CHƯƠNG 1: PHÉP MÀU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế giới này, vẫn luôn tồn tại một thứ nằm ngoài sự chi phối của sức mạnh đồng tiền, đó là 'Phép màu'.

Park Jimin, con trai út của Cựu Phó tổng tư lệnh, Quân đội Nhân Dân Đại Hàn Dân Quốc, sau khi lên cơn đau tim đã được gấp rút đưa tới bệnh viện cấp cứu, tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy kịch, tránh được lưỡi hái của tử thần. Tuy vậy, các bác sĩ vẫn phải thông báo rằng, cơ tim của cậu đã mãn hạn sử dụng, sự sống theo đó cũng không kéo dài được bao lâu. Cách duy nhất bây giờ là làm phẫu thuật cấy ghép.

Sau một cuộc điện thoại khẩn cấp với Hội chữ thập đỏ Hàn Quốc, phép màu đã xảy ra. Trung tâm hiến tạng thông báo, cách đây chưa đầy một giờ, một người hiến tạng tự nguyện đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông. Nhóm máu và các mô tạng vô tình trùng khớp với dữ liệu lưu trữ của cậu sinh viên năm nhất đã đăng ký chờ ghép tạng từ hai năm trước.

Sự sống của bệnh nhân thời điểm này đang phụ thuộc hoàn toàn vào máy thở, liền lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật ghép tim. Phu nhân Kim Juhee cùng chồng, Tướng Park Han Seung thấp thỏm chờ đợi bên ngoài cánh cửa phòng mổ. Bên cạnh họ là một quý cô phỏng chừng ba mươi tuổi, gương mặt trang điểm kỹ càng che đi dấu vết của tuổi tác, dù có lòng thương cảm với đứa em trai không may mắn thì biểu hiện vẫn lộ vẻ khó chịu.

"Phẫu thuật sẽ còn kéo dài, con nghĩ hai người nên về phòng chờ nghỉ ngơi, họ sẽ thông báo khi ca mổ hoàn tất."

Park Ji Yeon khuyên nhủ, có lẽ cô không chịu nổi lớp mỹ phẩm dày cộm bám trên mặt nữa rồi.

"Sao con có thể thốt ra những lời như vậy? Em trai con còn nằm trong kia, chưa biết sống chết thế nào?" Bà Kim Juhee tức giận trách móc cô con gái thứ.

Park Ji Yeon ngậm miệng, lầm bầm mấy câu, ngước đôi mắt to tròn xinh đẹp về phía tấm biển báo sáng đèn trên phòng phẫu thuật. Hơn kém nhau mười tuổi khiến quan hệ hai chị em cô chẳng lấy gì làm thân thiết. Cô không biết cách thể hiện sự quan tâm, lần nào gặp nhau cũng chỉ buông những lời ca thán về lối sống buông thả của cậu rồi kết thúc bằng một trận cãi vã không ai chịu nhường ai.

"Tùy mẹ. Vậy con xin phép..." Cô xoay người bỏ đi, phớt tờ thái độ cùng ánh mắt thất vọng của mẹ.

Năm tiếng đồng hồ đằng đẵng trôi qua, kéo theo tâm trạng mòn mỏi đầy lo lắng của hai vợ chồng. Thoáng thấy bóng người lờ mờ sau cánh cửa phòng mổ kín mít, họ đã đứng bật dậy, thấp thỏm chờ mong. Ít phút sau, bác sỹ trưởng khoa bước ra, theo sau ông là đội ngũ y bác sĩ phụ tá giỏi nhất Hàn Quốc. Họ mỉm cười, đáp lại sự kỳ vọng của người nhà bệnh nhân.

"Đừng lo lắng, ca mổ rất thành công. Tiếp theo bệnh nhân cần tiếp tục theo dõi ở phòng ICU trong vòng năm đến bảy ngày, phòng tránh nguy cơ nhiễm trùng hậu phẫu."

"Thằng bé được cứu rồi, phải không bác sĩ?"

Kim Juhee hạnh phúc trào nước mắt, thầm cảm tạ những người đã giành lại mạng sống cho con trai bà từ tay thần chết.

"Điều này còn phụ thuộc vào cậu ấy. Ý chí muốn sống của bệnh nhân đóng vai trò quan trọng. Sau cấy ghép, cuộc sống của cậu ấy sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào thuốc miễn dịch, nhằm giảm tối đa khả năng đào thải của cơ thể với trái tim mới. Cậu ấy sẽ dễ nhiễm bệnh hơn bất kỳ ai, nên phải đặc biệt lưu ý chăm sóc sức khỏe mới có thể sống như người bình thường."

Vị giáo sư đầu ngành, chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực y tế đưa ra lời khuyên. Cái gọi là cuộc sống bình thường sau phẫu thuật cấy ghép không khó, nhưng cũng không quá dễ dàng.

Mẹ Jimin lặng thinh suy nghĩ. Với cách sống của con trai bà, thật không dám hứa trước, liệu có khả năng nó biết trân trọng món quà vô giá này hay không?

Thế nhưng... bà vẫn hi vọng. Hi vọng Jimin sẽ sống thật tốt, thật xứng đáng với người đã trao cơ hội được ngắm nhìn, được hít thở, được hòa mình vào thế giới này mà đúng hơn là trao sinh mệnh của bản thân cho cậu, để cậu được hồi sinh.

...

Cậu chưa từng trải qua một giấc ngủ nào vừa dài vừa sâu như thế. Có đôi lúc tưởng chừng cậu muốn thức dậy đến nơi, nhưng lại bị chìm vào cơn mơ bởi một bàn tay vô hình nào đó. Từ chiếc giường đơn quạnh quẽ, Jimin chậm chạp nhúc nhích đầu ngón tay cứng đờ vì lâu ngày không cử động.

Đôi mắt màu nâu nhạt he hé, khẽ đảo quan sát xung quanh. Quét qua ống thở còn đeo trên chóp mũi, tới từng đoạn dây dợ dài ngoằng kết nối với các thiết bị duy trì sự sống bốn phía quanh giường, dù cậu vừa tỉnh lại cũng dễ dàng đoán được mình đang ở đâu. Trên cổ tay còn đang cắm kim truyền máu và nước biển.

Địa ngục mà cũng giống bệnh viện thế nhỉ...

Đột nhiên... ý thức bừng tỉnh.

Bệnh viện... có nghĩa là mình chưa chết.

Tín hiệu điện tâm đồ giao động một cách bất thường vang lên những âm thanh cảnh báo, y tá trực ban trong phòng chăm sóc đặc biệt vội vàng thông báo cho bác sĩ điều trị chính. Ông gấp rút đến phòng ICU kiểm tra tình trạng của bệnh nhân.

"Cậu Park, bĩnh tình nào. Trước tiên hít thở, từ từ thôi."

Y tá chuyên chú đếm từng nhịp để bệnh nhân hô hấp, phương pháp này ngăn cản việc sốc oxy đột ngột hoặc nghiêm trọng hơn là hiện tượng tăng thông khí.

Chàng thanh niên trẻ nghiêm túc làm theo, nhưng rất nhanh liền mất sức, cứ như thể trái tim đang đập trong lồng ngực không thuộc về cơ thể cậu.

Một lúc sau, dưới tác dụng của thuốc tiêm, Jimin đã chậm rãi hít thở đều đặn, mặc dù cậu cảm thấy còn tốn sức hơn cả việc vận động cường độ cao.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nhớ mình đã..." Giọng cậu khản đặc đến cả bản thân còn nghe không rõ.

"Cậu vừa trải qua một cuộc phẫu thuật cấy ghép tim. Đừng lo, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, giờ cậu đang trong quá trình hồi phục."

Nữ ý tá trong bộ đồng phục trắng muốt mỉm cười với Jimin, sau đó cô quay sang báo cáo tình hình trạng phục hồi của cậu với đội ngũ y bác sĩ, để cậu một mình với mớ suy nghĩ ngổn ngang và cảm xúc ngỡ ngàng.

Jimin rũ đôi mắt hạnh đào, liếc xuống lồng ngực trái đang phập phồng theo từng nhịp thở. Cậu đột nhiên sợ hãi.

Thình thịch...

Thình thịch...

Tiếng đập mạnh mẽ của cơ quan bơm máu chạy đến từng tế bào, từng bộ phận trong cơ thể, chẳng cần lắng tai cũng có thể nghe thấy dễ dàng.

Cảm giác ớn lạnh lan dần từ đỉnh đầu tới tứ chi, lan tới đầu ngón chân gây nên cảm giác tê cứng, Jimin chợt nhận ra.

Trái tim ấy thế mà không phải tim của cậu.

...

Sau cuộc đại phẫu, bác sĩ chẩn trị dựa trên những chỉ số xét nghiệm tổng quát, cơ thể cậu thích ứng với trái tim mới tốt hơn cả sự mong đợi, vết thương không bị nhiễm trùng, cậu được phép xuất viện, tiếp tục quá trình phục hồi chức năng tại gia kèm theo điều kiện phải tuân thủ chế độ chăm sóc đặc biệt.

Đã ba tuần trôi qua, tính từ thời điểm Jimin giành lại mạng sống từ tay thần chết, cậu vẫn luôn cố gắng quên đi việc một bộ phận trong chính cơ thể lại không thuộc về mình. Dù biết rất rõ quy định của luật hiến tạng— người hiến và người nhận không được biết bất cứ thông tin nào của nhau, tránh phát sinh các vấn đề phiền toái hoặc kiện tụng, thì có đôi lúc cậu tò mò tự hỏi 'Trái tim này thuộc về ai?'.

Chàng trai trẻ trong bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt, thẫn thờ hướng tầm mắt về phía khoảng không sau cánh cửa sổ mở toang, đón chút không khí trong lành sớm mai còn sót lại. Ánh nắng chan hòa nhảy nhót trên làn da trơn mịn, dẫu nhợt nhạt nhưng bớt đáng sợ hơn trước rất nhiều; nếu quan sát kỹ còn có một chút hồng hào, chứng tỏ trái tim mới của cậu đã làm việc tốt ra sao. Chỉ qua một thời gian ngắn, nhờ chế độ dinh dưỡng nghiêm khắc của bệnh viện và việc tránh xa chất kích thích, bàn tay khẳng khiu gầy trơ xương trước kia trông đã có da có thịt. Cậu còn nghe bác sĩ điều trị nói, thực sự quá may mắn khi tình trạng sức khỏe của cậu suýt soát đạt yêu cầu để tiến hành cấy ghép. Chỉ cần thiếu một chút thôi, ca phẫu thuật đã không thể diễn ra. Nếu tiếp tục kéo dài, tỷ lệ rủi ro và tính chất phức tạp tăng lên, ca phẫu thuật cũng chưa chắc đã thành công như vậy.

Jimin nhìn quanh phòng bệnh VIP cao cấp, sâu trong đôi mắt hạnh đào ẩn chứa sự tủi thân, khắp nơi đều là quà và hoa của bạn cùng lớp lẫn giảng viên trong trường, nhưng không có lấy nổi một người thực sự ghé thăm cậu. Jimin không trách họ, chính cậu là người lựa chọn quay lưng. Sau khi biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, cậu cắt đứt quan hệ với những người bạn thân thiết nhất. Đối với cậu, chứng kiến họ vui sống khỏe mạnh, còn mình thì chờ chết thực sự quá đau lòng.

... Còn đám cậu ấm cô chiêu trong hội ăn chơi thì sao? Park Jimin cười khẩy. Bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau, vui thì tụ, chán thì tan, làm gì có thứ gọi là tình bạn thực sự. Nhất là bây giờ, cậu chẳng còn sức lực để tự tìm rắc rối nên cũng coi như hết giá trị lợi dụng rồi.

Cậu nhìn đồng hồ, giật mình vì đã qua lâu như vậy. Mẹ cậu nói chỉ đi một lát, trao đổi thêm với bác sĩ mấy việc cần lưu ý thôi mà. Jimin bỗng thấy hoảng sợ, liệu có vấn đề gì với sức khỏe của cậu, có phải hôm nay cậu sẽ không được xuất viện nữa hay không?

Tiếng trò chuyện rì rầm phía sau cánh cửa phòng hồi sức khiêu khích trí tò mò, cậu nhổm dậy, loạt soạt kéo theo cây truyền nước lưu động, hé cửa, dỏng tai lắng nghe.

Vị bác sĩ chuyên khoa đầu ngành thoáng bối rối khi nghe lời đề nghị của vợ chồng bà Kim Juhee, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, làm đúng chức trách và đạo đức nghề nghiệp trả lời bà.

"Tôi không thể tiết lộ. Dù ông bà có gọi lên Hội chữ thập đỏ, họ cũng không cung cấp gì hơn."

"Chúng tôi thật lòng muốn bù đắp chút gì đó cho người hiến tim, giáo sư Cha." Bà Kim Juhee khẩn cầu.

Kim Juhee hiểu, việc hiến tạng hoàn toàn xuất phát từ cái tâm, nhưng bà rất muốn gửi tới gia đình của người đó một khoản tiền, thể hiện lòng biết ơn sâu sắc vì đã mang tới cho con bà một cuộc sống mới.

Vị giáo sư thở dài. Ông biết ý tốt và đồng cảm với tình cảnh vợ chồng họ, nhưng bản thân không thể làm trái quy định, cuối cùng đành lòng thoả hiệp.

"Tôi chỉ có thể cho hai người tên đơn vị mà người hiến tặng đăng ký. Tìm ra bằng cách nào, tùy sức hai người thôi."

Ông ra hiệu mời hai nhân vật có tầm ảnh hưởng theo mình sang một căn phòng khác nói chuyện.

"Người hiến tặng..."

Nghe tới ba chữ này, trái tim Jimin rớt bộp một nhịp, cậu đặt bàn tay mảnh khảnh lên ngực trái, đè xuống tiếng đập gấp gáp lạ thường. Cậu nhìn qua khe cửa, bắt gặp hai y tá đang bàn tán.

"Cô là phụ tá của giáo sư Cha, cô có biết gì về người hiến tạng không?" Y tá hỏi đồng nghiệp đứng bên cạnh.

"Tôi chịu, giáo sư bảo mật mọi tài liệu liên quan. Nghe người của hội chữ thập đỏ kháo nhau thì người hiến tạng bị tai nạn đúng hôm con trai của ngài Park Han Seung nhập viện."

Jimin nuốt một ngụm nước bọt, trán lấm tấm mồ hôi, cậu điều chỉnh xúc cảm giúp trái tim mới không phải làm việc quá sức... lòng tự hỏi lòng, nên hay không nên nghe tiếp câu chuyện của hai người kia.

Theo lời 'trái tim' mách bảo, tìm thấy điều mình không nên biết sẽ ra sao./.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro