CHƯƠNG 5: NƠI MUỐN ĐẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, anh chàng bệnh nhân trẻ tuổi vác theo cặp mắt thâm quầng, lắc lư từ phía cầu thang tầng lầu đi xuống, chuẩn bị tiếp đón hai nhân vật - một có hẹn, một không mời. Bước tới phòng khách tầng trệt, trên chiếc ghế bành sang trọng phong cách Phục Hưng, đập vào mắt cậu là hình ảnh hai người đàn ông chọi nhau chan chát. Vị bác sĩ tương lai trang phục sơ mi quần âu phong thái chuẩn mực nhã nhặn, đại biểu cho cá tính và lối sống, anh mỉm cười với đứa em thân như ruột thịt, thấy bộ dạng cậu ngáp ngắn ngáp dài thì ân cần hỏi han.

"Em mất ngủ đấy à?"

"Chào anh, Jin hyung."

Jimin lễ phép chào đáp lại, nhưng từ chối đưa bình luận về việc thứ gì đã làm cậu gần như thức trắng đêm qua. Cậu đọc một mạch cuốn nhật ký đầy thăng trầm và xúc động về chính cuộc đời của Won Haeun, khi ngả lưng lên giường đã là lúc muốn lả đi vì kiệt sức.

Cậu xoay gương mặt nhợt nhạt sang nhân vật còn lại, lập tức đối diện với một cây thời trang Hiphop; mũi, miệng hắn đều xỏ khuyên, phụ kiện biểu tượng cho phong cách tự do, hoang dại. Jimin hất hàm hỏi:

"Cơn gió nào đưa mày tới đây, Min Yoongi?"

Bạn cùng chiến đội của cậu cười toe toét, hớn ha hớn hở đá lông nheo. "Xe tao chứ gió bỏ mẹ nào. Porsche nhá, ông già mới nhập hàng xịn đét."

Jimin nghe mà muốn ong cả đầu, cậu vật vờ ngồi xuống cạnh chỗ Kim Seok Jin, mắng:"Bớt chém đi, vừa mới sáng ra. Đến sao không báo trước tao một tiếng."

Min Yoongi liếc về phía chàng sinh viên Y khoa, tặc lưỡi:"Tao không tới đột xuất thì sao biết khẩu vị mày nặng thế này. Còn có anh zai đợi mày thức giấc nữa cơ."

Jimin nghiến răng, thân hình mảnh khảnh bật dậy, thoắt cái định giơ chân đạp cho bản mặt đẹp trai, gợi đòn của Yoongi một cước thì bị Kim Seok Jin giữ lại.

"Thôi nào, Jimin. Anh không để bụng đâu."

"Nhưng em có! Tao mà là gay thì thằng đầu tiên bị thông đít là mày đấy, thằng cờ hó!" Jimin gào mồm hét lớn.

'Nhưng em có...' Thái độ phản ứng kịch liệt của Jimin làm Yoongi hơi sượng. Dù hai người quen biết nhau đã lâu, nhưng ngoài hỗ trợ nhau trên đường đua thì ở những phương diện cá nhân khác họ hầu như không can thiệp. Đây cũng là lần đầu tiên Min Yoongi tới nhà cậu.

"Xin lỗi nha, thằng bạn."

Yoongi bắt chéo tay ra hiệu đình chiến, hắn không muốn làm trái tim mới tinh của cậu bị đả kích. "Tao rảnh nên tới xem tình trạng mày thế nào. Không biết mày có khách. Vậy thôi, biến đây."

Thân hình hẳn vốn đã xoay thẳng về phía cửa chính, nghe tiếng Jimin gọi giật: "Đợi đã.", hắn quay đầu, lông mày nhíu chặt. "Sao nữa?"

Đôi mắt hạnh đào lay động, mạch suy nghĩ trong chớp nhoáng nắm bắt thời cơ: "Mày ra ngoài đợi tao chút được không?" nói rồi cậu bước tới chỗ Kim Seok Jin, bối rối mở miệng với người thực sự có hẹn này.

"Jin hyung... chuyện là..."

"Em muốn đi với bạn à?" Kim Seok Jin mỉm cười, tinh ý phát hiện mình đoán trúng: "Anh không sao, đi đi. Chỉ cần hứa với anh không làm gì ngu ngốc khiến Phu nhân trách phạt anh là được."

"Ăn cùng nhau một bữa thôi mà." ... hoặc có thể là cắt đuôi Seok- một vạn câu hỏi vì sao-Jin để tới một nơi bí mật khác.

"Vậy đừng về muộn, lỡ mẹ em có gọi điện, anh không muốn nói dối."

Jimin lập tức túm tay anh, lắc lên lắc xuống cam kết.

"Em hứa, em hứa sẽ có mặt ở nhà trước khi trời tối. Còn nữa, xin lỗi vì để anh mất công tới đây."

Park Jimin... đang xin lỗi. Cái này mới à nha! Kim Seok Jin nghĩ bụng, đứa nhỏ trước kia xem ra đã trở về rồi. Anh đặt lòng bàn tay lên cái đầu cắt gọn, cưng chiều vò rối mái tóc mềm như tơ.

"Được rồi đi đi. Gọi cho anh nếu cần tài xế. Phòng khi mẹ em về sớm, anh đỡ phải nghĩ kế bao che cho em."

Jimin gật đầu như giã tỏi rồi nhanh chóng vọt đi. Yoongi đã đợi sẵn bên ngoài. Hắn khoanh tay, dựa lưng vào em khủng long bốn bánh nhập khẩu nguyên chiếc. Jimin chẳng nói chẳng rằng, mở cửa nhảy vào trong khiến hắn nổi khùng.

"Chuyện méo gì thế? Muốn tao đi cùng, mà rốt cuộc đi đâu?" Yoongi làu bàu, xong hắn vẫn lên xe, khởi động máy.

"Tới khu Yongsan kiếm gì đó ăn trước đã."

"Khu Yongsan? Sao không ăn gần khu mày ở luôn cho tiện. Ngay Gangnam thiếu gì đồ ngon?"

"Mày lo lái xe giùm tao, làm ơn đừng hỏi gì nữa."

Cuối cùng, chiếc xe Porsche khổng lồ cũng thành công lăn bánh, căn dinh thự xa hoa bị bỏ lại phía sau, từ từ lui thành chấm nhỏ.

...

Có một nơi mà Jimin thực sự rất muốn tới... nhưng cậu không dám mở miệng nhờ Kim Seok Jin dẫn đi, đơn giản vì không muốn và cũng không biết phải trả lời những câu hỏi của anh như thế nào. Sự xuất hiện bất ngờ của Min Yoongi là dịp may hiếm có. Hơn nữa tên bạn đua xe này không thích tọc mạch vào chuyện người khác, cũng là đứa biết giữ mồm giữ miệng, sự lựa chọn hoàn hảo cho kế hoạch đột ngột của Jimin.

Nhưng sự lựa chọn hoàn hảo hôm nay có vẻ không chịu yên phận cho lắm. Thành công vượt qua đoạn giao thông ùn tắc trên chiếc cầu vượt, Yoongi liếc xéo về phía vị khách đang đóng vai trò hoa tiêu, ánh mắt liên tục nhìn bản đồ định vị trên điện thoại. Dù không biết cụ thể Park Jimin đang toan tính điều gì nhưng hắn đủ thông minh để nhận ra đây không chỉ đơn thuần là đi ăn cùng nhau một bữa.

"Rẽ trái." Jimin chỉ tay về hướng cột đèn đường trước mặt.

Min Yoongi lái xe theo chỉ dẫn, tiến vào một con phố nhỏ, nơi có rất nhiều ngôi nhà xinh xắn nằm im dưới những tán cây xanh mướt, um tùm. Thấy Jimin tháo dây an toàn, nghiêng người ngó ra bên ngoài, dẫu không muốn can thiệp nhưng Yoongi cũng nhịn hết nổi.

"Mày tới đây tìm nhà ai?"

Jimin có tật giật mình, xoay đầu đáp lẹ: "Tìm quán bán đồ ăn đó."

"Đồ ăn cái đầu mày, tao có ngu đâu, lừa trẻ con chắc."

Tên lừa trẻ con lúc này còn đương bận lo lắng chuyện khác, quanh quẩn một hồi mới trông thấy tấm biển có thông tin mình cần.

"Đây rồi! Dừng xe!"

Chiếc xe đồ sộ theo quán tính trượt thêm một đoạn, cái cần cổ trắng trẻo của cậu vì thế mà cứ ngoái ngược ra sau. Yoongi sốt sắng:"Tao lùi lại nhé, căn nhà nào?"

Cậu lặng im quan sát. Phía sau hàng rào sơn xanh cũ kỹ, ngôi nhà hai tầng ngói lợp nhô lên qua mái đón vòm cung, thấp thoáng lộ ra bức tường màu đỏ gạch, cách lối vào một khoảng sân rợp bóng cây cao vút. Jimin xoay đầu, rũ mắt, sự bối rối phủ kín con ngươi màu hạt dẻ. Cậu đến nơi này là muốn nhìn tận mắt, nhìn xong rồi lại chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

"Giờ sao?" Yoongi có vẻ đã không còn kiên nhẫn.

"Không sao nữa, đi thôi."

"Mày bị ngáo hả thằng này? Tỉnh táo lại giùm con cái coi, cha nội?"

Tên bạn Hip-hop cáu kỉnh giẫm mạnh chân ga, đá thúng đụng nia lái xe phóng thẳng.

Cuối cùng, họ cũng tìm được chỗ ăn lót dạ, con xe kềnh càng dừng trước một tiệm mì tương đen dọc đường. Yoongi bật một lon Coca đưa lên miệng tu ừng ực, đã khát rồi hắn đặt mạnh đáy lon lên chiếc bàn inox, giọng điệu tức tối.

"Tao ghét nhất là bị dắt mũi, mày nói thẳng ra đi, bắt bố đưa mày đến đây là muốn làm gì?"

"Nóng nảy thế, tao bù cho mày mười đĩa, okie không?"

Jimin rất khôn khéo đánh lạc hướng, nhưng một đứa tài lanh chuẩn con nhà nòi trong giới xã hội đen như Min Yoongi không dễ gì qua mặt được.

"Mày quyết không trả lời tao hả?"

"Có gì đâu mà phải om sòm lên." Jimin quát, giả bộ nóng giận sẽ khiến cậu dễ lấp liếm chuyện này.

"Được, không nói thì thôi. Mày hứa bao đúng chứ? Tao sẽ chọn mấy quán tao muốn cho mày hết đời nha con." Nói rồi Yoongi gọi phục vụ: "Anh zai, cho thêm hai mươi phần ăn như vừa gọi, bỏ túi mang về."

Jimin thở phào, dù hắn có gọi cả trăm suất mang về thì cậu cũng bằng lòng, miễn sao cậu ta ngừng việc chất vấn này lại.

Ít phút sau, phục vụ nhanh chóng mang tới hai dĩa mì tương đen, đặt trước mặt hai thanh niên đói bụng: sợi mì đánh trúng thị giác, hương thơm khiến anh bạn dạ dày nhiệt liệt biểu tình.

...

"Hai anh ơi... mua giùm em móc khóa đi anh?"

Giọng nói nhỏ xíu, rụt rè của một đứa bé khiến cả hai dừng động tác chiến đấu với bát mì thứ ba, đồng loạt ngẩng đầu. Jimin nhìn thân thể còm nhom được bọc trong bộ quần áo bẩn thỉu, khóe môi thâm đen của thằng bé nhoẻn cười, lộ ra hàm răng sún, nó chìa bàn tay cầm đống móc khóa treo những con búp bê làm bằng chất liệu rẻ tiền.

"Một ngàn won một chiếc... Mua giùm em nha anh?" Thằng bé mở to đôi mắt tròn, giọng khẩn khoản cầu chút lòng thương hại, nhưng ánh mắt lại không có lấy nửa tia hi vọng, điều mà đáng lẽ một đứa bé chưa lên mười không nên có.

"Không mua, đi chỗ khác nha." Yoongi từ chối.

"Anh ơi... giúp em đi ạ, làm ơn mua giùm em một cái thôi được không anh?"

"Không là không, nghe không hiểu hả?"

Tên bạn cọc tính cao giọng, thái độ bực bội thấy rõ khi bị người khác nài nỉ vài đồng bạc. Bằng cách nhăn mặt đe dọa, hắn thành công đuổi được thằng bé sang bàn bên cạnh, nhưng với đứa bé kết quả không có gì thay đổi, mục tiêu bên đó cũng quát nạt nhằm tống cổ thân ảnh nhếch nhác ấy ra xa.

Park Jimin chứng kiến toàn bộ. Ánh mắt cậu rơi trên cơ thể gầy guộc và bộ dạng thất thểu rời đi của đứa bé, trong lòng cộm lên một cảm giác khó diễn tả bằng lời. Ngay cả khi muốn cho đứa nhỏ ít tiền, cậu cũng sợ Yoongi vì hành động khác thường của mình mà phát hoảng, bởi nếu như trước đây, cậu chắc chắn sẽ không mua cho nó bất cứ thứ gì.

Thế nên, những gì cậu làm bây giờ là im lặng.

Cậu ấm nhà cựu Đại tướng gác đũa, ra hiệu cho bồi bàn thu dọn đồ thừa, dù đĩa mì của cậu chưa vơi đi đáng kể. Jimin lặng lẽ ngậm ống hút, trầm mặc chờ đợi bạn mình hoàn thành nốt bữa ăn. Thả tâm hồn lơ đãng nhìn ra bên ngoài, bất chợt cậu bắt gặp một cảnh tượng gai mắt.

Thằng bé vừa cố bán móc khóa cho bọn họ đang bị một người phụ nữ mập mạp túm chặt, vừa lôi kéo, vừa vung tay đánh đập thân thể còi cọc đó một cách không thương tiếc.

'Dì Im luôn đánh mình bằng sào phơi quần áo bất cứ khi nào mình làm dì phật ý. Mình rơi vào một địa ngục khác đúng không? Tưởng thoát khỏi ông ta, người cha nghiện ngập đánh đập mẹ, khiến bà vứt lại đứa con bảy tuổi là mình mà đi, mặc mình đương đầu với đơn độc, sợ hãi...'

Park Jimin bất thình lình đứng bật dậy, chân ghế cậu ngồi miết trên sàn xi măng gây ra tiếng động ê răng. Những dòng nhật ký đau thương như hóa thành âm thanh dội vào tai cậu, Park Jimin vọt ra ngoài trước sự khó hiểu của khách hàng trong quán và sự ngỡ ngàng của Yoongi.

"Jimin!!!"

Yoongi giật mình theo cái bóng vụt qua hét lớn, đảo mắt nhìn quanh lúng ta lúng túng, nửa ngày sau mới kịp phản ứng, hắn vội rút tờ năm mươi ngàn won đặt lên bàn rồi tức tốc đuổi theo.

"Mẹ nó!!! Lại phát điên cái gì không biết?" Yoongi bị chọc giận đến xì khói, miệng chửi bậy một câu.

Không lẽ việc một người mẹ đánh đập con cái trong hoàn cảnh này đã trở nên quen mắt đến thế? Người qua kẻ lại nơi đây tấp nập, nhưng tất cả đều thờ ơ trước một đứa trẻ bị bạo hành? Hay đã đến lúc cần một người như Jimin, giữa đường thấy sự bất bình giang tay tương trợ.

"Chị đủ rồi đấy, dừng lại. Chị đánh thằng bé bị thương rồi." Jimin túm tay kéo mạnh, tách hai mẹ con về hai phía.

Người phụ nữ xem chừng chỉ hơn Jimin vài tuổi, ném cho cậu ánh mắt vô cùng khó chịu.

"Mẹ cha mày, tao đẻ ra nó, tao đánh chết nó cũng không liên quan đến mày."

Nghe hiểu lời nói đó, thằng bé sợ hãi òa khóc. Chị ta vẫn bất chấp lôi kéo cánh tay thâm tím của đứa nhỏ trong khi không một ai can thiệp vào.

"Thằng bé có tội tình gì mà chị đánh nó ra nông nỗi này?" Jimin bức bối quát lên.

Người phụ nữ nổi giận đùng đùng, đập vào cánh tay cậu hằn lên mấy vết đỏ rát.

"Cả ngày không kiếm được đồng nào, giờ lấy gì mà ăn? Còn sữa bột cho em nó? Sắp chết đói cả lũ rồi!"

Vừa giằng co vừa gào to hết cỡ, chị ta còn thụi mạnh cùi chỏ vào ngực Jimin. Chàng trai loạng choạng lui về sau theo quán tính, chỗ bị đánh trúng tức thì đau nhói. Cậu gập người, gương mặt tuấn tú trở nên trắng bệch, mồ hôi túa ra ướt trán, nhịp thở bắt đầu gấp gáp.

"Này này chị kia! Đờ mờ nhà chị, làm gì bạn tôi thế hả?"

Tới rồi, hiệp sĩ bóng đen không ngại thô lỗ với phụ nữ hay trẻ nhỏ đã kịp thời xuất hiện. Min Yoongi đỡ vai bạn, lo lắng hỏi "Có sao không?"

"Không sao đâu." Jimin đáp. Cậu nhích người, không cần phải dựa dẫm vào Yoongi, thẳng lưng bước từng bước tới trước mặt hai mẹ con đang lùi về sau trong sự nghi hoặc.

Đôi mắt màu hạt dẻ ánh lên sự lạnh lùng, cậu dùng hết sức bình sinh nghiêm giọng hỏi: "Chị cần tiền thôi, đúng không?"

"Đúng thì sao, mày cho tụi tao chắc?"

"Tôi cho chị tiền, chị sẽ không đánh thằng bé nữa?"

"Nó kiếm được tiền thì tao sẽ không đánh."

Chị ta vừa nói vừa mánh khóe bấm mạnh đầu móng tay vào vai cậu bé, đối xử với nó chẳng khác nào đồ vật vô tri vô giác, không có sự sống cũng chẳng có hơi thở và đương nhiên cũng chẳng biết đau đớn là gì. Nhưng thằng bé rõ ràng là con người, nó một lần nữa òa khóc.

"Hôm nay có tiền rồi thì chị tha cho nó, mai chị lại tiếp tục đánh nó nữa sao?" Vậy đến khi nào cái vòng tội ác luẩn quẩn này mới chịu dừng lại?

Hít sâu một hơi, Jimin rút chiếc ví da đắt tiền, gom tất cả mấy triệu won bên trong, lòng bàn tay cuộn lại, vo tròn thành nắm. Cậu thẳng thừng ném những tờ giấy vàng hình chữ nhật ghi mệnh giá có thể mua đứt nhân tính ấy xuống chân chị ta như ném bỏ một đống rác rưởi.

"Lấy đi, nếu chị biết chi tiêu hợp lý... thằng bé có thể nghỉ bán hàng rong một thời gian." Hoặc giá chị ta biết đầu tư đúng cách, số tiền đó còn có thể sinh lãi cả mấy ngàn won, tiếc rằng, việc đó đối với chị ta là nằm ngoài khả năng.

Hệt như sợ bị người khác cướp mất, người phụ nữ lao tới vơ vét số tiền, suy nghĩ về hành động của cậu thanh niên này bằng hai chữ duy nhất 'thần kinh' và rằng những câu hỏi của cậu ta thật sự ngu ngốc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhờ sự thần kinh đó mà chị ta nhận ra một điều, thằng con chị càng đáng thương bao nhiêu, càng dễ cho chị lợi dụng sự thương hại kiếm tiền bấy nhiêu.

Nụ cười vặn vẹo xuất hiện gương mặt của kẻ mang danh xưng 'Mẹ' làm Jimin ghê tởm. Chị ta túm tay con mình lôi đi, không quên nạt nộ đứa nhỏ vì tội hỗn láo, song lại quên lời cám ơn với người vừa cho chị ta tiền.

Yoongi chứng kiến toàn bộ sự việc với tâm thế của người ngoài cuộc, khi ồn ào qua đi, cậu ta bấy giờ mới để ý tới người bạn của mình. Park Jimin cuộn chặt nắm đấm, nghiến răng kìm nén cảm xúc sắp bùng nổ. Yoongi luống cuống, chưa kịp mở lời thì đã nghe giọng cậu khản đục.

"Tiền quan trọng tới vậy ư?"

"Ờm..." Không biết nói sao cho phải, con trai ông trùm vò nát cả tóc cũng chẳng biết lựa lời hay, hắn thật thà đáp: "Quan trọng chứ... không thì tụi mình sẽ không thể có cuộc sống vương giả như bây giờ. Không có tiền, chắc gì tao với mày đã hơn thằng nhóc nghèo khổ kia."

"Ra vậy." Jimin thấp giọng.

Jimin từng nghe người ta nói, không ai có quyền lựa chọn xuất thân nhưng ai cũng có quyền chọn lựa cách sống. Điều đó rất đúng. Nhưng phải đến tận bây giờ cậu mới biết, hóa ra có người đến cả 'cơ hội lựa chọn' từ đầu đã bị tước đoạt.

Phải chăng bộ mặt trần trụi nơi 'đáy xã hội' là như thế?

Won Haeun may mắn khi tuổi thơ cô được cắp sách tới trường, sau này rời xa quê hương chuyển tới Seoul, cô gái ấy vẫn tiếp tục con đường học hành với mức chi phí thấp tại ngôi trường có sự hỗ trợ của nhà chùa. Giáo dục mở ra thế giới, có lẽ đó là niềm tin của Won Haeun, cũng là động lực giúp cô đi gieo 'niềm tin ấy' cho những đứa trẻ vùng sâu vùng xa... bất kể là xa tới nỗi điện còn chưa vươn tới.

Jimin mím môi, đôi mắt hạnh đào màu nâu nhạt thoạt nhìn mềm mại, giờ phút này ánh lên sự cương quyết đến mức làm Yoongi nổi da gà. Cậu ngẩng đầu, đưa ra lời đề nghị cực kỳ chắc chắn.

"Mày đưa tao trở lại nơi đó, được không?"

Yoongi mờ mịt: "Nơi nào?"

"Nơi chúng ta vừa đi qua."Cậu đáp:"...Vì tao đã biết đâu là nơi tao muốn đến."/.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro