nhìn lướt qua Liễu Càn, như thể lời nói trước đó không dành cho gã, mà hướng về phía cuối đội ngũ: "Đã làm phiền phường chủ đến đây rồi."

Tiếng nói vừa dứt, trong đội ngũ truyền đến sự hoảng loạn. Ngay cả Lệ Chấp cũng bất ngờ nhìn sang. Đội ngũ tản ra, và ở cuối hàng, một lão già mang một chiếc áo bào cũ kỹ tóc trắng xóa xuất hiện.

Lão già gầy gò, đôi mắt nâu đậm sắc bén như là có thể thấu hiểu mọi thứ. Ông không mang vẻ công kích như Giang Như Toán mà trông giống một vị tiên sinh cơ trí. Nếu không phải sau lưng đeo thanh Huyền Thiết hắc kiếm đáng chú ý và bên hông đeo một bình hồ lô thì không ai nghĩ ông là Tiêu Thanh Sơn lừng lẫy.

Thân là đệ tử Thần Tửu, họ đã khắc sâu hình ảnh của lão phường chủ trong tâm trí. Lúc này, từng người trong họ mặt tái xanh như màu đất vì sợ hãi, chưa kịp hết hoảng sợ khi biết thân phận Tư Kiếp, giờ đây lại lần nữa cảm thấy nỗi sợ hãi lên đến đỉnh điểm.

"Tiêu mỗ vừa nhận được tin tức từ chưởng môn Tư liền vội khởi hành, nhưng vẫn không kịp ngăn cản các đệ tử tới đây mạo phạm," Tiêu Thanh Sơn lên tiếng, âm thanh vang dội, "Thật sự là Thần Tửu không thể kiểm soát được, đã khiến chưởng môn Tư cười chê mất rồi."

Nói xong, không chờ Tư Kiếp đáp lời, Tiêu Thanh Sơn quay đầu, vẻ mặt biến đổi. Đất cát từ bốn phía nổi lên,thanh Huyền Thiết gần trăm cân lóe lên ánh sáng nhanh như tia sét mà càn quét qua đội ngũ toàn người với người kia, để lại từng hình bóng của thanh kiếm. Mỗi đường kiếm đều chuẩn xác lướt qua hơn mười tên tùy tùng của Giang Như Toán, bất kể thương thế nặng nhẹ, đều bị đánh một cái kêu lên thảm thiết, cứ thế mà liên tục vang lên.

Lệ Chấp định thần nhìn lại, hóa ra các đệ tử kia đều bị chém đứt hồ lô rượu bên hông.

"Thần Tửu chúng ta ở trong chốn giang hồ có được một vị trí như ngày hôm nay, từ trước đến giờ đều dựa vào sự quang minh chính đại. Các ngươi lại vi phạm ước nguyện ban đầu của phái, vì tư dục mà phát điên. Hôm nay, ta chỉ phế bỏ công pháp của Thần Tửu của các ngươi, phá nát tín vật của môn phái, tạm tha mạng cho các ngươi. Nhưng từ giờ, các ngươi và sẽ Thần Tửu không còn liên quan gì đến nhau nữa!"

"Tiêu Phường chủ..." Liễu Càn muốn mở miệng cầu xin, nhưng bị Tiêu Thanh Sơn ngắt lời.

"Liễu Càn, ngươi là tổng đàn chủ, đã không công bằng, mà còn cùng thuộc hạ làm ô uế danh tiếng của Thần Tửu, khiến giang hồ phải chê cười, dù ngươi có lập đại công phát triển môn phái đi chăng nữa thì chỉ cần ta còn là phường chủ, ta có thể cũng thủ tiêu vị trí của ngươi bất cứ lúc nào!"

Lệ Chấp nghe vậy nhíu mày, thấy Liễu Càn lúng túng như bị nói trúng tim đen, trong lòng hiểu rõ. Hóa ra không chỉ vì Khúc Liễu thiên vị hắn, từ đầu gã đã mang địch ý với Khúc Liễu rồi.

Hắn vốn đã định nhân cơ hội này để thoát thân, nhưng đối với tình hình trước mắt này, không cần phải mất công tốn sức nữa, không ngờ Tiêu Thanh Sơn lại là người xử lý sự việc công bằng như thế? Lệ Chấp thả lỏng, cầm trong tay mấy khối thịt còn sót lại nhét vào miệng Lệ Cẩu Đản, rồi tiếp tục ngồi xổm trước cửa xem trò vui.

"Khụ," Sau khi Tiêu Thanh Sơn nhanh chóng giải quyết đám đệ tử kia, quay sang Tư Kiếp, ánh mắt mơ hồ lộ ra vài tia căng thẳng cùng câu nệ, "Trong thư, Chưởng môn Tư có đề cập đến việc có đệ tử bị trọng thương... Khúc Liễu hiện đang ở đâu?"

Khúc Liễu?

Lệ Chấp sững sờ. Không phải cậu ta vẫn luôn ở đây sao? Nhưng khi nhìn xung quanh, hắn mới nhận ra Khúc Liễu đã biến mất từ lúc nào.

Bên cạnh hắn chỉ còn Lý Nhị Trụ và Lệ Cẩu Đản. Lý Nhị Trụ sau khi bị kinh hãi lại bắt đầu ngẩn người ra, rúc thân mình trốn ở một bên.

Trong lúc còn nghi hoặc, Lệ Chấp nheo mắt, phát hiện ánh mắt của Tiêu Thanh Sơn không được tự nhiên, liền chú ý tới người đứng bên cạnh ông.

Đó là một người đàn ông đội màn mũ che khuất khuôn mặt, mặc y phục màu đen, eo thon gầy, tuổi tác tương đương với Lệ Chấp. Ban đầu, Lệ Chấp tưởng rằng đó là một đệ tử thân tín của Tiêu Thanh Sơn nên không để ý nhiều. Nhưng bây giờ nhìn kỹ, càng thấy kỳ quái. Tại sao khi Tiêu Thanh Sơn nhắc đến Khúc Liễu, lại có chút kiêng dè người này?

Điều làm Lệ Chấp kinh ngạc hơn là sau khi tỉ mỉ quan sát, hắn không thể phán đoán được loại thể chất của đối phương. Người này không có khí tức xâm lược của Thiên Càn, cũng không giống Càn Nguyên bình thường, có thể nói là Địa Khôn, nhưng lại luôn cảm thấy thiếu một điều gì đó.

"Lúc trước vẫn còn đây nhưng vừa thấy hắn ta thì chạy rồi."

Âm thanh bình thản của Tư Kiếp vang lên bên tai, hiển nhiên là đang trả lời câu hỏi của Tiêu Thanh Sơn. Lệ Chấp theo ánh mắt Tư Kiếp nhìn lại, xác định người mà Tư Kiếp chỉ chính là người đàn ông đang đứng bên cạnh Tiêu Thanh Sơn.

Nghe Tư Kiếp nói xong, người đàn ông kia căng thẳng, lòng bàn tay bên người siết chặt. Một làn gió nhẹ thoảng qua, trong chớp mắt, hắn ta đã biến mất không dấu vết, hẳn là đuổi theo Khúc Liễu.

Lệ Chấp không khỏi than thở, khinh công của người này thật là phi thường, chỉ là không biết hắn ta có quan hệ gì với Khúc Liễu. Xem tư thế kia, cũng không giống như là đang trả thù.

"Chưởng môn Tư," Người đàn ông kia vừa rời đi, Tiêu Thanh Sơn đã thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không vội đi tìm Khúc Liễu, ông liền khôi phục thần thái nghiêm nghị, nói với Tư Kiếp, "Có thể mượn một chút thời gian của chưởng môn để nói chuyện không?"

Lệ Chấp nhíu mày, để ý thấy Tiêu Thanh Sơn vừa nói vừa đè một tay lên túi vải treo ở bên hông, dường như bên trong có thứ gì đó quan trọng. Dựa vào hình dáng túi vải, vật bên trong không dài quá nửa thước.

Mơ hồ đoán được điều gì đó, sắc mặt Lệ Chấp cũng không thay đổi, liếc thấy Lệ Cẩu Đản đang nhìn chằm chằm hai khối thịt còn lại mà không chịu ăn, hắn không do dự, một hơi nhét toàn bộ vào miệng mình. Thịt ngon đến mức khiến hắn cảm thấy như mình vừa gặp tiên nhân, dầu mỡ trên đầu ngón tay cũng mút sạch, ăn xong liền vui vẻ đứng dậy.

"Các ngươi cứ vào nhà mà nói chuyện," Tâm trạng đang tốt nên hắn vội né đường ra cho họ, còn tiện thể phóng khoáng giơ tay, "Ta không nghe lén đâu."

Cánh tay bỗng bị nắm chặt. Lệ Chấp nghiêng đầu, thấy Tư Kiếp đã đưa tay qua, ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết dầu mỡ trên khóe miệng hắn, rửa sạch luôn cả vết bẩn còn xót lại trên quần áo.

"Đừng đi nhặt mấy thứ đó," Tư Kiếp bình thản nói, "Chờ một lát, ta làm lại mấy cái mới cho em."

"..."

Không biết là do tâm tư nhỏ bị vạch trần hay do ánh mắt sâu thẳm của lão già kia quá mức long lanh, Lệ Chấp cảm thấy trong lòng rung động mãnh liệt. Lần đầu tiên trong đời, cái mặt dày của hắn bỗng trở nên nóng rát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro