#5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là chủ nhật. Chỉ có duy nhất chủ nhật là ngày Daehwi cho phép mình được ngủ đến bảy rưỡi, được rề rà đánh răng rửa mặt. Nó ngồi vào bàn học tập trung làm bài. Đến lúc ngẩng lên nhìn đồng hồ thì đã mười một giờ trưa, quái lạ, sao nó không nghe thấy gì cả?

Bae Jinyoung và Lee Daehwi ở hai nhà đối diện nhau trong ngõ. Cửa sổ phòng hai đứa cũng đối diện nhau luôn. Nhưng cửa sổ phòng Bae Jinyoung xoay hướng đông, mỗi sáng sẽ có nắng chiếu thẳng qua khung cửa, vào thẳng giường nó, nên nó kiên quyết đòi mẹ lắp cho một cái rèm cửa dày thật dày.

Vì dày như thế, mỗi khi kéo ra kéo vào sẽ kêu ơi là kêu.

Hồi chưa chuyển qua nhà Woojin học ôn thi, sáng nào thức dậy đến bên bàn chuẩn bị sách vở, Daehwi cũng sẽ ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng đối diện. Đúng sáu rưỡi mỗi sáng đi học và mười giờ ngày chủ nhật, cái rèm màu tím kia sẽ được kéo soạt một cái to ơi là to, Bae Jinyoung xuất hiện như ngôi sao màn ảnh với quả đầu chĩa như sầu riêng, mặt ngái ngủ mà cười tươi ơi là tươi:
"Yo! Lee Daehwi! Buổi sáng tốt lành!"

Daehwi sẽ cười mà mắng mỏ: "Sắp muộn học rồi kìa." Hoặc "Giữa trưa rồi còn chào buổi sáng gì nữa." Bae Jinyoung sẽ cười mà rằng: "Ngủ dậy, phải chào buổi sáng người đầu tiên mình thấy chứ, đúng không?"

Thế mà nay đã mười một giờ trưa rồi, cái rèm kia vẫn cứ im ỉm.

Daehwi thở dài rời bàn học, định xuống dưới nhà chế mì ăn. Mẹ nó buôn bán ngoài chợ, vốn dĩ chẳng có khái niệm nghỉ lễ, chủ nhật cũng như ngày thường thôi. Daehwi đang đun nước thì nhận được tin nhắn của Seongwoo:

Nè, bọn anh sắp có dance battle. Mười lăm phút nữa, ra đây đi.

Daehwi lắc đầu, vừa định bỏ điện thoại xuống thì lại một tin nhắn nữa đến:

Mày đừng có mà lắc đầu. Đừng học căng thẳng quá, ra ngoài một lúc không chết được đâu. Nay mà mày không đến thì từ nay ra đường đừng bảo quen Ong Seongwoo.

Daehwi thở dài, tắt bếp rồi lên nhà thay quần áo. Ông Seongwoo cứ như kiểu là thầy thôi miên ấy, muốn cái gì là được cái đó. Seongwoo suốt ngày ba hoa về chuyện này từ hồi trung học, ổng nói dù bắt đầu khó khăn thế nào thì mọi thứ ổng mong cũng sẽ thành sự thật. Daehwi thì chẳng nhìn ra được bản thân nên cứ lao đầu về phía trước thôi, còn làm gì được nữa.

Thành phố của chúng nó xứng đáng được năm sao, vì tuy bé tí nhưng có đủ mọi thứ, chẳng thiếu thốn gì. Câu lạc bộ nhảy khá lớn, trông cũng khang trang đẹp đẽ sáng láng chẳng thua kém ai. Daehwi được Seongwoo ra đón, anh mặc bộ đồ denim đơn giản mềm mại, trông đã cao lớn còn càng cao lớn hơn. Dẫn Daehwi vào, có người huýt sáo:

"Ê, người yêu mới đấy à? Đẹp trai nên sướng thật, vớ trai hay vớ gái cũng đều đẹp! Em trai lớp mấy rồi?"

"Câm mồm."

Daehwi lẫn Seongwoo chưa kịp đáp lời thì đã có kẻ khác lên tiếng thay. Bae Jinyoung đầu cà phê đang trừng mắt nhìn đứa vừa lỡ mồm phát ngôn như kiểu sắp ăn tươi nuốt sống thằng kia vậy. Chắc trông nó đáng sợ quá, thằng kia đảo mắt, chậc lưỡi: "Gì căng thế." rồi bỏ đi mất dạng.

Nhìn thấy Jinyoung, Seongwoo cười phớ lớ. Cầm tay Daehwi dúi vào người thằng kia, không kịp để chúng nó phản ứng gì, anh đã chạy đi mất dạng.

.

.

Daniel tròn mắt nhìn Seongwoo:

"Nè, em không nghĩ anh lại bị ám ảnh về em vậy đâu. Sao lại chọn đồ giống em thế này?"

"Nói bậy." Seongwoo từ tốn khởi động. "Nay mẹ giặt hết quần áo rồi nên mới thế."

"Anh thôi đi." Daniel cười ngoác đến tận mang tai. "Em chả biết thừa. Lúc đấy anh định mặc áo pull với quần bò í, xong anh thấy em nên quay lên thay lại ấy Á đau ai cho anh cấu bụng em!!"

"Vì cậu xàm lồng." Seongwoo không thèm liếc Daniel nữa mà bỏ đi một nước. "Đến giờ rồi kìa, ra đi."

Seongwoo giỏi nhảy popping. Mỗi một bước nhảy đều dẻo dai, đều khiến cho người khác phải trố mắt nhìn. Vẻ ngoài của Seongwoo cũng hợp với nhảy, anh cao gầy nhưng không phải kiểu bộ xương lòng khòng mà là dáng người mẫu mảnh mai, nhảy trông thanh thoát dứt khoát vô cùng.

Seongwoo đang nhảy thì Daniel xông ra.

Daniel nhảy B-Boy. Sang Canada đúng đợt dậy thì, có lẽ vì vậy mà nó trông đô con hơn bạn bè đồng trang lứa. Mỗi lần nó xoay tay xoay đầu xoay cả thân là xung quanh ầm ĩ hết cả lên, vì trông nghệ quá. Hai người mặc đồ na ná nhau, mỗi đứa nhảy một kiểu khác nhau, trông nó cứ hợp thế nào, lại đẹp đôi thế nào ấy. Phản ứng hóa học của hai người mạnh mẽ đến nỗi thằng Woojin ngẫn cả ra, thẫn thờ thốt:

"OngNiel is science!"

"Anh tởm vừa."

"Mày tởm ấy." Woojin không cần biết là ai cũng phải trả treo trước đã, quay sang thì hóa ra là Daehwi. Mắt Woojin còn trợn to hơn khi thấy ngay bên cạnh Daehwi chính là Jinyoung.

"Đờ mờ Jinyoung sao mày đến đây?"

"Tại sao tao không được đến?"

"Nay mày không đi đá bóng à?"

"Anh Daniel kêu tao đến." Mặt Jinyoung thản nhiên, còn Daehwi thì cau mày. Như hiểu ra gì đó, nó nghiến răng:

"Đờ mờ OngNiel! Science cái cc, OngNiel is disater thì có!"

Woojin nhếch môi cười, liếc liếc qua cái đôi vẫn còn đang say sưa thể hiện mình trên sân khấu kia - hình như đã chuyển sang nhảy Sorry Sorry của SuJu từ hồi nào ấy rồi. Nó lại nhìn Daehwi đang bực tức và Jinyoung mặt liệt, cảm thán:

"Ây, mấy khi mới được ở gần nhau như thế này? Phải tình thương mến thương lên, để ý gì ông Seongwoo!"

"Đ ai thèm tình thương mến thương với cái đồ vô duyên?" Daehwi cắm cảu.

"Tưởng mình ngon lắm ấy?"

"Anh thì có."

"Em thì có."

HỪ!

Mỗi đứa quay một hướng khác nhau. Thằng Woojin lắc đầu cười bất lực. Trên loa đã phát ra bài Get Ugly, mà nó thì có lí do gì để từ chối?

Woojin nhảy lên khu dance  battle như một võ sĩ lên đài, ngay lập tức uốn lượn cơ thể. Bên dưới, Daehwi sau khi hậm hực thì len lén liếc Jinyoung, giọng như tò mò mà cũng như giận dỗi:

"Nè sao hôm nay không thấy kéo rèm?"

"Vì đi ra khỏi nhà từ bảy giờ sáng rồi."

"Ờ..." Câu trả lời nhát gừng của Jinyoung làm Daehwi hơi ngượng, nó quay lên nhìn sân khấu, nơi mà Seongwoo đang popping, Daniel đang lộn ngược người lên, Park Woojin và Park Jihoon giật đùng đùng như tăng động. Jihoon tròn tròn trắng trắng, nhảy popping trông vừa hài lại vừa yêu. Còn hai người nữa cơ nhưng Daehwi nhìn chẳng rõ nữa. Đang nheo nheo mắt thì đột nhiên nghe tiếng rất nhẹ:

"Nghe nói em định lên thành phố học cấp ba?"

"Ừ, mẹ bảo lên đó với bố, rồi mẹ thu xếp để lên theo luôn. Bố tìm được một căn nhà mua trả góp rồi, đến đúng tháng bảy này thì xây xong. Nên là cứ vậy mà lên thôi."

"Không vương vấn gì à?"

"Chẳng vương. Sống ở đây đến mười lăm năm có lẻ rồi." Daehwi thở dài. "Chẳng làm khác được."

"Thế có chờ được anh ba năm để anh lên với em không?" Chưa kịp định thần lại, Jinyoung phát hiện ra mình vừa thốt lên ý nghĩ vụt thoáng qua đầu ấy.

Jinyoung là một thằng trẻ trâu. Nhưng cũng vẫn còn là một con trâu trẻ có suy nghĩ.

Hồi trước nó cố tình phá Daehwi, vì nó nghĩ thằng bé lo bò trắng răng, nó có ngồi chơi từ lúc ấy đến lúc thi chuyển cấp thì cũng vẫn thủ khoa mà thôi. Nên nó mới cố tình phá. Nhưng khi nghe bộ xúc xích hồng và Hyungseob trò chuyện, biết được lí do Daehwi cứ học mãi học hoài, nó tức lắm. Mấy đứa ấy biết mà nó không biết. Jinyoung giận Daehwi bao lâu, còn cố tình gây sự với nó. Nhưng thấy Daehwi thỉnh thoảng liếc nó, thỉnh thoảng ngẩn ngơ nhìn rèm cửa im ỉm nhà nó, nó lại mủi lòng.

Thôi thì trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Cảnh nhà Daehwi đã thế, ngoại trừ việc theo nó lên phố ra, thì chẳng còn cách nào khác cả.

Daehwi trợn mắt nhìn Jinyoung như thể vừa mới từ trong mộng bước ra. Jinyoung gật đầu ra hiệu Em nghe đúng đó không có sai đâu, làm thằng nhỏ mặt đỏ hết cả lên.

Mãi một lúc sau, Daehwi gật nhẹ đầu.

Dance battle kết thúc từ lúc nào mà hai thằng này có hay biết đâu.

Seongwoo khoác vai Daniel, thở dài:

"Đờ mờ chả biết gọi đến là đúng hay sai nữa."

"Đúng mà." Daniel cười cười, nhéo mũi Seongwoo làm anh quay phắt qua lườm cho một cái thật ngọt. "Thuyền theo lái gái theo chồng thôi."

"Ê câu này hơi sai sai?"

"Sai đúng quan trọng gì, quan trọng là giờ anh có muốn đi ăn không? Em đói lắm rồi Seongwoo của em ơiiiiii"

"Phát tởm, cút ra!"

Rồi hai thằng dẫn nhau đi mất dạng.

Park Woojin nhảy xuống sân khấu, xăm xắm chạy đến chỗ Ahn Hyungseob, mặt háo hức:

"Nè, tớ nhảy được không?"

"Cậu giỏi lắm. Uống nước đi này!"

"Mình đi ăn gì đó đi Seob nhá?"

"OK!"

Rồi thì cũng đem nhau đi mất.

Jihoon ngẩn ra. Nãy giờ nó vẫn đứng trên sân khấu, nhìn  Jinyoung dắt Daehwi mặt đỏ như trái cà đi, nhìn Daniel bá cổ Seongwoo, thỉnh thoảng vì nhây mà bị đạp cho phát nhưng vẫn bám dai như đỉa, nhìn cây xúc xích hôm nay không phải màu hồng mà là màu xanh dắt em thỏ trắng của nó đi, rồi tự nhìn mình. Cô đơn vãi lều.

"Nè sao anh lại đứng đơ ra ở đấy thế?"

End #5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro