Chương 49: Ánh sáng mờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bí

*

Lệ Chấp và Yến Tú bị Lão Thất đẩy vào giữa sân đấu, nơi máu vẫn còn vương vãi khắp nơi. Từ đằng xa, Lão Tam cất giọng nói: “Lão Thất, tao thấy mày cố ý, đúng không? Đây là những anh em hàng đầu trong trại, không phải đám Địa Khôn đâu.”

“Nói nhảm, mấy tên Địa Khôn yếu ớt đó không phải đều đang nằm ấm giường lão đại rồi sao!”

Nói xong, Lão Thất vỗ vỗ lên vai cứng đờ của Lệ Chấp, tưởng rằng hắn đang căng thẳng vì Yến Tú là "Áp Trại Phu Nhân".

Lão Thất ra vẻ hào hiệp, nhìn sang lão đại Diêm: “Lão đại, nếu vị anh em này chẳng may làm gãy tay gãy chân phu nhân của ông, ông không trách chứ?”

“Chỉ cần để lại chút hơi thở là được.”

Lão đại Diêm phất tay, rõ ràng trận đấu này có thể tùy ý mà không cần lo ngại gì, miễn là người không chết.

“Khoan đã,” Lúc này một tên thủ lĩnh khác đứng lên, “Lão đại đã sẵn lòng chia sẻ thì trò chơi lần này không thể giống trước đây được. Đánh mãi thành ra chẳng ra thể thống gì, cắn qua cắn lại thật nhàm chán, ta nghĩ nên làm thế này.”

“Trước đây đều là ba trận hai thắng, lần này không cần biết mấy trận, chỉ cần thua một trận thì cởi một cái lá. Cởi sạch rồi thì dừng lại, quân sư mà còn không quay về, lão đại cứ trực tiếp động phòng ở đây, bất kể quy tắc nào!”

“Cái lá” mà gã nhắc đến chính là y phục.

Lão Thất nghe vậy nghĩ ngợi, có lẽ chưa từng chơi kiểu này, cười khì khì: “Anh Ngũ, mày vừa mới ra khỏi lầu xanh, giờ đã nhớ hương vị đó rồi, còn muốn lão đại diễn cho ngươi xem?”

“Nói bậy bạ gì đó! Lão đại hận Uất Trì Thận suốt bao năm nay, lần này khó khăn lắm mới có thể xả cơn giận, không làm cho Uất Trì Thận mất hết thể diện trước mọi người thì mới là không có ý nghĩa!”

Anh Ngũ dường như bị lời đó làm cho động lòng, quay đầu nhìn lên, thấy lão đại Diêm không phản đối. Ánh mắt lão chỉ lạnh lùng chăm chú quan sát Yến Tú, như mới nhận ra điều gì.

“Được đấy! Được, cứ làm theo lời mày nói!”

Anh Ngũ cười hề hề, rõ ràng tinh thần hưng phấn hơn hẳn, rồi từ trong người lấy ra một bình sứ nhỏ, vài bước chạy tới trước bàn tiệc, cầm một bình rượu lên đổ vào rồi lắc lắc.

“Đây cũng là đồ tốt,” Hắn đặt bình rượu đã pha thứ gì đó xuống bàn, giọng điệu hèn mọn, “Đợi sau khi trận đấu kết thúc, cho tiểu phu nhân uống, đừng nói là Thiên Càn cứng rắn, ngay cả hòn đá cũng có thể hóa thành nước, đảm bảo lão đại sẽ thoải mái vui vẻ!”

“Ha ha ha...” Lão Thất và hai ba tên đứng đầu khác liền cười rộ, xoa tay, háo hức nhảy qua một bên, nhường lại sân đấu.

“Lẹ lên, cứ làm thôi.”

Sau khi lời thúc giục cuối cùng của Lão Thất vang lên, Yến Tú đã tự giải phóng đôi tay vốn bị trói, đứng đối diện với Lệ Chấp, sắc mặt vô cùng âm trầm. Lệ Chấp không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt soi mói từ mọi người xung quanh. Tình cảnh hiện tại quả thật nằm ngoài dự tính của họ. Vốn dĩ Yến Tú có thể một mình tiếp cận lão đại Diêm, một đối một chắc chắn sẽ có cách xoay chuyển tình thế. Nhưng nếu ngay cả nơi động phòng cũng có thể bị chuyển đến giữa đám đông này, không chỉ không tìm được bản đồ mật đạo mà còn dễ dàng mất đi tất cả.

Tuy Lệ Chấp kinh ngạc trước sự tàn bạo và đồi bại của đám sơn tặc, nhưng hắn cũng hiểu rõ rằng nếu muốn tiếp tục che giấu thân phận, trận chiến này giữa hắn và Yến Tú là không thể tránh khỏi. Việc duy nhất họ có thể làm là cố gắng kéo dài thời gian. Tư Kiếp, nếu chờ hắn nửa ngày không quay lại, chắc chắn sẽ đoán được có biến cố xảy ra. Nhưng chỉ cần không có ai tới quấy rầy hắn, điều đó có nghĩa là họ vẫn chưa bị lộ. Tư Kiếp chỉ cần trong thời gian họ đối đầu, nhanh chóng tìm ra tất cả vị trí của mật đạo, với khả năng của y không phải là việc khó khăn.

Không còn do dự nữa, Lệ Chấp cẩn thận hồi tưởng lại chiêu thức mà Địa Khôn kia sử dụng khi đối đầu với hắn, và may mắn thay, đối phương thiên về sử dụng sức mạnh thô. Hắn cố gắng để mình trông có vẻ đầy năng lượng, trước khi Yến Tú kịp hành động, hắn đã lập tức giương thế.

Ngay khi Lão Thất ra lệnh, Lệ Chấp bất ngờ lao về phía Yến Tú, giơ một chưởng về phía cậu ta. Yến Tú nghiêng đầu tránh né, Lệ Chấp lại tiếp tục tiến tới, tỏ ra nhanh nhẹn, quét chân liên tục. Chỉ thấy Yến Tú nhanh chóng thối lui, đầu ngón chân vừa chạm đất đã xoay người lên không. Lệ Chấp ngẩng đầu tìm kiếm thì Yến Tú đã vòng ra phía sau hắn, từ trên không đáp xuống, không chút do dự đá hắn một cước.

Lệ Chấp bị đá lăn ra đất, dưới những tiếng chửi rủa xung quanh, hắn lắc lư thân thể nặng nề, nhanh chóng bò dậy. Dù biết rằng tất cả chỉ là diễn kịch nhưng khi nghe thấy tiếng hừ khẽ từ Yến Tú, hắn vẫn cảm thấy cước này dường như có phần cá nhân trong đó. Hắn ngẩng đầu, híp mắt, không cam lòng mà lại tung nắm đấm về phía Yến Tú, trông thật sự giống như đã bị chọc giận.

Đáng tiếc là hắn không thể sử dụng nội lực, vài cú đấm đều bị Yến Tú dễ dàng hóa giải. Thân thủ của Yến Tú tuy không linh hoạt như Tư Kiếp nhưng cậu ta lại được Yến Kinh Hà thân truyền, mang theo khí chất của một hiệp khách, gọn gàng, dứt khoát, không chút dây dưa. Chỉ trong chốc lát, trên người Lệ Chấp đã chồng chất vài chục dấu chân.

Lệ Chấp tức giận, lần này cố tình để lộ sơ hở, chờ khi Yến Tú tung thêm một cước nữa, hắn liền gian xảo túm chặt lấy cổ chân cậu. Yến Tú quả nhiên sững sờ, Lệ Chấp nghĩ bụng, thằng nhóc này không coi anh trai ra gì, rồi dùng hết sức kéo mạnh, cuối cùng cũng kéo được Yến Tú ngã xuống đất. Hắn lao lên, đấm cậu một cái, tay còn lại bóp chặt khuôn mặt trắng trẻo của cậu, hỏi:

“Phục hay không?”

Yến Tú không đáp lời, chỉ vặn tay một cái khiến Lệ Chấp đau đến gào lên. Chưa kịp rút tay lại, Yến Tú đã lật người, một cước khác giẫm mạnh lên lưng Lệ Chấp làm hắn suýt nữa ói ra mật xanh.

“Chúng mày đang tán tỉnh nhau đấy à?”

Nhưng vào lúc này, một vài tên thủ lĩnh đang xem náo nhiệt cuối cùng không chịu nổi nữa, Lão Thất bực bội hét lên: “Đánh cho tử tế vào! Đại ca đã nói là không phạt mày đâu! Còn dám đánh hời hợt như thế, tao sẽ xử lý mày ngay lập tức!”

Gã rõ ràng nghĩ rằng hành động của Lệ Chấp vẫn là cố ý nương tay. Nghe đến đây, Lệ Chấp tự nhiên biết rằng không thể tiếp tục đánh mà không đổ máu như trước. Ánh mắt hắn lóe lên, đối diện với Yến Tú, quyết tâm trở nên lạnh lùng, đột ngột lao tới tấn công cậu.

Yến Tú nhận ra Lệ Chấp đã dốc hết sức mình để tránh gây nghi ngờ, chân mày cậu nhíu chặt lại. Trong quá trình đấm đá qua lại, các chiêu thức của cậu cũng trở nên quyết liệt hơn nhiều so với trước. Tuy nhiên, cậu gần như chỉ phòng thủ chứ không tấn công, Lệ Chấp hiểu cậu có chút do dự. Bởi vì theo quy tắc, mỗi khi thua một trận, phải cởi bỏ một mảnh y phục, và nếu Lệ Chấp thua, rất có thể lớp cỏ khô giấu trong áo sẽ bị lộ ra.

Lợi dụng khoảnh khắc khi hai người tiếp cận gần nhất, Lệ Chấp nhanh chóng thì thầm vào tai cậu một câu: “Trận đầu cứ đánh hết sức.”

Quả nhiên, sau khi nghe Lệ Chấp nói một cách chắc chắn, Yến Tú tối sầm mặt, chọn thời điểm thích hợp, bất ngờ tung ra một chưởng, khóa chặt cổ họng Lệ Chấp. Lực đạo mạnh đến mức Lệ Chấp suýt nữa tưởng rằng cậu ta thực sự muốn bóp nát cổ mình.

“Mẹ kiếp!” Lệ Chấp vùng vẫy, nghe thấy Lão Thất đột ngột nhổ một ngụm nước bọt, quát, “Dừng lại!”

Yến Tú nghe thấy, đợi một lát mới buông tay, làm ra vẻ mặt cực kỳ căm ghét như thể chỉ muốn giải quyết Lệ Chấp ngay lập tức.

“Chưa ăn cơm à?” Lão Thất chỉ vào Lệ Chấp đang thở dốc mà mắng, “Nếu không phải vì mày là người trong trại, tao đã lột da mày rồi! Nhục nhã!”

“Được rồi, là anh em với nhau, chơi vui vẻ thôi, cần gì phải tức giận,” Tên thủ lĩnh bên cạnh Lão Thất, kẻ trước đó đã đánh nhau với gã, vỗ vai gã nói, “Thứ mà tên chó Uất Trì kia để mắt tới, có chút tài cán cũng không lạ. Bắt cậu ta cởi một mảnh y phục rồi tiếp tục, tao không tin là không cởi được của cậu ta một món nào.”

“Khạc!” Cùng với tiếng khạc nhổ đầy tức giận của Lão Thất, Lệ Chấp cúi đầu định cởi bỏ lớp da thú ngoài cùng không có nhồi cỏ khô.

“Khoan đã,” Ai ngờ tên Lão Ngũ chuyên nghĩ ra mấy ý tưởng xấu xa lại bất ngờ lên tiếng, đôi mắt gian xảo của hắn xoay chuyển, “Tao nói lúc nãy là mỗi khi thua phải cởi một mảnh y phục, đó là nói đến tiểu phu nhân, chứ không phải nói đến anh em chúng ta.”

Lệ Chấp khựng tay lại, vừa mừng rỡ trong lòng, nhưng lại nghe hắn tiếp tục: “Lần này tao nói rõ ràng rồi, tiểu phu nhân thua một trận, cởi một mảnh, còn anh em chúng ta mà thua—”

“Tiểu phu nhân cởi hai mảnh! Ha ha ha...”

“...”

Lệ Chấp sững sờ nhìn Yến Tú, giữa tiếng cười cợt của đám đông, thấy sắc mặt cậu ta tái xanh, rõ ràng sắp không kìm nén nổi. Hắn không khỏi siết chặt lòng bàn tay, chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.

Kết quả là Yến Tú nghiến răng nhìn quanh một hồi, rồi đột nhiên nở nụ cười lạnh, từ từ nâng tay lên. Tiếng vải cọ xát khẽ vang lên, chiếc áo ngoài màu xanh ngọc và lớp áo bên trong của cậu đều bị cởi ra hoàn toàn.
Không nghi ngờ gì nữa, cơ thể trần trụi của cậu với những vết bầm tím chằng chịt lập tức thu hút ánh mắt thèm thuồng và tiếng cười nhạo nhiều hơn. Rõ ràng với đám người này, không có lý lẽ gì để nói. Lệ Chấp mặc kệ bọn họ cười cợt thỏa thích, thấy Yến Tú đã quyết tâm đến thế, hắn chỉ còn cách giả vờ bình tĩnh, cùng cậu tiếp tục diễn.

Nhưng hắn không thể thắng, càng không thể thua thêm lần nữa.

“Bốp!” Một tiếng vang lên, lần này Yến Tú ra tay trước, thế công mạnh mẽ hơn hẳn, lập tức đẩy một chưởng vào bụng Lệ Chấp. Hắn bị đẩy lùi mấy bước, cảm thấy cổ họng tanh tưởi rồi phun ra một ngụm máu. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại thấy luồng chưởng phong mạnh mẽ khác đang ập đến. Nếu lần này hắn không làm gì, chắc chắn sẽ ngất xỉu ngay lập tức.

Không kịp hiểu sự thay đổi đột ngột của Yến Tú, Lệ Chấp buộc phải vận nội lực trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhịn đau do Khô Hoa lan rộng, hồi chưởng đối kháng với Yến Tú. Đồng thời, hắn bật nhảy một cái, dồn nén sức lực đã lâu, nhanh chóng khiến Yến Tú trở tay không kịp, chỉ trong chớp mắt đã chiếm được thế thượng phong.

Tiếng hò reo cổ vũ vang lên ngay lập tức, Yến Tú kinh ngạc trừng mắt nhìn Lệ Chấp, đoán rằng hắn đã sử dụng nội lực, cậu tiến sát lại gần, nghiến răng cảnh cáo hắn bằng giọng thấp trầm bên tai.

"Ngươi không được phép phá hỏng kế hoạch của ta!"

Lệ Chấp nghiền ngẫm câu nói này của Yến Tú trong thoáng chốc, bất chợt khựng lại, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc tim. Bởi vì ý của Yến Tú rõ ràng ám chỉ rằng từ khi hắn đã thành công đưa cậu vào đây, những việc còn lại vốn không cần hắn lo nữa. Hắn chỉ cần giả vờ không chống lại được cậu, kết thúc trận đấu này là đủ.
Nghĩ đến cảnh tượng sẽ xảy ra ngay khi cuộc đấu kết thúc, lúc này Lệ Chấp mới nhận ra, từ lúc bắt đầu, Yến Tú đã quyết định tiếp cận Đại đương gia dưới thân phận áp trại phu nhân mà không có ý định rút lui toàn thân.

Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong lòng Lệ Chấp, trong nháy mắt thiêu đốt toàn bộ trái tim hắn. Không biết là do độc tố Khô Hoa hay vì phẫn nộ, Lệ Chấp nhìn chằm chằm vào biểu cảm kiên quyết của Yến Tú, hành động trở nên tàn nhẫn, ra tay ngày càng nặng nề. Mặc cho Yến Tú cũng dốc hết sức lực chống trả, hắn quyết không để cậu đạt được mục đích.

Chỉ một tấm bản đồ mật đạo mà đáng để hy sinh cả thân thể cho tên lão già ghê tởm đó sao? Lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực Lệ Chấp. Trong cơn mê man, hắn lại một lần nữa dồn ép Yến Tú vào góc không còn đường lui, tung đòn liên tục, giao đấu quyết liệt với cậu.

Ánh mắt hắn lướt qua ngực trần trắng trẻo nhưng đầy vết bầm tím của Yến Tú, từ khoảng cách gần như vậy, Lệ Chấp lại nhìn thấy nhiều vết thương giống như do bị ngược đãi để lại.

Hắn chỉ tự hỏi, chẳng phải Yến Tú có mối quan hệ tốt với Uất Trì Thận sao? Sao gã Uất Trì Thận có thể để cậu mạo hiểm đến mức này? Rốt cuộc mối quan hệ giữa họ là gì? Dù họ chưa bao giờ hòa thuận như anh em nhưng cậu vẫn là đứa con trai nhỏ nhất mà Lệ Bạch Nhi và Yến Kinh Hà yêu thương nhất, là đứa em trai mà dù Lệ Chấp không muốn thừa nhận nhưng vẫn thích nhìn ngắm từ khi còn nhỏ, đứa em trai rực rỡ như những vì sao của hắn!

“Ngươi sẽ chết nếu tiếp tục như vậy…”

Yến Tú nhận ra Lệ Chấp liên tục sử dụng nội lực để đối kháng với cậu nhằm tránh bị lộ chân tướng, mỗi chiêu thức đều theo đúng kế hoạch của cậu, vừa khiến cậu khó lòng đối phó, nhưng lại luôn tìm được cách phản công. Từ góc nhìn của người ngoài, chỉ thấy cuộc đấu ngày càng mãn nhãn nhưng mục đích thực sự của cậu chính là đánh cược tính mạng để kéo dài thời gian.

Nhìn vào ánh mắt của Lệ Chấp, cuối cùng Yến Tú cũng để lộ một chút nôn nóng như thể có điều gì đó đang dần dao động.

Tiếng đòn đánh nặng nề vang lên không ngừng, mồ hôi và máu hòa lẫn, bắn tung tóe trên nền đá bẩn thỉu, giữa những tiếng cổ vũ tàn bạo vô nhân tính. Cả hai người đều đã bị thương khắp mình, Yến Tú vốn thanh tú giờ đây mái tóc rối bời, gương mặt trở nên bết bát thảm hại, còn Lệ Chấp, nửa chiếc mặt nạ đã thấm đẫm máu tươi, dấu vết Khô Hoa trên cổ tay hắn đã lan đến hơn một nửa. Nhưng hắn không thể dừng lại trận đấu này.

Đến khi Yến Tú gầm lên một tiếng, cuối cùng cậu cũng đè được Lệ Chấp xuống, đôi tay run rẩy ghì chặt hắn lại, trán tựa vào ngực hắn như kiệt sức, thở dốc từng hồi. Dù có lớp áo dày ngăn cách, Lệ Chấp vẫn cảm nhận được chút ẩm ướt nơi ngực mình.

“Thực ra, ta không trong sạch như ngươi nghĩ đâu.”

Nghe Yến Tú khẽ khàng, nghẹn ngào thốt lên, Lệ Chấp lại như bừng tỉnh, ánh mắt sắt lạnh, tàn nhẫn lật người dậy: “Không được.”

Hắn cảm thấy ngượng ngùng khi nghe những lời kín đáo đó như thể Yến Tú vẫn còn là thằng nhóc kiêu căng, thanh cao của mùa thu năm nào trong mắt hắn.

“Ta cũng sẽ không chết.” Vừa nói, Lệ Chấp vừa tung cú đấm cuối cùng sát tai cậu, đồng thời nhạy bén nhận ra không gian xung quanh đột nhiên yên lặng.

Hắn quay đầu lại, mồ hôi làm nhòe tầm nhìn nhưng vẫn thấy rõ bóng người bước vào từ phía sau cánh cửa đá, ánh sáng chiếu qua như bình minh len lỏi qua tầng mây, khiến hắn mỉm cười nhẹ nhõm.

“Rốt cuộc, cha của Cẩu Đản, chúng ta… không gì là không thể.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro