Chương 31: Lời tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bí

*

Lệ Chấp vì lo lắng mà gương mặt trở nên cứng ngắc, không thể phản ứng tự nhiên với những suy nghĩ sâu sắc của bản thân. Để giải tỏa căng thẳng, hắn quyết định uống rượu, dù lý do có phần thiếu thuyết phục.
Khi trời chưa quá muộn, hắn dẫn theo hai đứa nhỏ lên sườn núi để hái rau dại. Vào mùa thu, cây tề thái không còn hương vị nồng như đầu xuân nhưng lá hành lại càng mập mạp và tươi non hơn, ngon hơn nhiều so với các loại rau dại khác.

Hắn đã sống trong núi sâu suốt nửa năm, không tìm thấy gì để săn, phần lớn phải dựa vào những loại rau chịu rét này để no bụng. Từ khi sinh ra Lệ Cẩu Đản, mỗi khi không có gạo, hắn lại nấu cháo từ loại rau này. Đến khi Lệ Cẩu Đản đã chán ngấy, mỗi lần thấy canh rau xanh mượt là bật khóc, hắn vẫn ép con ăn và nói:

“Ăn canh này sẽ sống thọ, không ai có thể nói mày không sống qua năm tuổi được.”

Lệ Chấp khéo léo nhổ rễ những cây tề thái lớn rồi tiện tay ném vào chiếc áo sau lưng Lệ Cẩu Đản. Đầu gối Lệ Cẩu Đản bị thương nên không thể ngồi xổm. Lệ Chấp không để nó phải làm những công việc như thường ngày, chỉ nhìn mặt thằng nhóc căng thẳng mỗi khi thấy tề thái mà cười khà khà: "Thằng nhóc thối."

Lý Nhị Trụ, chưa từng trải qua những ngày như vậy, nhìn Lệ Chấp hái rau đầy thích thú. Cuối cùng, nhóc cũng thay đổi vẻ ngoài thờ ơ, tò mò ngồi chồm hổm xuống, thử kéo một mảnh rau bên chân. Lệ Chấp liếc thấy Lý Nhị Trụ dùng cả tay chân cuối cùng cũng hái được một nhúm rau nhỏ, nhưng làm lộn xộn khắp nơi. Mí mắt Lệ Chấp giật giật nhưng hắn không nói gì, để nhóc tự nhặt nhạnh rồi nhét vào ngực áo của Lệ Cẩu Đản.

Lý Nhị Trụ vẫn chưa hài lòng, tiếp tục tìm thêm rau. Ba người im lặng, hài hòa làm việc, chỉ còn tiếng sàn sạt của lá cây xung quanh. Chẳng bao lâu sau, Lệ Cẩu Đản đã ôm đầy tề thái, Lệ Chấp đứng dậy phủi đất dính trên người, công việc cuối cùng cũng hoàn tất.

Trên đường xuống núi, Lệ Chấp chắp tay sau lưng, vui vẻ mong đợi bữa tiệc thịnh soạn đêm nay. Bất chợt, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ gần đó. Nhanh hơn cả suy nghĩ, Lệ Chấp phi thân lên đỉnh cây, qua các tầng lá nhìn xuống con đường khác. Quả nhiên, hắn thấy Khúc Liễu đang quỳ dưới đất, trước mặt là một người đàn ông đội mũ che mặt. Không ngờ lại gặp trùng hợp như vậy, Lệ Chấp nhíu mày, cố gắng nín thở và tiến gần hơn để nghe rõ.

"Con không muốn trốn tránh người..."

Khúc Liễu nói buồn bực, giọng không trong trẻo như thường ngày mà mềm xuống nhiều. Lệ Chấp nhớ lại những lần Khúc Liễu nói mê trên lưng hắn, lập tức đoán được thân phận của người đối diện.

"Ngươi nhìn thấy ta ngay lập tức chạy đi," Người kia mở miệng, giọng nói ôn nhu, khác hẳn vẻ ác liệt khi sử dụng khinh công, "Còn nói không phải trốn tránh ta."

"Con không có." Khúc Liễu phản bác yếu ớt, dường như muốn giải thích điều gì nhưng khóe miệng lại giật giật, cuối cùng vẫn không nói ra.

Người đàn ông kia vẫn im lặng, chỉ có thể thấy hai tay anh nắm chặt, lồng ngực dưới lớp huyền bào hơi phập phồng.

Sau một lúc lâu, Lệ Chấp nghĩ rằng hai người này sẽ tiếp tục giằng co đến đêm khuya, định rời đi thì thấy Khúc Liễu bỗng ngẩng đầu, luống cuống đứng dậy.

"Người đừng nổi giận!" Cậu ta vội vàng nói, một tay nắm lấy bàn tay trắng bệch của đối phương, cố gắng truyền nội lực vào anh. Nhưng sau vài lần phát lực không thành công, cậu mới nhớ ra nội lực của mình đã bị khóa, không thể sử dụng được.

Lệ Chấp không khỏi chăm chú nhìn người đàn ông kia, tự hỏi liệu anh ta có phải là người đang mang thai, nhưng càng quan sát, hắn càng cảm thấy có điều không đúng.

Lúc này, một tiếng "bốp" vang lên, người đàn ông buông tay Khúc Liễu ra: "Ta bảo ngươi đứng lên?"

Khúc Liễu sững sờ, lập tức quỳ lại, ánh mắt không rời khỏi eo của đối phương, cuối cùng lên tiếng, ủy khuất nói: "Sư phụ... Con biết sai rồi..."

"Con không nên không nghe lời khuyên ngăn, không nên rời xa người. Con tưởng rằng mình có thể nổi danh chốn giang hồ nhưng chưa đến nửa năm đã rơi vào cảnh này. Con chỉ là không có mặt mũi gặp lại người..."

"Nếu người thực sự tức giận, hãy đánh mắng con, đừng giận chính mình..."

Khúc Liễu quỳ, nhích dần lên phía trước, thân hình kiên cường nhưng động tác kéo bào giác của đối phương lại toát lên vẻ trẻ con không phù hợp với khí chất của cậu ta như một con thú nhỏ đang làm nũng. Người đàn ông kia dường như đã quá quen thuộc với sự tương phản này, không tỏ ra vẻ nhăn nhó như Lệ Chấp. Sau khi nghe Khúc Liễu giải thích một cách chân thành, cơn giận của anh dường như đã lắng xuống.

"Giang hồ không phải chỉ bằng một bầu máu nóng là có thể xông pha," Người đàn ông chậm rãi nói, đưa tay khẽ vuốt tóc Khúc Liễu, thể hiện sự đau lòng không che giấu được, "Ta đã nhắc nhở ngươi nhiều lần nhưng ngươi đều không nghe. Cũng tại ta bất cẩn, sau khi ngươi trốn đi, ta không kịp gọi ngươi về, chỉ có thể nhờ sư điệt Thanh Sơn chăm sóc ngươi trong bóng tối."

Khúc Liễu ngạc nhiên nhìn người đàn ông, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Lệ Chấp cũng giật mình, suýt nữa để lộ khí tức.

"Sư, sư phụ..."

Khúc Liễu ngạc nhiên lắp bắp, rõ ràng không hiểu tại sao lão phường chủ Thần Tửu lại trở thành sư phụ và sư điệt của mình. Ánh mắt Lệ Chấp lóe lên, tâm trí lạc lối khi nhớ lại đoạn đối thoại ngắn ngủi với Quỷ lão đại không lâu trước đó.

— Quỷ lão đại, ngươi và Quỷ lão tam ai lợi hại hơn? Sao ngươi luôn nhường hắn đánh?

— Hắn là Địa Khôn, ta nhường hắn.

— Ủa, lẽ nào Địa Khôn thật sự cả đời không thể vươn mình?

— Có thể.

— Dựa vào những thần đan sao?

— Ẩn hơi thở chỉ có thể che giấu tạm thời, hơn nữa quá hiếm, không phải Địa Khôn nào cũng có. Muốn vĩnh viễn loại trừ hậu hoạn thì chỉ có một biện pháp.

— Biện pháp gì?

— Hủy nội công. Thế nhưng rất nguy hiểm, nhẹ thì võ công mất hết, sau này chỉ có thể luyện công phu đơn giản để tự vệ, nặng thì mất mạng.

— Thực sự có người sẽ làm như vậy à?

— Vâng.

— Ai?

— Tiểu sư đệ của Thần Tửu, lớn hơn ngươi không quá hai tuổi, vốn là người mạnh nhất trong môn phái, có tham vọng lớn trở thành phường chủ mới. Trong đại hội luận võ của năm phái, hắn phân hóa thành Địa Khôn, trở thành sỉ nhục của môn phái. Hắn trở về tự hủy nội công, rời khỏi Thần Tửu, sống chết không rõ.

— Việc biến thành Địa Khôn không phải do hắn quyết định, sao lại là sỉ nhục?

— Ngươi chưa hiểu được. Tiểu thiếu chủ, sau này nếu ngươi phân hóa thành Địa Khôn, tuyệt đối đừng để ai biết.

— Xì!

Thẩm Hãn nói như tiên tri, cùng với tiếng phản kháng của thiếu niên vẫn vang vọng trong đầu Lệ Chấp. Những lời đó giúp hắn hiểu rõ thân phận của người đàn ông trước mặt Khúc Liễu. Cuối cùng, hắn hiểu tại sao không thể nhận ra thể chất của kẻ này và tại sao Tiêu Thanh Sơn lại kiêng kỵ hắn - vì bối phận của anh ta cao hơn.

"Cho nên,"  Âm thanh kinh ngạc của Khúc Liễu vang lên, "Người chính là Tiểu sư thúc của Thần Tửu, người có thể một mình đấu với một trăm người? Vậy việc người bị đau bụng không phải do hàn chứng, mà là... mà là vì..."

Khúc Liễu giơ tay muốn chạm vào eo của đối phương nhưng bị ngăn lại.

"Ta chỉ dạy ngươi khẩu quyết nhưng chưa từng cùng ngươi luận bàn. Vì vậy ngươi cho rằng ta không muốn dốc sức dạy dỗ ngươi nên tìm sư môn khác, đúng không?"

"Không phải!" Khúc Liễu cao giọng, lo lắng tiến lên phía trước, "Con chỉ muốn người biết rằng, con không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện như khi người vừa nhặt được con. Con có thể một mình đối mặt với giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa rồi trở về trong vinh quang để bảo vệ sư phụ!"

"Nhưng con không làm được..." Giọng Khúc Liễu dần trầm xuống.

Lệ Chấp phần nào hiểu rõ câu chuyện, hắn thấy người đàn ông kia thở dài, cúi người động viên Khúc Liễu. Hình ảnh hai người một cao một thấp trong ánh hoàng hôn ấm áp khiến hắn không thể nán lại thêm. Lệ Chấp quay người rời đi, nhấc hai đứa nhỏ lên và triển khai khinh công.

"Chưởng môn Tư," Trên đường, Lệ Chấp nhanh như gió trở về nhà, vừa kịp gặp cảnh Tư Kiếp vừa tiễn Tiêu Thanh Sơn đi. Hắn nóng lòng nói, "Ta sẽ nấu cho ngươi canh trường thọ… thay cho lời tạm biệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro