Chương 52: Bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bí

*

Lệ Chấp há hốc mồm kinh ngạc, nhìn Tư Kiếp từ trên xuống dưới, nghĩ rằng mình đã hiểu lầm ý, nhưng lại thấy Tư Kiếp chỉ lặng lẽ nhìn hắn, không nói thêm lời nào.

Trong lòng hắn, một cảm giác lạ lùng đang dâng trào mạnh mẽ, len lỏi vào từng giác quan. Đối với hành động rõ ràng mang ý sai khiến của Tư Kiếp, hắn không hề cảm thấy bài xích như trước. Ngược lại, Lệ Chấp thấy điều đó thật kỳ lạ và đáng yêu—một sự đáng yêu khiến hắn không thể không muốn thỏa mãn mọi mong muốn của y.

Giờ đây, nếu Tư Kiếp có bảo hắn hái sao trên trời, Lệ Chấp cũng sẽ sẵn sàng trèo lên mái nhà mà thử ngay.
Thế nên, không chút do dự, hắn liền bưng bát thuốc lên, vui vẻ khuấy đều, rồi chậm rãi múc một muỗng đưa đến bên môi của Tư Kiếp.

Tư Kiếp khẽ cúi đầu, yên lặng uống hết từng muỗng thuốc mà Lệ Chấp đưa.

Thấy vậy, Lệ Chấp càng vui mừng, tiếp tục múc thêm, từng muỗng từng muỗng thuốc đưa vào miệng y.
Lệ Chấp trước đây đã không ít lần đút thuốc cho Lệ Cẩu Đản, nên giờ động tác của hắn rất thành thạo.

Theo thói quen, hắn quan sát sắc mặt của Tư Kiếp, thấy y vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không khỏi bật cười nhẹ: "Chưởng môn Tư, không đắng sao?"

Hắn chợt nhớ lại những năm đầu sau khi Lệ Cẩu Đản mới chào đời, gần như ngày nào nó cũng phải ngâm mình trong thang thuốc. Khi đó, tay chân của Lệ Cẩu Đản rõ ràng co rúm không thể cử động, nhưng tính khí lại không nhỏ chút nào. Nó toàn nhổ thuốc ra, chưa kể bao nhiêu lần làm đổ thuốc, khiến Lệ Chấp tức đến nỗi đôi khi đánh nó vài cái. Nhưng nghĩ lại, nó chỉ là một đứa bé nhỏ xíu, chưa hiểu biết gì, chỉ phản kháng theo bản năng, nên hắn cũng không thể trách nó. Thậm chí có những lúc Lệ Chấp cảm thấy tuyệt vọng, cuối cùng vẫn phải ép miệng nó ra đổ thuốc vào.

Mãi đến sau này khi lớn lên, Lệ Cẩu Đản uống thuốc ngày càng bình tĩnh hơn. Lệ Chấp từng nghĩ rằng nó đã quen với việc này nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ cũng liên quan đến việc nó hiểu lầm rằng mình bị nhặt về. Dù sao thì nó cũng không còn khóc lóc nữa, chỉ nhăn nhó cả khuôn mặt, nhắm mắt nuốt xuống thật nhanh. Mỗi lần như vậy, Lệ Chấp đành phải nhẫn tâm giả vờ như không thấy, sau khi nó uống xong lại dịu dàng xoa bóp, nắn nót khuôn mặt nhỏ nhắn của nó để làm dịu đi sự ấm ức.

"Đắng chứ."

Trong lúc suy nghĩ xa xăm, Tư Kiếp chợt trả lời.
Lệ Chấp bừng tỉnh: "Vậy sao ngươi không nhíu mày một cái nào?"

Tư Kiếp nhìn chằm chằm vào bát thuốc, thấy hắn cẩn thận múc hết những giọt thuốc cuối cùng còn sót lại đưa đến trước mặt mình, rồi đáp: "Trong lòng vui nên quên mất."

"…"

Lệ Chấp bỗng ngẩn người, trong lòng như có gì đó bị kéo căng, suy nghĩ một lúc, hắn dường như đoán được ý của y, nhưng lại cảm thấy không thể nào, liền hỏi: "Vui vì cái gì?"

Tư Kiếp uống hết ngụm thuốc cuối cùng từ tay hắn: "Vì điều này."

Lần này đoán đúng rồi, hóa ra chỉ vì hắn đút thuốc mà y cảm thấy vui. Điều này thật kỳ diệu, trong mắt Lệ Chấp, động tác nhẹ nhàng cúi đầu của Tư Kiếp bỗng dưng trùng khớp với cái chạm môi như chuồn chuồn đạp nước mấy ngày trước. Nếu không nhớ nhầm, lúc đó ý của y là thích hôn hắn.

Lệ Chấp chăm chú nhìn đôi môi mỏng khẽ mím lại của Tư Kiếp, ngập ngừng trong giây lát rồi lấy hết can đảm, ánh mắt chân thành nói: "Vậy... vậy ta làm ngươi vui thêm chút nữa nhé?"

Vừa dứt lời, không đợi Tư Kiếp đáp lại, Lệ Chấp đã tim đập loạn nhịp mà tiến tới, chu môi bất ngờ chạm nhẹ vào khóe môi của y.

Trong đầu hắn nghĩ rằng, dù sao đây cũng là việc mà cả hai đều thích làm nên y đừng trách hắn nhân cơ hội chiếm chút lợi thế. Ai bảo y trông quá mức hấp dẫn, khiến hắn lúc này thực sự không thể kiềm chế.

Thế nên, Lệ Chấp vội vàng hôn mạnh lên môi Tư Kiếp hai cái, cảm giác có chút gấp gáp và thô bạo. Khi hắn nhận ra cơ thể của Tư Kiếp đột ngột cứng đờ, Lệ Chấp không dám quá đà, chỉ nhanh chóng dùng đầu lưỡi liếm nhẹ đi những giọt thuốc còn sót lại trên môi y trước khi tách ra.

Sau đó, hắn cười hề hề: "Môi ngươi còn dính thuốc, ta giúp ngươi lau sạch, thuốc quý thế này, không thể lãng phí dù chỉ một giọt—Ưm!"

Thế nhưng, không đợi hắn nói hết câu, bàn tay đang đặt trên vai hắn bỗng chốc chuyển lên sau đầu, buộc hắn phải ngửa mặt ra sau, và đôi môi vừa tách rời đã ngay lập tức bị bao phủ bởi hơi thở thuộc về Tư Kiếp.
Tư Kiếp lúc này rõ ràng dữ dội và mãnh liệt hơn hẳn, tựa như một con mãnh thú đói lâu chưa ăn, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ tĩnh lặng và dịu dàng trước đó. Môi răng kề cận, Lệ Chấp cảm nhận được vị đắng của thuốc còn vương vấn trong miệng mình. Vị đắng ấy, dù có chút khó chịu nhưng lại trộn lẫn với tình cảm sâu đậm, khiến Lệ Chấp để y mặc sức chiếm đoạt. Hắn chỉ cảm thấy trong từng thớ thịt, cảm giác này còn ngọt ngào hơn cả vị đường phèn trong ký ức của hắn.

Trong cơn mơ màng, Lệ Chấp lại đưa tay sờ soạng người Tư Kiếp, không chút kiêng nể mà vuốt ve vòng eo và bụng của y. Đây là lần đầu tiên, ngoài cảm giác ganh tị, hắn còn sinh ra chút đắc ý.

Khi môi lưỡi vẫn còn quấn quýt, Lệ Chấp cảm thấy sự gần gũi này đem lại cho hắn một niềm vui sướng tột cùng. Đặc biệt hơn, người kia lại là cha của thằng nhóc bướng bỉnh kia.

"Cha..."

Không ngờ đúng lúc ấy, một tiếng gọi mơ hồ vang lên, khiến Lệ Chấp giật mình mở to mắt, chưa kịp suy nghĩ gì, cơ thể đã phản ứng trước, vội vàng lùi lại.

"Cạch!" Một tiếng vang lớn, chiếc ghế gỗ bị hắn đẩy ngã, Lệ Chấp ngồi phịch xuống đất, quay đầu nhìn về phía giường.

Cuối cùng, hắn nhận ra Lệ Cẩu Đản vẫn nhắm chặt mắt, miệng lẩm bẩm gì đó rồi lại cọ người vào Yến Tú, tiếp tục ngủ say. Rõ ràng tiếng gọi vừa nãy chỉ là nói mớ.

"…"

Lệ Chấp ngơ ngác nhìn đứa bé, trái tim đập thình thịch mãi không yên.

Mãi đến khi Tư Kiếp với vẻ mặt phức tạp kéo hắn đứng dậy, Lệ Chấp mới giật mình nhìn lại, ngạc nhiên vì tiếng động lớn vừa rồi mà ba người kia không ai thức dậy, ngủ thật sâu.

Sau khi dựng lại chiếc ghế gỗ, Lệ Chấp cuối cùng cũng thu xếp ngồi xuống nhưng không dám làm gì quá trớn nữa. Hắn chỉ xoa xoa đôi môi vẫn còn ướt và tê dại rồi thán phục lẫn hồi hộp liếc nhìn Tư Kiếp.

"Chưởng môn Tư quả thật dù làm gì cũng phải giỏi hơn người khác, vừa rồi ngươi suýt làm cho hương dẫn dụ của ta mất kiểm soát."

Nếu không phải nội lực hiện tại của hắn bị hạn chế, hương dẫn dụ một khi mất kiểm soát không thể kiềm chế, chắc chắn hắn sẽ tiếp tục.

Tư Kiếp nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, ánh mắt dịu dàng: "Mất kiểm soát cũng không sao."

"Lại dẫn dụ thêm Thiên Càn khác đến rồi ngươi lại đánh ta," Lệ Chấp lần hiếm hoi tự giác nói, "Ngươi phế một tay rồi, ta cũng không đấu lại ngươi."

"Không đánh em, ta đánh bọn chúng."

Lệ Chấp nghe vậy thì khựng lại rồi bật cười ngốc nghếch, đang định nói rằng Tư Kiếp không thể làm việc vô lý như vậy thì hắn chợt nhớ lại tiếng máu văng tung tóe trong bóng tối trước đó, cùng tiếng thét xé lòng của người bị hủy hương dẫn dụ kia.

Lúc đó tình huống khẩn cấp, hắn không kịp nói gì nhiều với Tư Kiếp, chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn và hả hê. Nhưng giờ đây, sau khi sự hưng phấn ban đầu đã lắng xuống, Lệ Chấp không khỏi rơi vào im lặng.

Hắn nghĩ một lúc, rồi thu lại vẻ mặt, hỏi: “Chưởng môn Tư, ta nhớ ngươi từng nói, có lần ngươi suýt chút nữa đã giết chết các sư huynh. Nhưng sau đó có một người đã thay đổi suy nghĩ của ngươi.”

Ánh mắt Tư Kiếp lóe lên, y nhìn chằm chằm vào Lệ Chấp, vừa ngạc nhiên khi hắn nhắc đến chuyện này, lại vừa toát lên chút kỳ vọng không chắc chắn: “Đúng vậy, em muốn nói gì?”

Lệ Chấp lại cúi đầu, mang theo một chút tự giễu nói: “Người đó chắc chắn rất tốt, có thể khiến ngươi từ bỏ việc làm ác mà trở lại chính đạo. Nhưng đi cùng với ta, tay ngươi lại không ngừng vấy máu.”

“…”

Hóa ra là vì chuyện này.

Tư Kiếp nhìn hắn: “Là người rất tốt nhưng đáng tiếc không tự nhận ra điều đó.”

“Gì cơ?”

Giọng của Tư Kiếp cực kỳ khàn, khiến Lệ Chấp nhất thời không nghe rõ. Đang định hỏi lại, Tư Kiếp tiếp tục: “Ta không nghĩ rằng ở bên em có điều gì không ổn.”

“Nhưng ngươi là chưởng môn của năm phái—”

“Trong mắt ta, giang hồ vốn vô thường, điều khó nhất không phải là tránh khỏi phong ba mà là không thẹn với lòng.”

“…”

“Chưởng môn năm phái này, trọng trách lớn lao, nhưng không thể ngăn cản được tâm ý ban đầu của ta.”

“Tâm ý ban đầu?”

“Là đi cùng em.”

Tư Kiếp nói từng từ một, giọng nói sâu lắng và kiên định. Vừa dứt lời, Lệ Chấp đã nửa há miệng, nhìn y chằm chằm, đôi mắt dường như có chút mờ mịt.

Một lúc lâu sau, khóe miệng hắn khẽ động, ánh sáng ban mai vừa ló rạng, có điều gì đó dường như đã chực trào ra khỏi miệng hắn.

“Chưởng môn Tư,” Cuối cùng, Lệ Chấp khẽ ho hai tiếng, ngượng ngùng nhích người về phía trước, “Ngươi đã thẳng thắn như vậy, ta cũng không ngại nói với ngươi một bí mật.”

Tư Kiếp nhìn vẻ mặt bỗng dưng lén lút của hắn, ánh mắt y trầm xuống.

Lệ Chấp liếc nhìn những người vẫn còn đang ngủ say, rồi xoa xoa tay, cúi đầu ghé vào tai Tư Kiếp thì thầm: “Còn chưa đến bảy ngày nữa, kỳ phát tình của ta sẽ đến.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro