Chương 38: Kim Lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bí

*

Gương mặt Tư Kiếp không để lộ chút sơ hở nào nên Lệ Chấp càng thêm nghi ngờ rằng y đang che giấu điều gì đó. Dù sao, việc này cũng liên quan đến ma giáo. Theo thông lệ của chính phái, khi tìm ra hung thủ, họ sẽ tập hợp lại để giải quyết vấn đề, việc này không chỉ giúp họ lập uy danh mà còn củng cố lòng người. Tư Kiếp là người đứng đầu một trong năm phái lớn nên chắc chắn không thể vắng mặt trong vụ việc này. Do vậy, sao y có thể không có chút động tĩnh gì ở lại ngôi làng nhỏ này mà chỉ lo chuyện ăn uống được?

"Không nói cũng được." Lệ Chấp thấy Tư Kiếp kiên quyết không để lộ thêm điều gì, thầm nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa thiên hạ sẽ đồn thổi và sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết được một, hai điều.

Không ngờ khi Lệ Chấp đang định rút lui, Tư Kiếp lại bất ngờ nắm chặt tay Lệ Chấp và nhìn thẳng vào mắt hắn, đột ngột hỏi: "Em thật sự muốn biết?"

"Tất nhiên rồi."

Nghe Lệ Chấp khẳng định như vậy, Tư Kiếp khẽ nhíu mày: "Chẳng phải em muốn sống một cuộc sống yên bình sao?"

"Đương nhiên là ta muốn tránh xa rắc rối," Lệ Chấp khẽ cười, "Nhưng dù ta không gây chuyện thì liệu có tránh được thị phi không? Nếu phiền phức tìm đến ta, ít nhất ta cũng nên chuẩn bị trước."

Lệ Chấp thờ ơ vuốt ve lòng bàn tay ấm áp của Tư Kiếp: "Nhưng nếu ngươi không muốn nói cho ta cũng không sao. Ngươi không cần phải quá lo lắng về chuyện này. Nếu ngươi hỏi thì ta sẽ thành thật trả lời để tránh hiểu lầm hoặc gây khó chịu cho cả hai."

"Cha mẹ thằng bé," Tư Kiếp ngắt lời Lệ Chấp, "Từng là thành viên của Kim Lâu."

"... Hả?"

Lệ Chấp không ngờ Tư Kiếp lại đột ngột tiết lộ chuyện này, thoáng chốc không hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Chỉ khi thấy ánh mắt Tư Kiếp khẽ liếc qua Lệ Cẩu Đản đang ngủ cùng Lý Nhị Trụ, hắn mới hiểu ra.

Họ đã từ lâu nghi ngờ rằng cha mẹ của Lý Nhị Trụ có thân phận không tầm thường nhưng hóa ra lại là thành viên của Kim Lâu sao?

Lệ Chấp hiểu rõ rằng Kim Lâu là một trong năm phái lớn. Tên gọi "Kim Lâu" không chỉ đơn giản ám chỉ một tòa nhà mà là một khu phức hợp gồm mười hai tòa nhà, được bố trí chặt chẽ như một con thú thần bảo vệ tòa nhà trung tâm được trang trí bằng vàng ròng. Kim Lâu sở hữu vô số tài sản và thu thập nhiều báu vật hiếm có trên thế giới.

Việc gọi Kim Lâu là "giàu ngang quốc gia" không hề quá lời. Sự tồn tại và vị thế của Kim Lâu trong thiên hạ không chỉ nhờ vào kho báu vô tận mà còn bởi một quy tắc hấp dẫn: bất kỳ ai trong giang hồ chỉ cần báo danh là đều có thể vào Kim Lâu và chọn một bảo vật mà không cần trả phí.

Tuy nhiên, điều kiện duy nhất là họ phải đánh bại mười hai cao thủ bảo vệ bên ngoài. Đây thực chất là một trận đấu sinh tử bởi rất ít người có thể vượt qua thử thách này. Nếu thất bại, theo thỏa thuận trước đó, kẻ thua cuộc phải chấp nhận sự xử lý của Kim Lâu, có thể là mất mạng hoặc trở thành người lao động ở tầng thấp nhất của Kim Lâu.

Dù vậy, suốt nhiều năm qua, vẫn luôn có những kẻ gan dạ dám thử sức khiến danh tiếng của Kim Lâu càng thêm vang dội. Đặc biệt, vào bảy năm trước, khi Kim Lâu cùng bốn phái lớn khác liên thủ tiêu diệt Cửu Cực Giáo, địa vị của Kim Lâu càng được củng cố vững chắc trong giang hồ.

"Vợ chồng họ Lý đã tham gia cuộc vây quét bảy năm trước, sau đó rời khỏi Kim Lâu và ở lại đây." Tư Kiếp nói tiếp khiến Lệ Chấp ngạc nhiên ngước mắt nhìn.

Trong lòng Lệ Chấp bắt đầu dần rõ ràng hơn về tình hình, chỉ chờ Tư Kiếp hoàn tất câu chuyện.

"Hiện tại, những người thiệt mạng gồm có vợ chồng nhà họ Lý, ba đệ tử Thần Tửu và hai đệ tử Kim Lâu, tất cả đều bị sát hại bởi những đồ đệ của Cửu Cực Giáo. Bên cạnh thi thể của họ đều có đặt những con rối gỗ giống hệt nhau. Điểm chung của những người này là họ đều có liên quan đến một sự kiện xảy ra bảy năm trước." Tư Kiếp tiếp tục, nhìn thẳng vào mắt Lệ Chấp.

Y dừng lại một chút trước khi nói ra điều cuối cùng:

"Tiêu Thanh Sơn sau khi phát hiện thân phận của vợ chồng nhà họ Lý đã xác định được đó là hành động trả thù của tàn dư ma giáo. Họ đã lợi dụng câu chuyện về Giang Như Toán và cố ý tung tin rằng đã bắt được giáo chủ của Cửu Cực Giáo."

"Tên đó thực sự đã đến cứu em nhưng trúng phải mai phục," Tư Kiếp nói tiếp khi thấy ánh mắt Lệ Chấp lạnh đi, "Hiện tại, thủ phạm đã bị bắt. Theo lời thú nhận của hắn, hắn chính là một trong bốn “con quỷ” của Cửu Cực Giáo, Thẩm Hãn."

Khuôn mặt Lệ Chấp vốn đang lạnh lùng bỗng nhiên biến sắc: "Không thể nào!"

Tư Kiếp chỉ nhìn hắn, không nói gì thêm.

Lòng Lệ Chấp trào dâng cảm xúc mãnh liệt khi trước mắt hắn hiện lên hình ảnh Trầm Hãn chết thảm bảy năm trước. Hắn nhớ rõ gương mặt Thẩm Hãn đẫm máu với vết thương dữ tợn kéo dài qua sống mũi. Thẩm Hãn đã chết trước mắt hắn, đôi mắt gã trống rỗng, không còn sự tàn nhẫn hay nỗi khiếp sợ mà thay vào đó là sự cô độc và xanh xao của cái chết.

"Giáo chủ, hãy nén bi thương." Đó là lời cuối cùng Thẩm Hãn nói với hắn.

"Không thể nào là hắn được." Lệ Chấp bình tĩnh nói với Tư Kiếp, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Khi Lệ Chấp đang định hỏi thêm, ánh mắt hắn bỗng trở nên căng thẳng nhìn về phía cửa. Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Lệ Chấp bình tĩnh lại, mở cửa và thấy một đôi vợ chồng trung niên đứng đó. Họ mặc quần áo giản dị, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi và phong trần, gần như ngay lập tức Lệ Chấp đoán được họ là bà con xa của Lý Nhị Trụ.

"Thiếu hiệp có phải họ Lệ không?" Người đàn ông vội vã hỏi, "Chúng ta là chú và thím của Nhị Trụ, có vị công tử họ Khúc bảo chúng tôi đến tìm ngài."

Lệ Chấp tạm gác lại chuyện về Thẩm Hãn, nhìn kỹ hai người trước mặt. Họ trông rất bình thường, không có gì khả nghi. Sau một lúc suy nghĩ, hắn nói: "Đợi một chút."

Lệ Chấp quay lại nhìn, thấy Lý Nhị Trụ vẫn đang ngủ say, còn Lệ Cẩu Đản vừa mới thức dậy, đang dụi mắt. Cái chăn đã xê dịch về một phía, che phủ phần lớn cơ thể của Lý Nhị Trụ.

Người vợ chồng nghiêng đầu nhìn vào trong, mang theo vẻ áy náy: "Quấy rầy thiếu hiệp lâu như vậy, thật sự đã làm phiền ngài nhiều rồi. Chúng ta sẽ đánh thức Lý Nhị Trụ để thằng bé ngủ tiếp trên đường đi."

"Không cần vội," Lệ Chấp nói, khẽ mỉm cười, "Hai vị cứ ngồi nghỉ một lát."

Hai người kia có chút ngượng ngùng vào nhà rồi ngồi xuống bên cạnh bàn. Họ không biết phải làm gì, cứ loay hoay liên tục, không biết nên nói gì, bầu không khí hơi lúng túng. Đặc biệt khi họ nhìn thấy Tư Kiếp, cha của Lệ Cẩu Đản, đang lặng lẽ đứng ở đầu giường như một bức tượng thần, sự căng thẳng của họ càng tăng thêm.

Lệ Cẩu Đản cũng đã dừng việc dụi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng quan sát họ. Lệ Chấp biết Lệ Cẩu Đản không vui. Từ trước đến nay, nó ít bạn bè, gần đây mới kết bạn với Lý Nhị Trụ, giờ phải đột ngột chia tay, chắc chắn sẽ cảm thấy thất vọng. Nhưng không còn cách nào khác, nó phải học cách chấp nhận sự chia ly. Lần này là Lý Nhị Trụ, còn sau này sẽ là nhiều người khác. Lệ Chấp chăm chú nhìn Lệ Cẩu Đản, hắn thấy Tư Kiếp cuối cùng cũng di chuyển, y vẫn im lặng nhưng đã bế Lệ Cẩu Đản lên. Lệ Cẩu Đản hiếm khi giống như một đứa trẻ cùng tuổi không chút do dự ôm chặt Tư Kiếp, tìm kiếm sự ấm áp trong lòng y.

Lúc này, từ trong phòng vang lên tiếng động, Lý Nhị Trụ cuối cùng cũng tỉnh giấc.

"Nhị Trụ?" Người phụ nữ bên cạnh bàn vội vàng đứng lên, tiến lên vài bước, "Cháu không nhớ thím sao? Khi cháu còn bé, thím đã bế cháu và tặng cháu khóa Trường Mệnh đấy, không ngờ giờ cháu đã lớn thế này rồi."

Nói rồi, nàng tiến lại gần hơn, đưa tay về phía Lý Nhị Trụ: "Mau lại đây, không cần sợ, thím sẽ đưa cháu về nhà."

Lệ Chấp nhìn nàng với ánh mắt chăm chú và cẩn thận khi nói chuyện với Lý Nhị Trụ. Lý Nhị Trụ thì trông đầy mơ hồ.

Hắn vừa nghĩ rằng Lý Nhị Trụ khi còn bé sao có thể nhớ được nàng là ai, vừa sờ vào thắt lưng lấy ra túi tiền Khúc Liễu đã đưa để lo liệu cho Lý Nhị Trụ. Hắn chỉ mua một bộ lòng lợn, còn rất nhiều tiền. Lúc này, hắn không đành lòng giấu túi tiền vào tay áo, định tìm cơ hội lén lút trả lại cho Lý Nhị Trụ để để phòng khi có chuyện gì cũng coi như là bảo đảm cho nó.

Nhưng khi tiền đồng trong tay áo phát ra tiếng va chạm nhẹ, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn khiến hắn đổi sắc mặt. Hắn không chút do dự rút ba cây kim châm nhắm thẳng vào người phụ nữ chỉ cách Tư Kiếp và Lệ Cẩu Đản một bước. Cùng lúc đó, hắn thấy người đàn ông đang ngồi im bỗng vỗ bàn đứng dậy, nhanh chóng tấn công hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro