Chương 46: Tiếng lóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bí

*

Vào giữa trưa, khi ánh nắng đang rực rỡ nhất, vài bóng người chậm rãi tiến bước trên con đường núi ngoằn ngoèo. Địa hình dưới chân gồ ghề, đôi khi gặp phải những tảng đá lớn chắn đường. Đặc biệt, con đường phía trước càng đi càng hẹp, lại còn có vô số lối mòn chằng chịt giao nhau. Nếu không có bản đồ lộ tuyến mà Yến Tú đã chuẩn bị trước, họ rất dễ bị lạc đường.

Thật ra, lúc trước khi Tư Kiếp nói xong, Lệ Chấp theo phản xạ đã muốn từ chối, vì dù sao cũng cần có người ở lại chăm sóc Lệ Cẩu Đản và Lý Nhị Trụ. Nhưng theo ánh mắt của Tư Kiếp, hắn nhìn thấy hai tên thổ phỉ nhỏ đang bị mình xách trên tay, lúc này mới chợt hiểu ra, ý của Tư Kiếp là họ sẽ mang cả Lệ Cẩu Đản và Lý Nhị Trụ theo cùng. Suy nghĩ một chút, Lệ Chấp không có ý kiến gì, không thể nói rõ cảm giác yên tâm từ đâu đến, nhưng hắn biết khi có Tư Kiếp ở đây, ít nhất hai đứa trẻ sẽ không gặp nguy hiểm.

Vì vậy, cả nhóm đã cải trang thành một gia đình thổ phỉ. Lúc này, họ mặc quần áo thô sơ, bên trong nhồi đầy cỏ khô. Dù Lệ Cẩu Đản tỏ vẻ không vui, khuôn mặt nhỏ căng thẳng nhưng vẫn bị Lệ Chấp thay cho bộ váy da thú của bé gái. Vì nếu để lộ tay chân sẽ dễ bị lộ, nên Lệ Chấp đành phải vác nó trên vai, giả làm bị thương không thể đi lại. Còn Lý Nhị Trụ, do thân hình vốn đã tương tự như cậu bé nên chỉ cần đeo thêm mặt nạ quỷ là nhìn như một thổ phỉ nhỏ, chỉ có điều bước chân hơi rụt rè. Sau khi được Lệ Chấp hướng dẫn một chút, cuối cùng nó cũng tự tin hơn nhiều. Chỉ có Yến Tú vẫn giữ vẻ thanh tú vốn có, tay bị trói sau lưng, không nói một lời.

Còn gia đình thổ phỉ thật sự thì bị trói trong hang núi cạnh suối nước nóng. Thời gian gấp gáp, họ đành để lại một ít lương khô cho họ, đợi sau khi mọi việc xong xuôi mới tính tiếp.

"Chưởng môn Tư à, ta cảm giác ngươi đi đứng cứ sao sao," Lệ Chấp đường hoàng bước đi, vừa nói vừa châm chọc Lý Nhị Trụ, sau đó lại nhắm vào Tư Kiếp, "Làm gì có thổ phỉ nào đi đường trịnh trọng như ngươi chứ?"

Lúc này, rõ ràng Tư Kiếp đã thay bộ thiên hư vân bào bằng y phục thô và da thú của bọn thổ phỉ, mặt bị che bởi mặt nạ quỷ, nhưng Lệ Chấp nhìn hắn thế nào cũng thấy khí chất của y vẫn quá mức đoan trang.

Đợi một lúc, thấy Tư Kiếp không đáp lại, Lệ Chấp vỗ vai y, cười nói: "Vậy ngươi đừng mở miệng, nhớ phối hợp với ta, haha."

Lúc này, Tư Kiếp liếc nhìn hắn, thấy nụ cười gian xảo trên mặt hắn, rõ ràng đã nhận ra trong lòng hắn đã có kế hoạch.

"Chỉ tiếc là chưa kịp ngâm mình," Lệ Chấp lại bĩu môi, vẫn còn luyến tiếc suối nước nóng, "Tư Kiếp, ngươi có thích không..."

"Không thích." Không ngờ Lệ Chấp chưa kịp hỏi xong thì Tư Kiếp đã dứt khoát đáp lại.

Lệ Chấp ngẩn người. Chưa kịp suy nghĩ kỹ, hắn nhướn mày, chỉ thấy phía trước không xa loáng thoáng bóng dáng của bọn thổ phỉ canh cổng trại đang đi lại tuần tra. Ánh mắt trở nên nghiêm túc, Lệ Chấp không nghĩ vẩn vơ nữa, trong đầu nhanh chóng nhớ lại câu khẩu lệnh mà trước đó Yến Tú đã giao phó cho hắn. Thấy bọn thổ phỉ đang nhìn về phía họ, hắn lập tức bước tới trước.

Hắn không quên thô lỗ kéo Yến Tú, người lúc này đang có chút căng thẳng, Lệ Chấp khí thế dũng mãnh kéo hắn đi, chưa kịp đến gần đã hét lớn: "Lũ chúng bay, lão tử về rồi đây!"

Tiếng hét này rõ ràng giống hệt với thổ phỉ trước đó, làm Lý Nhị Trụ phía sau nghe đến ngẩn người. Nhưng dù sao cậu ta vẫn còn nhỏ, nhìn thấy bọn thổ phỉ cao lớn đi tới, sợ đến nỗi chân mềm nhũn, may mà Tư Kiếp nhanh tay lẹ mắt, nhấc cậu ta lên.

Lệ Chấp vội vàng quay đầu lại, một tay vỗ mông Lệ Cẩu Đản trên vai, vừa mắng: "Để các ngươi vào núi, thế mà lại mặc bộ loè loẹt này về, sợ cũng chẳng ích gì, về nhà đợi ông đây xử lý các ngươi!"

Lý Nhị Trụ dưới tay Tư Kiếp vô thức vùng vẫy, nhưng đã bị Tư Kiếp điểm huyệt nên không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Còn Lệ Cẩu Đản vốn đã bình tĩnh hơn nhiều, bị Lệ Chấp đánh một cái cũng không kêu lên, đúng là diễn rất đạt.

Lúc này, Lệ Chấp mới nhìn về phía hai tên thổ phỉ canh cổng đã đến gần.

Hai người kia không nói lời nào, một trong số đó liền cất giọng ồm ồm: "Anh hùng chiếm ngự màn loan thơm!"

Lệ Chấp lập tức cười gian, tiếp lời: "Mỗi đêm quấn quýt trong mộng dài."

"Ngọc mềm ấm áp gối kề vai."

"Nhụy non giọt rơi, lòng xuân rộng,"

"Cánh hoa ai bẻ nát rồi phai?"

"Mềm yếu mà như ngứa không thôi,"

"Môi thắm ngậm chặt khúc đậu khấu."

"Lưỡi quyện lưỡi, say hương đinh hương!"

"..."

Những lời qua lại này toàn là những câu từ tục tĩu không thể công khai, vậy mà Lệ Chấp chẳng chút xấu hổ đáp trả từng câu một với đối phương. Phía sau, ánh mắt của Tư Kiếp vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng nhưng Yến Tú đứng bên cạnh thì mặt lúc xanh lúc trắng, vô cùng lúng túng.

Thấy thế, Lệ Chấp trong lòng thầm cười, nghĩ rằng khẩu lệnh này đều do chính cậu dạy cho hắn, có gì mà phải ngượng ngùng chứ? Nhưng hắn cũng hiểu được tại sao những câu này lại đầy lẳng lơ, nghĩ rằng cái ổ thổ phỉ này hẳn là vô cùng phóng túng. Ngoài việc cướp bóc, chắc chắn chuyện trên giường cũng không thể thiếu. Mặt khác, những người chính trực muốn trà trộn vào đây, chỉ cần nhìn thấy những từ lóng này, có lẽ rào cản lớn nhất vẫn là ở tâm lý.

Quả nhiên, hai tên thổ phỉ canh cổng thấy Lệ Chấp đối đáp trôi chảy, gần như không chút nghi ngờ, sau đó quay sang nhìn Tư Kiếp.

"Đúng là một lãng tử phong lưu-"

"Thôi bỏ đi, không cần phải nói mấy câu vô dụng này nữa, chẳng lẽ không nhận ra sao?" Lệ Chấp giả vờ thiếu kiên nhẫn, thay Tư Kiếp đáp lời, "Cơ bản là được rồi, đừng có làm màu nữa, thật sự không nhận ra sao?"

Hắn biết rõ rằng dù có nhiều thổ phỉ qua lại hàng ngày nhưng gia đình bọn hắn trông quá nổi bật. Hai tên thổ phỉ canh cổng đã sớm nhận ra từ khi họ bước đến, từ lóng chỉ là hình thức.

Vì vậy, hắn nắm lấy cằm Yến Tú, lắc lư trước mặt họ: "Thấy không? Đây là phu nhân nhỏ mà lão đại yêu quý nhất, mới tắm rửa sạch sẽ. Nếu muộn một chút, các ngươi chịu trách nhiệm nổi không? Còn không mau mở đường!"

Đối phương thấy Yến Tú, quả thật có chút do dự, dường như đều biết hôm nay trại chủ vừa có được một áp trại phu nhân, nhỡ đâu chậm trễ thời điểm tốt, nếu trại chủ nổi giận thì khó lòng mà thoát được.

Thấy hai tên này dường như đang cân nhắc, Lệ Chấp không nói thêm lời nào, bất ngờ xoay người, nhấc chân đá vào Tư Kiếp, khiến hai tên thổ phỉ giật mình, ngay cả Tư Kiếp cũng nhíu mày, lòng bàn tay nắm chặt, chăm chú nhìn vào mắt Lệ Chấp, tưởng rằng hắn đang ra hiệu gì đó.

"Chết tiệt, ngươi nói một câu đi chứ!" Thấy vậy, Lệ Chấp chống hông, lớn tiếng chửi rủa, "Nếu không phải do ngươi nhì nhằng làm lỡ thời gian thì ta có cần phải lo lắng như thế này không?"

"..."

"Ngày nào cũng có một đống chuyện phiền phức, mắng ngươi vài câu là lập tức xị mặt ra. Nếu có bản lĩnh thì cứ không nói câu nào đi, kéo dài chuyện này mà phá hỏng việc của lão đại thì tất cả đều chết chắc!"

"..." Tư Kiếp im lặng, nhưng y đã nhận ra ý đồ của Lệ Chấp. Hóa ra, lời dặn dò trước đó là không nên mở miệng chính là để tránh rơi vào tình huống này.

"Cãi nhau cái gì!" Hai tên thổ phỉ canh cổng cuối cùng không nhịn được nữa, rõ ràng cũng sợ rằng nếu cứ tra hỏi bốn người này từng người một, rồi còn nghe bọn họ cãi nhau thêm vài câu nữa, thật sự khiến trại chủ chờ lâu, thì sẽ rất rắc rối. Vì vậy, chúng sốt ruột vẫy tay, "Hai người các ngươi ngày đêm đều không để người khác yên, nhanh mà cút vào trong đi..."

"Phì!"

Lệ Chấp thành công, trong lòng vui vẻ, hắn quay sang giả vờ hậm hực nhổ một bãi nước bọt về phía Tư Kiếp. Một tay hắn vác Lệ Cẩu Đản, tay kia kéo Yến Tú, dẫn đầu tiến vào trong. Vừa đi, hắn vừa suy nghĩ, câu "ngày đêm đều không để người khác yên" là ý gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro