Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Daniel bắt đầu trốn tránh Seongwu. Lúc gặp mặt, cậu sẽ giữ khoảng cách thích hợp với anh, lúc nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên nhìn anh, Seongwu chủ động đến gần thì cậu sẽ chạy mất dạng.

Seongwu không nói mà chỉ nhìn hành động của Daniel, trong lòng khó chịu tới cực điểm.

Trên người anh có bệnh nguy hiểm hay bệnh truyền nhiễm sao? Thằng nhóc này làm sao vừa thấy anh đã chạy rồi? Rõ ràng mấy ngày trước còn giống như cún con lấy lòng chủ nhân, không ngừng lởn vởn vây quanh anh, vậy mà vào lúc này lại tạm thời coi anh là người xa lạ, cũng không thèm nhìn mình một cái.

Mặc dù quen Daniel không lâu, nhưng Seongwu biết cậu không phải là một người đột nhiên làm ra loại hành động này, cho nên anh cũng thử tiến lên hỏi qua Daniel nhiều lần, "Cậu sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Không nghĩ tới đổi lại là Daniel càng thêm kinh hoàng thất thố chạy trốn, người xung quanh không biết còn tưởng rằng Seongwu đang khi dễ cậu.

Thật không giải thích được!

Seongwu nheo mắt lại, tâm tình không thuận nhìn chằm chằm Daniel đang ngồi ở bàn họp cách đó không xa, trong lòng đem cậu ra mắng nghìn lần. Tựa hồ như nhận ra ánh mắt của Seongwu, Daniel cũng không dám ngẩng đầu lên, toàn bộ quá trình vẫn nhìn chằm chằm vào sàn nhà đếm kiến.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Seongwu nhanh tay lẹ mắt ngăn cản Daniel muốn thừa dịp chạy đi, đem cậu kéo tới một nơi không người, hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng nhìn cậu.

"Cậu có ý gì?"

"Sao cơ?" Daniel vẫn nhìn chằm chằm vào sàn nhà.

"Tại sao tránh tôi? Còn nữa, lần trước xem phim cũng vậy, tại sao để tôi bị leo cây?"

"..."

Seongwu nhếch miệng cười nhạt, "Làm sao? Chán ghét? Vẫn cảm thấy kết bạn cùng một Omega như tôi là hạ thấp thân phận của cậu?"

Nghe Seongwu nói vậy, Daniel liền sốt ruột, vội vàng giải thích, "Không phải vậy! Tuyệt đối không phải!"

"Vậy thì cậu nói một chút nguyên nhân tại sao lại tránh tôi đi."

Khuôn mặt Daniel đầy vẻ bối rối, đã lâu không lại gần Seongwu như vậy, mùi hoa chi tử nhàn nhạt luôn vô tình hay hữu ý bay vào trong mũi cậu, không ngừng khiêu khích khiến cậu vô cùng phân tâm, làm cho pháo đài mấy ngày nay cậu thật vất vả mới dựng lên lần nữa sụp đổ.

Cuối cùng, Daniel thấp giọng gào thét một tiếng, buông xuống câu "Thật xin lỗi" xong thì xoay người chạy đi, cho nên không nhìn thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Seongwu.

Trong lòng Seongwu âm thầm cắn răng.

Kang Daniel, có bản lĩnh thì cậu tránh cả đời đi!

Kết quả, Daniel chỉ vừa trốn tránh một chút, bất tri bất giác liền nhanh chóng tới khi kế hoạch trao đổi sinh viên đi đến kết thúc.

Thời gian như thoi đưa, kế hoạch trao đổi sinh viên giữa đại học K và S chính thức chấm dứt tại đây. Việc đã làm xong, màn che kết thúc được kéo xuống vô cùng tốt đẹp, thuận lý thông qua bước đầu thử nghiệm để Alpha cùng Omega sống chung, giai đoạn tiếp theo - để Alpha cùng Omega học chung một trường, coi như là tiến bước mạnh mẽ vào mục tiêu.

Để ăn mừng kế hoạch kỳ hạn nửa năm thuận lợi hoàn thành, hội sinh viên hai trường K và S đề nghị phải đến trung tâm thành phố mở một bữa tiệc ăn mừng.

Jaehwan yêu thích náo nhiệt vừa nghe xong liền lập tức đồng ý, còn xung phong nhận việc an bài toàn bộ thời gian cùng địa điểm vui chơi, "Loại chuyện này giao cho Kim Jaehwan tôi chính xác không sai!"

Hiệu suất làm việc của Jaehwan cũng quả thật kinh người, không mấy ngày đã đặt xong một nhà hàng cao cấp Nhật Bản, còn bao toàn bộ phòng để mọi người có thể tận tình ăn uống vui đùa. Không chỉ vậy, bên trong phòng ăn còn trang bị dàn loa karaoke, để mọi người trong lúc ăn cơm còn có thể tận hứng ca hát.

Ở trong góc phòng, Seongwu nhấp một ngụm trà ô long, trầm tĩnh nhìn cảnh tượng Alpha cùng Omega náo nhiệt chơi đùa với nhau trước mắt, đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn xa lạ với chỗ này.

Có lẽ là mọi người cùng vui đùa, mùi hương hỗn tạp tràn ngập toàn bộ phòng ăn, tâm trạng dâng cao khiến cho chất dẫn dụ của bọn họ so với bình thường đều đậm hơn một chút, hơn nữa, đang trong một không gian phong kín, pheromone lại khiến cho Seongwu có chút không thở nổi.

Đột nhiên, một cảm giác chán ghét quen thuộc xông lên cổ họng, Seongwu che miệng, quay đầu nhỏ giọng nói với Jaehwan một tiếng xong liền vội vàng ra khỏi phòng.

Vừa đi ra, anh liền khom người xuống liều mạng thở dốc, cố gắng đè nén cảm giác chán ghét trong lồng ngực xuống, không khí mát lạnh ban đêm lướt qua, lúc này mới khiến anh hơi thư rãi chậm lại.

Ai, quả nhiên vẫn là không nên đáp ứng tới mới đúng.

Seongwu nhức đầu, xoa xoa giữa chân mày. Trước bữa tiệc, Jaehwan cũng đã cùng anh xác nhận qua nhiều lần, nói với anh nếu như không nhịn được thì không cần tham dự cũng không sao, nhưng anh vẫn cố ý tới.

Seongwu ngoài mặt nói là không muốn vì sự vắng mặt của anh mà làm hưng phấn của mọi người tụt dốc, nhưng nguyên nhân chân chính thì chỉ anh mới biết.

Mục đích của anh thật ra là bởi muốn bắt được Daniel, vì anh muốn nói rõ ràng cùng Daniel. Cậu vẫn trốn tránh không gặp anh như vậy, chi bằng nhanh chóng đem lời nói rõ. Seongwu là một Xử Nữ hoàn mỹ, bất kể là đối với mình hay với người khác, yêu cầu cũng rất cao, ghét nhất là chuyện mơ mơ hồ hồ, bất thanh bất bạch. Coi như Daniel thật sự muốn cùng anh tuyệt giao, anh cũng nhất định phải hỏi rõ nguyên nhân.

Nhưng là, từ lần trước Daniel chạy đi trước mặt anh, đã gần một tháng nay anh không thấy cậu rồi. Trong thời gian này, Daniel nếu không mượn cớ thân thể không thoải mái, thì sẽ nói tạm thời có chuyện, tóm lại là không chịu hiện thân. Mà tiệc ăn mừng hôm nay, Seongwu rất rõ ràng, thân là hội trưởng hội sinh viên đại học K, Daniel là người chịu trách nhiệm chính, nhất định sẽ tham dự.

Đúng như anh dự đoán, bóng người Daniel đã xuất hiện bên trong phòng ăn, nhưng từ đầu tới cuối, cậu cũng không nhìn tới anh một lần. Đây chắc chắn là dội lên đầu Seongwu một thùng nước lạnh, vốn là muốn tìm cậu nói chuyện một chút, tâm tình trong nháy mắt cũng nguội xuống.

Là ý gì? Rõ ràng ban đầu người tới trêu chọc anh trước là Daniel, bây giờ làm thế nào mà anh trông giống như một người phát hỏa như vậy.

Càng nghĩ, trong lòng càng bất bình, Seongwu muốn dứt khoát cứ như vậy trở về trường học. Dù sao người ta cũng không định gặp anh, cần gì phải mặt nóng dán lên mông lạnh?

(*) Mặt nóng dán lên mông lạnh: Là người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như bị lãnh một xô nước lạnh.

Người tùy ý di chuyển, Seongwu lập tức xoay người đi ra ngoài, suy nghĩ trở lại trường học rồi nói cho Jaehwan một tiếng sau. Không nghĩ tới, thời điểm đi ngang qua nhà hàng, đột nhiên một kẻ say rượu từ bên trong chui ra, dùng sức bắt lấy cánh tay Seongwu.

Kẻ kia ánh mắt mờ mịt, chỉ vào Seongwu cười tà, "Đã trễ thế này, tại sao một mình Omega còn lêu lổng bên ngoài chứ?"

"Buông tôi ra."

Hắn ta không nghe, ngược lại còn tiến tới trên người Seongwu, trong chốc lát, mùi rượu nồng nặc chui vào trong mũi khiến anh chán ghét nhíu mày, vì vậy vội vàng vùng tay muốn tránh thoát, nhưng động tác này lại đồng thời chọc giận hắn ta, hắn đưa vòng qua thắt lưng Seongwu, dùng sức kéo anh trở lại hẻm nhỏ.

Uống say nên sức hắn đặc biệt lớn, cho dù Seongwu giãy giụa ra sao cũng không thoát khỏi kiềm chế của hắn. Kẻ nọ buông tay, hất một cái đem ném Seongwu lên bức tường lạnh như băng. Một trận choáng váng xông lên, Seongwu cố gắng đứng thẳng chân, lắc lắc đầu để cơn nhức đầu rút đi. Đột nhiên, hắn nhào tới, một cỗ mùi hương Alpha mãnh liệt xâm lược trong nháy mắt vây kín Seongwu, khiến anh hoảng sợ trừng mắt, đưa tay muốn đẩy hắn ra.

Loại mùi hương Alpha này, không thể quen thuộc hơn nữa.

Ký ức tuổi thơ nháy mắt tràn về trong đầu Seongwu, người cha uống say, Alpha phát tình, mùi hương nồng nặc ngập tràn muốn chiếm làm của riêng, hung hãn đem anh đè dưới người, khiến anh không cách nào nhúc nhích ——

Giờ phút này, cũng cùng với tên say rượu trước mắt chồng lên nhau.

Nỗi sợ hãi và chán ghét mãnh liệt nhất thời chi phối cả người Seongwu, anh liều mạng vùng vẫy tứ chi kịch liệt giãy giụa, lên tiếng kêu khóc, "Cứu mạng! Ai đó, ai đó mau tới, mau cứu tôi!"

Nhưng có lẽ là đêm đã khuya, vị trí đó vừa vặn lại hẻo lánh, tiếng Seongwu thét lên cũng không có ai trả lời, còn bị tên say rượu hung hãn tát trên mặt.

"Kêu la cái gì! Giữ lại chờ lão tử ký hiệu lên người rồi kêu sau đi!"

Thời điểm hắn bắt đầu xé rách quần áo trên người anh, Seongwu đã mất đi khí lực, tuyệt vọng nhắm lại hai mắt. Giờ khắc này, trong miệng cuối cùng chỉ có thể nói ra, là tên của người đó.

"Daniel..."

***

Daniel đã gần một tháng không thấy Seongwu, cậu hoài nghi có phải mình sắp mắc bệnh tương tư hay không. Chỉ cần ngửi được bất kỳ mùi hoa chi tử nào, phản ứng của cậu cũng sẽ đặc biệt lớn, cho là Seongwu tới, mỗi lần đều làm người xung quanh sợ hết hồn.

Hôm nay cậu quyết định sẽ đến buổi tiệc một chút bởi thân là hội trưởng hội học sinh đại học K, tiệc ăn mừng ít nhất phải tới lộ mặt. Một điểm khác chính là, cậu cảm thấy Seongwu sẽ không xuất hiện.

Dù sao tiệc mừng tụ tập nhiều Alpha như vậy, nhất định sẽ không tránh được khoảng cách tiếp xúc gần hơn một chút, dựa vào mức độ nhạy cảm của Seongwu đối với mùi hương của Alpha, hẳn là anh sẽ không tham dự kiểu trường hợp này mới đúng.

Nhưng nháy mắt nhìn thấy Seongwu bước vào phòng ăn đó, Daniel mới phát hiện cậu đoán sai rồi.

Một khoảng thời gian không thấy, anh tựa hồ lại gầy hơn thì phải.

Seongwu cười nhạt, cùng tất cả mọi người chào hỏi, sau đó rúc vào một góc, tự mình lẳng lặng ăn gì đó. Thời điểm anh ngẩng đầu, Daniel nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác, làm bộ chuyên chú nhìn thức ăn trước mặt.

Daniel cúi đầu xoa xoa mũi, thất bại thở dài.

Tại sao ở nơi mùi hương hỗn tạp này, mùi hoa chi tử của Seongwu vẫn như cũ rõ ràng như vậy? Từ khoảnh khắc Seongwu bước vào phòng ấy, mùi hương của anh liền chiếm cứ trong mũi Daniel, kéo dài mãi không thôi.

Minhyun ở một bên nhìn thấy không khí lúng túng giữa hai người, tò mò lại gần hỏi, "Daniel, em cùng Seongwu thế nào vậy? Cãi nhau?"

Daniel buồn buồn không vui lắc đầu, "Không có."

Là cậu đang đơn phương tránh né Seongwu mà thôi.

Minhyun bĩu môi nói, "Hôm nay là tiệc mừng của hai trường chúng ta, kết quả hai thủ lĩnh các cậu một người lạnh mặt lạnh ăn gì đó không nói lời nào, một người buồn buồn không vui ngồi ở chỗ này uống trà ô long, phá hư bầu không khí."

"Minhyun, anh cũng đừng quản em." Daniel lại rót một tách trà ô long, khóe mắt vẫn không tự chủ liếc về phía Seongwu.

Nhìn thấy Seongwu mặt đầy ẩn nhẫn đứng dậy đi ra ngoài, Daniel rốt cuộc không nhịn được, ném lại cho Minhyun một câu "Minhyun, không cần chờ em về" xong, liền vội vàng đi theo anh ra khỏi phòng.

Nhưng ra ngoài, đã không thấy Seongwu đâu nữa.

Daniel nhíu mày một cái, suy nghĩ Seongwu sẽ đi nơi nào. Nhìn bộ dạng vừa rồi của anh, nhất định lại là thân thể không thoải mái. Nói cậu không cẩn thận cũng được, không có tiền đồ cũng được, giờ phút này cậu chính là không có biện pháp nào để Seongwu một người rời đi.

Trong thời gian ngắn như vậy, hẳn là Seongwu chưa đi được bao xa. Daniel suy nghĩ một chút, quyết định lượn quanh khu vực bên cạnh mấy vòng, xem có thể tìm được người hay không.

Thời điểm đi ngang qua ngõ hẻm, Daniel lập tức ngửi thấy mùi hoa chi tử quen thuộc, còn chưa kịp vui vẻ, trong lòng lại dâng lên một cỗ không đúng.

Trong mùi hoa chi tử thế nào lại trộn lẫn với mùi hương của Alpha? Hơn nữa còn là mùi hương Alpha đang trong trạng thái phát tình.

Daniel mở lớn mắt, lòng chợt lạnh, nhanh chóng xông vào trong hẻm. Nhìn thấy một kẻ say là trung niên đang đè trên người Seongwu, xé rách quần áo anh. Daniel giận đến mù quáng, nhất thời lửa giận hừng hực xông lên đầu, không suy nghĩ nhiều liền giơ nắm đấm nện vào trên mặt hắn.

Tên say bụm mặt, tức giận nhìn về phía Daniel, vung tay lên muốn trả đũa.

Trong giây lát đó, mùi hương mạnh mẽ trên người Daniel tỏa ra, bạch xạ hương cường thế nổi giận đùng đùng đầy uy hiếp cùng cảnh cáo khiến Alpha đang say dừng lại động tác, ngây người tại chỗ. Cỗ lực đè nén khiến hắn vô hình chấn động, trong nháy mắt bị sợ hãi thay thế, giống như bản năng của động vật, hắn rất nhanh liền hiểu mình không phải là đối thủ của đối phương, vì vậy vội vội vàng vàng xoay người chạy đi.

Tên say vừa rời đi, Daniel liền vội vàng ngồi xuống ôm Seongwu vào trong ngực, "Seongwu, anh không sao chứ?!"

Seongwu tựa hồ còn đang trong trạng thái chưa hoàn hồn, vừa ngửi được có Alpha đến gần mình, phản ứng liền đặc biệt lớn, hơn nữa thân thể anh đã bị Alpha kia kích thích, trước thời hạn liền tiến vào thời kỳ phát tình, giờ phút này nóng ran cùng sợ hãi trong cơ thể anh lần lượt thay nhau sôi trào, khiến anh đặc biệt khó chịu.

"Seongwu, không sao rồi, không sao rồi, em ở đây..." Daniel nắm thật chặt bàn tay đang giãy giụa của Seongwu, không ngừng ở bên tai anh lặp lại lời nói, muốn anh phục hồi tâm tình đang kích động, cũng không để ý móng tay của Seongwu trong lúc giãy giụa đã cào lên khiến cậu bị thương.

Đang lúc mơ hồ, dường như Seongwu nghe thấy âm thanh của Daniel, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ khàn khàn kia, vô cùng kỳ diệu khiến anh dần dần an tâm.

"Daniel...?" Seongwu do dự hỏi.

"Là em, là em." Daniel nắm tay Seongwu, chứng minh sự tồn tại của mình với anh. "Anh không sao rồi."

Có lẽ là trong nháy mắt liền thả lỏng, sắc mặt Seongwu tái nhợt, khó khăn nói, "Anh, anh muốn ói..."

Nghe vậy, Daniel vội vàng đỡ Seongwu dậy, vỗ vỗ lưng anh, nhưng Seongwu chỉ là nôn khan mấy tiếng, gì cũng không phun ra. Ý thức được mùi hương của mình có thể sẽ làm Seongwu cảm thấy không thoải mái gấp đôi, Daniel muốn buông tay ra để lui về phía sau mấy bước, lại bị Seongwu nắm thật chặt.

"Đừng đi."

Cảm giác chán ghét rút lui, còn xúc cảm nóng ran tranh nhau xông lên. Rõ ràng là không cách nào chịu đựng được mùi hương của Alpha, giờ phút này, Seongwu lại cảm thấy bạch xạ hương bên người dễ ngửi vô cùng, khiến anh đặc biệt an tâm.

Daniel cũng ngửi thấy mùi hoa chi tử trong không khí dần dần có xu hướng đậm hơn, rất nhanh liền ý thức được Seongwu đã tiến vào thời kỳ phát tình trước thời hạn, vội vàng hỏi, "Seongwu, anh phát tình rồi, anh có mang theo thuốc ức chế không?"

Seongwu lắc đầu một cái, khó khăn nói, "Không có."

Daniel nóng nảy, suy nghĩ một chút liền ôm ngang người anh, "Em mang anh đến bệnh viện."

"Daniel, anh thật khó chịu..." Đầu Seongwu không ngừng cọ xát loạn trên cổ Daniel, hơi thở ấm áp lướt qua trên da thịt, khiến cậu nổi lên một trận run rẩy. Sau đó, Seongwu thậm chí còn tệ hơn, đưa đầu lưỡi ra liếm liếm yết hầu cậu, khiến cậu chỉ có thể liều mạng hít sâu, đè xuống bản năng đang xao động của Alpha.

"Seongwu, đừng làm rộn, anh ráng nhịn chút nữa..."

Nhưng Seongwu giống như đã quyết định không chịu để cậu dễ chịu hơn, duỗi người vòng qua sau cổ Daniel, khẽ cắn lên tuyến thể của cậu, nhẹ giọng nỉ non, "Anh nóng quá..."

Lúc này, nếu như cậu không có phản ứng thì chính là Liễu Hạ Huệ.

Daniel gầm nhẹ một tiếng, nét mặt xoắn xuýt cúi đầu nhìn Seongwu, "Seongwu, không nên ép em."

Seongwu mở đôi mắt mê hoặc, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, không suy nghĩ nhiều, đem môi mình dán lên cổ Daniel.

"Daniel..."

Daniel sửng sốt, tùy ý để Seongwu vuốt ve gặm cắn trên môi cậu, một lúc lâu, cậu mới hoàn hồn lại, nhắm mắt hôn trả. Cậu cậy môi Seongwu ra, quấn lấy đầu lưỡi của anh khẽ mút, cùng anh trao đổi nước miếng. Dần dần bạch xạ hương nồng đậm vây quanh hai người, từng chút từng chút xông vào mùi hoa chi tử, khiến cho chất dẫn dụ rối loạn trong cơ thể Seongwu dần dần yên phận.

Daniel kiềm chế ngừng lại, nhìn Seongwu hơi thở hổn hển khẽ tựa vào trong ngực cậu, ửng đỏ trên gò má anh nhạt dần, cả người mơ màng buồn ngủ. Cậu biết dùng hôn môi tạm thời ký hiệu, hiệu quả cũng không lớn, thời kỳ phát tình của Seongwu bất kỳ lúc nào cũng có thể phát tác lần nữa.

Daniel thở ra, lấy lại bình tĩnh, gọi điện thông báo cho Minhyun cùng Jaehwan, rồi ra phố chặn một chiếc xe taxi, chạy về phía bệnh viện. Giằng co một đêm, trong bệnh viện, bác sĩ truyền cho Seongwu thuốc ức chế cùng thuốc an thần, thật vất vả mới để thời kỳ phát tình của Seongwu tạm thời trì hoãn.

Daniel nhìn Seongwu đang ngủ say trên giường bệnh, giơ tay lên khẽ chạm vào một bên má sưng đỏ, vẫn hiện lên dấu bàn tay, hồi tưởng lại chuyện mới vừa phát sinh. Daniel lập tức lâm vào tự trách, vô cùng trách mình vừa rồi tại sao không sớm hơn một chút đi ra ngoài theo Seongwu, nếu như cậu đi ra sớm thêm mấy phút nữa, Seongwu có phải sẽ không gặp phải loại chuyện này hay không.

Tại sao trời cao muốn tàn nhẫn như vậy, để Seongwu lại một lần nữa trải qua ác mộng này? Bất kể là lần đầu tiên hay lần thứ hai, bên cạnh Seongwu cũng không có người bảo vệ anh.

Mà điểm này lại khiến cho Daniel đặc biệt hối hận.

Đều do cậu! Nếu như có thể, cậu hy vọng Seongwu sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại loại chuyện này. Nếu như có thể, cậu muốn đem hết khả năng, chờ đợi anh, ở bên cạnh anh, thích anh, yêu anh, bảo vệ anh.

Do dự cùng bất an lúc trước, vào giờ khắc này toàn bộ bị phá vỡ. Daniel nghĩ, coi như Seongwu từ đầu đến cuối không muốn chấp nhận cậu, cậu cũng sẽ nghĩ biện pháp mặt dày mày dạn quấn lấy anh, nếu như cuối cùng chỉ có thể làm bạn, chỉ cần có thể để cậu tiếp tục chờ đợi ở bên cạnh anh, bảo vệ anh là tốt rồi.

Daniel đứng dậy, kiên định nắm tay Seongwu, nhắm hai mắt lại, cúi người đặt lên trán Seongwu một nụ hôn nhẹ.

"Seongwu, em thề, em tuyệt đối sẽ không buông tay anh ra nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro