Chương 44: Cải trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bí

*

Lệ Chấp quay người lại, bất ngờ khi thấy Yến Tú không biết đã tỉnh từ lúc nào giờ đang đứng cạnh suối nước nóng. Cậu khoác lên người chiếc áo ngoài đã ướt đẫm, mái tóc còn nhỏ giọt nước, lạnh lùng nhìn hắn: "Chỉ chút nữa là ta có thể vào được trại, kế hoạch đã bị ngươi phá hỏng rồi."

Nghe vậy, Lệ Chấp sững sờ, thực ra hắn chưa biết phải nói gì khi đối mặt với Yến Tú trong tình huống này. Đột nhiên thấy Yến Tú mở miệng, thái độ và khí chất hoàn toàn khác trước, phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ mình đã nhận nhầm người. Nhưng ngay sau đó, hắn hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của Yến Tú.

"Ngươi cố tình làm vậy à?" Lệ Chấp hỏi.

Yến Tú không trả lời, nhưng câu trả lời đã rõ ràng - việc hắn bị sơn tặc bắt là do chính là do cậu tự sắp đặt.

"Vậy còn những vết thương trên người ngươi..." Trong đầu Lệ Chấp vẫn còn hiện lên hình ảnh những vết thương kinh hoàng lúc nãy, không tự chủ mà tiến lại gần hắn.

Yến Tú nhíu mày lùi lại hai bước: "Không liên quan đến ngươi."

Lệ Chấp nhận ra sự chống đối của Yến Tú đối với mình, liền nhớ ra và hỏi: "Yến Tú, ngươi không nhận ra ta sao?"

Chỉ nghe một tiếng cười khinh bỉ vang lên, Yến Tú liếc hắn: "Chẳng lẽ ngươi gặp ai họ Thiên Càn cũng hỏi câu này?"

Nhận ra đây là lời chế giễu chuyện hắn phải xoay xở với hai tên sơn tặc lúc trước, Lệ Chấp ngừng lại một chút, sắc mặt trở nên lạnh lùng hơn vài phần.

"Còn nữa, ta tên là Yến Như Tinh, ta không thích người lạ gọi thẳng tên ta."

"..."

Người em này, thực sự đã thay đổi rất nhiều.

Lệ Chấp không nói gì, lặng lẽ nhìn hắn một lúc lâu, kiềm chế những thắc mắc trong lòng. Dù hai người là anh em, nhưng trong suốt hai mươi năm qua chỉ gặp nhau một lần, việc hắn không nhận ra cũng là bình thường. Hơn nữa, hai người vốn đã khác biệt hoàn toàn, cũng không cần phải cố gắng xây dựng mối quan hệ thân thiết, chỉ thêm phần gượng gạo.

"A," Hắn giả vờ bình tĩnh đáp lại, không chút lúng túng nói, "Ngươi nói đúng, ta thấy ngươi đẹp trai nên trêu đùa chút thôi."

Nói xong, hắn thản nhiên ngồi phịch xuống đất, vừa giảm bớt cơn đau quanh người vừa ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lướt qua hai tên sơn tặc bất động, cuối cùng dừng lại ở Tư Kiếp đang trầm mặc, cười ha hả: "Nhưng nói thật, nếu so về nhan sắc, vẫn là kiểu của tên đó hợp với ta nhất."

Nói rồi, Lệ Chấp vẫy tay gọi Tư Kiếp: "Đừng đứng đó nữa, đưa thằng bé cho ta, ngươi dẫn bạn của nó đi tắm một chút."

Vừa dứt lời, Yến Tú không khỏi liếc nhìn hắn, không ngờ lúc này hắn còn tâm trạng để tắm suối nước nóng, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Còn lời khen bất ngờ này cũng không khiến Tư Kiếp vui lên, hắn chỉ ôm lấy Lệ Cẩu Đản lặng lẽ tiến về phía Lệ Chấp, quỳ xuống trước mặt hắn, nắm chặt tay hắn.
Chưa kịp mở miệng, Lệ Chấp đã cảm nhận được dòng nội lực mạnh mẽ từ đầu ngón tay của hắn chậm rãi lan tỏa khắp cơ thể, làm dịu đi những cơn đau đớn ban đầu không thể chống đỡ nổi ở tay chân và lồng ngực bị lửa thiêu đốt. Đặc biệt, dòng nội lực này còn pha trộn với khí Càn Dương thuộc về hắn, khiến cơn đau từ trong ra ngoài dường như cũng được hóa giải phần nào.

Lệ Chấp ngỡ ngàng nhìn, thấy đôi mắt cụp xuống của Tư Kiếp, rõ ràng vẫn không có biểu cảm gì, nhưng không hiểu sao lại khiến hắn không thể rời mắt.

Đúng lúc này, "bùm" một tiếng, nước nóng bắn tung tóe, Lệ Chấp vội vàng quay đầu lại, hóa ra là Lý Nhị Trụ không thể kiên nhẫn nổi nữa đã nhảy xuống nước, dù toàn thân đã chìm nhưng rất nhanh đã nổi đầu lên. Cái má mũm mĩm của cậu tựa vào mép bể, giơ tay về phía Tư Kiếp, nhưng tay quá ngắn không với tới, giọng ồm ồm nói: "Lệ Cẩu Đản, mau lại đây..."

"Chúng chưa trở về, người trong trại sẽ sớm tìm đến đây, các ngươi chắc chắn muốn ở lại đây tiếp tục vui đùa?" Sau một hồi do dự, Yến Tú không nhịn được lên tiếng, "Các ngươi mang theo hai đứa nhỏ, thật là thảnh thơi."

Lệ Chấp nghe hắn nói vậy, ánh mắt lóe lên chút ánh sáng rồi tắt, sau đó nhướn mày: "Ngươi chẳng phải cũng chưa đi?"

"Kiếm của ta còn trong tay bọn chúng," Yến Tú không kiên nhẫn giải thích, rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn, quay sang Tư Kiếp, "Nếu ta không nhầm, đây chính là Chưởng môn Thiên Khư họ Tư?"

"Là ta." Tư Kiếp thấy sắc mặt Lệ Chấp đã đỡ hơn nhiều, liền buông tay, đứng dậy đáp lại một cách lãnh đạm.

"Chưởng môn có thể giải huyệt câm của một trong số họ để ta hỏi tung tích của thanh kiếm không?"

Tư Kiếp không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng vung tay áo, liền giải huyệt cho tên Thiên Càn.

"Cảm ơn." Yến Tú chắp tay cảm ơn.

Lệ Chấp nhìn bóng lưng thẳng tắp của Yến Tú, trong lòng cảm xúc phức tạp, nhìn thấy rõ ràng thái độ của hắn đối với Tư Kiếp và mình khác biệt.

"Con mẹ nó! Ta đã biết kẻ liên quan đến Uất Trì Thận đều không phải thứ tốt!" Tên Thiên Càn sau khi được giải huyệt liền chửi rủa, "Hôm nay lão tử rơi vào tay tên mặt hoa da trắng này, muốn giết muốn chém tùy ngươi, đừng hòng moi móc được gì từ ta!"

"Ngươi không nói thì giết." Yến Tú không thèm để ý đến lời chửi rủa, nhìn thoáng qua tên Địa Khôn bên cạnh hắn, lạnh lùng nói.

Tên kia quả nhiên sững sờ, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn liền phun mạnh một bãi nước bọt: "Ở trại Quỷ Đầu chúng ta không có kẻ nào tham sống sợ chết!"

"Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi."

"Khoan đã," Lệ Chấp thấy ánh mắt Yến Tú thực sự lóe lên sát khí liền đứng dậy từ dưới đất, không kìm được nói, "Ngươi giết chúng cũng không lấy lại được kiếm của ngươi, chi bằng nói cho ta biết ngươi đến trại Quỷ Đầu làm gì? Có phải đã thương lượng với chủ nhân Kim Lâu? Không lẽ thực sự muốn làm áp trại phu nhân?"

"Nói rồi, chuyện của ta không liên quan đến ngươi," Yến Tú lần này giọng càng cứng rắn hơn, "Ngươi sao cứ để ý ta làm gì? Nếu không phải ngươi bất ngờ cứu ta, tình cảnh bây giờ sao có thể xảy ra."

"Vậy ngươi hiểu lầm rồi, ta không ra tay vì ngươi," Lệ Chấp bị cậu ta mắng không chút khách khí, lại không nổi giận, chỉ phẩy tay nói, "Ta nghe nói ngươi và chủ nhân Kim Lâu có quan hệ không tầm thường, muốn cứu ngươi để lấy chút ân tình. Dù sao ngươi cũng thấy đấy, Khô Hoa Chưởng trên người ta, chỉ có chủ nhân Kim Lâu mới giải được."

"Đâu ai biết được sẽ thành ra như vậy, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, ngươi tức giận với ta cũng vô ích. Chi bằng ngươi nói rõ mục đích của mình cho ta biết, biết đâu ta có thể chuộc lỗi, nghĩ ra một kế hoạch hoàn chỉnh để cứu vãn tình hình."

"..."

Yến Tú nhíu mày nhìn Lệ Chấp, dường như vẫn còn do dự về ý định của hắn, nhưng cũng không biết phải phản bác từ đâu.

Còn điều hắn không biết là, ngay từ lúc Yến Tú nhắc nhở họ cần nhanh chóng rời đi, trong đầu Lệ Chấp đã có tính toán khác.

Hắn không thể tưởng tượng những năm qua Yến Tú đã trải qua điều gì khiến tính cách thay đổi lớn đến vậy, nhưng điều hắn chắc chắn là, dù Yến Tú có thực sự quên hắn hay không, thực ra cũng không hề ghét bỏ hắn như vẻ bề ngoài.

Vì vậy, với chút niềm vui nhỏ nhoi này, Lệ Chấp hiếm khi kiên nhẫn thuyết phục.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Yến Tú nhìn hắn một lúc, không có lý do để từ chối, với vẻ mặt lạnh lùng, nói ra sự thật:

"Trại Quỷ Đầu canh phòng nghiêm ngặt, địa hình bên trong phức tạp, đặc biệt là các lối đi ngầm thông suốt, quan phủ nhiều lần càn quét đều thất bại vì điểm này. Ta đã lên kế hoạch tạo ra một sự cố, để chúng tin rằng ta bị bắt do bất cẩn, sau đó tìm cơ hội vẽ lại bản đồ địa hình bên trong. Đáng tiếc, nhờ ngươi mà ta sắp bị bại lộ, với tính cách đa nghi của tên trại chủ, ta không thể nào vào được nữa."

Yến Tú giải thích xong, không khác nhiều so với dự đoán của Lệ Chấp, nhưng có một điều hắn vẫn rất tò mò: "Vậy ngươi và chủ nhân Kim Lâu chỉ là diễn kịch cho họ xem..."

Chưa nói hết câu, Yến Tú liếc hắn một cái, tỏ vẻ không liên quan đến hắn.

Lệ Chấp gãi mũi, không nói thêm gì nữa.

Đúng là khó giải quyết, nếu chỉ là một ổ thổ phỉ bình thường thì còn có cơ hội xoay chuyển, nhưng trại chủ của Trại Quỷ Đầu nổi tiếng là nham hiểm gian xảo, không thể để lộ sơ hở trước mặt lão. Trước đây, có những mật thám của quan phủ vào, chỉ cần sơ suất một chút, kết cục đều thảm khốc nên không ai dám thử nữa. Nếu không thì lão cũng chẳng thể ung dung chiếm cứ một vùng ngay dưới mắt Thiên Tử.

"Nếu không nghĩ ra được thì thôi," Yến Tú rõ ràng không đặt hy vọng gì vào Lệ Chấp, quay đầu nhìn tên Thiên Càn, giơ tay bóp cổ gã, lạnh lùng nói, "Kiếm của ta trong tay các ngươi cũng vô dụng, nếu ngươi cố tình chống lại, chỉ có con đường chết, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

"Đừng nhiều lời, tháo vũ khí của ngươi ra, xem ngươi còn dám tìm lão đại gây phiền phức nữa không!"

Không ngờ tên sơn tặc lại cứng rắn hơn tưởng tượng, Lệ Chấp thậm chí còn thấy sự do dự trong ngón tay của Yến Tú, không hiểu sao một kẻ giết người không chớp mắt lại có lòng trung thành như vậy.

Ngay lúc này, khi tên Thiên Càn tiếp tục chửi bới, mặt nạ quỷ trên đầu hắn vốn đã lỏng lẻo cuối cùng rơi xuống, để lộ một khuôn mặt đầy râu, còn dữ tợn hơn cả mặt nạ. Nhưng sự chú ý của Lệ Chấp không phải vào khuôn mặt hắn, mà là chiếc mặt nạ rơi xuống chân hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào nó, mắt đảo qua đảo lại, đột nhiên cười lớn.

Tiếng cười của hắn khiến tên Thiên Càn cũng phải quay lại nhìn, chỉ thấy Lệ Chấp đã nhặt chiếc mặt nạ lên, đội lên đầu mình, nhìn trái nhìn phải, rồi nhét mấy nắm cỏ vào trong tay áo, cẩn thận xếp phẳng, vai và eo ngay lập tức to ra hai vòng.

"Trông giống không?" Hắn vừa hỏi Tư Kiếp vừa đứng thẳng lên, chiều cao cũng không chênh lệch nhiều so với hai tên sơn tặc, hứng khởi nói, "Ta có thể giả làm một trong số chúng để đưa người vào!"

Nói rồi, để chứng minh tính khả thi của kế hoạch, Lệ Chấp cười nham hiểm vài tiếng, giơ tay, hung dữ nắm lấy cằm Tư Kiếp, bắt chước giọng thô lỗ của tên Thiên Càn: "Mẹ kiếp, cọp cái à, đợi xong việc rồi xem lão tử tối nay xử lý ngươi thế nào..."

Tư Kiếp: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro