Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau khi tạm biệt MARINEFORD, Yoseft D. Willi liền vượt biển tiến về Tân Thế Giới đi thẳng đến Dressrosa nơi mà cháu gái của mình bị tên từng là Thiên Long Nhân giam giữ.

Ông đi đến đó với tâm trạng như bão tố phong ba thu gọn trên người, đi cùng mình là các thuỷ thủ đoàn của hoàng gia và các cháu gồm trưởng nữ là Haraha, trưởng nam cả là Wallo, trưởng nam cháu của con trai thứ 4 là Kiriri đi cùng ông.

Dĩ nhiên là mọi người ở gần ông liền muốn nổ tim mà chết vì áp lực kia, hiện giờ tâm trạng của ông ấy không tốt chút nào. Kể từ khi nhận tin sấm ông liền tức tốc huỷ hết các cuộc họp mà đến gặp hải quân sau đó là tới gặp cái tên kia.

Như một quả bom nổ chậm, mùi thuốc nổ sắp được bén chỉ cần thêm lửa nữa thôi là được rồi. Ông Willi ngồi ở giữa bon tàu để đọc báo, tin tức hôm nay vẫn vậy chẳng có gì mới hay đặc sắc cho đến khi ông lật sang trang.

Lúc này trên mặt báo đưa tin về tàn dư của băng hải tặc Râu Trắng đang bị bên Râu Đen truy đuổi, hơn nữa là không những 1 mà có đến 2 lần lận.

Yoseft D. Will thở dài, ông tự nghĩ có lẽ bọn nhóc kia đang dự tính là sẽ báo thù nhưng ai ngờ lại bị một đòn phản công mạnh đến như vậy, nhớ lại lúc mà còn ngồi uống rượu cùng nhau dưới tán cây đại thụ khổng lồ cùng Râu Trắng.

Hai bên là kẻ thù trên 2 chí tuyến khác nhau nhưng cả hai lại cùng chung chí hướng, cả hai lại thích được tự do mà không muốn bị ràng buộc, cũng muốn có một gia đình và cuối cùng cũng thành sự thật và nhiều thứ khác.

Mới đó đã tận hơn 30 kể từ khi ông còn giữ chức phó đô đốc cho đến tận hơn 45 năm sau khi Woffy ra đời thì mới đây thôi, Eward Newgate đã ra đi mãi mãi và để lại cho đời một sự ảnh hưởng không lớn về người đàn ông mạnh nhất thế giới.

Willi lấy làm tiếc khi những kẻ mạnh cùng một thời với ông lần lược ra đi, người bắt đầu là Vua Hải Tặc Gol D. Roger rồi lần lược đến Samurai có lẽ mạnh nhất là Kozuki Oden và người ra đi là Râu Trắng, không biết lần tới đây ai ra đi tiếp nữa đây?

Gắp tờ báo lại, đọc đến đây cũng đủ rồi nên ông cũng không muốn xem nữa. Càng xem lại càng nhớ những năm tháng xưa kia ùa về thì lại càng lưu luyến biết bao.

Ông quay vào trong khoang tàu và đi về phòng mình, mọi người lúc này mới thở thành hơi...

"Nè chị Haraha... Ông hôm nay có vẻ khác với mọi hôm thì phải? Chị có thấy vậy không?"- Wollo hỏi.

"Không chị mày không thấy vậy? Mày thấy vậy sao? Cậu nữa cậu cũng thấy vậy sao cậu cả Tư?"- Haraha quay sang Kiriri hỏi.

"Có em có thấy..."- Kiriri trầm ngâm nói.

"Mày thấy gì hả? Ổng lúc nào cũng mặt như băng đảng mafia đôi mắt như sát thủ thế kia thì ai mà chịu cho được?"- Wollo nói.

"Anh không biết cũng phải, em thấy ông đọc báo thì có lướt qua thấy trang ghi là tàn dư của Râu Trắng bị gì ấy. Có lẽ là ông nhớ về trước đây ấy mà"- Kiriri cười nói.

"Cậu vậy mà cũng tâm lý phết nhỉ?"- Haraha choàng vai Kiriri nói.

"Em chỉ im lặng suy xét tình hình thôi, dù sao thì đó cũng là ông của chúng ta, mấy anh chị cũng nên quan tâm ông đi, ông cũng lớn tuổi rồi đó"- Kiriri thoát khỏi cái choàng vai của Haraha.

"Ừm cậu nói chí phải, có lời khen lớn đó"

"Khen cái con khỉ, ổng khoẻ re lại còn như con thú điên thế kia, vài hôm trước còn đấm tao văng xuống biển, nếu tao mà không biết bơi là thấy tổ tiên luôn rồi"- Wollo không đồng tình.

"Tại mày thôi, ai bảo mày đi gây sự vô cớ, lại còn thách thức nữa mà?"- Haraha bực mình nói.

"Kệ anh, tuỳ anh thôi. Giờ chúng ta còn việc khác đó là nếu mà xảy ra chiến tranh thì phải chuẩn bị đi. Dù sao nếu ông mà đàm phán không thành là tự hiểu rồi đó"- Kiriki nói.

"Ừ phải hen, không biết hiện giờ ngài Chư Hầu có làm sao không nhỉ? Chị lo quá"- Haraha lo lắng.

"Chị lo làm gì? Nó chả làm sao đâu, nó được lão Đại huấn luyện nuôi nấn từ nhỏ mà thì có chuyện gì sao được?"- Wollo tự tin khẳng định.

"Chẳng phải mày muốn đạp đổ ngài xuống từ lâu nên mới nói như vậy phải không?"- Haraha bực tức nói, sẵn đó cô thẳng tay cú lên đầu thằng em ruột của mình 1 đấm.

"Chị bị điên à? Em nói đúng chứ sao nữa?"- Wollo vừa xuýt xoa vừa hét lên.

"Anh cẩn thận với lời nói của mình thì hơn. Woffy là Chư Hầu lớn của vương quốc của mình mà anh lại đi nói như vậy, nếu ngài có mệnh hệ gì thì anh tính phải làm sao? Chẳng phải là chúng ta và toàn bộ người dân khắp đất nước đã tuyên hệ một lòng trung thành rồi anh không nhớ sao? Mà chị ấy nói đúng chứ không sai đâu?"- Kiriki không hài lòng với câu nói của Wollo.

"Phải đó, em nên nhớ là chúng ta đã thề như thế nào chưa? Hơn nữa nếu như chúng ta quá chủ quan với địch thì chắc chắn rằng chúng ta sẽ khiến cho địch có kẻ hở mà giở trò đó"- Haraha phân tích.

"Gì thì gì, em cũng mặc kệ, miễn nó tự đối phó mà không có rắc rối gì là được, tốt hơn hết là tự nó giải quyết thì nó còn đường sống không thì tự mình tìm đường chết! Vậy đó"- Wollo ưỡn ngực tự tin.

"Mày!!! Lo ăn nói cho cẩn thận đi!!! Mày biết phát ngôn của mày sẽ ảnh hưởng lớn như thế nào không hả?"- Haraha nổi gân tức điên lên.

"Được rồi, anh Wollo nói cũng không sai, tuỳ vào tình hình mà phán xét nữa, nhưng... Anh có biết kẻ địch mạnh như thế nào không? Anh Wollo?"- Kiriri hỏi.

"Không? Chú mày giải thích cho anh nghe thử xem?"

"Là Thất Vũ Hải"

"Ừ"

"Mang dòng máu Thiên Long Nhân"

"Ừm"

"Là những kẻ ghét chữ D trong tên của chúng ta"

"Ừ..."

"Kẻ mang danh Joker trong thế giới ngầm và chưa rõ có đúng hay không"

"Uh"

"Kẻ đang nắm giữ ngôi vị cao nhất ở Dressrosa"

"Rồi sao nữa?"

"Chính phủ thế giới phải e sợ trước hắn vì hắn đang nắm giữ mọi thông tịn bí mật của thế giới"

"Uh"

"Là kẻ mang năng lực của trái ác quỷ ito ito no mi cho phép người dùng thả ra tơ, điều khiển mọi sinh vật sống lẫn vô tri, không những vậy hắn đã thức tỉnh năng lực của mình và mang bá khí nữa, anh nghĩ sao khi đối đầu với một kẻ có đầu óc cũng như kinh nghiệm chiến đấu?"- Kiriki hỏi.

"Anh mặc kệ, miễn là nó không bị làm sao thì được chứ gì?"- Wollo toát mồ hôi hột.

"Anh mặc kệ sao? Anh nghĩ một kẻ như vậy giữ Chư Hầu của chúng ta mà anh mặc kệ?"- Kiriki nổi sát khí.

"Anh... mà làm sao chú mày lại có những thông tin này?"- Wollo đổi chủ đề.

"Ai cũng biết chứ không như anh, vô tư vô lo... Vậy mà còn dám tranh chức vị trí Chư Hầu trong khi ai cũng biết hết mà mình anh không biết gì một tí thông tin"- Kiriki thờ dài.

"Phải đó, mày nên tự nghĩ lại bản thân trước khi đi tranh chấp tước vị Chư Hầu và nghĩ kĩ xem vì sao mày là trưởng nam của tộc mà không bằng út nữ của tộc"- Haraha lấy ghế dài và ngối xuống thưởng thức ly nước dâu kết hợp với soda chanh.

"Ừ thì em cũng suy nghĩ nhiều mà? Dù sao em vẫn thấy mình vẫn xứng đáng hơn nếu như em lên nắm quyền"

"Tao nghĩ là mày lên rồi lại xuống trong vòng một ngày, mày không trụ nổi đâu con à"

"Phải đó, em tán thành với ý này của chị đó"- Kiriki gật đầu đồng ý.

"Mày!!!"- Dĩ nhiên là Wollo không nói nên lời.

Cứ thế mà thuyền đã đi đến Dressrosa trong vòng ba ngày, họ đi mà không dừng chân ở bất cứ đâu trên trạm dừng chân, đối với họ tính mạng của Woffy là quan trọng nhất.

Cuối cùng cả đoàn cũng đã đặt chân lên Dressrosa ngay khi cả đoàn vừa rời khỏi tàu, dĩ nhiên những người lần đầu tiên kho đặt chân đến đây ai cũng ngạc nhiên vì mấy món đồ chơi biết cử động sống hoà nhập cùng con người.

Họ bỏ qua hết tất cả mà tiến đến lâu đài, nơi dãy đất nhô cao chập chùng kia chính là cung điện nguy nga tráng lệ đang giam cầm Woffy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro