Chương 7: Tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bí

*

Bản thân sốt ruột cả một buổi sáng, vậy mà hóa ra Tư Kiếp chỉ đơn thuần dẫn Lệ Cẩu Đản đi chợ mua cá. Sớm biết thế hắn đã không vội vã đi tìm, cũng sẽ không đến mức phải xích mích với Khúc Liễu. Lệ Chấp vừa ngượng ngùng sờ dấu hương mà Tư Kiếp để lại sau gáy, không ngờ bị cắn vào chỗ này hắn lại thấy cực kì thoải mái; vừa nhanh chóng giấu đi mùi hương trên cơ thể rồi đi ra khỏi phòng.

Thần Tửu vẫn ở bên ngoài, hắn đang nghĩ ra lý do để thoát tội.

"Hắn nói dối," Vừa ra khỏi cửa, Lệ Chấp đã nghe thấy Tư Kiếp bình tĩnh nói với Khúc Liễu, "Đêm qua xác thực là hắn đã đi sang nhà họ Lý."

Thần Tửu nghe vậy lập tức đề phòng, lại thấy Tư Kiếp trầm giọng nói.

"Hắn trộm con gà của nhà họ Lý nên ta gọi hắn sang trả lại gà.”

"..."

Chẳng chút để tâm đến sắc mặt đang biến đổi của Khúc Liễu, Tư Kiếp dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Các ngươi có thể đi xem kệ bếp, nửa con gà trên đó có vết chém của ta."

"Lúc hắn trộm gà thì vợ chồng nhà họ Lý vẫn chưa xảy ra chuyện. Khi ta với hắn mang gà về thì thấy hai vợ chồng đã tử vong. Hắn lo rằng các vị sẽ nghi ngờ nên đành nói dối."

Trần thuật lại vài câu đơn giản xong, Tư Kiếp bỗng rút ra Tử Vi Thất Kiếm.

Khúc Liễu sợ hãi vội vã xua tay: "Chưởng môn Tư —— "

Tư Kiếp nâng kiếm lên nhưng chỉ để lấy lại bó hoa lư từ ngực Lệ Cẩu Đản. Lưỡi kiếm sáng trong như phản chiếu ánh sáng mạnh mẽ của gió. Thế kiếm tựa cầu vồng xoay tròn đến mức mờ mịt, tốc độ tung kiếm nhanh đến nỗi không ai có thể nhìn rõ động tác. Chỉ thấy lưỡi kiếm giữa không trung lấp lánh mỏng như tuyết, ánh mặt trời chiếu xuống làm nó long lanh rực rỡ. Đóa hoa lư dài nửa thước không lâu sau đã từng mảnh từng mảnh bám vào lưỡi kiếm, nghe tiếng như tiếng nguyệt sắc, không chút máu nào đọng lại. Đặc biệt là thân kiếm vì vung chém mà tạo ra một tầng mờ sương bao quanh từng lát cá tan ra tựa một tác phẩm nghệ thuật tuyệt thế.

Hiện trường yên lặng như tờ, tất cả đệ tử Thần Tửu, kể cả Khúc Liễu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh. Hiếm khi được chiêm ngưỡng Tư chưởng môn sử dụng Tử Vi Thất Kiếm, ai cũng nghĩ sẽ được chứng kiến một màn múa kiếm oai phong lẫm liệt nhưng cuối lại dùng để thái cá.

Tư Kiếp đưa Tử Vi Thất Kiếm cho Lệ Chấp, ngữ khí bình tĩnh: "Nước chấm đã chuẩn bị xong, cá không thể để lâu."

"..."

Lệ Chấp ngạc nhiên nhận lấy, thầm nghĩ chuyện quan trọng bây giờ là để lâu hay không để lâu sao? Song hắn thấy Tư Kiếp quay đầu nhìn Khúc Liễu đang đứng nhìn.

Khúc Liễu đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của Tư Kiếp, trên mặt lộ ra biểu cảm sững sờ. Bởi lẽ ánh mắt kia rõ ràng đang ám chỉ rằng, mọi điều cần nói đều đã nói xong, sao các vị vẫn đứng đây?

"... Nếu sự tình đã giải thích rõ ràng, chúng ta xin cáo từ," Khúc Liễu chắp tay nói, tầm mắt hướng về phía không xa, nơi bị Lệ Chấp phá nát, "Hiểu lầm một hồi, thật sự xin lỗi, chỉ là những món đồ này đều đã bị phá hủy..."

"Không sao," Tư Kiếp đáp, "Làm phiền các vị thay ta thu dọn."

"Dễ như ăn cháo, không đáng nhắc đến. Chưởng môn Tư, cáo từ."

Khúc Liễu cung kính cúi đầu, mang theo các đệ tử của Thần Tửu quay người rời đi.

Lệ Chấp ngồi xổm ở cửa chính, nhặt những mảnh bát vỡ lẫn lát cá. Khi thấy những tên kia thật sự dễ dàng rời đi, hắn thấy Lệ Cẩu Đản run rẩy học theo mình đưa tay thăm dò lưỡi kiếm lạnh băng, hắn liền vỗ nhẹ bàn tay của Lệ Cẩu Đản: "Mày bưng nước chấm ra đây."

Cầm bát nước chấm, Lệ Chấp bắt đầu ngẫm nghĩ về lời của Tư Kiếp, chợt hiểu ra tại sao đêm qua khi về đến nhà hắn lại không thấy con gà đâu. Hóa ra là Tư Kiếp đã trả lại con gà cho nhà họ Lý!

"Giữa cảnh phòng đầy máu me và hai thi thể đang nằm đấy, ngươi vẫn còn tâm trí để trả lại con gà sao?" Lệ Chấp nghĩ thầm, cười nhạo một tiếng rồi thuận miệng nói ra.

Nếu như hôm qua hắn còn tránh Tư Kiếp như tránh rắn rết, thì sau trải nghiệm vừa rồi, dù vẫn còn chút cảnh giác, hắn đã dần buông lỏng. Không ngờ Tư Kiếp cúi đầu liếc hắn một cái như thể đã ẩn nhẫn điều gì đó từ lâu. Sau khi các đệ tử Thần Tửu rời đi, gương mặt của Tư Kiếp dần căng thẳng, vẫn không đáp lại lời của Lệ Chấp.

Lệ Chấp cảm thấy rất mới lạ, thầm đoán xem tại sao Tư Kiếp lại lộ ra biểu tình như vậy.

Y hỏi: "Ngươi không lo lắng rằng bọn họ sẽ không tin những lời giải thích kia sao?"

"Có gì mà lo lắng, ngược lại cũng chẳng liên quan đến ngươi," Có thể bởi vì trước đó Tư Kiếp đã làm hắn thấy thoải mái, cộng thêm thái ra một con cá ngon, tâm tình Lệ Chấp không tệ nên phá lệ an ủi, "Nếu ngươi sợ ảnh hưởng đến danh dự của mình, thì cứ cách xa ta một chút là được. Còn ta sẽ không cho bọn họ có cơ hội. Vừa nãy nếu không phải ngươi cản ta, bọn họ sớm đã bị ta —— "

Lệ Chấp nhất thời im lặng không nói tiếp. Hắn nghĩ Tư Kiếp chắc hẳn rất căm ghét hắn vì phương pháp tàn nhẫn này, dù ăn uống vui vẻ đến đâu cũng không thể không đề phòng. Hắn mới vừa nuốt miếng cuối cùng xuống, trước mắt bỗng tối sầm lại. Hắn thấy Tư Kiếp đang kéo mình đi. Lệ Chấp giật mình trước vẻ âm trầm của Tư Kiếp, một tay hắn ôm lấy chiếc bát vỡ vì tưởng rằng Tư Kiếp không muốn ăn nữa.

Hắn để ý Tư Kiếp trừng mắt nhìn hắn một lúc rồi đột ngột mở miệng: "Ngươi ký khế ước mới với ta."

Lệ Chấp bị câu nói không đầu không đuôi này làm bối rối: "Hả?"

Hắn chưa kịp hiểu rõ ý Tư Kiếp thì một trận gió lạnh bất ngờ thổi qua khiến Lệ Chấp cảm thấy sau gáy mình đau nhói. Lúc này hắn nhớ ra rằng vừa nãy Tư Kiếp đã cắn gáy hắn khá mạnh.

Hắn tự hỏi từ lúc ấy Tư Kiếp có vẻ rất tức giận... Nhưng giận vì chuyện gì cơ chứ?

Lúc này, Lệ Cẩu Đản cẩn thận bưng nước chấm đi ra. Tư Kiếp đứng dậy, mặt không biểu cảm: "Hai người ăn đi."

Lệ Chấp đầu óc mơ hồ nhìn Tư Kiếp, thấy y không nhúc nhích mà chỉ ngồi nhắm mắt tĩnh tọa cách đó không xa. Nhìn một lúc lâu, Lệ Chấp vẫn không hiểu ý đồ của Tư Kiếp nhưng tạm thời hắn đã xác định được rằng mục đích của y không phải là muốn cướp đi Lệ Cẩu Đản.

"Thằng nhóc thối," Nghĩ như vậy, Lệ Chấp nhìn sang Lệ Cẩu Đản đang ngồi cạnh, nhớ lại chuyện cần chất vấn, "Sao sáng nay mày lại ra ngoài cùng tên kia?"

Lệ Cẩu Đản đang cúi đầu vất vả gắp một miếng cá nhưng vì tay chân vụng về nên miếng cá bị trượt xuống "bẹp" một tiếng. Nó ngẩng đầu thật thà đáp:  "Lúc con tỉnh dậy đã thấy mình ở chợ rồi ạ."

"..."

Lệ Chấp nghĩ thầm Tư Kiếp thật giỏi trong việc dỗ dành trẻ con. Hắn bĩu môi, đưa tay gắp miếng cá đã thêm muối rồi nhét vào miệng Lệ Cẩu Đản, không hỏi thêm.

Lệ Cẩu Đản cũng im lặng ngồi, nhai kỹ nuốt chậm, thỉnh thoảng lén lút nhìn về phía Tư Kiếp.

"Mày không có gì muốn hỏi tao sao?" Mãi đến khi bát cá đã hết hơn nửa, Lệ Chấp đột nhiên mở miệng.

Lệ Cẩu Đản có vẻ đã no, thần sắc hơi mệt mỏi, kinh ngạc nhìn Lệ Chấp rồi nghiêm túc suy nghĩ một chút. Nó lắc đầu. Lệ Chấp cau mày, nhận thấy Lệ Cẩu Đản né tránh ánh mắt của mình. Trong lòng Lệ Chấp hiểu rõ, chuyện tranh cãi tối hôm qua vẫn chưa thực sự được giải quyết nhưng thằng bé này lại không nhắc đến nữa.

Nó từ nhỏ vốn đã như vậy, cái gì cũng không nói, bảo làm gì thì làm, dù tay chân bất tiện cũng không bao giờ thắc mắc tại sao Lệ Chấp lại bắt mình làm việc, thậm chí còn làm nhiều hơn mấy đứa trẻ bình thường cùng lứa. Nếu không phải do hắn chủ động hỏi, Lệ Chấp thật sự không biết nó đang có suy nghĩ gì.

Đắn đo mãi, Lệ Chấp nhìn Lệ Cẩu Đản từ đầu đến cuối vẫn không muốn giao tiếp. Ngón tay hắn nhịp nhàng gõ gõ lên đầu gối, xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng khẽ nhướn mày. Ngửa đầu nằm trên đất, Lệ Chấp vỗ vỗ bụng.

"Ăn no vãi, mày ra đây xoa bụng cho cha."

Lệ Cẩu Đản vốn đang ngủ gà ngủ gật, nghe vậy liền vâng lời nhích lại gần rồi dè dặt nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Lệ Chấp.

Lệ Chấp nắm lấy tay nó rồi mò lên eo bụng mình mà đè xuống. Hắn hỏi: "Nhóc thối, mày không phải đã từng hỏi cha vết sẹo này có từ đâu sao?"

Lệ Cẩu Đản mở to mắt nhìn hắn, rõ ràng nó không hiểu vì sao cha lại nhắc đến chuyện này.

Lệ Chấp nhắm mắt lại: "Lúc gần đẻ mày thì mày sống chết không chịu chui ra. Mẹ nó, cha sợ mày nghẹt chết nên tự mổ bụng ra để cứu mày. Chuyện là như vậy đấy, mày hiểu chưa?"

"..."

Lệ Cẩu Đản ngây ngẩn cả người.

Cuối cùng Lệ Chấp cũng nói ra, thực sự không khó như hắn tưởng. Chỉ là khi nhớ lại khoảng thời gian vô cùng chật vật đó, trong lòng hắn bất ngờ sinh ra một cảm xúc khó diễn tả. Hiếm khi cảm xúc ấy xuất hiện, so với những lần chịu đựng nỗi thống khổ, hắn lại càng cảm kích hơn trong lúc hắn tuyệt vọng nhất, chỉ cần một tia sáng nhỏ bé và yếu ớt đã đủ để giúp hắn vượt qua những tháng ngày tăm tối trong chốn giang hồ.

"Ừ thì," Lệ Chấp ho khan hai tiếng, hé một mắt nhìn, "Mày hiểu ý cha chứ?"

Lệ Cẩu Đản lấy lại tinh thần, đôi mắt trong veo của nó hiện lên những gợn sóng nhỏ. Sau đó, nó cúi đầu, chút bụi bặm trong lòng cũng lắng xuống: "Con hiểu rồi ạ."

"Chúng ta có quan hệ gì?"

Lệ Cẩu Đản do dự, suy nghĩ một cách kỹ lưỡng. Cuối cùng dưới ánh mắt dữ dằn của Lệ Chấp, nó bình thản đáp: "Cha là mẹ của con."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro