Lời thề hiệp sĩ. [02]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Sau sự cố lần đó, việc nắm tay cứ như thế được cả hai dưỡng thành thói quen từ rất sớm. Điều này bắt đầu cùng lúc với thời thực tập sinh của Choi Wooje ở tuổi mười sáu. Tại thời điểm đó Choi Wooje vẫn còn chưa trở thành đứa nhỏ không biết phân biệt lớn nhỏ như bây giờ, mỗi lần gặp Moon Hyeonjun đều khoe ra dáng vẻ đáng yêu của mình.

Choi Wooje từ sớm đã nhận được rất nhiều kỳ vọng, bao giờ em mới có thể bước lên sàn đấu vực dậy vinh quang của SKT, bao giờ em mới dành được chức vô địch ở trận chung kết thế giới, bao giờ em mới đoạt được FMVP, ... Mà khi đó Moon Hyeonjun cùng em thực tập tại học viện, hai người chỉ có thể ở trong phòng tập ngày đêm chơi game.

Tháng ngày dài đằng đẵng chờ đợi được gọi lên đội chính hoàn toàn không dễ dàng. Cho dù hai người đã có cơ hội được xuất hiện tại LOL The Next, Moon Hyeonjun còn nhận được MVP, tất cả dường như cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Choi Wooje lén lút cướp mất thú bông Poro vốn dĩ là phần thưởng chiến thắng của Moon Hyeonjun, Moon Hyeonjun rõ ràng là biết, nhưng lại nhắm mắt cho qua. Anh vẫn luôn đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của Choi Wooje. Vậy nên để mà so sánh thì, việc nắm tay cũng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi.

Choi Wooje tuy rằng thoạt nhìn trông giống như một đứa nhỏ trưởng thành trước tuổi, nhưng kỳ thực em đơn thuần chỉ là một tên nhóc thích bày trò, bởi vì rõ ràng là chính em mới là người muốn nắm tay. Tỷ như vào mùa đông bàn tay lạnh như băng, trên đường quay về ký túc xá, anh là kiểu người sẽ đột nhiên oán giận lung tung, phàn nàn rằng thời tiết hôm nay quá lạnh. Trên thực tế thì bàn tay anh khi ấy lại khá ấm áp, và Choi Wooje dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội dò hỏi, "Cần em nắm tay anh không?" Sau đó liền đem bàn tay mình đến đóng băng tay anh.

Lại tỷ như khi chuẩn bị băng qua đường, Choi Wooje là kiểu người chẳng thèm chú ý đến xe cộ qua lại, vào những lúc thế này em sẽ nói, "Anh Hyeonjun nếu không biết nhìn đường, có cần em nắm tay anh không?" Sau đó em bị kéo đi trong khi đối phương thì không nhịn được mà mắng, "Vừa nói gì đó, nhóc con? Nói ai không biết nhìn đường hả?" Choi Wooje cảm thấy đã đủ mỹ mãn, liền vừa cúi đầu chơi điện thoại vừa lon ton bước theo anh.

Lại tỷ như những lần anh không nhịn được lo lắng khi nghĩ ngợi về những bước di chuyển chưa được hợp lý ở những trận trước. Tại thời điểm chuẩn bị bắt đầu thi đấu liền hít sâu một hơi, lúc này Choi Wooje sẽ hỏi, "Cần em nắm tay anh không?" Sau đó ở trong ván đấu tuy không nói quá nhiều nhưng em sẽ chủ động phối hợp với anh, thâm tâm hy vọng chính mình cũng có thể trở thành một người mà anh có thể dựa dẫm vào.

Và rồi nỗ lực được đền đáp, anh đã giành được FMVP ở chung kết tổng giải mùa xuân. Người anh này đối với em là một người kỳ lạ, bởi vì anh luôn khen em đáng yêu, cho nên Choi Wooje luôn mềm lòng mà tha thứ cho anh, mà mỗi lần anh tỏ ra khó chịu với em, em kỳ thực không thật sự tức giận. . . . . . Một mặt khác, anh sẽ không nhịn được lộ ra dáng vẻ mệt mỏi khi bị người qua đường mắng mỏ, và cũng không kìm được nước mắt khi nhận được thất bại ở giải mùa hè. Người dùng một con ngựa đánh bại cả ngàn người trong game S, người sẽ luôn lên trang bị thứ hai của mình là Lời thề Hiệp sĩ, trung thành hộ vệ cho Quỷ kiếm Darkin.

Thay vì nói anh là bí mật thời thanh xuân của Choi Wooje, sẽ hoàn hảo hơn nếu khẳng định rằng anh chính là toàn bộ thanh xuân của Choi Wooje.

Moon Hyeonjun trở thành mối liên kết giữa Choi Wooje và thế giới, đồng thời cũng trở thành bức tường vững chãi ngăn cách Choi Wooje khỏi những mưu đồ xấu xí.

Anh không cho phép ác ý tìm đến Choi Wooje, đồng thời, anh cũng không cho phép chính mình đối với Choi Wooje nảy sinh tà niệm —— quan trọng là ý niệm này ngay từ đầu đã chẳng khác nào nước đổ lá khoai.

Choi Wooje gần đây có điểm chán ghét anh.

4.

Thời điểm Ryu Minseok cùng Lee Minhyung bị Choi Wooje lôi kéo để lập nên kế hoạch "Tấn công chiếm đoạt Moon Hyeonjun", cả hai đều không nhịn được cảm thấy có điểm khó tin. Ryu Minseok thắc mắc rằng chẳng lẽ em còn cần phải tấn công tên đó sao? Anh tưởng hai người vốn dĩ đã là một đôi NPC rồi?

"okok." Choi Wooje biết điều lắng nghe ý kiến của đối phương, "Nhưng tình anh em và tình yêu không giống nhau! Anh ấy không phải cũng biết tặng hoa chính là đang bày tỏ sao? Vì cái gì em tặng hoa lại trở thành ngoan ngoãn hiểu chuyện?"

Lee Minhyung cẩn thận phân tích, "Có thể bình thường em thật sự rất cỏ lúa bằng nhau, cho nên dù em có mua hoa tặng nó thì nó cũng chỉ cho rằng em đã hồi tâm chuyển ý rồi mà thôi."

Choi Wooje, ". . . . . ."

Choi Wooje phản bác, "Nhưng em không mua cho mọi người mà, em chỉ tặng mỗi mình anh ấy thôi ý?"

"Thế thì tên đó không phải càng vui sao?" Ryu Minseok học theo ngữ khí của Moon Hyeonjun, "Đây là điều mà người đi rừng xứng đáng được nhận khi lên Lời thề Hiệp sĩ để bảo kê cho Quỷ kiếm Darkin!"

Choi Wooje, ". . . . . ."

Choi Wooje phát điên, "Nhưng hoa hướng dương tượng trưng cho tình yêu thầm lặng!"

Lee Minhyung khéo léo nói đùa, "Em cho rằng một người nghe về thuyết quả trứng đầy tâm huyết của anh lại chỉ nghĩ đến việc muốn ăn trứng thì sẽ cân nhắc về ý nghĩa của hoa hướng dương à?"

". . . . . . okok." Choi Wooje sâu sắc cảm thấy bất lực, "Cho nên em mới phải gọi các anh đến, em hiện tại phải làm sao bây giờ ạ?"

Đứa nhỏ này chỉ dùng kính ngữ khi có việc muốn nhờ vả nhưng lại chẳng bao giờ thừa nhận rằng mình đang gặp khó. Lee Minhyung vỗ vỗ đầu em, trông qua bộ dáng ủ rũ của đứa nhỏ, khó xử nói, "Anh mày cũng không có kinh nghiệm trong mấy chuyện yêu đương đâu, hoặc là. . . . . ." Anh chợt nghĩ đến một giải pháp tương đối phổ biến nhưng lại không có độ uy tín cao, "Có muốn xin chút lời khuyên từ anh Sanghyeok không?"

Choi Wooje, "?" Này có phải là, tuyệt vọng đến mức cái gì cũng có thể thử không? Việc đem mối tình công sở mới chớm nở đi kể với hội đồng quản trị liệu có phải việc làm đúng đắn?

Ryu Minseok lúc này đề xuất phương pháp của mình, "Hay em thử chủ động với nó đi? Tiếp xúc cơ thể nhiều một chút, rủ nó đi chơi riêng các thứ ấy?"

Thế này nghe còn có vẻ đáng tin cậy hơn một chút. Dù sao Ryu Minseok cũng là người am hiểu tường tận lý thuyết kéo đẩy, anh luôn thành công trong việc cùng lúc có thể thu hút sự chú ý của năm sáu bảy thậm chí là tám người. Ryu Minseok còn là đệ tử của vị bậc thầy kéo đẩy Kim Hyukkyu, Choi Wooje cảm thấy tham khảo một chút theo lời đối phương là hoàn toàn có giá trị, vì thế đem lời anh nói cẩn thận viết vào kế hoạch "Tấn công chiếm đoạt Moon Hyeonjun", quyết định bắt đầu thực hiện từ ngày hôm sau.

Đối với Choi Wooje, việc hẹn Moon Hyeonjun ăn cơm bên ngoài đơn giản như việc hít thở hằng ngày. Em sắp xếp mỗi ngày đều đem Moon Hyeonjun ra ngoài ăn xuyên suốt một tháng, thành công khiến cho Moon Hyeonjun ăn đến suýt thì nôn mửa. Rốt cuộc cuối cùng cũng chạm đến giới hạn của Moon Hyeonjun, lần đầu tiên anh từ chối lời mời của Choi Wooje, "Wooje à, anh ấy, thực sự không muốn ăn pilaf nữa đâu ấy?"

Choi Wooje, "Pilaf ngon mà anh."

Moon Hyeonjun, "Anh chính là không muốn em cứ gọi hai phần rồi ăn không hết, sau đó anh lại phải giúp em xử lý đồ thừa! Anh cũng không phải tài ăn uống đến mức đó đâu. Thỉnh thoảng đi là được rồi, sao em có thể mỗi ngày đều rủ anh đi chứ!"

"A?" Choi Wooje mờ mịt, nhưng mà giúp xử lý đồ ăn thừa, không phải là chuyện bạn trai hay âm thầm làm giúp bạn gái sao? Khi đi với anh Minhyeong em cũng chỉ gọi vừa đủ ăn hoặc nếu có lỡ gọi quá nhiều thì sẽ liền bị anh ấy cằn nhằn, vậy vì cái gì anh Hyeonjun đã giúp em xử lý toàn bộ đồ thừa rồi mà vẫn còn có thể nói như vậy!

Choi Wooje liền hỏi, "Anh có thường xuyên ăn đồ thừa không?"

Moon Hyeonjun, "?"

"Sibal, nhóc điên rồi." Moon Hyeonjun tức giận, "Em xem anh giống tên chuyên đi ăn đồ thừa sao? Cho rằng mỗi ngày anh ăn phần của chính mình đều cảm thấy không đủ, lăm le nhòm ngó đến cả đồ ăn thừa của người khác? Sao lần nào em cũng gọi nhiều thế, nếu không thể ăn hết hai phần thì chẳng lẽ em không biết nói người ta làm một phần lớn cho em à?"

"Ồ." Choi Wooje bĩu môi, bộ dáng có điểm ủy khuất, "Nhưng anh không thấy pilaf rất ngon sao? Em chỉ là muốn cho anh ăn mấy món ngon nhiều một chút thôi mà."

Moon Hyeonjun, ". . . . . ."

Nhìn Choi Wooje như vậy, Moon Hyeonjun lại bị vẻ đáng yêu của em dụ dỗ, không kiềm được liền đưa tay nhéo nhéo má thịt đối phương, "Ăn đến sắp thành heo con luôn rồi. Không phải em đã hứa sau khi vô địch sẽ giảm cân sao?"

"Giảm không nổi. . . . . ." Choi Wooje lại càng ủy khuất, "Việc gì phải thực hiện lời hứa khi mà anh còn chẳng chịu đi ăn pilaf với em cơ chứ. . . . . ."

Hai việc này hoàn toàn không liên quan đến nhau ấy? Moon Hyeonjun có điểm không nói nên lời, nhưng anh lại không đành lòng nhìn dáng vẻ ủ dột của em, chỉ đành thở dài thỏa hiệp, "Hôm nay vẫn sẽ đi ăn pilaf với em, có được không? Còn ngày mai thì mình đổi món khác nhé."

"okok." Choi Wooje cao hứng nắm lấy tay Moon Hyeonjun, Moon Hyeonjun giật mình, đột nhiên rút tay ra.

Choi Wooje, "?"

Moon Hyeonjun khụ một tiếng, nói, "Đứa nhóc này, em lúc nào cũng tùy tiện nắm tay người khác như vậy sao? Nghe anh nói, em về sau không thể tiếp tục như thế này được. Hiện tại tuy em chưa có cơ hội được tiếp xúc với con gái, nhưng về sau này nếu muốn theo đuổi nữ nhân, không thể cứ như thế trực tiếp nắm tay người ta được, ít nhất phải theo từng bước cơ bản, cũng phải kiểm tra thái độ của đối phương trước."

Choi Wooje mơ hồ nhận ra hơi ấm từ anh đã hoàn toàn tiêu biến, em "A" một tiếng, phát hiện ở trong lòng Moon Hyeonjun, chính mình vẫn là đứa nhỏ sẽ nói chuyện yêu đương cùng một cô gái trong tương lai.

Choi Wooje liền tức giận, "Ồ." Em nói, "Cảm ơn anh đã chỉ bảo, em nhất định sẽ đối xử tốt với phái nữ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro