Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trước khi vào chương t mun nói mt điu. chương này có H nhưng hơi nng và miêu t khá kĩ cho nên là nhng bn nào mun gi hình tượng cho Jae và Woo thì đng nên đc chương này. Thanks guys 💚




"RM!!!"





– "Woo-chan..."






Cánh cửa phòng bị mở tung ra, Yuto một thân áo vest còn vương chút bụi, nét mặt hoảng hốt, lo lắng xông vào. JaeWoo cùng Daiki đang ngồi trên giường, cả hai đều bị Yuto làm cho giật mình. Ánh mắt nhìn người con trai khuôn mặt thanh tú, nét người gầy gầy. JaeWoo mặc bộ đồ ngủ dài tay, cao cổ màu xanh nhạt, hiện đang vòng tay ôm gối ôm... Tốt quá, vẫn ở đây... Yuto thở phào một tiếng. Ban nãy nghe vệ sĩ báo là không tìm thấy Daiki và JaeWoo, hắn đã không quản ngại việc bỏ dở việc tiếp khách để chạy về. Daiki nheo mắt nhìn Yuto, mồ hôi trên trán của hắn rất nhiều... có lẽ Yuto đã chạy vội về đây.






– "Anh sao vậy, Yuto?" - Nhìn Yuto hoảng hốt, JaeWoo xuống giường chạy lại phía hắn. Bàn tay man mát của cậu chạm vào má của Yuto - "Anh ổn đó chứ?"






– "Không... không có gì! Không có việc gì hết!" - Yuto luống cuống lắc đầu, hắn không muốn cậu biết thực ra là hắn đang giam cầm cậu cho nên mới để người giám sát cậu gắt gao - "Hôm nay... em ở nhà với Dai-chan có vui không?" - Chuyện chủ đề sang hướng khác, hắn dùng phần tay áo quệt đi mồ hôi trên trán.






– "À... ừm..." - Ánh mắt cậu lúng túng chuyển sang bên khác.






– "Vậy à..." - Nếu bình thường Yuto hoàn toàn có thể phát hiện ra JaeWoo đang nói dối nhưng hiện tại hắn lại không chú ý, ánh mắt lia về phía Daiki ngồi đằng kia lập tức trở nên sắc lạnh - "Hôm nay Dai-chan với em nói những chuyện gì vậy?"






– "Ừm, Daiki kể cậu ấy đã đi đâu trong 1 tuần qua" - JaeWoo gãi gãi đầu, nói đúng theo những gì Daiki đã dặn cậu trước đó - "Còn chơi với em..."






– "Vậy sao? Đúng là Dai-chan vẫn là hợp Woo-chan nhất nhỉ?!" - Dịu dàng xoa xoa đầu của JaeWoo, Yuto mỉm cười - "Dai-chan, anh có thể gặp em một chút không?" - Nghe hắn nói thế... Daiki khuôn mặt thản nhiên, gật đầu đứng dậy. Yuto khẽ cau mày, nắm tay xiết chặt lại.






– "Không phải anh đi ăn với khách tới 9h mới về sao?"






– "Ừm, bữa cơm kết thúc sớm" - Thấy cậu thắc mắc, Yuto nhìn đồng hồ hiển thị 8h tối, đành phải nói dối. Hắn thực sự không muốn cho cậu biết lý do thực sự - "Được rồi, Woo-chan... em nghỉ ngơi đi... anh và Dai-chan có chút việc nói riêng"






– "Nhưng..."






JaeWoo định nói gì đó nhưng bị một bàn tay đặt lên vai, cậu quay lại... là Daiki. Anh nhìn cậu ôn hòa, khẽ cười gật đầu ra hiệu cậu an tâm rồi đi lướt qua Yuto, rời khỏi phòng trước. Không phải chứ, đúng như cậu nghĩ sao? Hai người họ gây nhau... Chuyện Yuto và Daiki gây nhau là chuyện thường tình nhưng hình như lần này thực sự nghiêm trọng. Cậu nên làm sao để có thể giúp hai người họ làm hòa đây cơ chứ? Yuto tâm tình trầm xuống trước thái độ của anh nhưng mặt lại không dám lộ ra bất cứ cảm xúc nào. Hắn quay người, cúi đầu hôn nhẹ lên môi JaeWoo khi cậu đang mãi suy nghĩ nên làm sao để giảng hòa cho hai người Daiki và Yuto. Bị hôn đột ngột, cậu giật mình, mắt mở to, bàn tay theo quán tính đẩy Yuto ra. Một cảm giác kì lạ khiến cả cơ thể cậu run rẩy...






Ti sao... cu li cm thy ghê s trước n hôn ca Yuto...?

Ti sao cu li không mun hôn Yuto?






– "A... em..." - Nhìn Yuto bàng hoàng nhìn mình. Đúng vậy, cậu chưa bao giờ từ chối hắn nhưng lần này cậu đã đẩy hắn ra - "... em có chút mệt, anh làm em giật mình..." - Cười khan hai tiếng, giọng của JaeWoo yếu ớt.






– "Vậy sao? Đúng là giọng em hơi khàn thật... Anh không phải đã dặn em phải giữ sức khỏe sao?" - Lúc này hắn mới chú ý cậu mặc đồ ngủ dài tay, có lẽ đã bị cảm lạnh - "Chút nữa anh sẽ cho người mang thuốc tới" - Sức khỏe của cậu thực sự không được tốt, nhưng JaeWoo chẳng bao giờ biết lo lắng cho bản thân.






– "Em uống rồi, Daiki đã mang cho em" - Xua tay, cậu từ chối - "Không phải anh có việc gì muốn nói với Daiki sao?! Đừng lo cho em..."






– "Được, vậy có gì phải gọi anh biết không" - Cúi đầu thơm lên má cậu một cách dịu dàng, Yuto nhắc nhở - "Anh không muốn em lại bị bệnh đâu đó. Thôi, em vào nghỉ đi, Woo-chan..." - Dù rất muốn luôn được ở bên cạnh cậu, nhưng công việc của hắn thực sự quá nhiều. Nhiều lúc thực sự Yuto cũng cảm thấy có lỗi khi cứ để cậu cô đơn một mình.






– "Em biết rồi" - Ngoan ngoãn gật đầu, cậu nói với hắn.






Yuto đóng cửa phòng của JaeWoo lập tức sắc mặt trầm xuống, thay đổi. Sải bước tới thư phòng của mình, hắn không còn một chút kiên nhẫn nào cả. Ruỳnh, cánh cửa lại lần nữa bị đẩy mạnh. Daiki ngồi trên mép bàn làm việc của hắn, ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Căn phòng không bật điện, chỉ có ánh trăng heo hắt qua cửa sổ chiếu sáng khiến cơ thể anh mập mờ chìm trong bóng đêm. Trong đám bạn thanh mai trúc mã của hắn, phải công nhận Daiki là người đẹp nhất. Yuto có chút ngây người, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần. Bàn tay hắn xiết chặt lại, tiến lại phía của Daiki.






– "Rốt cục hôm nay anh đã nói những gì với Woo-chan?" - Việc cậu đẩy hắn ra cực kì không bình thường, chắc chắn là Daiki đã nói gì đó. Không nói hẳn nhưng cũng kích động tới não bộ của JaeWoo.






– "Không nói gì cả..." - Daiki thản nhiên trả lời. Trên khuôn mặt anh ngoài sự bình thản tới lạnh nhạt thì hoàn toàn không nhìn ra bất cứ biểu hiện nào.






– "Đừng có nói dối"






– "Tôi có nói dối hay không cậu nhìn là biết, không phải sao?" - Yuto giật mình, đúng thế... Daiki khi nói dối sẽ không dám nhìn người đối diện nhưng hôm nay, vào lúc này, đôi mắt của anh mạnh mẽ hướng thẳng về hắn.






– "Anh thực sự không nói gì?" - Vậy thì vì cái gì mà JaeWoo lại đẩy hắn ra? Hay cậu thực sự mệt à?! Yuto vẫn cảm thấy có gì kì lạ.






– "Đúng..."







Tôi không nói gì... ch giúp Woo-chan ra ngoài gp Oh JaeHyun mà thôi...






– "Nếu không có việc gì để nói nữa... tôi có thể đi chưa?" - Daiki chờ mãi không thấy hắn nói tiếp, hỏi. Lúc đầu anh cũng sống ở biệt thự này nhưng sau đó Daiki đã chuyển qua bên khách sạn. Yuto có nói sao anh cũng không chịu ở lại. Nhìn đồng hồ gần 9h30... quả thực là Daiki muốn về khách sạn nghỉ ngơi.






– "Dai-chan..." - Đột ngột Yuto nói, không để cho anh kịp có phản ứng, hắn bỗng lao tới ôm chầm anh - "... giúp em đi... giúp em giữ Woo-chan lại. Em biết chỉ có anh có thể giúp em mà thôi... làm ơn đi, em không thể sống thiếu Woo-chan được..."






Giọng hắn nghẹn ngào, vang lên trong bóng tối, cả cơ thể dựa sát vào người anh. Daiki thực sự bất ngờ trước phản ứng này của hắn. Bàn tay ngập ngừng đưa lên, muốn ôm lấy lưng của Yuto nhưng lại buông xuống... Hắn từ nhỏ tuy thường dựa dẫm vào anh nhưng chưa bao giờ cầu xin anh hay bất cứ ai thứ gì, bởi vì Yuto là trưởng tộc của gia tộc Nakajima... Sinh ra là đã là đại thiếu gia, sống trong nhung trong lụa, không bao giờ cúi đầu trước người khác... vậy mà hôm nay lại nhờ cậy anh... giúp hắn giữ JaeWoo lại, giúp hắn níu kéo cậu ở lại bên cạnh hắn.






Anh biết địa vị của JaeWoo trong lòng của Yuto nhưng... nếu anh giúp hắn, tức là lại lừa gạt JaeWoo thêm lần nữa sao? Vậy có quá bất công cho cậu và cả Oh JaeHyun? Cho dù đã xa cách, cho dù một người không còn kí ức nhưng... bọn họ vẫn bị cuốn hút lấy nhau. Chiều nay khi đưa JaeWoo tới chỗ hẹn, anh đã nhìn thấy sự quan tâm, dịu dàng của JaeHyun. Daiki không biết là JaeHyun đang có ý gì nhưng anh chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như JaeWoo nói... hắn đang coi cậu là thế thân của JungWoo. Hơn ai hết anh biết rõ JaeWoo chính là JungWoo, chẳng lẽ một kẻ yêu JungWoo, hiểu JungWoo như JaeHyun lại không nhận ra điều gì kì lạ, lại tin trên đời này có hai người giống nhau kể cả ngoại hình, nội tâm lẫn tính cách sao? JaeHyun liệu có phải là kẻ ngốc như vậy? Dù anh đã quyết không can dự vào chuyện này nhưng nhìn hắn khổ sở, mỗi ngày đều sống trong lo lắng, trái tim anh lại nhói đau.






Daiki cũng biết Yuto đã cho người giám sát cậu, vì chiều nay anh tìm cách để đưa cậu ra ngoài đã bị báo lại nên chắc hắn đã bỏ cả bữa ăn với khách hàng... nhìn mồ hôi vương trên trán và lưng của Yuto, anh biết hắn đã chạy, đã lo lắng tới mức nào. Nhưng JaeWoo cũng là bạn của anh, anh coi cậu như người thân, giấu cậu đã là một tội lỗi lớn lắm rồi... không lẽ Yuto còn muốn anh phải lừa gạt cậu? Giờ phút này... là lúc Yuto yếu đuối nhất, anh mặc kệ để hắn dựa vào người mình. Trong bóng đêm, khóe môi của anh nở một nụ cười chua xót nhưng vĩnh viễn Yuto không thể thấy được. Những móng tay cấu chặt vào thành bàn, đôi môi mím chặt lại... anh chọn cách im lặng.






Mình phi làm sao bây gi?






JaeWoo bước xuống giường, vặn trái cửa phòng, bước tới chiếc gương lớn đặt ở góc phòng. Đôi tay cậu run rẩy cởi từng nút cài trên áo, nhìn chính bản thân mình trong gương... lòng cậu hỗn loạn. Sot, chiếc áo rơi xuống đất, nửa trên của cơ thể lộ rõ... Trên nước da trắng mịn là vô vàn những cánh hoa anh đào hồng phớt, phía tay của cậu còn in đậm những vết bầm tím, nơi ngực còn lộ rõ từng vết răng. Mỗi dấu vết đều là những ấn ký đầu bá đạo, độc chiếm điên cuồng khiến cơ thể JaeWoo khẽ run lên. Đôi mắt ảm đạm hạ thấp xuống, bàn tay vươn ra chạm vào cơ thể mình in trong tấm gương, cậu không rõ trong lòng mình bây giờ... có cảm giác gì?! Tội lỗi khi phản bội vị hôn phu của cậu – Yuto Nakajima? Đau đớn khi biết mình là thế thân của người khác nhưng vẫn không thể dứt ra? Nhưng lại có cả vui sướng?! Thực kì lạ, rốt cục... có phải cậu đã điên rồi không?






Vì sao?

Mình thc s phn bi Yuto... thc s đã làm... như vy...

Phi, cu đã làm chuyn đó vi Oh JaeHyun...

Nhưng vì sao, li không có chút hi hn?

Là ti li, là đau đn nhưng cũng pha ln c nim vui mng âm ...

Thế nhưng... không hi hn, mình không h... dù ch mt chút...






Flash Back...






Cơ th qun cht vào nhau, tiếng th dc vang lên trong căn phòng. JaeWoo b JaeHyun hôn ti mc làm cho tinh thn như chìm như ni, đu óc lon hết c lên. Cu cm nhn được chiếc lưỡi rám nóng ca hn đang trượt dn xung, t c ti xương quai ri ti hai đu nhũ xinh đp. Vì sao li như vy? Không phi h đang trên đường ti bin ngm hoàng hôn sao? Vì sao li vào khách sn bên đường như thế này? Bàn tay run ry vươn lên, đôi mt cu ch còn thy khuôn mt đin trai mang đy dc vng và ham mun điên cung ca JaeHyun. Trước khi h vào khách sn, chuyn gì đã xy ra? Cu ch cm thy đu đau nhc, nhưng rõ ràng là hn đã nói cái gì đó vi cu... và cu cũng đã tht lên tên ca ai đó, vì sao li mơ h, không th nh ra.






– "Ah... hah..." - Cm thy hn đã mút cht ly viên ngc hng trước ngc, JaeWoo không th kìm chế được mà rên r. M hôi túa đy trên trán cu, cm giác nóng bc, khó chu như b hàng trăm con kiến bò lên - "... hah... đng..."






– "Wooie... Wooie..." - Tiếng JaeHyun khàn khàn kèm theo dc vng vang lên bên tai cu, hơi th nóng hi ph vào gáy JaeWoo - "Anh yêu em... yêu em..."






Bế xc cu lên, bàn tay hn xoa nn khuôn ngc ca JaeWoo, mt tay mò xung phía h thân, chm vào nơi nhy cm ca cu. Sng lưng như b mt lung đin xuyên qua, cơ th run lên không kìm li được. Tiếng th dc, rên r cùng khoái cm c thế mi lúc mt ln lên trong cu. Bàn tay nm cht drap, kì quái... vì sao cu không đy hn ra, vì sao li c đ hn hôn? Cu không th hiu được, đu óc c mơ h nhưng... cái cm giác được hôn khp cơ th, người da vào trong lng ngc rn chc này... sao li quen thuc ti như vy?






– "Hmm... ah..." - Chưa đ cu kp phn ng, JaeHyun cúi người hôn mnh lên môi cu. Hn mnh bo, chà sát hai đôi môi vào nhau cho ti khi sưng ty.






– "Ưh... nah... hah... đi... khoan... ưh... JaeHyun... ah... hah..." - Lưỡi b mút cht, hô hp dn dp khiến hai má cu ng đ, bàn ta khua qung trong không trung. Hn bt ly tay ca cu, nhp nháp tng chút mt - "Đng mà... chúng ta... ưh... hah... không nên..." - M hôi bết cht vào tóc ca cu.






– "Gi đi... tên ca anh..." - Ging ca JaeHyun n non đy mê hoc.






– "Tên?" - Cu ngây ngc nhìn hn bng đôi mt ngp nước, vành tai nhanh chóng b hn ngm ly, dc vng mi lúc mt khơi trào.






– "Đúng vy... tên ca anh... gi đi, Wooie..." - Dường như JaeHyun không còn có th kìm chế, trong tiếng nói đã mang chút kích đng. Bàn tay h thân nh nhàng xoa nn khiến cu liên tc phát ra nhng tiếng rên r vô nghĩa.







Nóng quá... phía h thân ca hn áp vào đùi cu, va ngnh, va cng vô cùng. Bàn tay ca cu run ry, không biết t đâu li có can đm ti mc chm vào nơi đó. JaeHyun rên nh mt tiếng, m hôi càng lúc rơi xung càng nhiu, dường như đã ti nhn ni ca hn. JaeWoo nào có biết sut 2 năm nay, hn không bao gi đng ti vic quan h cho nên càng tr nên vô cùng mn cm cng vi khát khao, thèm mun vô hn. Bàn tay JaeHyun trong vô thc bóp cht nơi đó khiến JaeWoo hét lên mt tiếng, t đnh dương vt mt dòng tinh dch trng đc trào ra. Cái cm giác này, va quen, va l, khiến cu hưng phn ti phát điên. Tiếng rên r dâm đãng rt t nhiên thoát ra khi ming ca cu. JaeWoo không biết v gi tình ca cu trong mt JaeHyun đp ti mc nào, nơi đó ca hn trướng to ti mc đáng s. Nhit đ phía đùi nóng rát khiến cu có chút hoang mang.






– "Gi đi... mau..." - Mt tay khác hn lun vào trong tóc cu, git mnh nga đu cu ra sau, bá đo hôn lên môi JaeWoo - "... hmmm, hah... nói đi... Wooie, anh mun nghe... hah..." - Kiên nhn ca hn đã ti gii hn, tiếng lưỡi đánh vào nhau, tiếng nước bt va chm tht khiến người ta đ mt.






– "Ja.. Jae..." - Ging cu yếu t vang lên.






– "Gi Hyunie... gi anh là Hyunie..." - Hôn lên mt ca JaeWoo, JaeHyun đưa tay ci khóa qun ca mình đ l ra th to ln đã chướng ti tím xanh kia - "Liếm... mau liếm nó..." - Hn nói trong tiếng th dc.






– "... liếm..."






Như b thôi miên, JaeWoo ngi dy, c người b ph mt tng m hôi. Cu hoang mang nhìn phân thân to ln ca hn, nut mt ngm nước bt, bt giác liếm liếm khóe môi khô nt ca mình. Hành đng đó ging như là mt s khiêu khích ti cc đim đi vi hn. JaeHyun rít lên mt tiếng, bàn tay to ln vòng ra sau c ca JaeWoo, kéo cu ti hôn. N hôn này mnh m, điên cung... môi cu va đau va xót, máu t khóe ming hòa cùng dch v trong sut theo khóe ming tràn xung c, len li trên tng đường nét ca yết hu. JaeWoo b hn lôi lôi kéo kéo, choáng váng ti mc đu óc trng rng. Trong người cu bây gi không có gì khác ngoài hình nh ca người trước mt. Khuôn mt hoàn mĩ nhưng li mang nét lãnh đm, đôi mt vn màu cafe tĩnh lng nay ánh lên nhng tia dc vng.






– "Em thc làm anh  phát điên, đng có khiêu khích anh..." - Túm ly c tay ca JaeWoo, hn n đu cu xung. Dương vt chướng đi cng như thép đt trước làn môi mm m ca cu khiến hn phát điên lên.







– "Uh... oh... ưhhhh..." - Th to ln đó đy vào trong khoang ming nh bé ca cu, chc ti tn c hng khiến JaeWoo nghn ti trào nước mt. Hương v đàn ông ca hn tràn ngp trong ming cu, JaeWoo chưa bao gi khu giao cho ai, đi vi vic này hoàn toàn không chút kinh nghim - "... ah..."






– "Cn nh lên nó, mút ly..." - Hn nh nhàng v lên má cu, hông đung đưa đ có th tiến sâu hơn vào trong ming cu - "Wooie, ah... hah... đúng thế, làm tt lm... ahh..." - JaeWoo nghiến răng nghiến li làm theo nhng gì hn nói.






– "Ah..." - Quỳ sp trên giường, cu có mút ly dương vt thô to kia. Nước bt không nut được xung liên tc theo s sát nhp mà trào ra khi ming.






– "Wooie, em đp lm, em biết không...?" - Ging hn khn đc, hình tượng dâm m trước mt khiến nơi đó chướng ln hơn. JaeWoo đã nghn ti không th nói nên li - "Dùng lưỡi... hah... đy đnh đu... ưh... mút ly..." - S tha mãn không giu được trong li nói ca hn, nga đu rên r, JaeHyun hưởng th s phc v đc bit kia - "... ah... hưh... nhanh... nhanh... ah hah..." - M hôi hn túa ướt áo sơ mi.






– "Ưm... oh..."







Bàn tay ca hn không an phn, ln mò ti phía mông ca cu. Theo rãnh mông, ln ln ti tiu huyt xinh đp. JaeHyun va rên r, ngón tay mân mê chm vào nhng nếp nhăn nơi ca đng. Nơi cúc huyt b chm phi, cu rùng mình mt cái, cm giác như toàn b chân và cơ th như nhũn ra. Mun m ming nói nhưng li b th to ln bên trong chn li mi li. Ngón tay ca JaeHyun không lưu tình cm thng vào trong nơi cht hp ca cu. JaeWoo c người cng li, đau quá đi mt thôi... Ri ngón th hai, th ba, JaeHyun vn không buông tha cho cu. Đau... nơi đó quá nh, nước mt theo khóe mi rơi xung. Vì b xâm nhp nhưng li không th làm gì, cơ ming ca cu co bóp liên tc khiến JaeHyun phát điên. Máu ca toàn cơ th như dn hết v phía bng dưới ca hn. Cm thy nơi đó ca hn run lên bn bt, cu khiếp s... không phi là...






– "KHN KHIP!!!" - JaeHyun như phát điên, kéo dương vt ra khi ming ca JaeWoo, hai tay đy mnh cu nm nga xung giường, đôi mt đc ngu vì ham mun tt đ. Nhanh nhn banh hai chân JaeWoo ra thành hình ch M... hn đt th to thô trước ca huyt ca JaeWoo.






– "Không, đi..." - Cu s hãi kêu lên, nó nóng và quá to... - "... khoan... khôn...ưh hah... AHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" - Th thô to kia đâm thng vào trong tiu huyt nh bé ca JaeWoo.







– "Hah..." - Cm giác vách tràng co bóp ly mình, JaeHyun như mt con thú, hn đang phát điên. Khoái cm, cm giác này... tuyt kinh khng.






– "Đau... hc... ah... đau quá..." - Nước mt rơi liên tc trên khuôn mt thanh tú ca JaeWoo, bàn tay cu túm cht b vai hn, móng tay cm vào khiến máu chy thành nhng dòng - "Ưh... đau... hc... hc..." - Cm giác thân như b xé nát, đau ti chết mt. Hô hp b đình tr, cu c hp tng ngm khí mt.






– "Th lng ra... hah... Wooie... em th lng ra..." - Ôn nhu hôn lên mt cu, tng git nước mt long lanh b hn nut gn. Xoa xoa lưng chn an JaeWoo, cu kp hn như vy hn cũng đau, hơn na dc vng kêu gào sp phát điên ri.






– "Đau quá, đi ra đi mà... hc..."






Cu lc đu, không được, cái th trong bng tiếp tc li trướng to ra, cu s hãi... đau chết đi được. Ti sao li đau như vy ch? JaeHyun hôn nh lên môi JaeWoo, v v lưng cu, chn an. Đã ti mc này, mun hn ngng li thì thà bo hn chết quách đi cho xong. Bế xc cu ngi lên đùi mình... JaeWoo ln na hét lên. Cái tư thế này khiến mi th ca hn ngp sâu vào trong cu. Cu có th cm nhn được nơi đó ging như đã mun đp vào thành rut non ca cu. Bàn tay run ry quàng qua c hn, ôm cht... cu thc s hãi, cơn đau khiến sc mt cu trng bch ra. JaeHyun trìu mến, cn lên c, quai xanh, lướt lưỡi xung ngc khiến cho người cu liên tiếp xut hin nhng cánh anh đào hng pht.






– "AHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!! KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!" - Hn nâng hông cu lên, dp mnh mt ln vào sâu trong cu. Móng tay bm mnh sâu vào da tht hn, cu hét lên điên cung... - "Ngưng... ah... hah... không..."






– "Hah... hah... tuyt... vách tràng ca em đang... ahh... hah... bóp cht nơi đó ca anh..." - Li nói ca hn tc tĩu ti mc làm cu đ mt.






– "... ah... ngưng... đau... chm mt chút... ahh..." - Như cung phong vũ táp, hn điên cung xâm nhp trong cơ th cu, liên tc đánh sâu vào trong. Cu la hét, rên r, âm thanh mi lúc mt ln. Tiếng ma sát, va chm ca da tht khiến cho căn phòng ngp mt mùi tình khí dâm m.






– "Bóp cht... aha... cht na... Wooie, Wooie... Wooie..." - JaeHyun liên tc gi 'Wooie' không ngng, hn điên lon hôn lên môi cu, da tht cu mt cách vn vã - "Không được ri xa anh... hah... ah... ưh... hah... em là ca anh, ca anh..."






– "Ưh, hah... Jae... nh... AH!! AH!! AH!!" - Liên tiếp đnh dương vt ca JaeHyun đánh thng vào nơi mn cm nht ca JaeWoo, hn khiến cu gào thét ti điên mt thôi - "Đúng, đó... hah... đó..."






– "Wooie... Wooie ca anh..."






– "Jae, van anh, cu anh... đâm mnh na... em mun anh... hah..." - Cu không th nghĩ được gì, mi câu nói ging như t nơi sâu thm nht ca dc vng, c như vy gào thét nhng câu phóng đãng, dâm đãng ti cc đim.






- "Ch ca anh, em mãi mãi... hah... ca anh..." - Xiết cht eo ca cu, liên tc tru sáp, liên tc đánh mnh vào sâu trong cơ th cu, hn điên cung... JaeHyun nghĩ hn điên ri, thc s mun điên ri. Hn mun phá nát cơ th ca cu, dc vng dâng cao ti đnh đim gi không th ngưng li - "Ca anh... hah... Wooie, mãi mãi là ca anh... ca anh..."






Tiếng ca hn tiếp tc vang lên, bá đo li mang c tính chiếm hu ti cc đim. Trong đu cu bây gi ngoài cơn đau đn pha ln cùng khoái cm điên cung, không còn gì. Không còn Yuto, không còn Daiki, không còn nhng suy nghĩ khác... ch có JaeHyun, ch có cơ th ca hn, ch có mình hn. Hn trong cu, điên cung xoáy mnh vào trong nơi mn cm. JaeWoo cm giác ni tng ca mình sp b hn làm cho xc ngược hết c lên. Gc đu vào vai hn, th gp gáp, cu ch biết gào thét trong cung hoan. Cu điên thc ri, điên thc ri... khoái cm đánh úp cu, khiến cu chìm nghm trong b tình. Hn hiu cơ th cu ti đáng s, hn liên tc khiêu khích nhng nơi có th khơi dy dc vng ca cu. JaeWoo liên tc bn ra, khiếp drap giường xung quanh ướt sũng, đng thành nhng vũng...






– "Ah... t... dng... t b... ngưng... ưh..." - Ni tng, thành rut non ca cu có l cũng sp b hn làm cho nát tươm ri. Cu điên cung lc đu, gào thét.






– "Anh... hah... không th ngng... em tuyt quá..." - Tru sáp rt nhiu ln, m hôi liên tc rơi ướt sũng, hn gm mnh mt tiếng, bn toàn b tinh dch m nóng vào sâu trong cơ th cu - "Ah!"






– "AHHHH!!!!!" - Vách tràng yếu đui phi tiếp nhn th dung dch đc st, nóng bng bt giác co tht li. JaeWoo c người xi lơ, nm vt trên vai ca JaeHyun, th gp gáp sau mt cuc hoan ái điên cung. Hn t t rút th đó ra khi cơ th cu, không b chy máu nhưng thc s đau...






– "Nơi này... tht đp..." - Huyt đng được gii thoát, tinh dch trng đc trào ra như lũ thác. Rt cc hn đã hn bao nhiêu vào trong cu...?






– "Đng... hc..." - Lưng ta vào lng ngc ca JaeHyun, c người không mnh che, nơi ca đng nh bé b ngón tay ca hn trêu đùa. JaeHyun chc mnh mt ngón tay vào nơi mà tinh dch ca mình đang chy ra. Th nhp nháp bn tung tóe lên bng và bp đùi trong ca cu.






– "Há ming ra..." - Tiếng cười ca hn trm khàn, bàn tay dính đy tinh dch ca bn thân... kéo lết, bôi lên ngc, c ca cu - "Ăn nó..." - Hai ngón tay thc mnh vào ming ca JaeWoo.






– "Ưh..." - Mn, chát và đng... nhưng cu không chán ghét.






Hai đu ngón tay kp cht ly lưỡi ca JaeWoo, chơi đùa nó. Tiếng nhép... nhép... dâm mĩ liên tc vang lên. Dch v ca cu hòa vi tinh dch ca hn chy dài xung cm, c... đôi mt đ đn nhìn v mt đim không xác đnh, nơi dưới dng như sôi lên. Mi tế bào, máu trong huyết qun ging như căng hết c ra... s d d, khiêu khích ca JaeHyun khiến JaeWoo không th chng c li được. Yết hu ca c hng b hn cúi người, nghiêng đu cn lên. Mi kích thích khiến cơ th ca JaeWoo mun ni tung. Bn thân JaeHyun t lúc nào cũng bt đu ngóc đu tr dy. Cu kh rùng mình, mun tránh nhưng b hn gi cht hai b vai.






– "Đng đng đy... anh mun..." - Bàn tay thc sâu vào trong c hng cu, khiến dch v chy ra mi lúc mt nhiu, ướt đm lòng bàn tay hn.






– "Không... tôi..."






"RM"






Không đ cu nói thêm, hn đè cu xung giường, như con mãnh thú điên cung tách chân cu ra. JaeWoo quy đp nhưng cơn đau h th khiến cu không th phn kháng li hung h hn còn khe hơn cu. Nhìn ca huyt dính ướt đm tinh dch ca mình hin đang mp máy, đôi mt hn đc ngu dc vng. Nm cht hai chân ca cu, hn cúi người làm mt vic mà JaeWoo tht kinh. Cu hong ht khi cm giác được nơi đó b liếm... tinh dch liên tc b hút mnh ra kèm theo c dch rut non ca cu. Tng nếp gp ca cúc huyt đu b đu lưỡi ram rám trêu đùa. Tiếng th dc ln na b khơi dy, cơ th cu nóng ti điên cung...






– "Không..." - Cu kêu lên yếu t - "... đng, nơi đó... hah... bn..." - Bàn tay túm drap giường ti nhàu nát, cu khóc nc lên.






– "Hmmm..." - Ngng lên nhìn mái tóc nâu ca hn tiếp tc ngp ln gia hai chân mình, JaeWoo xu h không biết đ đâu cho hết. Đi theo đó là s kích đng, khoái cm kinh người... Hai chân b hn dng to hết mc có th, JaeWoo b dc vng làm cho không còn nghĩ ni gì, cu rên r, hông liên tc lc lc.






– "Ah... đng mà..."






– "Nga lm đúng không? Nơi này..." - Đu lưỡi dính đy tinh dch và dch v ca bn thân, JaeHyun ngng lên nhìn cu, bàn tay vut nh nơi ca đng. Hn không cười nhưng đôi mt ca hn cười.






– "Hah..." - M hôi túa đy trên trán cu, cu cn môi ngăn mình phát ra nhng tiếng rên r đáng xu h kia - "... ưh..."






– "Không cho phép em làm tn thương bn thân" - Trườn người hôn lên môi cu, hn tách răng cu ra, hôn điên cung. Trong lúc c hai cun ly lưỡi ca nhau, bàn tay ca hn nh nhàng ôm ly cu, mt cm giác n lnh khiến cu s hãi.






– "Không... không... AHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!"






Ln na, th thô to kia tiến sâu vào trong cu. Li ln na, hn liên tc ra vào trong cu, cn mút cơ th cu, đ li nhng du vết không th chi cãi. Chiếc giường lc như điên theo nhp điu ca c hai... Tiếng va chm cơ th, tiếng la rên,... liên tc kéo dài. Chính cu cũng không rõ bn thân đã chìm trong b tình dc vng này biết bao ln, hn bn trong cu bao ln,... mi th c thế, như thy triu khiến cu không th nào tr tay chng đ. Cho dù ngt đi ri, JaeHyun vn không buông tha. Hn không th dng li, không th chi li sc hút ca cu. Hn mun na, hn mun đem cu dung nhp vào người mình. Không biết vì sao li làm chuyn này vi hn, cũng không rõ vì sao mình li có th tin tưởng hn vô điu kin, da vào hn cm thy vô cùng an tâm... nhưng JaeWoo biết... cu đã không th chi cãi mt điu, cu thc s... đã có tình cm vi JaeHyun. Không ch là tình cm đơn thun, dường như nó còn ln hơn na... Trong cơn mơ màng, cu li nhìn thy người đó, giơ tay ra vi cu, khuôn mt b màng sương mù che ph. Ging nói trm thp đó, sao li quen thuc ti như vy.






– "Wooie, anh yêu em... c cuc đi này ch có em. Em không được ri khi anh, vĩnh vin không được ri b anh. Wooie, anh sp điên ri, sp điên tht ri. Wooie, Hyunie... ch có mình em, mãi mãi mà thôi..."






End Flash Back...






Bàn tay bấu chặt lấy da, in thành những vết móng tay đỏ đậm, JaeWoo không thể kìm chế được cơn run rẩy. Cơ thể cậu phấn khích khi nhớ lại tất cả, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng hết cả lên. JaeHyun vì sao có thể dễ dàng khơi lên dục vọng của cậu? Giống như hắn biết rất rõ cơ thể của cậu? Khi cơ thể kết hợp, trong đôi mắt hắn là sự dịu dàng, yêu thương nhưng cũng có cả chiếm hữu, ham muốn tột cùng. Vì sao cậu lại xao xuyến trước khuôn mặt tấm lấm mồ hôi, chan chứa dục vọng cơ thể của JaeHyun? Vì sao cậu lại dễ dàng tiếp nhận chuyện đó tới như vậy? Đối với Yuto, họ mới chỉ hôn môi... nhưng cậu và hắn, mới gặp nhau có 3 lần, vậy mà đã... Nhưng JaeWoo không hối hận, cậu cũng không cảm thấy cơ thể mình nhơ nhớp, dơ bẩn. Nhìn những ấn kí trên người mình, nó giống như là để báo cho cậu biết tất cả không phải là mơ...






Cu thc s đã làm... vi JaeHyun...






Nhưng vì sao... JaeWoo lại có cảm giác giống như đã từng ở trong lồng ngực người này, đã từng được sự dịu dàng, ấm áp kia che chở. Rõ ràng là JaeHyun, không phải Yuto... vì cái gì mà cậu lại nhầm tưởng. Đáng sợ hơn là cậu còn có suy nghĩ giống như đã từng làm chuyện này rồi, hơn nữa còn làm rất nhiều. Không thể nào, cậu rõ ràng lần này là lần đầu mà. Cậu kinh hoàng tự chấn an bản thân mình không được suy nghĩ linh tinh, bậy bạ nữa. Khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đỏ còn hơn cả mông khỉ.






Mặc dù đau nhưng rõ ràng không hề chảy máu, kĩ thuật của hắn rất tốt... Nghĩ tới đây, sắc mặt JaeWoo trầm mặc. Phải chăng JaeHyun đã từng làm với rất nhiều người nên mới có thể có kĩ thuật tốt như vậy. Cười khổ một cái, cậu đang suy nghĩ gì chứ. Hắn là Nhị thiếu gia của Oh gia trong Tứ đại gia tộc, người nguyện hiến dâng cho hắn nhiều vô kể xiết... Mà, cần gì tới đám người kia, không phải hắn chỉ chung thủy với một mình người bạn thanh mai trúc mã Park JungWoo sao? Ôm cậu, nhưng lại liên tục gọi "Wooie". Mặc dù cậu cũng là JaeWoo, nhưng cậu biết người hắn gọi không phải cậu... mà là JungWoo. Cậu chỉ là thế thân... thế mà trong phút chốc cậu đã tự coi mình là JungWoo... để cùng hắn giao hoan.






Đúng vy, thế thân...

Nhưng li cam lòng, cam d làm mt thế thân mà không mt li oán trách...

Là cu điên ri...

Cu thc s điên ri...

Nhưng cu không th t b...

Vì cái gì...?

Hn rõ ràng ch là mt người cu mi quen, mi gp có 3 ln...

Ti vì cái gì mà li kh s vì hn? Vì cái gì mà tim c đp lon lên khi thy hn?

Tham luyến đôi môi ca hn...

Cam tâm tình nguyn làm thế thân đ hn được tha mãn...






Rõ ràng là Yuto rất tốt với cậu... vậy mà cậu... nỡ phản bôi Yuto để qua lại với người tên Oh JaeHyun kia. Cậu biết JaeHyun cũng là người tốt nhưng hắn lại chỉ coi cậu như thế thân. Hắn cũng không giấu giếm, hắn đã nói thẳng với cậu... tất cả là cậu làm cậu chịu, cậu còn có thể trách ai kia chứ?! Có trách hãy trách vì sao cậu lại động tâm, lại có tình cảm, lại coi trọng hắn... Rốt cục là cậu yêu ai? Là Yuto hay là JaeHyun? Cậu thực sự không muốn chấp nhận cái sự thật rằng cậu chỉ coi vị hôn phu của mình là người thân, là anh em... không hơn không kém. Người cậu yêu... lại là người cậu mới gặp 3 lần, là người... cậu vốn cũng chẳng biết gì nhiều về hắn. Đôi khi đoán đúng sở thích, khẩu vị của hắn, đều có lẽ là ngẫu nhiên...






Khi Daiki gọi điện giục cậu trở về vì anh nghe tin Yuto đang trên đường trở về biệt thự... lúc đó quả thực cơ thể cậu đã kiệt sức vì sự sung mãn của JaeHyun. Là hắn bế cậu vào nhà tắm, là hắn thay đồ cho cậu, là hắn dịu dàng đưa cậu về tới tận nơi hẹn với Daiki. Hông quả thực đau nhừ, nhưng vì không muốn để Daiki phát hiện sự bất thường của mình cậu đành chỉ biết cắn răng chịu đau đớn. Mồ hôi túa ra khắp lưng và trán, thêm giọng nói khàn khàn vì rên rỉ, la hét quá nhiều khiến cho Daiki tưởng cậu bị cảm. Anh cũng không hỏi thêm gì JaeHyun, lập tức đưa cậu vào biệt thự thông qua lối bí mật. Khi cậu quay lại nhìn hắn trước khi bước vào trong biệt thự... ánh mắt của JaeHyun lúc đó liên tục ám ảnh cậu...






Du dàng... m áp... Và c yêu thương vô hn...

Nhưng li mang mt màng sương bao ph...

Ging như thông qua cu, nhìn ti người khác...

Là luyến tiếc, là không n ri xa...

Nhưng mà tt c các cm giác đó, tình cm đó... không dành cho cu...

Dành cho ai...

... t cu hiu được...

Lòng hn mãi mãi ch có mt mình Park JungWoo...

Cu là thế thân...

Ông tri ơi, rt cc ông mun cu phi làm sao?

Cu nên đi mt vi tt c thế nào?






Trong căn phòng ngập một màu đen của đêm tối, ánh trăng hắt vào làm người nam nhân ngồi trên sopha như được phủ thêm một lớp giáp bạc. Khuôn mặt hoàn mĩ lạnh lùng không cảm xúc, mặc trên chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần âu, toàn thân toát ra sự cao sang và sát khí bức người. Vươn tay đỡ lấy ly rượu vang, từng ngón tay thon dài xoay tròn khiến màu đỏ của rượu liên tục sánh lên bên trong ly thủy tinh. Chiếc điện thoại di động đặt ở mặt bàn vang lên những hồi chuông réo, ánh sáng từ đèn báo hiệu nháy liên tục. Người nam nhân không để ý, nhấp một ngụm rượu, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm bầu trời đêm tối. Điện thoại cứ tắt lại réo một lúc lâu cuối cùng cũng im lặng, trả lại không gian yên ắng cho căn phòng.






Hắn thích không gian yên tĩnh, khi ở trong phòng... hắn thường tắt hết toàn bộ đèn đi, để cơ thể chìm trong bóng tối. Nói hắn đang trốn tránh cũng được, nói hắn đang tự lừa mình cũng chẳng sao... ít nhất nếu để bản thân ở trong bóng đêm, hắn sẽ tự nhủ tất cả chỉ là một giấc mơ thôi, rồi khi tỉnh lại, hết thảy sẽ biến mất. Cậu không chết, cậu ở bên hắn, nắm lấy tay của hắn, hôn lên môi hắn, ôm chặt hắn. Nụ cười răng thỏ xinh đẹp cứ như vậy, giống như ánh nắng chiếu soi trái tim cô đơn, đơn độc của hắn. Rượu có chút ngòn ngọt, cay cay, chát chát,... pha trộn thành hương vị phức tạp nhưng lại khiến hắn không thể dứt. Mùi vị... giống như tâm tư hắn. Cch một tiếng, chiếc điện thoại bàn đột nhiên kêu inh ỏi... hắn vẫn tiếp tục chìm mình trong suy nghĩ của bản thân, không chú ý.






"Ting... xin chào, tôi là Oh JaeHyun, hin ti tôi không có nhà. Xin hãy đ li li nhn sau tiếp bip ~..." - Giọng thu âm đều đều vang lên, đầy lãnh đạm.






– "Hyunie, rt cc em đang đâu? Ti sao không v nhà ăn cơm? Có biết là mi người đang đi tìm em không? Nếu không ăn sao không nhn li mt câu h???" - Tiếng quát của TaeYong tràn ngập tức giận và phẫn nộ - "Không ai mà chu được cái tính m ương ca em đâu. Va va phai phi thôi... Hay là đi chơi vi Jung JaeWoo ti quên c đường v ri h???"






– "..." - Hắn im lặng, không nói gì.






– "Anh nói ri, đng có tiếp tc dây dưa na. Cu ta không phi Wooie, không phi... em có nghe rõ không? Hyunie, anh nói ri đó, cho dù thế nào anh cũng không bao gi chp nhn..."






– "..." - Nắm tay hắn xiết chặt lại.






– "Gi di đng không được, gi máy bàn thì không có nhà. Thng ranh, đng đ anh tìm ra em, không anh s đánh nát mt em ra đó. V thì nh gi li nghe chưa?"






Đôi mắt trong bóng đêm lóe sáng, từ từ đứng dậy, ngón tay thon dài của hắn miết khẽ lên miệng ly. Choang, ly rượu rơi xuống mặt đất, màu đỏ bắn tung tóe khắp trên tấm thảm màu trắng như tuyết. Đôi mắt JaeHyun vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên không đổi, hắn xoay người sải bước tới phía góc phòng ngủ, nơi có tấm ảnh được phóng to. Trong bức ảnh kia cậu bé con khoảng 5, 6 tuổi. Mái tóc đen, khuôn mặt nhỏ thanh tú, nước da trắng mịn đang nở một nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh ban mai. Nụ cười răng thỏ đáng yêu luôn in đậm trong trái tim của hắn. Cậu bé đó mặc một chiếc áo màu trắng, quần ngố vải màu đen, vui vẻ ôm quả bóng đứng trên bờ biển dài. Đằng sau là khung cảnh mặt trời đỏ rực nhô đầu lên trên làn nước trong xanh, đẹp tới rung động.






– "Wooie xinh đẹp của tôi..." - Giọng hắn trầm ấm vang nhưng vẫn vương sự lãnh đạm vang lên, ánh mắt phần nào nhu hòa đi rất nhiều. Bàn tay giơ tới, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia, hắn nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ trong ảnh - "... em mãi mãi là người tôi yêu nhất... sẽ không ai cướp được em khỏi tôi..."






Cho dù là điu đc ác nht hn cũng s làm...

Đ gi được hình bóng ca JungWoo... hn s không t chuyn gì...

... k c có phi làm tn thương ti ai đó...






HT CHƯƠNG 55






2 đa bây có tin m drop luôn cho 2 đa SE luôn hong 🙂 t sư 2 đa 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro