Chương 56: Xứng đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bí & Sena

Beta:

*

Một đám người vội vã rời khỏi tòa nhà nhỏ, tất cả đều nhanh chóng tập trung tại Đài Tịch Chiếu phía sau. Dù gọi là "Tịch Chiếu" nơi này không phải để ngắm hoàng hôn, mà vì đài cao này nằm ở giữa Tòa Kim Lâu và mười hai tòa nhà bên ngoài. Dưới ánh nắng, Tòa Kim Lâu lộng lẫy cùng với mười hai tòa nhà được chạm khắc tinh xảo lấp lánh, hòa quyện với nhau, tạo nên cảnh sắc huy hoàng như ánh hoàng hôn rực rỡ. Hơn nữa, đây là nơi các đệ tử Kim Lâu thường luyện công, rộng rãi đủ để chứa đến hàng ngàn người. Các đệ tử tự động tạo thành một khoảng trống lớn, bao quanh hai người ở giữa.

"Đạo trưởng Tễ Nguyệt," Ngụy Phong đứng trước mặt Lệ Chấp, thấy Lệ Chấp tạm thời đặt kiếm Tử Vi Thất Kiếm xuống đất, liền nói, "Kiếm này do chưởng môn Tư giao cho đạo trưởng, sao có thể không dùng? Đừng để tại hạ bị coi là ỷ mạnh hiếp yếu."

Lệ Chấp đứng dậy: "Không cần đâu, đã nói ba chiêu quyết định thắng thua, vậy thì cứ đánh nhanh thắng nhanh đi."

Nghe vậy, Ngụy Phong thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi lại nheo mắt, từ đầu đến chân quan sát Lệ Chấp, xác nhận rằng trên người hắn không có chút nội lực nào, liền tự tin chắp tay: "Đắc tội!"

Dứt lời, ánh mắt Ngụy Phong bỗng thay đổi, hét lớn một tiếng, cánh tay hắn vung mạnh, tạo nên những cơn gió xoáy dữ dội. Lệ Chấp lạnh lùng nhìn, thấy Ngụy Phong đã sử dụng ngay tuyệt chiêu độc môn của Kinh Sơn, nội lực hùng hậu không ngừng tuôn trào từ đôi bàn tay. Khí lực mạnh mẽ lan tỏa khắp không trung, như hàng loạt tia sét chớp từ mọi hướng ập tới Lệ Chấp.

Chiêu này, bình thường người khác hoàn toàn không có chỗ né tránh, nhưng Lệ Chấp vẫn đứng yên bất động. Khi làn sóng gió vô hình tiến sát, tà áo trắng xám phất phơ trong gió, Lệ Chấp đột ngột ngẩng đầu, khuôn mặt ẩn dưới chiếc mũ trùm đầu tối mờ, chỉ có nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng là rõ ràng. Ngay khi ánh mắt tự tin của Ngụy Phong chạm vào ánh mắt Lệ Chấp, không gian như đột ngột đông cứng lại.

Nội lực kinh người bùng phát quanh Lệ Chấp khiến tất cả những người có mặt đều kinh ngạc. Những lưỡi gió sắc bén bị phá tan chỉ trong chớp mắt. Thân hình Lệ Chấp bỗng nhiên vọt lên, hư hư thực thực. Chưa kịp để Ngụy Phong bừng tỉnh khỏi cơn chấn động, Lệ Chấp đã ở sau lưng hắn, giáng một chưởng mạnh mẽ. Dù đã nương tay, nhưng cú chưởng của Lệ Chấp vẫn đẩy Ngụy Phong bay xa vài trượng, rơi mạnh xuống đất.

Chỉ cần chiêu đầu tiên, Ngụy Phong đã thua hoàn toàn.

Ngụy Phong không thể tin nổi mà nhìn Lệ Chấp, cậu ta không hiểu được sức mạnh nội công và thân pháp quỷ dị trước đây chưa từng thấy của Lệ Chấp từ đâu mà ra. Bốn phía xung quanh liên tục vang lên tiếng xì xào, trong khi Lệ Chấp đã sẵn sàng tung chiêu thứ hai.

Ánh mắt của cậu ta lướt qua thanh kiếm Tử Vi Thất Kiếm mà hắn vừa đặt xuống đất, đột nhiên Ngụy Phong cất tiếng: "Đợi đã!"

Cậu ta ôm ngực, khó khăn đứng dậy, chỉ vào thanh kiếm đó: "Đã là đệ tử Thiên Khư, tại sao không dùng võ công của môn phái?"

"Công pháp Thiên Khư thâm hậu như thế. Dùng hay không, chẳng lẽ ngươi hiểu rõ hơn ta chắc?"

"Đừng có mà ngụy biện! Có bản lĩnh thì dùng Kiếm pháp Phá Tâm đấu với ta!"

"Ngươi chắc chứ?"

"Tất nhiên!"

Chiêu đầu tiên của Lệ Chấp rõ ràng khiến Ngụy Phong không dám khoe khoang nội lực nữa, hắn cũng biết với khả năng của mình không thể phá giải nổi chiêu đó nên đinh ninh rằng Lệ Chấp không muốn dùng kiếm là có lý do khác. Cậu ta quyết phải ép Lệ Chấp dùng kiếm pháp để đấu, tránh để Lệ Chấp lặp lại chiêu thứ hai, mà cậu lại không có cách nào giành chiến thắng.

Lệ Chấp bình tĩnh nhìn cậu ta, nhẹ nhàng cười: "Cũng được, chỉ cần không dùng đến Tử Vi Thất Kiếm là được chứ gì."

Nói rồi, hắn vung tay, nhanh chóng lấy thanh kiếm của một đệ tử bên cạnh: "Chỉ là đấu giao hữu, thanh này là đủ rồi."

Thực ra, Lệ Chấp không hiểu kiếm pháp Thiên Khư, cho nên ở chiêu đầu tiên, hắn mới phải gắng gượng chịu đựng Khô Hoa Chưởng, dồn hết sức lực để áp đảo đám đông. Trước tiên là đánh cho Ngụy Phong sợ, khiến cậu ta không dám dùng Tuyệt pháp Kinh Sơn nữa.

Hiện tại, hắn không chỉ khó lòng vận dụng lại nội lực mạnh mẽ như trước mà thậm chí đứng ở đây cũng đã là nỗ lực cuối cùng. Hắn cố gắng kìm nén vị tanh trong cổ họng, dòng suy nghĩ quay về căn phòng tối đen như mực của Diêm La. Hắn tỉ mỉ nhớ lại từng chiêu thức khi Tư Kiếp dẫn hắn và vài vị đương gia đấu trí đấu lực.

Thật không ngờ, hắn nhớ rõ từng chiêu từng thức của Tư Kiếp, tiếng kiếm rít trong không khí vang lên khi tà áo hắn bay lượn. Thân pháp huyền ảo của Thiên Khư như một tiên nhân hạ phàm được hắn học theo giống đến mức người bình thường chẳng thể nào phân biệt được.

Ngụy Phong dùng Phái Khai Sơn Phủ chống đỡ, kiếm và rìu liên tiếp va chạm, Lệ Chấp nhanh chóng và mượt mà đẩy lùi Ngụy Phong, chỉ đợi cú chém cuối cùng là có thể kết thúc trận đấu mà kết quả đã quá rõ ràng.

Ai ngờ, thấy nội lực mà mình tự hào nhất đã thất bại thảm hại, giờ đây ngay cả binh khí cũng sắp bị đánh bại, ánh mắt Ngụy Phong trở nên tàn nhẫn. Hắn đột nhiên thu tay lại, với tư thế đầu hàng bất ngờ, hướng về phía mũi kiếm của Lệ Chấp mà vốn dĩ khó có thể dừng lại, ý định rõ ràng là dù phải tự thương tổn cũng muốn đẩy Lệ Chấp vào tình thế khó xử.

Nếu là bình thường, dưới lực đạo mạnh mẽ như vậy, Lệ Chấp trừ phi chấp nhận rủi ro nội lực phản phệ mới có thể miễn cưỡng dừng lại thân hình, nhưng vào thời điểm này, Khô Hoa Chưởng đã hoành hành trong cơ thể hắn quá lâu, khiến sức chịu đựng của hắn gần như đạt đến cực hạn. Nếu không kịp thời thu lại chiêu thức này, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Giữa những ánh mắt lo lắng dõi theo, thế kiếm vững vàng bỗng nhiên chững lại, mũi kiếm dừng cách trước mặt Ngụy Phong chưa đến nửa thước, cuối cùng cũng không thể theo ý hắn. Cùng lúc đó, máu bắn tung tóe, Lệ Chấp không thể kìm nén được nữa, dòng máu tươi trào ra từ miệng hắn, theo gió bay xuống làm nhuộm đỏ chiếc áo choàng trắng, màu đỏ thẫm nổi bật đến chói mắt.

Lồng ngực đau đớn đến mức như đã mất hết cảm giác, đôi mắt của Lệ Chấp dần trở nên mờ mịt, không còn nhìn rõ biểu cảm của Ngụy Phong, bên tai chỉ còn nghe thấy từng nhịp thở chậm rãi của chính mình, càng lúc càng yếu ớt, hòa cùng nhịp tim.

Cái mũ trùm luôn che gần hết khuôn mặt của hắn bị cơn gió mạnh bất ngờ thổi tung, để lộ ra đôi mắt mà Lệ Chấp đã cố tình tô thâm quầng để phòng ngừa việc sau này danh tính bị lộ, liên lụy đến Tư Kiếp. Giờ đây, những vết máu lấm tấm đã văng lên trên đó, trông vừa buồn cười vừa thê thảm.

Hắn đứng thẳng ở nguyên chỗ, động tác rút kiếm cũng không thay đổi chút nào, mặc cho gió tuyết thổi mạnh, trông hắn giống như một cây tùng xanh cô độc và kiên cường. Trong đầu hắn mờ mịt mà cũng đầy sự biết ơn, thầm nghĩ, may mà đã thắng.

"Khô Hoa!"

Không biết là ai, ánh mắt kinh ngạc nhìn vào tay áo của Lệ Chấp bị gió thổi tung, khoảng hở bay phất phơ, vết cháy đen còn sót lại vốn chỉ có một khe hở nhỏ, giờ đây đã không còn đen xì mà đỏ tươi như máu, dưới ánh chiều tà rực rỡ, đầu và đuôi của vết thương đã liền lại với nhau.

"Quả nhiên là Khô Hoa!"

"Thì ra đạo trưởng đã trúng Khô Hoa từ trước?"

"Trúng phải Khô Hoa mà vẫn có thể như vậy, xem ra công pháp Thiên Khư quả thật không phải hư danh..."

"Đạo trưởng vì uy danh của bổn môn mà không tiếc mạng sống, quả không hổ là người được Chưởng môn Tư trọng dụng, thật xứng đôi với Chưởng môn Tư..."

"Ta đã bảo Chưởng môn Tư sao lại chọn một người bình thường làm đạo lữ..."

Kết quả đã phân rõ thắng bại, lại thêm việc biết Lệ Chấp đã trúng phải Khô Hoa, xung quanh càng tán dương không ngớt. Đúng như Lệ Chấp dự đoán, trong mắt những người này, mất mạng không phải là vấn đề lớn nhưng danh dự của môn phái thì tuyệt đối không thể thua.

Chỉ tiếc rằng, lần đầu tiên trong đời được người ta ca tụng, Lệ Chấp lại không thể nghe rõ một chữ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro