Chương 34: "Hành hung"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bí

*

Không nghi ngờ gì, từ đêm đó trở đi, giữa Lệ Chấp và Tư Kiếp dường như có một bức tường vô hình ngăn cách. Mặc dù hàng ngày họ sống cùng nhau, Lệ Chấp vẫn ăn ngủ bình thường, Tư Kiếp vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng ngay cả những người xung quanh cũng nhận ra sự khác thường.

Hôm đó, khi nghe tin họ hàng xa của Lý Nhị Trụ cuối cùng cũng sắp đến, Lý Nhị Trụ không thể ở lại thêm hai ngày nữa. Lệ Chấp, hiếm khi đi vào thị trấn, mang theo túi tiền Khúc Liễu đã đưa trước đó, đi loanh quanh các cửa hàng thịt một thời gian dài. Sau khi suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn mua một bộ lòng lợn rẻ tiền mang về.

Hắn ngồi xổm bên bờ sông rửa thịt, thấy Lệ Cẩu Đản và Lý Nhị Trụ đứng bên cạnh, mặt biến sắc vì mùi hôi. Hắn không muốn ép hai đứa ở lại nên đuổi bọn nó đi chỗ khác chơi.

"Tiền bối Lệ." Một bóng đen bất ngờ phủ xuống đầu hắn. Lệ Chấp ngẩng đầu, thấy Khúc Liễu đang bịt mũi, lén lút lại gần hắn.

Hiện tại, Khúc Liễu trông không có vẻ gì là nghiêm trọng nhưng đúng như Lệ Chấp đã dự đoán trước đó, việc hương dẫn dụ của cậu có thể lưu thông bình thường hoàn toàn là dựa vào sự hỗ trợ của Tư Kiếp. Y không chỉ giúp duy trì mà còn phong ấn nội lực của cậu nhưng kéo dài như vậy thì tình hình khó có thể lạc quan được.

Theo lời Tư Kiếp, để khôi phục hoàn toàn từ gốc rễ thì cần phải tìm được một loại thần dược quý hiếm trong truyền thuyết — Cửu Nguyên Quy Kỳ Ngưng Lộ. Người ta kể rằng đó là do một danh y giang hồ nhiều năm trước đã chế ra từ chín loại dược liệu quý hiếm nhất trên đời. Vì quy trình chế biến vô cùng phức tạp, tốn thời gian và công sức, chỉ cần sơ ý một chút cũng có thể làm hỏng nguyên liệu ban đầu nên sau đó không còn ai làm nữa. Những chai thuốc còn lại đã bị kẻ có dã tâm tàng trữ, muốn có được phải bỏ nhiều công sức tìm kiếm. Khúc Liễu và sư phụ Khúc Liễm đã quyết định sẽ sớm khởi hành, chỉ chờ Khúc Liễu hồi phục thêm một chút là lên đường.

Tưởng rằng Khúc Liễu đến để tạm biệt, nhưng khi cậu mở miệng liền hỏi: "Ngươi và Chưởng môn Tư... đã xảy ra chuyện gì sao?"

Lệ Chấp ngạc nhiên nhìn cậu một lúc lâu, nghĩ rằng câu hỏi này có thể do thói quen nghề nghiệp của đệ tử Thần Tửu hoặc chỉ đơn thuần là quan tâm đến Tư Kiếp.

Hắn giả vờ ngớ ngẩn: "Ý ngươi là gì?"

Khúc Liễu ngồi xổm bên cạnh hắn, ho khan hai tiếng rồi gãi đầu: "Ta thấy gần đây dường như tâm trạng Chưởng môn Tư không được tốt."

"Hả, ngươi nhìn ra được à? Lúc nào biểu cảm của hắn cũng tốt hả?"

"Tất nhiên," Khúc Liễu nghiêm túc nhìn hắn, "Từ khi Chưởng môn Tư đến chỗ tiền bối Lệ, tâm trạng lúc nào cũng tốt."

Lệ Chấp run tay, suýt chút nữa làm rách lá lách trong lòng bàn tay, không ngờ cậu lại nói ra câu này.

"Ngươi chắc chứ?" Hắn nanh chóng lấy lại tinh thần, biết không tiện tranh luận với cậu nhưng vẫn không nhịn được hừ lạnh, "Ta thì ngược lại, từ khi tên đó đến đây lúc nào cũng tỏ vẻ bực bội."

Khúc Liễu như không nghe thấy lời phản bác của hắn:

"Ta để ý tiền bối Lệ trông cũng không vui nên mới muốn hỏi xem có chuyện gì xảy ra không. Khúc Liễu lần này đã phiền các vị giúp đỡ, trước khi rời đi, ta thật sự không muốn thấy hai vị xa cách như vậy—"

"Đợi đã," Lệ Chấp giơ tay ngăn cậu, năm ngón tay suýt chạm vào mũi cậu, thành công chặn lại lời nói, "Tâm trạng ta tốt lắm. Với lại, ta với tên đó chả thân thiết chứ đừng nói là xa cách?"

Khúc Liễu im lặng nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng đang nói: "Nói dối."

Lệ Chấp bị cậu nhìn chằm chằm khiến lòng dạ chùng xuống, suýt quên mất rằng, Khúc Liễu tuy bề ngoài vụng về trong cách đối nhân xử thế nhưng đầu óc lại không hề khờ khạo. Nếu không thì ban đầu chỉ với một vết sơn đỏ trên ống tay áo của hắn, cậu đã không thể nhận ra ngay rằng hắn đã đến nhà họ Lý rồi treo người gỗ lên cổ Lý Nhị Trụ để thử lòng hắn. Nếu không phải hắn giả vờ thờ ơ, e rằng với sự nhạy bén của cậu đã sớm đoán ra thân thế của Lệ Cẩu Đản.

Nghĩ vậy, hắn thở dài.

"Ta với chưởng môn của ngươi thực sự có chút không vui," Lệ Chấp mím môi, liếc nhìn Khúc Liễu đang có vẻ mặt "quả nhiên là vậy". Để cậu yên tâm rời đi, ánh mắt của Lệ Chấp nhìn vào hồ lô da tím ở eo của Khúc Liễu, "Ngươi có rượu không?"

"Có, có chứ." Khúc Liễu thấy Lệ Chấp chủ động đòi rượu, ngay lập tức vội vàng tháo hồ lô xuống, dùng hai tay đưa qua. Khi thấy bàn tay Lệ Chấp đang chạm vào lòng lợn, cậu có chút ngại ngùng.

"Ta đang bận, hay là ngươi rót cho ta một ngụm?" Lệ Chấp hiếm khi ân cần đề nghị.

Khúc Liễu vội vã mở nắp bình, rót rượu vào cái miệng đang há to của Lệ Chấp. Vị rượu đậm đà, hương thơm nồng nàn, mềm mại len lỏi qua từng ngóc ngách trong miệng hắn mà không hề gây cảm giác cay xé. Thậm chí, cảm giác tuyệt vời này còn vượt xa sự tưởng tượng của Lệ Chấp, giúp xua tan phần nào nỗi tức giận đang dâng trào trong lòng.

"Rượu ngon!"

Lệ Chấp không khỏi chân thành thốt lên, liếm môi, xin thêm một ngụm nữa.

Ánh mắt Khúc Liễu lộ vẻ vui vẻ, rõ ràng nghĩ rằng Lệ Chấp thực sự đang mượn rượu giải sầu. Nhìn Lệ Chấp một ngụm lại một ngụm, chẳng mấy chốc hồ lô đầy rượu đã không còn mấy giọt, khuôn mặt vốn vô tư của Lệ Chấp hơi đỏ lên, mắt nheo lại thành một đường chỉ nhỏ.

Khúc Liễu không nhịn được quan tâm nói: "Tiền bối Lệ cũng không cần lo lắng quá, Chưởng môn Tư không phải là người không biết lý lẽ, có gì hai người nói thẳng ra là được."

Nghe vậy, Lệ Chấp từ cơn mê man tìm lại chút ý thức, nhớ rằng Khúc Liễu còn đang đợi nghe hắn giải thích trấn an cậu, lời nói dối hắn chuẩn bị trước đó sắp thốt ra khỏi miệng: "Tên đó—"

Tên đó lãng phí đồ ăn, thật là đáng ghét.

Ban đầu, Lệ Chấp chỉ định kể tội Tư Kiếp với Khúc Liễu, giả vờ lắng nghe vài lời an ủi cho qua chuyện. Nhưng có lẽ vì lâu rồi chưa được thưởng thức rượu ngon, khi lời chưa kịp thốt ra hết, Lệ Chấp đã cảm thấy lòng mình trở nên ấm áp, càng lúc càng say. Lệ Chấp lắc đầu, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo, hít sâu vài hơi nhưng không kiềm được mà bật ra một tiếng nấc rượu rồi thở ra hết nỗi bực bội tích tụ.

"Hắn thật không biết điều, nếu ta không thấy hắn tốt bụng, nghĩa khí, lại còn đẹp trai thì ta đã không mềm lòng mà không nỡ thấy hắn lầm đường lạc lối. Ai ngờ, ta có lòng tốt nhắc nhở hắn giữ vững vị trí đứng đầu năm phái, vậy mà hắn lại nổi giận vì chuyện vặt vãnh đó mà... hành hung ta một trận."

"..." Khúc Liễu không dám tin vào tai mình, chưa nói đến chuyện vặt vãnh là gì, "Vậy là... Chưởng môn Tư đánh tiền bối Lệ ạ?"

Đánh chỗ nào? Cậu không nhìn ra.

"Chậc, ngươi không biết khi hắn tức giận thì sẽ tàn bạo như nào đâu," Lệ Chấp càng nói càng giống thật, vỗ vỗ lên vết thương trên chân vừa mới lành, "Hắn chỉ cần động tay một chút còn đau hơn cả những chỗ bị trúc đâm qua."

"Động tay một chút?" Khúc Liễu không hiểu.
Lệ Chấp không nói thêm, chỉ mở to miệng rướn về phía Khúc Liễu, ý rất rõ ràng, hắn còn muốn uống rượu.

Khúc Liễu vừa thành thật rót những giọt rượu cuối cùng vào miệng Lệ Chấp, vừa trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi nói với hắn: "Ta thực sự chưa từng thấy Chưởng môn Tư nổi giận, ngay cả người khác cũng chưa từng thấy."

"Chắc chỉ có trước mặt tiền bối Lệ, Chưởng môn Tư mới có hỉ nộ ái ố."

"..." Được rồi, chỉ có ngươi là giỏi ăn nói, người không hợp ý rồi bị đánh không phải là ngươi.

Rõ ràng là y đang trả thù vì năm đó bị ta cưỡng ép, đúng là báo ứng.

Lệ Chấp đang mờ mịt muốn phản bác nhưng trong lúc đầu óc quay cuồng, hắn mở hé mắt nhìn qua Khúc Liễu, bỗng thấy từ xa có một bóng dáng mặc áo đen không biết đã đứng đó từ khi nào. Lệ Chấp giật thót, lập tức tỉnh rượu vài phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro