#4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jonghyun vừa mới đi WC xong, bước vào lớp, một cảnh tượng đập vào mắt làm tên này hoang mang không biết có phải trong lúc nỗi buồn trôi đi đã mang theo cả mình sang thế giới song song không.

Bởi vì, Hwang Minhyun đang ngồi học bài! Đang! Học! Bài!

Jonghyun vội kiểm tra thời tiết hôm nay, ờ, chả khác đ gì hôm qua cả?

Bước đến bên bàn Minhyun, anh run run:

"Mày giấu Minhyun của tao ở đâu? Trả nó lại đây!"

"Tớ đây, Jonghyun hôm nay vẫn đeo kính mà, thế sao lại không nhận ra tớ?" Thằng Minhyun ngẩng đầu lên, Jonghyun mới có dịp nhìn vào vở nó. Anh thở phào.

May quá, H2+O2->H2O2 thì đúng mẹ nó là Minhyun rồi, lệch thế đ nào được.

"Sao nay tự dưng nổi hứng làm bài?" Jonghyun thắc mắc. Chuyện này lạ như kiểu chuyện Jaehwan một hôm không ở bẩn, Taehyun một hôm không ngắt nụ anh Jisung vậy! (Dù giờ lão Jisung ra trường rồi và thằng Taehyun không làm thế được nữa). Minhyun nghe anh hỏi, có đôi chút mất tự nhiên, nó hắng giọng rồi dõng dạc:

"Tớ muốn lên Thủ đô!"

Ong Seongwoo vừa vào đến cửa lớp, suýt nữa thì vấp ngã.

Còn đỡ hơn ông thầy.

Thầy đứng dậy, phủi phủi bụi rồi nâng kính, hắng giọng rõ to cho đỡ xí hổ, bắt đầu nâng tông: "Hwang Minhyun suy nghĩ được như thế là tốt lắm! Học hành chăm chỉ vào!" Nói đoạn, ông liếc sang Seongwoo. "Còn cậu nữa! Đến bao giờ mới chấn chỉnh được đây! Tôi khổ lắm!"

Ong Seongwoo ném cho Minhyun cái nhìn khinh bỉ khi vừa ngồi vào chỗ. Anh cất giọng châm chọc:

"Vãi cả thủ đô! Sao lại muốn lên thủ đô? Mày thích à?"

"Không phải." Mặt thằng Minhyun tự dưng nghiêm túc lạ. Nó rành rọt: "Lúc nãy trên đường chạy từ căng tin về lớp, tao nghĩ rồi. Tao lên Mù Cang Chải cũng được, miễn là chỗ đấy có Kim Jonghyun."

Ừ, thằng này ẩm IC nên mới quay lại đây vì anh đấy.

Thốt nhiên, mặt Ong Seongwoo đỏ hồng.
.
.
"Seob ơi... Hôm nay Seob có giận không?" Park Woojin khúm núm theo sau Ahn Hyungseob, bây giờ mà cho nó cái khăn quấn đầu với cái quạt thì nó sẽ ngay lập tức biến thành con à nhầm thằng sen của thiếu gia Ahn ngay. Hyungseob tức cười nhìn Woojin:

"Giận gì cơ? Sao tớ phải giận?"

"Vì anh em của tớ đó... Hơi bát nháo tí. Seob có thấy ghét không? Có không hợp không?"

"Các anh đều tốt mà. Thôi Woojin đừng nghĩ linh tinh. Mà con bị cướp trái tim rồi là gì vậy hở?"

Mặt Woojin đỏ lựng lên.

Chết tiệt, anh em với chẳng bạn bè!

Woojin crush Hyungseob từ hôm thi đầu tiên. Nó từ vùng khác theo bố mẹ chuyển đến đây mưu sinh, lần đầu bước vào ngôi trường này cũng là ngày nó thi vào phổ thông trung học. Trường không to lắm nhưng sắp xếp hơi phức tạp, nó đi một hồi lạc tít tận nhà nảo nhà nào. Rồi nó gặp Hyungseob.

Lúc đấy Hyungseob vừa giúp thầy giáo bê đồ vào nhà kho xong, áo trắng ướt một mảng, tóc buộc chỏm dừa, gương mặt trắng trẻo lấm tấm mồ hôi.

Mấy giọt mồ hôi rơi, trò chơi kết thúc.

Park Woojin đứng ngẩn tò te nhìn mãi nhìn hoài, nhìn như kiểu hận không thể hồn thoát xác bay đến đậu bên Hyungseob mỗi ngày vậy. Lúc này thì cậu kia cũng đã chú ý đến nó, mới lại gần hỏi:

"Nè sao bạn ở đây?"

"Tớ đến thi tuyển."

"Ủa vậy hở? Sắp vào giờ thi rồi nè, sao cậu lại ra tận đây? Cậu mới đến đúng không?"

"Ừ, sao cậu biết?"

"Trường nhỏ xíu, học cùng nhau từ lớp sáu đến giờ chẳng lẽ tớ lại không thuộc hết mặt bạn bè trong khối? Tớ chưa thấy cậu bao giờ. Mình vào thi thôi, khu vực thi bên kia kìa!"

Thế rồi Hyungseob cười, vừa cười vừa kéo Woojin đi. Cười xinh ơi là xinh. Nụ cười như cái lưới tung lên, Woojin chưa kịp định thần đã thấy mình giãy đành đạch rồi.

Vì tình yêu sét đánh với Hyungseob mà nó sống chết thi thố, bỏ qua sự kì thị của cả thế giới mà ngày ngày hoa nhang lên chùa cầu khấn cho mình với Hyungseob được cùng lớp cùng bàn. Chắc Phật thấy nó phiền quá, đồng ý cho hai đứa chung lớp thật, nhưng khi nó tới lớp thì bên cạnh cậu crush của nó đã có người ngồi mất tiêu.

Chính là Park Jihoon.

Vì vụ tranh chấp chỗ ngồi mà hai thằng cãi nhau hơi nhiều, cũng đánh nhau hơi nhiều, Jihoon chẳng thích Hyungseob đâu nhưng nhìn thằng kia cứ sồn sồn lên làm nó thấy tức cười, muốn chơi nhây. Woojin tức ơi là tức, cáu ơi là cáu, vì nó chẳng biết tỏng thằng kia đang lầy, mà nó vẫn khó chịu. Thằng kia không thích em crush nhưng nhỡ em crush thích nó thì sao? Trên page ngôn tình Hạ Chin chẳng bảo, 98% người ta sẽ yêu bạn cùng bàn cấp ba à? Sống trong nơm nớp lo sợ suốt cả học kì, nhưng đến cái ngày Park Jihoon crush Kim Samuel, thằng Woojin cũng tạm yên tâm đôi phần.

So đi so lại, ngồi với Jihoon còn đỡ hơn gấp tỉ so với ngồi cùng thằng khác.

Hôm nay vào lớp, thằng Jihoon lờ đờ mệt mỏi, mắt nhắm mắt mở, đến được bàn rồi thì thả rơi tự do cái thân tròn ủng xuống, thở dài:

"Mày ơi, tao thích Kim Samuel!"

"Ông biết ngay." Woojin khinh bỉ. "Đờ mờ, tưởng thế nào, đến giờ mới chịu nói!"

"Tao đã nói với nó qué đâu? Nhưng hôm nay thức dậy tao phát hiện ra đã thích nó nhiều hơn hôm qua mày ạ."

"Đáng sợ thế?" Hyungseob tủm tỉm cười, mắt tròn xoe long lanh, tay chống má nhìn Jihoon.

"Tao nói thật! Hôm qua tao đã cố gắng tán tỉnh nó!"

"Mày tán nó thế nào?" Woojin nhếch miệng khinh khỉnh. Một thằng thiếu muối còn thường xuyên cho não đi chơi như Jihoon sẽ làm được gì?

"Ê đừng khinh thường bố mày." Jihoon hất hàm nhìn Woojin, rồi lại chuyển ngay mode mơ màng hồi tưởng. "Mày làm sao biết được, hôm qua khi phải đi vòng quanh lớp bắt cặp, tao đã viết câu hỏi của mình là "Give yourself to me please!" Xong rồi..."

"Uầy táo bạo gớm!"

"Mày đứt dây thần kinh xấu hổ rồi à?"

"Im ngay con chim sẻ mông cong! Tao làm thật! Nhưng mà..."  Jihoon sầu não. "Tao chạy ra muộn quá nên mẩu giấy ấy thuộc về tay người khác mẹ nó mất!"

"Đ... À vờ... À aishhhhh" Woojin bất lực vì miệng xinh cứ phản chủ hoài. Ngày mai chắc nó phải đào một cái hố, chửi bậy cho chán chê rồi lấp hố mất. "Thế sau đó thì sao?"

"Thì chả sao! Nhưng ẻm chở tao về! Ẻm vừa chở tao vừa nghe BBC! Tao kêu tao sợ bị tai nạn, mày nhớ lão Jisung hồi trước không, chẳng suýt dính ấy! Mười lăm hai mươi phút nghe làm thêm được cái gì cho cuộc đời nó chứ? Lúc ấy nó kêu Em vẫn nghe thấy tiếng xe cộ, em cũng nghe rõ tiếng anh nữa nè."

"Xong sao?"

"Ẻm kêu nghe rõ tiếng tao! Mày thấy không?" Jihoon chấm chấm đuôi mắt vốn dĩ chẳng có tí nước nào của nó. "Nghe nó nói xong thì tao chỉ thiếu nước ôm tim ngã mẹ ra đường, tiếc là chỗ đấy gần bãi rác!"

Woojin và Hyungseob cùng bật cười vì Jihoon. Kiểu như ai rơi vào bể tình cũng thế, cũng trở nên vui vẻ, tăng động và hay ngơ ngẩn mộng mơ đến lạ. Thằng Jihoon chưa tán được em Samuel mà đã mơ đến ngày về già ngồi uống trà nóng bên bờ biển rồi.

"Nhưng mày học tiếng anh lâu không?"

"Nói mới nhớ, tao buồn quá!" Jihoon sầu não không thôi với vấn đề này, nó đau khổ gục mặt xuống bàn. "Tao chưa làm được gì nên hồn mà đã sắp qua tuần thứ ba rồi. Mà tao đi học có mỗi năm tuần! Giờ tao phải làm sao?"

"Đánh nhanh thắng nhanh đi. Nghe Daehwi đồn Samuel định thi cấp ba trên Thủ đô đấy, mày mà không nhanh là không kịp đâu."

Jihoon thẫn thờ nhìn miệng Woojin mở ra khép lại. Trong đầu nó quay mòng mòng chữ thi cấp ba trên Thủ đô. Cuộc đời Jihoon mới chỉ lên đó hai lần, một lần thăm dì ốm, một lần đi chữa bệnh. Nó biết nơi ấy phồn hoa, nơi ấy đẹp đẽ và loá mắt, nó chợt nghĩ đến hôm trước khi chúng nó nói chuyện, mọi người đã bảo Jonghyun và Daehwi nên lên phố, tránh để lãng phí nhân tài.

Samuel cũng giỏi như hai đứa kia vậy.

Nó lên đấy cũng là đúng thôi.

"Sao thằng Daehwi biết Samuel sẽ đi học cấp ba ở đâu? Hình như chúng nó chỉ cùng khối?"

"Còn học cùng đội tuyển nữa mà. Hơn thế nữa, thằng Daehwi cũng sẽ lên đó học thôi."

Woojin giật mình khi chưa kịp nói xong, đằng sau nó đã vang lên tiếng giấy xé roẹt một cái.

Quay đầu lại nhìn, Bae Jinyoung ngồi chếch dãy bên kia đang mỗi tay cầm một mảnh của bức tranh vẽ dở - bức tranh mà Woojin đã thấy nó bắt đầu vẽ từ cả tháng trước, rất tinh xảo và tỉ mỉ. Mặt Jinyoung vẫn bình tĩnh, lạnh te như không có gì xảy ra, nhưng cái nắm tay cuộn tròn đến nổi gân còn hơi run rẩy kia đã tố cáo nó.

Thốt nhiên, cả Woojin, cả Hyungseob, cả Jihoon đều hiểu ra.

End #4
Ừ đố biết hiểu ra cái gì =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro