Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn hắn sau khi thanh toán xong đi ra ngoài xe thì chả thấy cậu đâu cả rõ ràng là bảo cậu đứng đợi hắn thanh toán xong rồi chở cậu về kia mà hắn đâu có nuốt lời lỡ mà cậu xảy ra chuyện gì thì hắn có nhảy xuống sông Hàn cũng không rửa sạch tội. Không được phải nhanh chóng lái xe tìm cậu ta thôi mà hắn không biết chính sự quan tâm vô thức ấy của hắn cho đến mãi về sau vẫn không thể ngừng khi cậu đã hết yêu hắn và cũng chính sự quan tâm không rõ đấy khiến cậu đã đau lòng suốt một thời gian.
    "- Cậu ta đi đâu rồi không biết". Hắn vừa nghĩ vừa đánh vô lăng để vòng lại thêm một vòng nữa để tìm cậu mà lạ thật thiết nghĩ hắn cũng rãnh rỗi quá nhỉ cậu ta cũng lớn rồi mà đi đâu thì liên quan gì tới hắn mắc gì hắn phải cuống cuồng lên đi tìm, có khi cậu ta đã bắt xe về nhà rồi cũng không chừng nghĩ tới khả năng đó cũng có thể xảy ra hắn tự nhiên hơi tức giận cậu, bảo với hắn là cậu tự bắt xe về nhà một cái thì thiệt hại cho cậu chắc đang tức giận thì hắn nhìn qua phía bên kia đường chỗ ghế đá của công viên thấy cậu ngồi đó hắn xuống xe hùng hổ qua đường bước lại chỗ cậu để xả cái cục tức giận này ra hết:
   
"- Này Choi Wooje mắc gì đi về trước không nói một tiếng báo hại nãy giờ tôi lái xe tìm cậu mãi đấy này có nghe tôi nói gì không này trả lời đi chứ".
   
"- Tôi có mượn có bảo anh đi tìm tôi à tự bản thân anh đi tìm rồi ở đây tức giận với tôi làm cái gì". Cậu đứng bật dậy trả lời hắn nhưng vì đừng quá nhanh lại khiến cậu có chút loạng choạng không vững sắp ngã trong lúc cậu sắp ngã lại được hắn đỡ mà hắn cũng hốt hoảng không kém rõ ràng miệng còn mắng hắn được mà sau vừa đứng lên lại như cây gió ngã sắp đổ vậy.
   
"- Này có sao không đấy cậu không khỏe ở chỗ nào à".

   "- Không sao tôi chỉ chóng mặt thôi cái này tôi quen rồi ngồi một chút sẽ đỡ thôi". Dạo này cậu rất là hay chóng mặt con người lại vô cùng mệt mỏi vừa nãy định đi bộ về vì nhà cũng gần đây nhưng mới đi được có nửa đường cậu lại mệt gần chết cho nên cậu mới ngồi ở đây để nghỉ ngơi một chút ai ngờ tên này lại xuất hiện còn ở đây mắng cậu nữa, cậu có bảo hắn đi tìm cậu à sao hắn không nghĩ tự bản thân cậu có thể về nhà được à. Còn hắn nãy giờ nhìn cậu thở thôi cũng thấy đầy mệt mỏi nên cũng chẳng nỡ mắng cậu nữa ngược lại còn thấy hơi lo lắng hơn nhìn cậu tổng thể cũng chẳng gầy ngược lại còn thấy tròn tròn rất dễ thương mà sao sức khỏe lại yếu vậy

   "- Có thực sự là ngồi một chút là không sao, tôi thấy cậu không ổn chút nào rồi đấy mới đi bộ từ quán mì tới đây mà tôi thấy cậu giống như vừa thi chạy về vậy nào đứng dậy đi tôi đưa cậu về".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro