Chương 9: Ác nhân (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sena

*

Lệ Chấp mặt dày cướp người từ tay Quỷ lão đại, vác cô trên vai trở về viện của mình một cách đắc thắng, cao giọng hát vang khắp đường.

“—— Đi đêm gặp bốn con quỷ xứ Thanh Xuyên, phía Tây có ba đường chỉ toàn xương trắng, đốt Bỉ Ngạn Hương gửi bên kia sông, Vô Phi, Vô Yếm Đường, Vô Quy.”

Bài vừa hát lên được gọi là "Cửu Cực Khấp" nổi tiếng trong giang hồ, cái tên bài hát vừa nghe đây chẳng phải là một bài thơ ca ngợi gì mà để lên án sự tàn nhẫn, bí hiểm của Cửu Cực Giáo. Nhưng Lệ Chấp vô tình nghe được thì không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn tự hào, thấy hát lên rất thuận miệng, thường ngày không có gì làm thì treo bên mép.

Câu đầu tiên không chỉ ám chỉ việc “gặp mấy con quỷ” của Cửu Cực Giáo, mà còn ám chỉ bốn vị hộ pháp của Tam Đồ Cung, được gọi là "Tam Đồ Tứ Quỷ", người vừa nói chuyện với Lệ Chấp chính là Quỷ Vương Thẩm Hãn, đứng đầu trong số đó đám quỷ đó.

Dù Lệ Chấp thường hoành hành bá đạo trong giáo nhưng lời nhắc nhở khi nãy của Thẩm Hãn hắn vẫn để tâm.

“Con nhóc đấy võ công không rõ thế nào nhưng lại sợ nước, nhớ kỹ nhé.” Thẩm Hãn dặn dò.

Vì thế, Lệ Chấp vừa trở về nơi ở của mình liền đi thẳng đến ao Vô Phi ở sau viện, không chút thương hoa tiếc ngọc đá cô xuống nước.

Những năm qua, các phái ngoài việc công khai đối địch với Cửu Cực Giáo còn bí mật cài gián điệp vào trong giáo. Vì Cửu Cực Giáo được xây lưng dựa núi, địa thế hiểm trở, bên trong đầy bẫy rập, nếu không có người thám thính trước thì không thể tấn công. Mỗi lần bắt được gián điệp, Lệ Chấp đều ngồi một bên nghe thẩm vấn, không phải vì hắn thích cảnh tượng đẫm máu đau đớn, mà vì Lệ Bạch Nhi ép buộc hắn phải xem. Lâu dần, những thủ đoạn thẩm vấn thông thường hắn đều biết rất rõ.

Vì vậy, qua một phen suy luận, Lệ Chấp tin rằng, muốn chế ngự cô phải tự tay dạy cho cô một bài học rồi kéo cô ta lên bờ lúc cô ta tuyệt vọng nhất, lặp đi lặp lại như thế mới khiến cô ta hiểu rằng mạng của cô đang do ai nắm giữ, muốn cô chết lúc nào cũng dễ như ăn cháo.
Quả nhiên như lời Thẩm Hãn nói, cô không biết bơi mà vùng vẫy kịch liệt trong hồ, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp giờ như thấm đẫm nước mắt, chỉ trong chốc lát đã uống mấy ngụm nước.

Lệ Chấp thảnh thơi đung đưa chân, nói: “Cầu xin đi rồi ta sẽ kéo ngươi lên.”

Nói xong, trong lòng hắn còn cảm thấy ngứa ngáy, mong chờ cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình. Không ngờ đợi một lúc, ngoài tiếng sặc nước, cô gái không phát ra bất kỳ âm thanh nào, rất nhanh vì tay đeo xiềng xích mà bắt đầu chìm xuống. Nghĩ bụng con nhỏ này thật là cứng đầu, Lệ Chấp bĩu môi, đứng dậy, nhẹ nhàng nhảy xuống ao. Trước khi xuống nước, hắn cảm thấy áo ngoài quá vướng víu bèn cởi nó xuống.

Dưới nước rất trong, không quá sâu. Ao Vô Phi thật ra là một hồ thuốc, Lệ Chấp không hiểu sao lại lúc truyền đến tai giang hồ lại trở thành địa điểm đẫm máu nổi danh cùng Vô Yếm Đường và Vô Quy Nhai. Hắn từ nhỏ đã ngâm mình trong hồ, lại có thể cường thân kiện thể.
Lệ Chấp nheo mắt, nhanh chóng tìm thấy dáng người cứng ngắc như đã mất đi tri giác không xa, lập tức thành thạo bơi đến.

“Ào” một tiếng, Lệ Chấp một tay nắm lấy eo cô gái, cùng cô ngoi lên mặt nước.

“Tỉnh lại nào!” Lệ Chấp không khách sáo mà tát mạnh vào mặt cô gái.

Chỉ thấy tóc người thiếu nữ đã rối bù, vài sợi tóc buông xuống, mặt không còn chút máu, mắt nhắm chặt, lông mi cong cong đọng đầy nước. Bị Lệ Chấp tát vài cái, cô bất ngờ phun ra vài ngụm nước, ho khan kịch liệt, thở hổn hà hổn hển.

“Khó chịu chứ gì?” Lệ Chấp nắm lấy chiếc cằm đang nhỏ từng giọt nước của cô, “Muốn đi lên chưa?”

“...” Đôi mắt trong veo như mùa thu của cô gái lúc này hơi ửng đỏ, thở dốc khó khăn nhưng mặt không biểu cảm nhìn hắn, vẫn không nói một lời.

Lệ Chấp cười nham hiểm, ngay sau đó nhấn cô xuống nước thêm lần nữa. Dưới nước truyền đến âm thanh “ùng ục”, thiếu nữ không kịp phản ứng lại uống thêm vài ngụm nước, phát ra tiếng động cực kỳ thảm hại. Nhưng dù đau đớn đến đâu, Lệ Chấp nhận ra cô vẫn không có ý định nói gì. Cho đến khi thấy cổ tay bị dây xích cọ rách, máu chảy loang ra trong nước, hắn mới kéo cô lên.

“Vẫn không chịu cầu xin à?” Lệ Chấp thật không thể hiểu nổi, chẳng qua là một cô gái trông còn nhỏ tuổi hơn mình, sao lại cứng đầu thế này, đệ tử của Thiên Khư đều cứng cỏi như vậy sao?

Quả nhiên, lần này trên mặt cô gái càng thêm nhếch nhác, nhưng sau một hồi ho sặc sụa xé ruột xé gan, đôi môi tái nhợt vẫn mím chặt, chỉ có hơi thở yếu ớt mà trừng mắt nhìn hắn.

Lệ Chấp bị cô trừng đến mức khó chịu, buột miệng mắng: “Trừng cái gì mà trừng! Ta móc mắt ngươi ra đấy! Xem ngươi còn dám giả câm ở đây không!”

“…”

Vốn chỉ là thuận miệng mắng, kết quả mắng xong trong lòng Lệ Chấp đột nhiên động, kinh ngạc hỏi cô: “Không lẽ ngươi câm thật à?”

“…” Đối phương vẫn không nói gì, nhưng cuối cùng cũng có phản ứng, cúi đầu thừa nhận.

May mà không bị điếc.

Lệ Chấp vô thức nghĩ, bắt một kẻ vừa điếc vừa câm về thì thật chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng lúc này hắn cũng đã mất hứng hơn nửa, Lệ Chấp “xì” một tiếng, lại khiêng cô lên vai cuối cùng rời khỏi mặt nước.

“Ngươi ngoan ngoãn chơi với ta vài ngày đi, đợi tâm trạng ta tốt hơn rồi thì biết đâu ta sẽ xin Quỷ lão đại tha cho ngươi,” Hắn tùy ý ném cô xuống sàn, Lệ Chấp cười toe toét ngồi xuống trước mặt cô, cố tình trêu chọc nói, “Xin lão ta... cho người toàn thây.”

Đáng tiếc, ánh mắt kinh hoàng trong tưởng tượng lại không xuất hiện. Cô gái vừa rời khỏi hồ, sắc mặt dường như khôi phục rất nhanh, dù người vẫn ướt đẫm nhưng trông có tinh thần hơn nhiều, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào một chỗ. Lệ Chấp theo ánh mắt của cô, cúi đầu, biểu cảm sững sờ. Hắn lúc này mới nhận ra, trước khi xuống nước đã tiện tay cởi bỏ chiếc áo ngoài duy nhất, giờ đây cả người trần trụi, không mặc gì cả, đặc biệt là chỗ đó, do hắn ngồi dạng chân nên hoàn toàn phơi bày trước mắt đối phương.

“…”

Trong lòng hắn cũng có chút ngượng ngùng, dù sao ở trong giáo hắn chưa từng gặp qua thiếu nữ nào cùng tuổi, nhưng Lệ Chấp lại không muốn mất mặt trước cô gái này, liền đảo mắt một vòng, chỉ vào chỗ đó của mình, cười cười mở miệng.

“Ngươi nhìn thấy hết của ta mất rồi, theo quy củ của các người, chắc là sự trong sạch của ngươi đã hủy hoại rồi đúng không? Ta thấy ngươi yếu ớt mảnh mai thế này, sau này chắc chắn sẽ phân hóa thành Địa Khôn, mà danh tiết của Địa Khôn là quan trọng nhất còn gì, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, đâu còn Thiên Càn nào muốn ngươi đâu?”

“Không thì ngươi…”

Vừa nói, Lệ Chấp càng quá đáng rướn đôi chân về phía trước, cố gắng nhìn ra chút xấu hổ từ khuôn mặt cô gái, ngẩng cao đầu nói: “Ngươi xoa bóp chân cho ta, ta sẽ suy nghĩ xem có nên nói cho ai biết không——”

Nhưng chưa kịp dứt lời, tiếng xích sắt leng keng đột ngột vang lên, biểu cảm kiêu ngạo của Lệ Chấp đột nhiên đông cứng trên mặt, miệng há hốc, mắt tròn xoe như chuông đồng, khóe mắt không kiềm chế được mà giật, cho đến khi những giọt nước mắt to như hạt đậu trào ra từ hốc mắt, cuối cùng hắn mới thét lên một tiếng đau đớn.

“Ngươi buông tay ra!”

Ngay sau đó, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, nước mắt Lệ Chấp lưng tròng, định mở miệng nói, nhưng miệng lại bị bịt kín ngay lập tức, sau đó trời đất bắt đầu quay cuồng, hai người cùng lăn xuống gầm giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro