#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Daehwi bẩu, em ghét nhất bọn không chịu học hành chỉ biết đi chơi, quá quắt hơn nữa là chơi làm ảnh hưởng đến việc học của người khác.

Ong Seongwoo đang nằm bò ra bàn bật phắt dậy, mắt trân trối, mày đang nói anh đấy à?

Daehwi giả lả, đâu có, em chửi Bae Jinyoung.

"Nó có xấu xa gì đâu mà mày ghét nó thế? Nó chỉ hơi đào hoa một tí thôi mà?" Jihoon khó hiểu hỏi lại.

Daehwi liếc liếc đánh giá tình hình chính trị một tí rồi nửa thẽ thọt nửa cau có trả lời: "Trừ anh Seongwoo ra thì tao ghét bọn suốt ngày chơi b..." Rồi nó đánh giá tình hình part 2 và thấy đôi xúc xích hồng cộng Kang Daniel đang vừa mút trà sữa vừa nheo mắt cộng Ahn Hyungseob đang tỉ mẩn gấp giấy origami thì nó nhắm mắt đau khổ: "Tí quên trừ anh Woojin trừ anh Daniel trừ Jihoon thôi dẹp mẹ đi! Nói chung chẳng trừ ai cả đây ghét Bae Jinyoung thế thôi!"

"Hyungseob biết chuyện đúng không? Kể đi em giai ơi sao mày cứ ngậm hột thị suốt ngày thế biết mà không nói là tội ác đấy em!" Hwang Minhyun cười cợt giật con hạc giấy đã gấp sắp xong của Hyungseob để rồi ăn một ánh mắt sắc lẻm của Woojin. Đang tu tâm thanh tịnh mà bị cuộc đời từ chối, Hyungseob lúc này mới đành ngẩng đầu lên, thở dài:

"Haizzz, chuyện dài bỏ bu, em kể sao xuể. Đại khái là..."

Đại khái là thằng Daehwi đang học năm cuối cấp hai, sứ mệnh của một đứa con ngoan trò giỏi mầm non đất nước không cho phép nó nghỉ một buổi học nào hết, cũng không cho phép nó chuyện đi học đến khuya rồi là về nhà được lăn vào sự sung sướng ngay mà phải tiếp tục sự học đến tận đêm muộn. Thế nhưng mà cái thằng hàng xóm thi đủ điểm vào lớp mười Bae Jinyoung kia cứ làm như ai cũng lười như nó, ngày ngày bật nhạc ngày ngày quẫy! Daehwi đã sang tận nhà bắt tận tay day tận trán chửi tận mặt nó rằng Đừng có mà làm ồn nữa, thì thằng kia cười hềnh hệch đốp lại: "Đi chơi không cưng?"

"Sau đấy thì sao?" Bốc miếng snack bỏ miệng, Jihoon đã chuyển chỗ ngồi sang cạnh Hyungseob hóng cho trọn vẹn câu chuyện.

"Thì Daehwi lại chẳng cầm cả cái xô nước úp mẹ nó vào đầu thằng Jinyoung ấy!" Woojin nhăn nhở tranh lời. "Thật ra nó cũng chả sai, đang stress vờ lờ còn cứ bị quấy rối cợt nhả. Xong rồi Jinyoung với thằng này từ đấy chẳng trở mặt thành thù, ghét nhau như chó, nó phải chuyển sang nhà em ăn dầm ở dề còn chờ ngày thi cấp ba kìa!"

"Chúng mày đúng là oan gia!" Seongwoo chậc lưỡi.

"Oan gia thế đ nào bằng Woojin với  Hyungseob này!"

Hyungseob ngẩng phắt dậy, cau có nhìn Minhyun. Đẹp trai như thế mà mở mồm ra là nói bậy. Woojin thấy crush của mình dị ứng Minhyun cũng phải xăng xái lườm anh một phát. Nói bậy, Hyungseob nhà này ghét nhất nói bậy, biết không?

Cái căng tin ồn ào như chợ vỡ, chỗ bọn này cũng chẳng ngoại lệ. Hai cái bàn dài, tám thằng con trai vừa ăn vừa tám chuyện rôm rả. Thằng Woojin cứ chốc chốc nhìn sang Hyungseob một cách dấm dúi thậm thụt, lúc lại trừng mắt cảnh cáo hội anh em không được làm gì để mà Hyungseob sợ chạy mất. Minhyun thở dài, có người yêu cái thì anh em bạn bè cũng trở thành một thứ phụ kiện đính kèm thôi, chẳng có miếng tiền đồ nào cả.

"Oan gia thế nào?"

"Để em kể." Daehwi nhếch mép cười. Gì thì gì chứ cậu nắm hết trong tay đấy nhé, Park Woojin là anh họ cậu cơ mà! "Hôm anh đi thi vào lớp mười về nhà bảo bị ăn cướp, bác gái hỏi cướp gì thì kêu Con bị cướp trái tim rồi! Xong sau đấy vào cùng lớp, ngồi cùng bàn, chung giường tầng kí túc, còn chung cả câu lạc bộ. Lại chả oan gia!"

Mặt Hyungseob lẫn Woojin không hẹn mà cùng đỏ lên. Woojin cắn răng lầm bầm, con rái cá chết tiệt, mày không biết Bae Jinyoung là bạn cùng lớp anh đúng không? Mày tới số rồi!

Minhyun tức cười nhìn cái đám bậu xậu xung quanh mình. Ong Seongwoo - như thường lệ đang nằm sải lai ra bàn, bất chấp việc Daniel đối diện kêu rằng bàn bẩn lắm đừng nằm anh ơi, thằng kia vẫn cứ ậm ờ ử hử cho qua, bảo bẩn kệ mẹ nó bẩn sống lâu sạch như Minhyun chỉ có đi sớm. Daniel chịu không nổi cởi cái áo khoác ngoài (cũng chẳng sạch lắm) của nó ra lót cho Seongwoo nằm. Rồi Hyungseob bị trêu mà ngượng nghịu hẳn, nó cứ chốc chốc lại xoay ra cửa nhìn vơ vẩn, mất tự nhiên mà xoay cốc trà sữa vòng vòng. Woojin vẫn đang cần mẫn gửi ánh mắt cảnh cáo đến từng thằng một, nó còn chưa dám mở miệng tỏ tình mà đã bị lũ anh em cây khế xì poi hết cho crush, thế chẳng tức!

Thốt nhiên, thằng Jihoon xúc xích hồng đang ngồi cười cợt khả ố lại nghiêm chỉnh, nhai miếng snack cũng như là đang ăn beefsteak trong một sự kiện lớn tập hợp toàn siêu sao vậy. Theo ánh mắt liếc liếc của nó, lũ xung quanh ồ lên, hoá ra là thế!

Kim Samuel và Park Jihoon học chung một lớp tiếng Anh ở trung tâm.

Đi học về mấy ngày, Jihoon tay chém phần phật mặt đầy hứng khởi miệng thì liến thoắng với Hyungseob: "Sau mười sáu năm, mười sáu năm! Cuối cùng mùa xuân của tao cũng đến rồi!"

Kim Samuel bằng tuổi Daehwi, nhưng nhìn trông trưởng thành hơn Daehwi nhiều. Nó là con lai, nên thôi chẳng cần Jihoon kể nhiều cũng biết là đẹp đến điên đảo cả địa cầu rồi. Thằng này còn chăm chỉ đến phát sợ, giờ ra chơi nào tay cũng lăm lăm tập flash card trên tay , không rời một giây một phút cứ thế lẩm nhẩm học thuộc. Lại còn đi thi toán cấp thành phố! Cái thành phố bé tí ti này, cái thành phố có mỗi một trường cấp hai liên thông cấp ba này, nên đi thi toàn thành phố nổi lắm biết không biết không? Kim Samuel - tượng đài của sự chăm chỉ trên thế gian này, đã thành công đánh Jihoon thua không còn mảnh giáp, tay không giữ được mảnh tim nào mà quay về lành lặn.

"Thế mày thích nó mà không nhích đi à?"

"Em mà thích nó? Anh thôi đi!" Jihoon ghét bỏ nhìn Seongwoo. "Em chẳng thích! Nó chỉ học cùng lớp tiếng Anh với em!"

"Đờ..." Woojin đang quen mồm định văng bậy thì chợt nhớ ra có người đang ngồi cạnh mình, nó lập tức đoan chính sửa sang lại ngôn từ: "Thế thằng nào trong giờ mơ màng nói với tao rằng Ôi mày ơi tao và em Sam là định mệnh? Tởm đời hết sức còn không cả dám xin facebook nó mà cứ bô bô bô bô xong người ta hỏi thì chối! Nghĩ đến mà sởn da gà!"

Thằng Jihoon tự biết mình đuối lí, cũng im. Chúng nó chẳng còn chuyện gì để mà khai thác nữa. Quanh đi quẩn lại tra ra cả mười tám đời chuyện tình ái của nhau rồi, thằng Minhyun giật thót:

"Chết, tao phải về lớp! Tao còn chưa làm xong bài hoá!"

"Cứ từ từ mà triển sao phải nhảy dựng lên?" Seongwoo ngáp một cái, rồi vươn vai ngồi thẳng dậy. Minhyun lắc đầu nhìn anh, vẻ mặt đau khổ:

"Tao phải làm bài, Jonghyun sẽ kiểm tra tao!"

"Nay mày quên não à? Phận sự của nó giờ là tao, tao này! Thằng Jaehwan dễ tính bỏ xừ, mày kêu không làm thì nó cũng chả làm gì được mày đấy thôi! Mày còn cuống cái gì?"

"Ê mà anh Jonghyun lớp anh học giỏi thật đấy." Hyungseob trầm trồ." Thầy giáo anh dạy lớp em nè, xong kêu cỡ như anh Jonghyun là phải lên Thủ đô học! Anh ấy sẽ là người làm rạng danh trường mình!" Rồi giọng cậu tiếc rẻ: "Học dốt như em thì ở lại đây học trung cấp rồi ra kiếm nghề thôi, chứ cũng chẳng dám mơ cao mơ xa gì! Anh Jonghyun sướng thật, lên thành phố lớn như vậy, anh ấy lại còn vừa giỏi vừa đẹp trai, chẳng mấy chốc sẽ có người yêu xinh ơi là xinh xứng ơi là xứng cho mà xem....uhm...hm..."

Woojin vội bịt miệng em người thương đang líu lo lại vì chợt nhận ra Minhyun đã hoá đá từ lúc nào không biết.

Hyungseob nói cũng chẳng sai. Hoàn toàn đúng là đằng khác.

Jonghyun và Daehwi chính là hai đứa, có che thế nào cũng không thể che hết ánh hào quang tri thức từ chúng nó toả ra. Những đứa như hai đứa nó, sống ở cái phố huyện này thực sự như là tro vùi ngọc quý, khiến người ta chỉ hận không thể mang hai đứa nó đến những nơi đẹp nhất, sáng nhất để trưng bày. Chúng nó xứng đáng có điều kiện học tốt nhất, xứng đáng đến với một môi trường đầy thử thách, đầy hứa hẹn, chứ không phải là quanh đi quẩn lại ở đây.

Hẳn rồi.

Ong Seongwoo lặng yên nhìn Hwang Minhyun gấp rút chạy về lớp, trong lòng âm thầm thở dài.

Anh nhìn Kang Daniel, môi hơi mấp máy, nè thằng khùng, đang ở Canada sung sướng như thế lại chạy về đây, bộ mày ẩm IC hở?

Kang Daniel kiên nhẫn nhìn từng cử động miệng của Seongwoo, môi vẽ ra một nụ cười tươi như hoa hướng dườn bung nở, thì thầm lại, ừ thì ẩm IC, thằng này ẩm IC nên mới chạy về đây vì anh đấy.
End #3
Ơ mấy hôm nay hơi high nên đăng nhiều, chẳng biết sau này có bị lười đi mà đăng k lịch trình gì nữa không ._.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro