Chương 6: Hỗn loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sena

*

Hắn vốn dĩ không định ngủ, thứ nhất là vì còn đang lo lắng cho Ngài Sừng của hắn, thứ hai là hắn vẫn không tin Tư Kiếp, hắn cần phải quan sát y thật kỹ, phòng khi y lại làm ra chuyện mất nhân tính. Nhưng thật không ngờ, hắn ngồi cảnh giác ở mép giường, trừng mắt nhìn Tư Kiếp chưa đầy một nén hương thì đã cùng với Lệ Cẩu Đản nằm trong lòng phát ra tiếng ngáy lớn nhỏ nối tiếp nhau, ngủ mê mệt không biết trời trăng.

Đánh một giấc đến khi mặt trời lên cao, nếu không phải do bên ngoài ồn ào thì hắn còn chìm đắm trong giấc mơ hiếm hoi có ánh nắng và gió mát rồi.

“…” Tỉnh dậy với đầu tóc rối bù, hắn ngây người nhìn chăn đệm trống rỗng bên cạnh, đột nhiên giật mình, “Lệ Cẩu Đản!”

Hắn ngủ say đến mức Lệ Cẩu Đản bị bắt đi cũng không hay biết?

Trong lòng ngổn ngang, hắn vừa hối hận vì mình sao lại bất cẩn như vậy vừa nôn nóng như lửa đốt chạy ra ngoài, đang định thi triển khinh công thì sắc mặt thay đổi nhìn đám người đông nghịt bên ngoài rồi dừng lại.
Là đám người của Thần Tửu.

Thần Tửu là một trong ngũ phái có số lượng đệ tử đông nhất, không phải vì võ thuật có gì hơn người mà là do mạng lưới tình báo của họ phức tạp, gần như bao phủ toàn bộ Nam Ngỗi. Điều này cũng liên quan đến việc họ tôn sùng rượu, thường tụ tập uống rượu, bất kể chuyện lớn hay nhỏ xảy ra, họ luôn là những người đầu tiên nhận được tin tức, và để xác minh độ tin cậy của tin tức, đôi khi họ sẽ cử đệ tử đến nơi đó để điều tra.

Hắn chợt nhận ra, tối qua họ đột ngột xuất hiện tại nhà bà Lý, chắc hẳn là nhận được thông tin quan trọng, có lẽ nào… nó thật sự liên quan đến mình?

Hắn âm thầm dùng sức trong lòng bàn tay, ba chiếc kim châm chuẩn bị phóng ra, kỹ năng Phùng Quỷ của hắn không làm gì được Tư Kiếp, nhưng đối phó với mấy tên Thần Tửu thì không thành vấn đề, nếu thật sự bị ép đến mức đo thì chẳng qua mở đường máu, coi như là tưởng niệm các đệ tử của Cửu Cực Giáo bị thảm sát bảy năm trước.

Vì vậy mặt hắn đầy âm u, hắn mở miệng trước: “Ta đếm đến ba, nếu các ngươi còn không tránh ra thì đừng trách ta quá đáng.”

Đệ tử Thần Tửu vốn đã im lặng từ khi hắn bước ra, nghe vậy liền ngẩn người rồi nhìn nhau vài giây, còn chưa đợi hắn mở miệng đã vội tản ra hai bên, vậy mà nhường đường thật.

Hắn nhíu mày, thu lại chiêu Phùng Quỷ suýt chút nữa thì phóng ra. Sao lại không giống như trong tưởng tượng của hắn?

Lúc này, một đệ tử Thần Tửu cuối cùng cũng lên tiếng, hắn thấy trên eo người này đeo bầu rượu da tím thượng hạng, khác hẳn với những bầu rượu màu vàng đơn sơ của những tên khác, hẳn người này chắc là tên thủ lĩnh nhỏ của nhóm đệ tử này, hơi thở nồng đậm mùi của Thiên Càn mới phân hóa không lâu.

“Tại hạ là Khúc Liễu, đàn chủ của phân đàn thứ ba mươi sáu của Thần Tửu, chúng ta nhận được mệnh lệnh của Tư chưởng môn giao đồ đến, xin mời các hạ xem qua.”

Nói rồi, hắn nhìn theo hướng tay đối phương mới để ý thấy, trước cửa nhà cỏ tranh rách nát của mình ngoài đám người này ra còn đỗ một chiếc xe chở hàng lớn, bên trong chất đầy cát, vôi, sậy,... là những vật liệu xây nhà mà hắn không mua nổi.

Này là có ý gì? Bồi thường cho việc bắt cóc trẻ con?

“Vật phẩm đã được giao,” Khúc Liễu cúi đầu chắp tay, “Bọn ta còn có nhiệm vụ của môn phái, không tiện làm phiền——”

Chưa nói xong, Khúc Liễu cúi đầu nhìn chằm chằm vào một góc ống tay áo của hắn, đột nhiên im hẳn.
Hắn vốn đang nghĩ rằng mấy kẻ bợm rượu này đã không biết thân phận của hắn, cũng không có vẻ muốn lợi dụng cái chết của vợ chồng bà Lý để gây sự, vậy hắn không cần phải đối đầu với họ. Cùng lúc đó, hắn bỗng nghe Khúc Liễu đổi giọng hỏi: “Ngài đêm qua… có đến nhà họ Lý ở phía Bắc của làng không?”

“…” Suy nghĩ của hắn lại bị đảo lộn, nhưng mặt không biến sắc, “Không có, sao vậy?”

Ánh mắt vốn hòa nhã của Khúc Liễu lập tức trở nên lạnh lùng.

“Vậy xin hỏi, dấu vết trên ống tay áo của ngài từ đâu mà có?”

Hắn cúi đầu, thấy ống tay áo bên phải quả thật có một vết mờ mờ màu đỏ sẫm, phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ rằng đêm qua vô tình dính phải vết máu, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, hắn chưa từng đến gần giường của cặp vợ chồng kia, hắn chỉ nằm trên xà nhà—— Là xà nhà.

Trong làng có rất ít nhà có điều kiện sơn đỏ xà nhà, và nhà bà Lý là một trong số ít đó.

Nghĩ đến đây, hắn trừng mắt nhìn vết sơn đỏ trên ống tay áo, thầm nghĩ thật là phiền phức.

Nhưng khi tâm tư hoài nghi đã gieo rắc trong lòng thì dù hắn có giải thích thế nào cũng không thể thoát ngay được. Nhưng hắn không có thời gian để lãng phí với họ, hắn cần nhanh chóng tìm Lệ Cẩu Đản.

Ánh mắt u ám lóe lên tia lạnh, hắn ngẩng đầu cười với Khúc Liễu: “Sao mà ta biết được. Ngươi đi đạp trúng phân thì sao biết là phân của ai cơ chứ?”

“Ngươi!”

Nhìn Khúc Liễu trẻ tuổi, hắn biết chắc rằng Khúc Liễu mới trở thành đàn chủ của một phân đàn, chưa từng gặp những kẻ trơ trẽn như hắn, thế là cậu ta liền rút ngay thanh kiếm mềm bên hông ra. Hắn nhân lúc Khúc Liễu rút kiếm, nghiêng người xuống dưới, khi lưỡi kiếm của Khúc Liễu vừa ra khỏi vỏ, hắn đã di chuyển cực nhanh qua con đường mà Khúc Liễu đã nhường ra vài thước trước đó, tung người lên không trung, đồng thời đá lật chiếc xe chở hàng. Ngay lập tức, bụi cát bay mù mịt, khiến cả đám người bị ngạt không nhìn rõ tình hình trước mắt.

Đây vốn là thời điểm tốt nhất để hắn phóng ra chiêu "Phùng Quỷ," nhưng hắn lại nghĩ rằng những người này không biết thân phận của hắn, nếu chỉ vì một vết sơn đỏ mà nghi ngờ, thì việc hắn sử dụng chiêu "Phùng Quỷ" so sánh với cách chết của vợ chồng bà Lý chẳng khác gì tự thú sao? Vì vậy, hắn thu lại kim châm trong ống tay áo, nhanh chóng thoát ra khỏi đám đông hỗn loạn.

Đáng tiếc, chính vì chút do dự này mà khi hắn sắp thoát khỏi đám người, một lưỡi kiếm sắc lẹm chém ngang qua bụi mù, lướt qua cổ hắn, và theo sau đó chính là Khúc Liễu.

Kiếm mềm khác với kiếm cứng, lưỡi kiếm mềm mại như lụa đòi hỏi một lực cực mạnh và kỹ thuật cao, thực sự rất ít người có thể điều khiển nó, nhưng một khi đã thành thạo, tốc độ nhanh hơn kiếm thông thường rất nhiều. Khúc Liễu sử dụng kiếm mềm rất thành thạo, thật không ngạc nhiên khi còn trẻ mà đã trở thành chủ của một phân đàn.

Tuy nhiên, điều thực sự khiến hắn cảm thấy tình thế nguy hiểm không phải là kiếm mềm của Khúc Liễu.

"Tiểu huynh đệ! Ngươi ngang ngược thế, không ai nhắc ngươi đừng thả hương dẫn dụ của mình như vậy hả?" Hắn bị hương rượu nồng nặc bao quanh khiến cho hành động chậm lại, bèn nói.

Mặc dù hắn đã ký khế ước với Tư Kiếp, theo lý mà nói thì không thể bị ảnh hưởng bởi hương dẫn dụ của Thiên Càn khác, nhưng vấn đề là, hắn đã xa Tư Kiếp quá lâu, chưa tiếp xúc lấy lần nào, trong bảy năm qua hắn còn sử dụng nội lực để áp chế hương dẫn dụ của mình, khiến cơ thể bị rối loạn, giờ gặp phải Thiên Càn không kiêng nể ai như Khúc Liễu, hắn thực sự khó mà chịu đựng nổi.

Thật ra trong giang hồ có một quy tắc bất thành văn, rằng trừ khi tình huống cực kỳ khẩn cấp, Thiên Càn không được dựa vào hương dẫn dụ để kiểm soát Địa Khôn không thuộc về mình. Các môn phái danh tiếng thường tuân thủ quy tắc này. Nhưng lúc này không ai biết hắn là một Địa Khôn, còn Khúc Liễu lại chỉ là một Thiên Càn mới phân hóa, không thể thoải mái kiểm soát hương dẫn dụ của mình, giờ chỉ muốn bắt người, hương tỏa ra gần như khiến các Thiên Càn khác cũng phải mềm chân chứ nói gì là hắn. Hắn còn có thể vừa đỡ chiêu vừa cố gắng kìm nén hương dẫn dụ sắp bùng nổ mình là đã dùng hết sức lực rồi.

Không ngờ có ngày hắn, một giáo chủ của Cửu Cực Giáo, lại rơi vào tình cảnh bị một thằng oắt miệng còn hôi sữa ức hiếp như thế này. Mồ hôi thấm ướt toàn thân, Lệ Chấp không cam lòng, nhìn thấy mình sắp không thể chịu đựng nổi, lòng bàn tay run rẩy lại một lần nữa chuẩn bị thi triển chiêu "Phùng Quỷ".

Tiếng gió rít bên tai như tiếng sóng biển gào thét, đúng lúc ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ, mắt đỏ ngầu chuẩn bị mở ra một cuộc đại sát thì mùi rượu không thể xua tan trong mũi đột nhiên ngừng lại, như một tia mát mẻ len lỏi qua sự ngột ngạt của đầm lầy. Ngay sau đó, một hương trà thanh mát, dịu ngọt tràn ngập phổi, lan tỏa khắp tứ chi, từ trạng thái tuyệt vọng như cá vùng vẫy trên sa mạc, trong chớp mắt hắn như gặp mưa xuân, thần trí sảng khoái.

Lệ Chấp mở mắt thấy mình đang bị Tư Kiếp đè xuống trong nhà, cảm giác tê dại sau gáy cho thấy rõ ràng hương dẫn dụ của Tư Kiếp đã được tiêm vào người, hắn quay đầu mắng: “Tên khốn——”

“Cha,” lúc này, cửa bị đẩy ra, hẳn là Lệ Cẩu Đản theo Tư Kiếp trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ôm chặt một con cá vược tươi sống trong lòng, vẻ lạnh lùng thường ngày không giấu nổi sự phấn khích, hỏi: “Ăn cá sống không?”

“… Ăn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro