Chương 54: Đạo lữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sena

*

"Xin hỏi, đây có phải là Chưởng môn Tư của Thiên Khư không?" Những người này không phải ai cũng từng gặp qua Tư Kiếp, nhưng từ ánh mắt của họ, rõ ràng có người đã nhận ra thanh Tử Vi Thất Kiếm của y.

"Là ta."

"Mời ngài đi theo chúng thần."

Sau khi xác nhận danh tính, hai đệ tử của Kim Lâu cung kính tiến lên dẫn đường, những người còn lại thì tiếp tục ở trong đình chờ đợi các hiệp sĩ từ các phái khác chưa đến.

Lệ Chấp đã lấy lại thanh Tử Vi Thất Kiếm từ Tư Kiếp trên đường vào thành, nhưng đáng tiếc là là bọn sơn tặc từng bị trói trong hang động lại biến mất. Vì gấp rút tìm đại phu, hắn cũng không tìm kiếm thêm mà đoán rằng bọn chúng đã trở về trại.

Đi qua đình, bước lên bậc thang ngọc, Lệ Chấp vừa cố kiềm chế ý muốn móc vài viên ngọc dưới chân lên, vừa theo sát Tư Kiếp, không ngừng cảm thán Kim Lâu quả thật là một nơi phú quý. Khi gần đến đỉnh, hắn nhìn thấy cổng lớn vàng son lộng lẫy phía trước, ánh mắt không thể dời đi.

Lúc này, họ đã có thể thấy các môn phái khác đang tiến vào cổng, người đi lại cũng đông hơn. Đệ tử dẫn đường không liếc mắt, tiếp tục đi thẳng, xung quanh thì thỉnh thoảng có ánh mắt khác thường hướng về phía Tư Kiếp và Lệ Chấp.

"Sư huynh chưởng môn, thanh kiếm này của huynh quả thật ghê gớm lắm à nha."

Cửu Cực giáo từ trước đến nay chỉ dùng ám khí, trong ấn tượng của Lệ Chấp, người dùng kiếm đa phần là chính đạo. Thật vậy, trong tình cảnh này, khi các môn phái chính đạo lớn tập trung, hầu như ai cũng mang theo bảo kiếm đủ loại, không khỏi liếc nhìn nhau vài lần. Dù có nhận ra Tư Kiếp hay không, mỗi khi nhìn thấy y, ai cũng phải dừng lại ngạc nhiên. Lệ Chấp cảm thấy buồn cười, không nhịn được phá vỡ sự im lặng trên đường, thì thầm một câu.

Tư Kiếp không nói gì, từ sau khi Lệ Chấp thổ lộ chuyện năm xưa nhận nhầm nhóc câm đó, dù y vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường, nhưng sâu trong mắt đã ẩn chứa cơn sóng dữ, gần như muốn phá vỡ mọi ràng buộc. Lúc này, nghe Lệ Chấp khen ngợi Tử Vi Thất kiếm của mình, y chỉ im lặng suy nghĩ một lúc, bước chân không dừng, theo sự chỉ dẫn của đệ tử Kim Lâu, đi qua cổng ngoài, càng vào sâu càng ít người, tiến về phía cổng trong chỉ dành cho những vị hào kiệt có địa vị cao trong giang hồ.

"Chưởng môn Tư, đi thêm một chút nữa là đến Tố Quang Các, nơi các vị đại hiệp bàn bạc việc trừ ma," một trong hai đệ tử dừng lại hành lễ, nói, "Lâu chủ tạm thời không có ở trong lâu, lát nữa sẽ đến, mời ngài vào trước."

Nói xong, hắn nhìn sang đệ tử kia, như thể lấy hết can đảm rồi nói tiếp: "Chỉ là lâu chủ có dặn, việc này liên quan đến cơ mật, người thích hợp tham gia không quá nhiều. Đạo trưởng bên cạnh ngài có thể đi cùng chúng tôi sang bên cạnh, nơi đó cũng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng với những món ăn ngon để thưởng thức-"

Nhưng chưa kịp nói hết, Tư Kiếp bất ngờ giơ tay, tháo thanh Tử Vi Thất Kiếm đang đeo sau lưng xuống, làm hai người kia giật mình hoảng sợ, sắc mặt thay đổi. Chỉ thấy y bình tĩnh đặt thanh kiếm vào lòng Lệ Chấp, như thể trả lời câu nói trước đó của hắn:

"Thích thì cho em."

Đồng thời, Tư Kiếp đã lấy đi thanh kiếm gỗ đơn sơ mà Lệ Chấp chỉ mua với giá rẻ để làm dáng, rồi tùy ý nắm lấy nó trong tay.

"..."

Lệ Chấp vô thức chạm vào thanh ngọc kiếm trong lòng, cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng. Kiếm tuy trong suốt, nhưng lại không lạnh như vẻ ngoài, có lẽ vì được Tư Kiếp truyền nội lực trong suốt nhiều năm, khiến hắn cảm thấy ấm áp và an tâm.

Nhưng người kinh ngạc hơn Lệ Chấp lại là hai đệ tử Kim Lâu. Đến lúc này, họ mới thật sự chú ý đến Lệ Chấp. Họ đã nghe nói Tư Kiếp có hai sư đệ và sư muội vô cùng được y quý trọng, chỉ nghĩ rằng Lệ Chấp chính là vị sư đệ nổi tiếng kia. Nhưng khi nhìn kỹ, tuy không thể thấy rõ diện mạo của Lệ Chấp, họ lại phát hiện trên người hắn mang theo hơi thở độc nhất của Tư Kiếp, khiến họ lúng túng không thôi. Chưa từng nghe nói chưởng môn đã kết duyên cùng sư đệ của mình, họ không thể nói thêm lời nào để ngăn cản Lệ Chấp nữa.

"Sư huynh chưởng môn," Lệ Chấp lấy lại tinh thần, xua tay nói, "Kiếm pháp của ta thấp kém, không xứng với bảo kiếm tuyệt thế này. Chúng ta vẫn cứ theo quy tắc mà làm, ta sẽ qua bên cạnh chờ các người bàn bạc xong, như vậy cũng thoải mái hơn."

Vừa nói, hắn vừa nháy mắt với Tư Kiếp, ý rõ ràng-hắn muốn đi ăn no một bữa trước, chứ đi theo y đối mặt với một đám cổ hủ thì không thoải mái chút nào.

"Vậy cũng được," Tư Kiếp đáp, không thu lại Tử Vi Thất Kiếm, chỉ nói, "Theo ý em mà làm."

Nói xong, khi hai đệ tử Kim Lâu còn chưa hết kinh ngạc, Tư Kiếp đã bước vào Tố Quang Các, nơi chuyên dùng để tiếp đón các vị khách quý của Kim Lâu.

Lệ Chấp nhìn theo bóng lưng Tư Kiếp đang cầm kiếm gỗ, thấy có người từ trong các bước ra đón tiếp, đúng là chủ quán Thần Tửu, Tiêu Thanh Sơn, hắn vội cúi đầu thật thấp, tay không ngừng xoa xoa Tử Vi Thất Kiếm, rồi cùng hai đệ tử Kim Lâu đi về hướng khác.

Hắn biết rõ tâm ý của Tư Kiếp, khi cầm thanh kiếm này, dù y không ở bên, nếu có xảy ra chuyện gì bất ngờ, cũng không ai dám dễ dàng ra tay với hắn.

Từ nhỏ, Lệ Chấp hiếm khi được người khác chăm sóc kỹ lưỡng như vậy. Không ngờ kể từ khi Tư Kiếp tìm đến, y luôn chú ý đến hắn từng chút một. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn thậm chí thật sự mong rằng mình là sư đệ đồng môn của y. Như vậy, hắn có thể quang minh chính đại kết duyên cùng y rồi.

Gạt bỏ những ý nghĩ viển vông sang một bên, Lệ Chấp theo hai đệ tử Kim Lâu đến một tiểu lâu không xa Tố Quang Các mấy. Khi nhìn vào trong, hắn thấy đã có rất đông đệ tử từ các phái tụ tập. Trước mặt mỗi người là một chiếc bàn vuông nhỏ, trên đó bày đầy những món ăn thơm ngon, thậm chí còn có lò sưởi tinh xảo để sưởi ấm. Vì đa số là những người trẻ tuổi, không quá nghiêm túc, nên họ đang rôm rả trêu đùa nhau.

Nhìn quanh một lượt, Lệ Chấp thấy hầu hết đều là Càn Nguyên, thi thoảng có vài người là Thiên Càn, nhưng chỉ có mình hắn là thuộc hệ Địa Khôn, nên khi xuất hiện, không thể tránh khỏi vài ánh mắt chú ý.

"Tử Vi Thất Kiếm!"

Không biết ai đã nhận ra thanh ngọc kiếm trong tay hắn, liền kêu lên.

"Vị này chính là sư đệ của Chưởng môn Tư phái Thiên Khư, cũng là đạo lữ của chưởng môn, đạo trưởng Tễ Nguyệt."

Cách gọi "đạo lữ" này suýt khiến Lệ Chấp bật cười, thật nực cười, nghĩ rằng từ "vợ" mà Tư Kiếp gọi mình còn dễ nghe hơn. Nhưng rõ ràng đệ tử Kim Lâu này cũng đã đoán ra tâm tư của Tư Kiếp, trực tiếp thông báo danh hiệu sư đệ của y và việc họ đã kết duyên với mọi người, để nhắc nhở không ai được xúc phạm đến vị khách quý này.

Lệ Chấp cẩn trọng quan sát xung quanh, may mắn thay, mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên hoặc tò mò, không ai có vẻ đã từng gặp sư đệ của Tư Kiếp. Ngay cả khi hắn nhận nhầm người năm xưa, cũng chỉ gặp sư muội của Tư Kiếp, nghĩ lại thì sư đệ của y chắc ít khi rời khỏi Thiên Khư, không lạ gì việc Tư Kiếp gọi hắn giả mạo làm sư đệ của mình.

Trong ánh mắt đầy ghen tị và soi mói của mọi người, Lệ Chấp thản nhiên bước đến một chỗ trống rồi ngồi xuống, chắp tay chào qua loa với mọi người xung quanh, hắn không chần chừ mà nhặt lấy một miếng bánh hạt đào bỏ vào miệng. Suốt đoạn đường đi này, hắn đã đói đến mức rụng rời rồi.

Những người khác có người định tiến đến làm quen, nhưng thấy hắn không ngẩng đầu, chỉ tập trung thưởng thức đồ ăn trước mặt, đành phải tạm gác lại ý định. Lệ Chấp không để tâm đến họ, trong lòng một lần nữa không khỏi cảm thán về sự giàu có của Kim Lâu, không chỉ giàu đến mức đáng kinh ngạc, mà ngay cả thức ăn cũng là mỹ vị hiếm có trên đời. Chỉ đến khi đã ăn gần no, hắn mới vỗ bụng, thỏa mãn đánh một cái ợ, rồi nhìn chằm chằm vào con gà lá sen chưa động đến trên bàn một lúc lâu. Cuối cùng, hắn nhanh chóng liếc quanh vài lần, rồi xé một mảnh vải từ áo, gói chặt lấy con gà nhỏ, nhét vào ống tay áo rộng rãi.

"Tiểu huynh đệ, nghe nói Yến Như Tinh đã đầu quân cho Kim Lâu các ngươi, sao ta không thấy hắn ở đây?" Ngay khi vừa xếp lại ống tay áo, đang thầm đoán Tư Kiếp bên kia đã bàn bạc đến đâu, một giọng nói bỗng từ xa vọng đến.

Lệ Chấp không có động tĩnh gì, chỉ hơi nhấc nón lên một chút để nghe rõ hơn.

Thật ra hắn đã đoán rằng trong Kim Lâu này có thể dò hỏi được tin tức về Yến Tú, không ngờ chưa kịp ra tay thì đã có người hỏi trước.

"Hừm, vị thiếu hiệp đây là bạn của hắn sao?"

"Ta là đệ tử thân truyền của chưởng môn Kình Sơn, làm sao có thể kết bạn với con của mụ ma nữ đó? Chẳng qua là năm xưa hắn ỷ lại vào cha mình, phế đi một ngón tay của sư huynh ta. Nghe nói cha hắn chết rồi, hắn mới chạy đến đầu quân cho Kim Lâu, lần này ta đến chỉ để hỏi thay sư huynh ta một tiếng thôi, ta tính tình thẳng thắn, không có ý xúc phạm các ngươi, mong đừng để bụng."

Kình Sơn? Lệ Chấp liếc mắt nhìn qua, xem ra goại trừ Phù Môn, năm phái lớn đã tập trung đủ rồi. Nhưng hắn khó mà hiểu được, Yến Tú là con trai của Yến Kinh Hà và Lệ Bạch Nhi từ lâu đã được công nhận, hắn được Yến Kinh Hà nuôi dưỡng, rõ ràng luôn được mọi người yêu quý, tại sao lại bị người khác nói xấu như vậy?

"Không có gì gọi là xúc phạm cả," Chỉ nghe một đệ tử Kim Lâu không hề tỏ ra nể nang trả lời, "Có thể cho ngươi biết, hắn trong Kim Lâu cũng chỉ dựa vào chủ nhân của chúng ta mà ngồi lên đầu chúng ta thôi."

"Ý ngươi là gì?"

"Các vị thiếu hiệp từ xa đến đây chắc hẳn không biết mối quan hệ giữa hắn và chủ nhân của chúng ta?"

"Tất nhiên là không biết."

"Cũng được, thật ra chuyện này đã lan truyền khắp nơi rồi," Người kia nói nhưng cố ý hạ giọng, "Hắn à, chẳng qua sau khi cha hắn vì mụ ma nữ đó mà tự vẫn, hắn không thể sống tiếp được nên để tìm một chỗ dựa, đã tự nguyện dâng mình cho chủ nhân của chúng ta đấy thôi."

"..."

Không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng, tên đệ tử Kình Sơn hiển nhiên bị chấn động bởi những lời vừa nghe thấy.

Lệ Chấp thì nắm chặt tay lại. Cảnh tượng Yến Kinh Hà và Lệ Bạch Nhi chết trước mắt hắn như chỉ mới hôm qua. Lý do thực sự khiến Yến Kinh Hà qua đời, năm phái đều có mặt và nhìn thấy rõ ràng, vậy sao lại có lời đồn rằng ông vì Lệ Bạch Nhi mà chết? Hơn nữa, tại sao Yến Tú lại phải dựa dẫm vào chủ nhân Kim Lâu để tồn tại? Mối quan hệ giữa hắn và Uất Trì Thận thực sự giống như những lời đồn đại sao?

"Thật ra ta không trong sạch như ngươi nghĩ."

Những lời Yến Tú nghẹn ngào nói trong Trại Quỷ Đầu bất chợt vang lên trong đầu hắn. Ánh mắt Lệ Chấp trở nên tối sầm, cắn chặt răng, rồi uống cạn ly rượu trong tay. Tại sao Yến Tú giả vờ không biết hắn, giờ đây hắn đã có thể đoán được nguyên nhân. Lệ Chấp cười nhạt.
Những người này khi còn cần Yến Kinh Hà thì không tiếc coi ông như chủ, miệng gọi ông là "Đại hiệp Yến".

Nhưng khi ông không còn, họ không chỉ cứ thế bôi nhọ mà còn chà đạp lên đứa con trai từng cùng ông hành hiệp trượng nghĩa đến thế này. Hắn nghĩ, chắc họ đã từ lâu bất mãn với Yến Kinh Hà, nhưng không dám thể hiện vì ngại tài trí phi thường của ông, cũng như... chỉ lợi dụng ông để diệt trừ Lệ Bạch Nhi.

Yến Kinh Hà đã dành trọn cuộc đời cho cái gọi là chính đạo, không dám yêu hận, thậm chí đến giây phút cuối cùng, trong lòng ông vẫn nghĩ đến việc bảo vệ thiên hạ và các môn phái. Nhưng cuối cùng, đứa con trai mà ông yêu thương nhất lại phải chịu đựng số phận như vậy.

"Chư vị không cần phải ngạc nhiên," Lúc này, tên đệ tử Kim Lâu lại lên giọng đắc ý, "Chủ nhân của chúng ta uy dũng vô song, những kẻ bình thường như Địa Khôn khó lòng chịu nổi. Yến Như Tinh tự mình dâng đến cửa, rõ là một Thiên Càn nhưng hắn lại giống mẹ, quyến rũ như hồ ly, chẳng có lý do gì để không thu nhận-Á!"

Tiếng kêu đau đớn vang lên, thì ra Lệ Chấp đã lợi dụng lúc hắn đang nói chuyện mà tiến tới, cầm lấy lò sưởi tay. Bất ngờ, hắn giả vờ bước hụt, khiến cái lò sưởi bay lên và đập thẳng vào miệng tên đệ tử Kim Lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro