Chương 3: Keria

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kế hoạch thất bại, Zeus bị bắt rồi" - Ruler gấp rút gọi điện về trụ sở, may mắn thay người đầu tiên nhận được tin này lại là Keria.

Trụ sở đầy người lại được điều động đi làm nhiều nhiệm vụ khác nhau cùng lúc, những người còn lại thì không đủ năng lực, dẫn theo không khác nào tự sát. Chovy cũng không có mặt, mọi quyền thành ra lại nằm trong tay Keria.

Keria đơn thương độc mã, cầm theo vài bình thuốc và mấy cây súng, cậu ta nhỏ người, không mang được nhiều đồ nên đành chỉ mang những thứ thiết yếu, định một mình cứu Zeus ra ngoài. Ruler ngồi tại phòng máy, sắp xếp người về chi viện, nhưng sớm nhất cũng phải sáng hôm sau mới có thể về tới. Không kiên nhẫn nổi, Keria phóng xe đi ngay trong đêm.

***

Zeus choáng váng tỉnh dậy, đầu óc mông lung, cơ thể mệt mỏi mềm nhũn, không cử động nổi. Căn phòng cậu ta đang ở tối om như hũ nút, nền bê tông cứng ngắc như đang mài vào da thịt cậu ta, nhiệt độ trong phòng dường như cũng rất lạnh, nếu không tại sao cả người cậu ta lại run lên bần bật thế này?

Cậu ta mò mẫm xung quanh, nhận ra nơi cậu ta đang ngồi chỉ rộng tầm hai mét vuông, góc trên có vật gì đó đang tỏa ra một thứ ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. Tiếng dây xích tay và chân cậu ta leng keng va vào nhau chói tai, vọng lại trong căn phòng nhỏ nghe như một bài nhạc cậu ta vô cùng ghét được phát đi phát lại nhiều lần. Bất thình lình, trần của căn phòng được mở ra, qua rào sắt cậu ta nhìn thấy Gumayusi đang đứng đó, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn thấu tâm can cậu ta.

"Thấy sao, độc của Keria làm tốt phết. Có phải mày đang thấy cơ thể tê dại, không cử động nổi không?"

Zeus muốn cất giọng nói, nhưng giọng cậu không thể nào thốt ra ngoài được, mỗi lần mở miệng là một lần thứ độc dược kia cào vào cổ họng cậu, nếm được hẳn vị máu tanh trong cuống họng, nuốt khan vài cái rồi lại muốn nôn hết ra ngoài. Hay rồi, kêu cứu cũng không nổi.

Zeus cười cười nhìn lên đỉnh đầu, hai tay giơ ngón fuck vào mặt Gumayusi, hai mắt không mở nổi, nhìn anh ta mờ dần qua một làn khói mỏng, không phản ứng được gì đã lại lịm đi.

Cậu ta mơ hồ nhìn thấy một khu vườn ngập hoa cẩm tú cầu, màu xanh trong của lá, màu xanh nhạt của trời, màu tím, màu hồng, màu cam, mỗi vệt màu sắc như tô quẹt thêm lên vào mảnh kí ức chắp vá của cậu. Bốn tuổi, cậu ta còn quá nhỏ để có thể nhớ bất cứ thứ gì nhưng lại nhớ khu vườn này rõ ràng từng chi tiết, khóm hoa này có bao nhiêu bông cũng được cậu ta đếm cho bằng hết. Zeus nhíu mày, nhìn người ở đằng xa, chưa từng có ai xuất hiện trong giấc mơ này của cậu ta, nhưng người này lại ở đó, rất chân thật, khiến cậu ta muốn đưa tay chạm vào. Cậu ta nhìn không rõ mặt người kia, thấp thoáng sau những bụi cỏ là một cặp kính tròn, một nốt ruồi nhỏ nơi yết hầu...

Lúc Zeus tỉnh lại thì đã là buổi chiều của ba ngày sau, cậu ta mơ màng mở mắt, tự cảm thấy dòng nước lành lạnh đang được truyền vào trong người, mu bàn tay cậu ta hơi mát, mềm mại áp lên trán, có vẻ cậu ta đỡ đau rồi. Căn phòng cậu ta đang ở là phòng dưỡng thương tại trụ sở, có một chiếc bàn nhỏ với một ghế sofa, thoạt nhìn chẳng có chút gì nổi bật, đúng là Ruler tự trang trí có khác. Cậu ta ngồi thẳng dậy, với tay kéo rèm cửa ra, cứ ngồi thế mà nghĩ về giấc mơ kia.

"Đói ghê" - Zeus chép miệng than thở

Cửa phòng bật mở, Oner cầm khay thức ăn bước vào. Trong khi Zeus vẫn còn đang hoang mang không biết người đứng trước mặt là ai, thì theo ngay sau hắn ta là Chovy, ồn ào như mọi khi.

"Cậu nhắc lại câu đấy lần nữa xem nào? Bằng mọi cách phải đưa em ấy về đây cho tôi!"

Dứt lời, Chovy tức giận cúp máy, quay sang nhìn Zeus, người đang không hiểu đầu đuôi mọi chuyện ra sao, hít một hơi nén cơn giận rồi ôn tồn giải thích. Đêm ba ngày trước đó, Keria vì cứu cậu nên xông thẳng vào giữa vòng vây địch, một mình. Anh ta đương nhiên là không thể tự dựa vào sức mình mà cứu cậu ra, chi viện lại không thể tới kịp, trong lúc tưởng như cả hai sẽ bỏ mạng tại đó thì Chovy đã kịp giao dịch với Kronos, đổi tiền tài và một phần lãnh địa, dùng tay trong của Kronos cứu hai người ra, chính là người đang đứng trước mặt cậu, Oner.

Còn Keria, cậu ta kiên quyết bắt Oner bằng mọi giá phải đưa được Zeus ra ngoài trước nên mới có chuyện hơn 4 giờ sáng, Chovy chứng kiến Oner vác Zeus sống dở chết dở về biệt thự cực Bắc, còn Keria đã kẹt lại, không thoát được.

Oner lạnh lùng đặt khay cơm xuống, định quay gót bước ra ngoài thì Chovy lại nhận được một cuộc điện thoại, trước khi anh ta nhấc máy còn vỗ vai Oner nói một câu xanh rờn

"Cậu đút cho thằng bé ăn giúp tôi, chút nữa tôi quay lại sau."

***

Posted on 31/12/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro