O

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Law , ngươi đang ở đâu ?! " Rocinante lo lắng gọi tên cậu bác sĩ nhỏ đang mất tích suốt buổi sáng nay . Rocinante biết được rằng Law dạo gần đây mơ rất nhiều giấc mơ kì quái và khiến cho cậu mất ngủ nhiều ngày .Mặc dù hắn và Doflamingo cũng thuê người về giúp cho cậu nhưng vẫn không được , thậm chí là chính bọn hắn cũng đột nhiên mơ thấy những giấc mơ kì lạ không thể lý giải được .

Ohara Yuuki phải xin được nghỉ phép một vài ngày bởi vì sức khỏe của nàng sa sút rõ rệt và Doflamingo không thể không cho nàng nghỉ phép được .

Ngày hôm nay , Law đã hứa với Rocinante rằng cậu sẽ cùng với hắn đi gặp một bác sĩ chuyên về tâm lý học . Nhưng rồi khi hắn đến phòng ngủ của cậu thì lại không thấy cậu đâu , thậm chí khi hỏi những thành viên khác trong gia tộc thì bọn hắn cũng không thấy . Rocinante trở nên cực kỳ lo lắng và đã chạy khắp biệt thự gia tộc Donquixote để tìm kiếm Law . Ngay khi hắn vừa đi tới chỗ sân sau của biệt thự thì Rocinante ngay thấy tiếng hát nhẹ nhàng từ bên ngoài vọng vào bên tai .

Rocinante phần nào đó nhận ra được tiếng hát này nhưng hắn không thể nào nhớ được nó thuộc về ai ... Đầu của hắn đột nhiên nhói lên không ngừng và không tự chủ được mà rên rỉ , tầm mắt của hắn trở nên nhòe đi và ngay trước khi hắn rơi vào bóng tối thì Rocinante cảm nhận được có một vòng tay nhẹ nhàng đỡ lấy hắn và giọng hát kia ôn nhu vang lên :

" Ngủ đi , Roci ... Ngươi đã có những ngày mệt mỏi rồi ... " Và hắn thả lỏng người và chìm vào giấc ngủ sâu nhất trong những ngày qua .

++++++++++++++

Rocinante bật mình tỉnh dậy với gương mặt ngỡ ngàng và đau khổ . Mồ hôi đã làm ướt đẫm cả người hắn , đôi mắt xanh của hắn trợn to đầy sợ hãi và cả người hắn không ngừng run rẩy . Rocinante giật nảy mình khi có một bàn tay đặt lên vai của hắn và ngay lập tức quay đầu nhìn người đó . Hắn sững sờ nhìn người phụ nữ quen thuộc trước mặt và bắt đàu òa khóc như một đứa trẻ .

" Nào nào , Roci ... Ta đã ở đây ... Ta đã ở đây ... " Haruki nhẹ nhàng ôm Rocinante và ân cần nói .

" Ngươi ... Ngươi ... " Hắn không thể nào nói được thành lời mà chỉ có thể là những từ đứt quãng .

" Roci , tại sao ngươi không nằm xuống và nghỉ ngơi nhỉ ? Những người khác vẫn chưa tỉnh dậy nên sao chúng ta không chờ bọn hắn ? " Rocinante quay đầu nhìn xung quanh căn phòng và nhận thấy được rằng đây là phòng làm việc của Yuuki và toàn bộ những chiếc giường đều có người .

Bên phải hắn là anh trai hắn - Donquixote Doflamingo còn bên phải hắn là bác sĩ chủ chốt của gia tộc - Ohara Yuuki . Những chiếc giường xa hơn chính là những chỉ huy , đội trưởng và những đứa trẻ .

" Ta sẽ đi pha một chút đồ uống ... Ngươi muốn uống trà hay sữa ? " Haruki đứng dậy khỏi ghế ngồi nhưng ngay lập tức bị Rocinante vương tay kéo tay áo . Cô chỉ mỉm cười nhẹ rồi đặt tay lên tay của hắn .

" Đừng lo , Roci . Ta sẽ không đi đâu cả ... " Rocinante do dự một lúc rồi mới gật đầu thả tay áo của cô ra . Haruki vỗ nhẹ lên mái tóc vàng của hắn rồi rời đi .

Rocinante ngã người ra sau rồi nhắm lại đôi mắt mệt mỏi . Khi hắn đã sắp chìm vào giấc ngủ thứ hai trong ngày thì hắn nghe được tiếng chuyển động từ bên phía của hắn . Rocinante mệt mỏi mở mắt ra và nhìn sang giường của Doflamingo để nhìn thấy anh trai hắn đang rên rỉ khi đỡ đầu , tay còn lại thì cố gắng đỡ người dậy .

" Doffy ? " Doflamingo quay đầu nhìn hắn , chiếc kính của Doflamingo đã được cẩn thận gập lại và đặt sang một bên .

" Đã có chuyện gì xảy ra ? "

" Haruki tỷ trở lại ... " Doflamingo hơi đứng người một lúc rồi nhìn lên Rocinante . Rocinante có thể thấy được rằng Doflamingo rất ngạc nhiên khi nghe thấy tên của chị gái hai người nhưng hắn chắc chắn rằng không hề có sự xa lạ trong đó .

" Ở đâu ? Haruki tỷ ở đâu !? " Doflamingo gầm lên trong giận dữ khiến cho Rocinante ngạc nhiên .

" Chị ấy đi pha một chút đồ uống cho chúng ta ... "

" Chết tiệt ... Ta phải - " Doflamingo bị cắt ngang bởi một cái nhói trong đầu .

" Doffy , Haruki tỷ nói rằng chúng ta còn phải nghỉ ngơi ... "

" Và ngươi tin lời của chị ấy ? "

" Dù sao thì không phải chị ấy đã quay trở lại rồi sao ? Ta nghĩ rằng chị ấy sẽ có lời giải thích cho việc này ... "

" Ta mong là như vậy ... "

+++++++++++++

" Xem như các ngươi đều rất giận ta đúng không ? " Haruki cười khổ khi bước vào phòng với khay nước trong tay . Cô nhìn thấy vô số ánh mắt tức giận hướng đến nhưng Haruki chỉ mỉm cười rồi đi đến từng người , đặt một ly nước lên bên cạnh cho đến người cuối cùng thì cô mới tìm chỗ ngồi đối diện với tất cả mọi người .

" Haruto ca đâu ? " Doflamingo hơi gằn giọng nói .

" Hãy từ từ đã ... Chúng ta vẫn có nhiều thời gian nên không cần phải gấp ... " Haruki lắc đầu rồi thở dài .

" Ta cũng nên giải thích cho các ngươi toàn bộ việc này nhỉ ? "

" Chính xác " Doflamingo ghơi giật mình khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô nhìn sang hắn .

" Ta có thể đã rời đi một năm nhưng không có nghĩa là ngươi có quyền nói chuyện như vậy đối với ta ." Haruki lạnh nhạt nói .

" Vâng ... "

" Đầu tiên ... các ngươi có còn nhớ khoảng thời gian bọn ta rời đi trong một tuần không ? "

" Đương nhiên là nhớ ... " Doflamingo lẩm bẩm trong miệng .

" ... " Haruki thở dài khi cô nhận ra rằng mình phải làm việc này nhiều lần nữa và nó thật sự khiến cho cô rất mệt mỏi . Một phần là bởi vì có phải liên tục nói lại chuyện không mấy vui vẻ , một phần vì cô không muốn phải nhìn thấy gương mặt buồn bã của bọn hắn.

" Bọn ta đã đi gặp người quen ... và mục đích của cuộc gặp mặt đó chính là bàn lại về kế hoạch giữa bọn ta ."

" Kế hoạch ? "

" Các ngươi có thể nói rằng ngoài các ngươi ra thì vẫn còn có người mà bọn ta trân trọng và yêu thương ở ngoài kia ... Và kế hoạch này chính là việc mà mỗi người bọn ta bảo vệ các ngươi và giúp các ngươi có một cuộc sống hạnh phúc nhất ... "

" Như vậy thì chuyện gì đã xảy ra ? " Law nhẹ nhàng hỏi . Haruki đưa mắt nhìn sang cậu , mỉm cười thật buồn bã rồi cúi đầu .

" Đã có mâu thuẫn xảy ra giữa bọn ta và nó dẫn đến sự quyết định dừng lại hay tiếp tục của kế hoạch ... "

" Và các ngươi đã dừng lại ? " Rocinante cầm lên tách trà nóng , hai tay hơi run rẩy .

" Đúng ... Nhưng bởi vì kế hoạch này có liên quan đến một kẻ mà bọn ta khá kiên kị - " Haruki bị cắt ngang bởi Vergo .

" Có phải là người đàn ông mà các ngươi đã giết ở đảo Minion ? " Cô hơi ngạc nhiên nhìn hắn nhưng rồi cũng gật đầu .

" Đúng như ngươi nói , kẻ mà bọn ta kiên kị chính là hắn ... Nhưng ngươi nói sai một điều , lần đó bọn ta không giết được hắn mà chỉ có thể tạm thời phong ấn hắn lại để cho hắn ta không thể xuất hiện trong một khoảng thời gian ... "

" Nhưng tên đó thì có liên quan gì đến việc này !? "

" Đương nhiên là hắn phải có liên quan thì ta mới nhắc đến hắn ... Tên đó chính là một tên quái vật , theo nghĩa đen và nghĩa bóng . Hắn rất mạnh , mạnh hơn tất cả những gì ngươi có thể tưởng tượng được . Và bọn ta e sợ rằng khi bọn ta dừng lại kế hoạch này thì sẽ khiến cho hắn có cơ hội lợi dụng các ngươi để đe dọa bọn ta ... "

" Nhưng không phải các ngươi chỉ cần một lần nữa phong ấn hắn là được sao ? "

" Quan trọng là bọn ta không thể nào chắc chắn được lần sau hắn quay lại có còn như trước không ... Hắn và bọn ta đến cùng một nơi và đặc biệt là khi hắn chính là một trong những kẻ đáng sợ ở nơi đó . Mỗi lần hắn quay lại , sức mạnh của hắn sẽ được tăng lên đáng kể . Đó chính là lý do khiến cho bọn ta kiên kị hắn ... Bằng một cách nào đó , hắn luôn có thể tăng thực lực của mình lên rất nhanh ... Ban đầu bọn ta có thể đánh ngang tay với hắn nhưng rồi sau này khoảng cách giữa bọn ta bị kéo dài ra ... "

" Vậy sao ... "

" Và anh hai quyết định rằng bọn ta nên rời khỏi các ngươi để có thể giảm thiểu sự nguy hiểm ... "

" Đó có phải là lý do khiến cho ngươi hỏi ta câu hỏi kia ? " Doflamingo âm trầm hỏi , hai tay siết chặt lại . Hắn nhớ lại cuộc nói chuyện giữa hắn và Haruki ngày hôm đó và nó khiến cho cơn tức giận của hắn không ngừng tăng lên .

" Doffy ... Ngươi sẽ làm gì nếu như bọn ta biến mất ? "

" Ngươi có thể nói như vậy .. " Cô gật đầu .

" ... " Những người xung quanh trong căn phòng đều im lặng và không hỏi về chuyện mà hai người đang nói . Bọn hắn biết được ngày mà Doflamingo nói chuyện với cô khi hai người rời đi chính là ngày mà bọn hắn thấy được một mặt đầy đáng sợ của người đứng đầu gia tộc Donquixote . Mặc dù bọn hắn không biết rằng hai ngươi đã nói chuyện gì mà khiến cho Doflamingo tức giận đến mức phá hủy toàn bộ căn phòng và gào thét không ngừng nhưng tất cả đều tự biết mình mà ngậm miệng lại .

" Và sau đó xảy ra chuyện gì ? " Nói đến đây , bọn hắn có thể nhìn thấy cô trở nên buồn hơn và ánh mắt tối tăm của cô khiến cho bọn hắn cảm thấy khó chịu .

" Anh hai nói rằng phải xóa đi kí ức của các ngươi về bọn ta để có thể đảm bảo được rằng hắn không thể biết được điều gì ... và bọn ta sẽ quay trở lại cuộc sống trước khi bọn ta gặp các ngươi ... và có lẽ sẽ có cơ hội giết được tên kia . "

" Đó là lý do tại sao bọn ta lại quên đi các ngươi ? "

" Đúng nhưng đồng thời anh hai cũng nói dối ta một thứ ... " Nói đến đây , cô bắt đầu khóc nấc nghẹn ngạo .

" Anh hai nói rằng sẽ quay trở lại cuộc sống bình thường nhưng người quay lại chỉ có một mình ta ... thậm chí toàn bộ kí ức của ta cũng bị xóa đi ... " Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn cô .

" Tại sao Haruto ca lại làm như vậy ? "

" Bởi vì anh hai đã tự mình đi tìm tên chết tiệt kia ... Ta biết rằng anh ấy không muốn ta phải dính dáng đến hắn ta ... "

" Như vậy thì Haruto ca đâu ? " Doflamingo run rẩy nói . Tim của hắn dường như muốn ngừng đập khi nhìn thấy gương mặt của cô .

" ... " Haruki trầm mặt rất lâu , cho đến khi những người trong căn phòng này bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn thì cô mới lên tiếng ...

" Anh hai ... "

" ... Sẽ không thể nào quay trở lại với chúng ta được rồi ."

' Một người một khi đã đi qua chính Địa Ngục của họ và sống sót ... '

' ... thì họ đã không còn có thể cảm nhận được điều gì ngoài sự trống rỗng ...'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#onepiece