Phần 4 - Nguyệt Tẫn Tình Tô: Thất Tịch Triền Miên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ TÁC GIẢ: TIỂU PHÌ NGA HẦM NỒI SẮT ]

❖ Translate: Leo Wltan
» Edit: Js Art

Là Một Seri Tuyển Tập "ONE-SHOT" Do Bạch Vân Tịch Sưu Tầm.

Bối cảnh: Lễ Bát Hàn - Thất Tịch tại Cảnh Quốc.
Couple chính: Đạm Đài Tẫn x Lê Tô Tô (Diệp Tịch Vụ)

🔞 Cảnh báo: Chương này có nội dung không dành cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, đề nghị cân nhắc trước khi xem, khụ khụ. . . Admin đã thận trọng cảnh báo❗

PHẦN 4: THẤT TỊCH TRIỀN MIÊN

Ngụ ý đã quá rõ ràng, từ sau khi Đạm Đài Tẫn lên ngôi làm Hoàng Đế, hắn đã tạo dựng nên một giang sơn hùng mạnh, non sông gấm vóc, con dân nước Cảnh trong thời thịnh thế tổ chức lễ hội kết duyên, cầu phúc, trừ tà. . .

Chỉ tiếc là bọn họ bị giam cầm lại ở trong bốn bức tường thành cao của Hoàng Cung mà không thể đi ra ngoài, và cùng tận hưởng niềm vui với dân chúng.

Nhưng dù sao đi nữa thì, cho dù Cảnh Vương có bận rộn như thế nào đi chăng nữa, thì hắn cũng phải tìm cách để đưa "ái thê" đi ra ngoài chơi.

Đạm Đài Tẫn thấy nàng rất nhanh đã bị sập bẫy của mình, hắn mỉm cười rồi ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Có muốn ra ngoài xem náo nhiệt không?"

Lê Tô Tô sau khi nghe xong thì hai mắt lập tức sáng lên, nhìn thấy Nhập Bạch Vũ đang đứng canh gác ở cách đó không xa, nàng hất cằm ra hiệu, ý bảo là sẽ không đồng ý nếu Đạm Đài Tẫn dẫn thị vệ theo.

Đạm Đài Tẫn khẽ ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt rất là đứng đắn nói: "Nhập Bạch Vũ, ngươi trở về đi, ta muốn đi dạo với nàng ấy một chút."

"Vâng." Nhập Bạch Vũ nhận lệnh lui về.

Thiếu nữ cong môi cười đến híp mắt, trên mặt đầy vẻ tinh quái: "Chúng ta lặng lẽ đi ra ngoài một chuyến, không mang hắn theo."

Hai người cải trang thay đổi y phục một chút, sau đó lén trốn ra ngoài và xuất hiện ở trên đường phố nước Cảnh.

Hiện tại tuy là ban đêm, nhưng đang vào dịp Lễ Bát Hàn thế nên trên phố treo rất nhiều lồng đèn, khiến cho nơi này sáng như là ban ngày. Dòng người qua lại tấp nập, tiếng rao hàng của những tiểu thương vang lên không dứt ở bên tai.

Sợ bị dòng người cuốn đi và lạc nhau, nàng nắm chặt lấy tay hắn, trên mặt đầy vẻ hiếu kỳ mà đánh giá mọi thứ nhìn thấy ở chung quanh, thỉnh thoảng lại hỏi: "Đạm Đài Tẫn, đây là cái gì?"

"Đó là đồ ăn được nhuộm nhiều màu, kia là bánh gạo nếp."

Nàng thuần thục mà vươn tay sờ soạng túi tiền bên hông của Đạm Đài Tẫn, sau khi trả tiền xong liền nếm thử một miếng bánh, cảm thấy mãn nguyện mà nheo hai mắt lại, sau đó còn thuận thế đưa một nửa chiếc bánh còn lại đến bên miệng Đạm Đài Tẫn: "Chàng thử cái này đi, ăn ngon lắm."

Nàng ấy đã từng nói là, muốn chia sẻ những thứ mình thích với những người thân cận, vậy hiện tại, ta cũng được nàng ấy cho phép tiến đến gần rồi sao?

"À, để ta mua thêm một cái này nữa." Lê Tô Tô không biết là hắn đang suy nghĩ điều gì, nàng đơn giản chỉ là quên mất chiếc bánh đó mình đã ăn qua, lúc đầu chỉ vì ăn thấy ngon nên muốn để cho Đạm Đài Tẫn nếm thử một chút, thế là không có suy nghĩ nhiều liền đưa qua luôn.

Không đợi Tô Tô thu hồi tay lại, hắn liền há miệng ăn ngay, còn gật gật đầu nói: "Đúng vậy, bánh này mùi vị cũng không tệ."

Mới vừa rồi, chỉ một hành động như thế. . . Nàng hình như. . . Lại cảm thấy đến tai của mình đều phải bị nóng bừng lên.

Lê Tô Tô giả vờ bị thứ gì đó ở phía trước thu hút, nàng chạy đến quầy hàng trước mặt, nhìn lung tung một hồi, sau đó hít một hơi thật sâu và liếc nhìn hắn bằng góc mắt, xem xem hắn có đi theo kịp hay không: "Vậy cái này thì sao?"

Đạm Đài Tẫn rũ mắt nhìn về phía lòng bàn tay trống rỗng của mình, mày hơi nhíu lại, quả nhiên hắn đã cảm thấy không quen.

Hắn biết lễ hội ở Thịnh Quốc là khác hoàn toàn so với Cảnh Quốc, hắn cũng cho rằng, nàng chắc hẳn là chưa từng nhìn thấy qua những thứ này, thế nên liền muốn cố ý trêu chọc nàng: "Đây là kẹo đường hình rễ cây."

Lê Tô Tô tất nhiên là tin những gì hắn nói, nàng không chút nào nghi ngờ mà cắn thử một miếng, rồi sau đó nhìn sang Đạm Đài Tẫn với vẻ mặt nghi hoặc, tựa như thể là đang hỏi hắn: Chàng có nghiêm túc không vậy?

Đạm Đài Tẫn cũng gật đầu làm ra vẻ nghiêm túc mười phần, hắn bước đến nắm lấy tay nàng, giọng ôn hòa nói: "Thật đấy, chỉ là được làm quá giống thật thôi, nàng thử dùng lực mạnh hơn đi."

Nhìn thấy nàng đang bán tín bán nghi mà muốn thử lại một lần nữa, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, Lê Tô Tô liền trợn tròn mắt.

Cái người này, sao mà lòng dạ lại hẹp hòi đến như vậy a?

Ông chủ quầy hàng bận rộn bán hàng, lúc này rốt cuộc cũng đã chú ý đến cuộc đối thoại của hai người họ. Vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Cô nương, đây không phải là đồ ăn, chỉ là một đoạn rễ cây dùng để cầu phúc thôi."

Lê Tô Tô ngoài mặt thì tươi cười, nhưng trong lòng thì cười lạnh nhìn Đạm Đài Tẫn, nàng từ kẽ răng mà ép ra bốn chữ: "Đa tạ lão bá."

Mà cái kẻ chủ mưu gây ra tội, thì lại đang cảm thấy tâm tình rất tốt, hắn kéo nàng đến bên bờ sông dạo chơi, nơi đó là một khúc ngoặt sông, ở hai bên bờ sông có rất nhiều quầy hàng treo đủ loại hoa đăng.

Bên dưới lòng sông thì đang có vô vàn ngọn hoa đăng, bên trên bầu trời thì có vô số ngọn đèn trời. Cả hai đều đang sáng lấp lánh và mang theo sự mong đợi của nhiều người hướng về nơi phương xa, trong cùng một thời điểm chiếu rọi lẫn nhau, tạo nên một khung cảnh rực rỡ hoa lệ.

Những người đi lại ở trên đường đều mang theo đồ để che mặt, nàng bị thu hút bởi những chiếc mặt nạ đủ mọi màu sắc, cùng hình dạng kỳ lạ được treo ở ngay bên cạnh quầy hàng.

Lê Tô Tô cảm thấy rất tò mò, nàng kề sát hỏi: "Đây là cái gì?"

"Na Diện, có thể dùng để trừ tà và hóa giải tai ương."

[ Na Diện: Na có nghĩa là "rước Thần và xua đuổi tà Ma" Diện có nghĩa là mặt nạ ]

Trừ tà và hóa giải tai ương à? Tiểu Ma Thần?

Nếu ước nguyện có thể thành hiện thực, ta hi vọng chàng chỉ cần làm chính mình là được!

Lê Tô Tô dường như nhớ đến điều gì đó, rồi lại cảm thấy có chút mất mát, nhưng ngay sau đó nàng lại điều chỉnh lại được nỗi lòng của mình, cười nói với hắn: "Vậy thì chúng ta cũng nhập gia tùy tục đi."

Đạm Đài Tẫn cũng không biết vì sao tâm trạng của nàng lại đột nhiên hạ xuống, nghĩ đến chuyện đến khi ít người rồi hỏi lại nàng cũng không muộn, thế là đáp: "Được."

Tiếng chiêng trống nhẹ nhàng vọng lên từ phía đầu hẻm, những tiếng hát quỷ dị của đám đông càng lúc càng gần. Hai người nhìn về phía trước thì thấy bên trên cỗ xe có đầy hoa, bên trên còn có Giá Thần Đài đang chậm rãi lướt qua đám đông.

Lụa màu, lông vũ và chuông bạc được kết thành những dải dài bay lượn trong gió, có rất nhiều dân chúng tự nguyện vây quanh và đi theo cỗ xe đó.

Lão vu sư đứng ở bên trên Thần Đài vừa nhìn một cái, lập tức chọn Lê Tô Tô làm Thần Nữ của lễ Bát Hàn năm nay, và Đạm Đài Tẫn cũng được chọn làm Ma Thần, hắn cùng nàng tiếp nhận sự triều bái của mọi người.

Những người xung quanh nói rằng, người được lựa chọn đều sẽ có được vận khí tốt, nàng cũng bắt đầu tin tưởng vào điều đó.

Đằng sau chiếc mặt nạ kim sắc kia, chính là một đôi mắt trong veo lương thiện. Lê Tô Tô biết, đó không phải là Ma Thần, cũng không phải là Minh Dạ, mà là một vị Quân Vương của nước Cảnh, là một Đạm Đài Tẫn muốn bảo vệ muôn dân tránh khỏi tai họa.

Khi cỗ xe hoa dừng lại, cuối cùng nàng cũng định được tâm tư của mình.

Tuy nhiên, những triều thần tham gia lễ Bát Hàn lại nhận ra hai người họ, ở phía dưới đài hô vang: "Bệ hạ ~ ! Bệ hạ ~ !!"

Họ tựa như đang cố gắng nhìn và chiêm ngưỡng uy nghiêm của Chân Long Thiên Tử, Đạm Đài Tẫn nắm lấy tay nàng và chạy về phía xa, khiến cho mấy người họ không thể đuổi kịp.

"Chàng xem, bọn họ thích chàng cho nên mới muốn đi theo chàng." Lê Tô Tô dựa người vào tường, tâm tình vui vẻ mà trêu chọc hắn.

Đạm Đài Tẫn xoay người nhìn về phía nàng, ánh mắt sáng rực nói: "Ta không cần bọn họ thích, ta chỉ cần nàng nguyện ý thích ta, vậy là đủ rồi."

Diệt Hồn Lệ Châu nóng rực lên, nhưng cũng không sánh bằng sự ấm áp đang dâng trào ở trong lòng nàng.

Sự xuất hiện của một đứa trẻ làm cho nàng di chuyển tầm mắt, giọt lệ suýt chút nữa thì đã rơi cũng được nàng kịp lưu giữ lại và không bị hắn phát hiện. Đứa trẻ đó xách theo một giỏ kẹo đường và xin họ mua, điều bất ngờ ngoài dự đoán lần này chính là, người đã dùng lòng lương thiện của mình để giúp đỡ người khác không phải là Lê Tô Tô, mà chính là Đạm Đài Tẫn.

Nàng cảm thấy khó hiểu hỏi: "Chàng mua nhiều kẹo đường như vậy làm gì?"

"Đêm giao thừa năm ấy, nàng cũng đã làm như vậy." Đạm Đài Tẫn khẽ cười nói với nàng.

Bất quá, chỉ mới có nửa năm ngắn ngủi, vì nàng mà hắn đã cảm nhận được thêm nhiều tình cảm, hóa ra thế gian lại đẹp đến như vậy.

Hắn muốn trở thành một vị Quân Vương có thể mang lại cuộc sống ấm no cho bách tính, hắn muốn họ có thể an cư lạc nghiệp, giảm thiểu tối đa những khó khăn cũng như bệnh tật, nghèo khó, trong lòng hắn tràn đầy lòng thương xót và yêu thế gian này, cũng vì nàng hắn có tâm niệm làm nhiều việc tốt hơn.

Đạm Đài Tẫn nói: "Diệp Tịch Vụ, cảm ơn nàng."

Không hiểu sao, hàng mi của nàng lại ướt nhòe. Lê Tô Tô không thể tiếp tục giấu hắn nữa, Ma Thần và Đạm Đài Tẫn không phải là một.

Đạm Đài Tẫn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khẽ cúi đầu hôn lên môi nàng, động tác dịu dàng, hắn vừa mới chạm nhẹ lên cánh môi nàng thì liền rời đi.

Lê Tô Tô hai mắt rưng rưng đẩy hắn ra, từng câu từng chữ đều cố hết sức để không nghẹn ngào: "Đạm Đài Tẫn, tên của ta không phải là Diệp Tịch Vụ!"

"Nàng nói đi." Đạm Đài Tẫn siết chặt vòng tay ôm lấy eo nàng.

Thật ra, hắn đã sớm có dự cảm rằng, người đang ở bên cạnh mình không phải là Diệp Tịch Vụ của trước kia nữa. Hắn cảm nhận được nàng không phải là người có tâm địa độc ác, không phải là người sẵn sàng dùng đủ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.

Điều quan trọng hơn thế nữa là, Diệp Tịch Vụ không biết bơi, nên khi rơi xuống nước nàng đã giãy giụa vì nước đã tràn vào phổi rất nhiều, sau đó nàng đã lâm bệnh một trận rất nặng, nhưng sau khi tỉnh lại vẫn không quên phạt hắn quỳ trên băng.

Nhưng lúc ra khỏi Bát Nhã Phù Sinh, nàng đã từng nói với hắn rằng là mình đã bơi từ bờ bên kia sông sang tìm hắn. Diệp Tịch Vụ mà hắn biết không phải là người vết thương vừa lành liền quên đi cơn đau, nàng cũng không phải là người có lòng tốt đến mức muốn bảo vệ hắn bằng cả mạng sống của chính mình.

Ở trong lòng Đạm Đài Tẫn, giờ đây cho dù Diệp Tịch Vụ có là ai, thì chỉ cần nàng nguyện ý thích hắn, thì hắn cũng sẽ không cần phải nói thêm gì nữa. Nhưng hiện tại ở giữa cả hai người luôn có một bức tường ngăn cách vô hình, điều này khiến cho hắn không hiểu.

Có đôi lúc hắn cảm thấy nàng ở rất gần mình, nhưng cũng có đôi lúc hắn cảm thấy nàng cách hắn rất xa.

Nàng từng dạy hắn rằng, muốn làm cho một người vui thì phải thực sự hiểu được trong lòng người đó đến cùng là muốn cái gì, thích cái gì. Nhưng hắn cũng không muốn ép nàng nói ra những điều nàng không thích, vì thế mà tính tình sát phạt quyết đoán trời sinh kia của hắn đã được dùng đến, Đạm Đài Tẫn đã học được cách chờ đợi.

Cả hai có thể chia sẻ vô số niềm vui cùng nhau, sự lãng mạn cùng với tấm lòng nhiệt tình, nhưng nàng cũng chưa từng chọn cách tin tưởng, và nói ra tâm tư sâu bên trong tận đáy lòng của mình với hắn.

Thế nên những nỗi đau đến muộn màng, sự thống khổ, quá khứ tan vỡ, cùng với những ký ức bi thương đã qua kia, khiến cho hắn không thể nào sinh ra sự tin tưởng đối với tình yêu, hắn luôn phải đưa ra những suy đoán giữa thích và không thích khi ở bên nàng.

Cụm từ "yêu" này chính là một thứ mà hắn không thể nhìn thấy được, nó không giống như Mặt Trời mọc từ hướng Đông rồi lại lặn xuống ở hướng Tây, hắn luôn cảm thấy sợ hãi trước tình yêu này, bởi vì hôm nay còn nắm giữ được ở trong tay, nhưng biết đâu ngày mai lại tan thành mây khói, và rồi bị bỏ lại và bị giam cầm ở bên trong bóng tối vĩnh viễn, và cuối cùng đến tia sáng duy nhất cũng bị mất đi.

Chỉ cần nàng kiên định hơn một chút, thì hắn liền có thể đem hạt giống mang tên "thích" và "yêu" kia gieo vào trong trái tim mình, và dần khiến cho nó nảy mầm, phát triển, khi ấy hắn cũng sẽ không còn phải vật lộn, hay là giãy giụa và cảm thấy tiếc nuối nữa.

------

"Chàng có tin vào chuyện Ma Thần không?" Nghĩ đến chuyện của năm trăm năm sau, Lê Tô Tô siết chặt lòng bàn tay: "Chàng có biết vì sao mình vừa sinh ra thì lại phải gánh chịu số mệnh đau khổ, bi thương, và có nhiều chông gai, những thứ mà chàng yêu quý, những thứ mà chàng muốn có được đều hóa thành hư ảo hay không?"

"Đạm Đài Tẫn, trước kia chàng từng nói rằng mỗi khi tính mạng chàng gặp nguy hiểm thì liền có một giọng nói vang lên. . . Giọng nói mà chàng đã nghe thấy khi ấy chính là Ma Thần, thế nên tất cả mọi tội lỗi của thế gian này đều đổ hết lên trên người của một mình chàng. Mà còn ta, nhiệm vụ của ta đến đây là để dùng Diệt Hồn Đinh lấy đi Tà Cốt của chàng, ngăn cản Ma Thần giáng thế. Ở trong thế giới của ta, chàng đã tàn sát toàn bộ tông môn của ta, cha của ta, các sư bá, sư huynh, và rất nhiều rất nhiều người nữa. Tất cả họ đều chết ở dưới tay của chàng."

"Tên ta cũng không phải gọi là Diệp Tịch Vụ, tên của ta là. . . Lê Tô Tô!"

Hóa ra là vậy. . .

Hóa ra mọi chuyện là vậy!

Bước chân của Đạm Đài Tẫn lung lay, toàn thân tứ chi đều cảm thấy lạnh lẽo, hắn biết rõ nàng chính là một người xem trọng tình cảm. Khi đó nàng luôn miệng nói rằng muốn giết hắn, hóa ra là vì hắn đã phạm vào một lỗi không thể tha thứ, hắn đã từng giết hết tất cả những người mà nàng yêu thương, chẳng trách nàng lại cảm thấy sợ hãi hắn, căm hận hắn.

Nhưng sau đó, hết lần này đến lần khác nàng đã luôn chọn đứng về phía của hắn, bảo vệ hắn, khi biết được chuyện hắn đã bảo vệ tất cả mọi người trong Diệp phủ, nàng đã thực sự rất vui mừng. Phải làm thế nào để tách biệt Đạm Đài Tẫn cùng với Ma Thần, trong suốt quá trình tiếp xúc và ở bên cạnh người đã giết hại những thân nhân của nàng. Đó luôn là một quyết định khó khăn đối với nàng. . .

Nhưng hôm nay, nàng đã lấy vận mệnh của sinh linh vạn vật trong Tam Giới Tứ Châu ra để đặt cược vào hắn, liệu hắn có giết nàng hay không, liệu hắn có giết đi tia hi vọng duy nhất của Tam Giới Tứ Châu hay không?

Không. . .

Nàng không bao giờ là người thích làm ra những loại chuyện ngu xuẩn như là đánh cược!

Từ trước đến nay nàng luôn tin tưởng vào chuyện mình có thể làm được, nàng đã chọn cách tin tưởng rằng, sau khi biết được tất cả sự thật thì hắn sẽ không trở thành Ma Thần nữa.

Ai sẽ chọn tin tưởng vào một Ma Thai thân mang Tà Cốt, có thể chống lại sự cám dỗ của tội lỗi thế gian, và chống lại được sự mê hoặc của sức mạnh vượt qua cả luân hồi, để giữ vững được đạo tâm mà không bị lung lay?

Người khác sẽ không, nhưng Lê Tô Tô thì sẽ chọn!

"Ta vẫn luôn cảm thấy mình vẫn làm chưa đủ." Đạm Đài Tẫn cuối cùng cũng lên tiếng, trong giọng nói mang theo một chút chua xót.

Hắn nắm lấy tay nàng đặt lên vị trí ngay trước tim mình.

Lê Tô Tô, bất kể là nàng đang muốn điều gì, ta cũng sẽ sẵn lòng cho nàng. Ngay cả khi, nàng muốn dùng Đinh Diệt Hồn để lấy đi cái gọi là Tà Cốt ở nơi này của ta, ta vẫn sẵn lòng cho nàng.

Lê Tô Tô rõ ràng cảm nhận được nhịp đập của trái tim dưới lòng bàn tay mình, chiếc đinh Diệt Hồn thứ chín cũng đã hình thành trong khoảnh khắc mà Đạm Đài Tẫn đưa ra suy nghĩ trước đó.

Có lẽ hắn cũng đã biết rồi, nhưng hắn vẫn không hối hận.

Trong lòng nàng tràn ngập sự quyến luyến, trong tim nàng tràn đầy sự không nỡ, có vô vàng tư vị đau thương chua xót đang tràn ngập bên trong nàng. Không phải là hắn làm không đủ tốt, mà là do nàng không dám đưa ra lựa chọn, chỉ cần một bước sai lầm thì cả ván cờ này nàng liền thua! Nhưng hôm nay, mọi chuyện đã khác rồi, hắn chọn nói ra hết những cảm nhận mà hắn đã từng trải qua cùng với nàng, đó là những lời thật lòng, tất cả đều là cảm xúc thật, nàng cũng cảm nhận được sự chân thành từ hắn.

"Hiện tại, chàng có còn muốn tình yêu của ta không?" Lê Tô Tô nhìn vào đáy mắt của hắn, nhẹ giọng hỏi hắn.

Đạm Đài Tẫn vùi đầu vào nơi hõm cổ của nàng, tham lam độc chiếm lấy hơi thở quen thuộc của nàng, thấp giọng nói: "Lê Tô Tô, nàng là của ta."

Nàng khẽ gật đầu, dùng giọng mũi "ừm" nhẹ một tiếng.

"Giờ đây, cả nàng và ta cũng không cần phải chịu đựng nỗi đau của Kết Xuân Tằm nữa." Đạm Đài Tẫn chạm nhẹ vào môi nàng, rất thân mật.

Đó là cổ thuật đã trói buộc Diệp Tịch Vụ và Đạm Đài Tẫn lại cùng nhau sao?

Lê Tô Tô cho rằng cái cổ thuật đó đã sớm được hóa giải từ trước, nàng ngơ ngác nói: "Ta không cảm thấy có phản ứng gì cả."

Đạm Đài Tẫn dung hòa pháp lực của mình vào bên trong cơ thể nàng để tìm kiếm, rõ ràng là cổ thuật âm dương vẫn có thể cảm ứng được nhau, hắn khẽ cau mày hỏi: "Mỗi khi đến ngày mười lăm giữa tháng, nàng có cảm thấy cơ thể không thoải mái chỗ nào không?"

Khi suy nghĩ kỹ lại, thì đúng thật là nàng đã từng có cảm giác đau nhức thấu tim, Lê Tô Tô vô thức đưa tay lên xoa mắt trái, nàng còn tưởng rằng đó là phản ứng do Ngọc Khuynh Thế gây ra, trước đó nàng nghĩ rằng, mình vẫn còn chưa vận dụng đến vật này, thì sao lại có thể bị phản phệ nhanh đến như vậy được.

Thấy thần sắc trên mặt nàng đột nhiên trở nên nghiêm trọng, Đạm Đài Tẫn truy vấn nói: "Nàng sao vậy?"

Thực ra thì, chuyện này cũng không cần thiết phải giấu chàng ấy, đây cũng không phải là cái chuyện đại sự gì.

Lê Tô Tô cảm thấy được an ủi thở dài nhẹ nhõm được một hơi, nàng vuốt phẳng nếp nhăn ở mi mắt nói: "Là Ngọc Khuynh Thế. . . Lúc đó ta sợ chàng sẽ giống như lời đồn, sẽ phải chịu nỗi đau phản phệ của Ngọc Khuynh Thế và không thể có được kết cục tốt đẹp, nên ta đã đổi mắt của mình cho chàng."

Thế nhân thường hay nói rằng: Những người có tình với nhau, một khi đã ở chung lâu rồi sẽ cảm thấy chính mình càng lúc càng giống với đối phương.

Giờ đây hắn đã thực sự hiểu được, trong suốt thời gian qua hắn đã dùng mắt của nàng để ngắm nhìn chuyện vui buồn của thế gian này, và yêu thương hết tất cả những gì mà nàng yêu.

Đạm Đài Tẫn nghĩ rằng: Lê Tô Tô thực ra cũng không phải là một người sẽ đánh cược, nhìn xem, khi ấy hắn đã ép nàng nhảy xuống biển, nhưng nàng cũng vì một lời đồn mang phần thật giả lẫn lộn này mà sẵn sàng nguyện ý đem kết cục của chính mình đổi cùng với hắn.

Hóa ra, đã từ rất lâu rất lâu trước đây, trong mắt của Thần Nữ không chỉ có chúng sinh cùng với vạn vật, mà còn có hắn.

"Nếu trong những ngày tới có gặp được Bàng tiến sĩ, chỉ cần hắn có thể giúp nàng lấy Ngọc Khuynh Thế ra, bất kể là phải trả giá bằng gì, ta cũng đều nguyện ý."

"Được."

Thiếu niên Đế Vương vốn không có thất tình, số mệnh định cả đời phải cô đọc lại muốn được cùng người trong lòng bên nhau đến bạc đầu.

Kèm theo đó là nụ hôn của vị Đế Vương trẻ tuổi, nụ hôn ấy dừng lại ở giữa mày nàng, rồi lại tiến đến cánh môi ẩm ướt, sau đó lại cùng nàng môi lưỡi quấn quýt không rời, kéo ra những sợi tơ bạc nhỏ óng ánh, hắn áp trán của mình lên trán nàng, vòng tay ôm trọn lấy nàng, nụ hôn triền miên khiến cho nhịp thở của cả hai sớm trở nên hỗn loạn, giờ đây cũng không còn phân biệt được rõ đâu là màu son, còn đâu là màu môi.

Sau thoáng chốc trầm luân vào bên trong sự say sưa hỗn loạn, trong bầu không khí ái muội mơ hồ này dục vọng dần dần chiếm lấy tâm trí của cả hai.

Giữa sông sóng nước lấp lánh ánh lên vầng Trăng bạc, cách đó không xa truyền đến một tiếng mái chèo khua nước vọng lại.

Lê Tô Tô khẽ cắn môi dưới, hai má ửng hồng nói: "Chúng ta. . . Hãy về thôi."

Nơi này có quá nhiều người, nếu bị ai đó nhìn thấy thì. . . Không hay!

Tiếng gió rì rào rít qua tai, hắn ôm lấy nàng và dùng thuật pháp bay trở về Hoàng Cung trong trời đêm, tựa như chim mỏi mệt trở về tổ.

Bên ngoài tẩm điện của Cảnh Vương Cung, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm. Bên trong tẩm điện hắn lại cúi người đến gần nàng trong gang tấc, lưu luyến đến từng hơi thở của nàng.

Nhịp thở rối loạn hấp tấp đó là vì hắn mà tạo nên, những tiếng thở dồn dập cố gắng kìm nén và những tiếng mơ hồ không rõ bật ra từ cổ họng, cùng với những sợi tóc rối bời kia, tất cả chúng kết hợp lại với nhau liền khiến cho hắn muốn tiến thêm một bước nữa, chiếm hữu nàng, đoạt lấy hết toàn bộ thân thể nàng.

Bên trên long sàn, chiếc váy lụa mỏng nhẹ được ném ra đang tung bay, đường cong như ẩn như hiện trước đó cũng đã trở nên rõ ràng hơn, ánh nến đang sáng rực gợi lên tâm tư dục vọng, giữa khoảnh khắc ánh nến chợt tắt lại tạo nên một bầu không khí hoàn hảo.

Làn da của nàng vốn đã trắng nõn, hiện tại lại được ánh Trăng che khuất hơn một nửa, da thịt lại càng trở nên trắng sáng hơn. Phảng phất lại đây, trông giống như một viên ngọc bích mịn màng mang theo cảm giác ấm áp, viên ngọc ấy được vị Cảnh Vương cẩn thận từng chút một mà nâng niu, khoảnh khắc này ở bên dưới vòng tay của hắn, nàng tựa như là một báu vật được hắn trân quý hơn bao giờ hết.

Da thịt tiếp xúc tạo nên sự nóng bỏng rõ rệt, những âm thanh ái muội thì thầm khi mái tóc cọ xát, âm thanh ướt át khi môi lưỡi kết hợp hòa vào nhau, nàng vốn chính là tia sáng bất chợt xuất hiện bên trong thế giới của hắn, mỗi hành động nhỏ nhất của nàng đều có thể khiến cho trái tim hắn sinh ra những ảo tưởng tốt đẹp, tất cả mọi thứ tốt đẹp ở trong mắt hắn đều liên quan đến nàng.

Bởi vì nàng thích, cho nên hắn cũng sẽ thích.

Cơ thể của nàng tràn ngập một loại cảm xúc khó mà có thể miêu tả, tựa như là khát vọng muốn thoát ra khỏi lớp vỏ bọc, và bên trong đôi mắt của hắn, cũng đang chứa đựng tình ý dạt dào tựa đại dương.

Hiện tại tuy là một đêm hạ mát mẻ, và chỗ bệ cửa sổ bên trong tẩm cung vẫn được đóng kín, bức màn của long sàn cũng đã được buông xuống, nhưng vẫn có một cơn gió nhẹ thổi vào, thấp thoáng bên trên hiện lên hai bóng hình đang giao hợp triền miên.

Cánh môi của nàng có chút sưng đỏ vì những nụ hôn sâu của hắn, cổ, xương quai xanh cùng với mỗi tấc da thịt trước ngực đều là những dấu vết ái muội mơ màng. Đầu ngón tay hắn lang thang dạo chơi trên khắp cơ thể nàng, mỗi nơi mà bàn tay hắn đi qua đều để lại một loại cảm giác tê dại, nó khiến cho nàng theo bản năng càng muốn nhiều hơn.

Nơi bụng nhỏ mềm mại như có những cánh hoa mỹ lệ rực rỡ đang nở rộ, những dịch mật ái dục sâu bên trong cánh hoa nhỏ ra từng giọt, tuy ẩm ướt nhưng lại ngọt ngào.

Lo sợ rằng nàng sẽ không thích, Đạm Đài Tẫn thử dò xét bằng cách dùng tay chạm nhẹ vào nàng, và hỏi: "Nàng cảm thấy thế nào?"

Lê Tô Tô xấu hổ đến mức dùng hai tay che mặt lại.

Nào có ai lại hỏi cái vấn đề này, trong một tình huống như thế này?

Thấy nàng không có đáp lại mình, lại còn làm vẻ mặt bối rối và biểu cảm ngượng ngùng như vậy, thì Đạm Đài Tẫn liền im lặng mỉm cười.

Ngón trỏ và ngón giữa của hắn bắt đầu xâm chiếm và mở rộng lãnh thổ, bên trong vùng đất ấy chào đón sự xuất hiện của hắn bằng dịch mật ẩm ướt. Khi cảm nhận được có vật lạ tiến vào đột ngột thì các ngón chân của nàng liền co rúm lại, sự ra vào vừa nhẹ nhàng vừa tinh tế ấy, hiện tại đã dần tiến vào sâu hơn, khi chạm đến nơi hoa tâm, nàng cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bật ra một tiếng rên nhẹ thoải mái, sau đó lại ngượng ngùng đến mức nghiêng đầu né tránh ánh mắt của hắn.

Đạm Đài Tẫn thuận thế vùi đầu vào nơi hõm cổ nàng, nhẹ nhàng mút lấy, rồi sau đó lại dùng đầu lưỡi hôn nhẹ lên vành tai nàng, khi vành tai nhỏ bị hắn dùng môi gặm nhẹ lấy, thì thân thể của người bên dưới liền mẫn cảm đến có chút run lên, đến hô hấp cũng trở nên loạn nhịp.

"Đạm Đài Tẫn, đừng. . ." Nơi xương quai xanh của Tô Tô hiện tại, cũng đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Nàng nghiêng đầu cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, mới vừa rồi, ở trong một khoảnh khắc nàng cảm thấy mình dường như không thể kiểm soát được bản thân.

Quả nhiên Đạm Đài Tẫn đã dừng động tác của mình lại, vẻ mặt rất lo lắng nhìn nàng: "Có đau lắm không?"

Lê Tô Tô lắc đầu, nàng không muốn thừa nhận rằng, suýt nữa thì đã bị sự tấn công trêu chọc của hắn chinh phục. Thay vào đó nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, giọng hơi kéo dài âm cuối hỏi: "Chàng. . . Đã học được từ đâu vậy?"

"Ừm, ta thấy Hổ Yêu thường xuyên tự mình chơi đùa bằng cách liếm lông, trong nó rất vui vẻ, cho nên ta đã nghĩ hành động đó có lẽ sẽ rất thú vị."

Câu trả lời này của Đạm Đài Tẫn khiến cho nàng cảm thấy buồn cười, nàng rướn người cọ cọ vào chóp mũi của hắn, ôm lấy cổ hắn khiến cho hắn tập trung vào việc hôn môi hơn là việc kia. . .

Môi lưỡi đan xen, ái tình mơ hồ triền miên giữa hai người hòa vào nhau tạo ra từng tiếng thở tràn đầy dục vọng, sự nóng bỏng nhưng có phần ấm áp và cứng rắn kia, lại đang dần dần tiến sâu vào bên trong khe suối nhỏ, lần này chân nàng đã quấn quanh eo hắn như một sự cho phép hắn thâm nhập vào sâu hơn.

Trường Long hơi cong thân mình tiến vào sâu thêm một chút, những nếp nhăn mềm mại bên trong con đường chật hẹp được mở rộng và làm nhẫn hơn, cũng may là lối vào có dịch mật trợ giúp. Nên khi hắn tiến vào sâu hơn nàng cũng không cảm thấy đau nhiều, thịt cùng thịt dán chặt vào nhau khăng khít không một khe hở, chỉ là có chút cảm giác hơi căng căng vùng thân dưới, chỉ tiếc là tiểu cô nương da mặt mỏng không dám nói thẳng, chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy ngực hắn một chút.

Đạm Đài Tẫn ngầm hiểu ý nàng, hôn lên khóe môi nàng như một lời dỗ dành, rồi sau đó lại bắt đầu chuyển động eo ra vào.

Hai đỉnh tuyết sơn mềm mại ở trước ngực nàng cọ vào lồng ngực hắn, con đường chật hẹp bên dưới siết lấy thân thể ấm áp của trường Long mỗi khi tiến vào, dịch mật láng bóng tịch tụ ở nơi giao hợp phát ra những âm thanh khiến cho người nghe phải đỏ mặt tía tai, tường thịt mềm mại bị những động tác chuyển động lui ra rồi lại tiến vào một cách mạnh mẽ của hắn, làm cho co dãn không ngừng.

Tiếng va chạm của thân thể hòa lẫn với tiếng thở dốc nhẹ nhàng, tiếng trầm thấp của vị Đế Vương trẻ tuổi cùng với âm thanh của dịch mật hòa vào nhau theo từng động tác.

Những động tác cử động eo mãnh liệt và triền miên không ngừng, khiến cho mọi thứ ở bên trong trở nên ẩm ướt hơn, những đường gân trên thân của trường Long cọ xát vào vách thịt khiến cho từng đợt sóng dâng trào.

Cuối cùng nàng cũng không chịu được nữa, theo tiếng thở dồn dập là những âm thanh dục vọng bật ra, nàng vô thức siết chặt ngón tay để lại vài vết xước trên người Đạm Đài Tẫn, thân thể hơi cong lên, trong đầu là một mảnh hỗn độn trống rỗng, cái gì cũng không thể nghĩ ngợi thêm được nữa.

Đạm Đài Tẫn phát ra một tiếng thở dài trầm đục, đem tất cả tình yêu của hắn gieo lại hết ở bên trong nàng.

Trong khoảnh khắc dịu dàng này, Lê Tô Tô nép mình vào trong vòng tay hắn, như dòng suối xuân ấm áp tan chảy, từng nhịp thở khẽ khàng của nàng phát ra cũng làm cho hắn cảm thấy rất an tâm.

Giờ đây, giữa họ đã không còn bất kỳ rào cản hay bí mật nào nữa, hắn sẽ thấu hiểu hết mọi suy nghĩ của nàng, nàng cũng sẽ chia sẻ niềm vui và nỗi buồn cùng với hắn.

Thật tốt, vì ta có thể gặp được nàng.

"Lê Tô Tô, cảm ơn nàng."

Tô Tô khẽ cong mi mắt: "Chàng đã nói rồi."

Cảm ơn nàng vì đã cho ta nhiều dũng khí như vậy, cảm ơn nàng vì đã xuất hiện và khiến cho ta cảm thấy thế gian này cũng có những vẻ đẹp muôn màu như thế, cảm ơn nàng đã đến gần ta, và thấu hiểu ta, cảm ơn nàng đã sưởi ấm cho ta, chữa lành mọi sự bi thương trong lòng ta, cảm ơn nàng vì đã ở bên cạnh ta, đối tốt với ta.

Cảm ơn vì nàng đã đến yêu ta, ta cũng sẽ vĩnh viễn yêu nàng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt gọn những sợi tóc vương trên tai nàng, lặng lẽ mỉm cười.

Đạm Đài Tẫn cảm thấy chỉ cần được nhìn nàng như vậy, chỉ cần được ôm nàng thật chặt như thế, thì tất cả mọi thứ giờ đây đối với hắn cũng đều không còn quan trọng nữa, trong lòng hắn giờ đây chỉ còn lại sự bình yên và sự viên mãn chưa từng có, chúng đang tràn ngập ở bên trong trái tim hắn.

Đạm Đài Tẫn khẽ hôn lên trán nàng, đó là một nụ hôn thành kính: "Lê Tô Tô, ta là của nàng."

HẾT.

🌙 Collect date: 05.09.2023

[ ONE-SHOT: NGUYỆT TẪN TÌNH TÔ - END ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro