Chương 20.1 - Trái tim cây thùa xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tương truyền ở Mexico có một thần thoại thế này,

Người Aztec kính ngưỡng Thần Mặt Trời Huitzilopochtli, thần đã chỉ cho người dân bộ tộc địa điểm xây dựng kinh đô mới là nơi có một con đại bàng mang trong miệng một con rắn và đậu xuống cành cây xương rồng, như vậy dân tộc mới có khả năng càng thêm phồn vinh. Đến cuối thế kỉ 13, người Aztec đi đến nơi thấp nhất của cao nguyên trung bộ thì quả nhiên thấy được cảnh tượng kia"

Seong Wu vừa nói vừa chỉ cho đoàn du lịch nhìn ra ngoài cửa xe, con đường bên phải với hàng cây xanh thẳng tắp có một bức tượng đại bàng và con rắn.

"Biểu tượng này cũng là quốc kỳ và quốc huy của Mexico"

Vừa dứt lời, Daniel liếc mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ: "Chẳng phải ngày hôm qua ăn một món làm từ ruột của cây xương rồng kia sao~ Không ngon gì hết, lại chẳng có miếng thịt nào"
... ... . . .

Cố nén tâm trạng muốn đập cho samoyed một cái, mèo nhỏ tiếp tục bài giới thiệu thường lệ của cậu.
Theo lịch trình ngày hôm nay, đoàn sẽ đi xe đến tham quan một thành phố nhỏ chuyên sản xuất bạc tên là Taxco. Một chuyến đi mất 2 tiếng đồng hồ cũng không tính là lâu, buổi tối sẽ vòng về Mexico nghỉ ngơi.

Mèo nhỏ cấm Samoyed ngồi ở hàng ghế thứ nhất trên xe du lịch, không được dựa vào cậu gần như vậy. Chó con vô cùng không tình nguyện chạy về phía sau ngồi, nhưng mà vẫn không chịu buông tha, hoàn toàn nằm gục lên lưng ghế của chỗ ngồi phía trước, nhìn chằm chằm Seong Wu. Một bộ 'Thật muốn đem baby mèo nhỏ cuốn bánh ngô ăn tươi~', suýt nữa chảy nước miếng ròng ròng.

Hừ! Seong Wu nghĩ đến sáng sớm hôm nay bị chó con hư hỏng kề vai sát cánh ăn hết đậu hũ, vậy mà mấy dì trong đoàn còn hết sức thích thú mà nói với bọn họ: Aigoo~ thanh niên trai tráng thật là tốt nha~ mới quen biết được có hai ngày mà lập tức thân như vậy rồi.

Một chút cũng. KHÔNG. TỐT!

Chó con ngu xuẩn không biết gì hết, mèo nhỏ vẫn vô cùng rối rắm, không biết rốt cuộc có nên giữ lại số điện thoại của cậu ấy không.

Lật lại cuộc gọi tối hôm kia. . . . Tiếng nói của Daniel sau 5 năm lại vang lên trong loa lần nữa. Giọng nói vẫn đùa dai và ấm áp như thế, giống y như cuộc điện thoại mà mỗi ngày Seong Wu chờ mong từ mối tình đầu. Seong Wu không thể phủ nhận nội tâm có chút kích động.

Nghĩ ngợi một lúc, lỡ tay đem số điện thoại kia lưu vào mục 'Người nhà' trong điện thoại. Thế nhưng không lâu sau, lại quyết tâm nhấn phím hủy bỏ.

Có phương thức để liên lạc, hay không có thì tốt hơn nhỉ. . .

Toàn bộ quá trình đấu tranh tư tưởng kéo dài đến bữa sáng thì gián đoạn, xung quanh vô cùng ồn ào. Tiếng muỗng nĩa va chạm vào nhau, tiếng kéo valy và tiếng khúc nhạc tươi vui quanh quẩn bên tai. Kỳ thực samoyed đang ngồi ở đối diện mèo nhỏ, tai cụp lại, nhưng Daniel vẫn vô cùng tinh thần mà để một miếng bánh ga-tô mềm vào đĩa của Seong Wu.

Đồng bộ tư duy thoáng cái toàn là số âm.

"A~ Bụng của tiểu khả ái đã tốt hơn một chút rồi sao?", Daniel đi đến khu đồ uống, dùng tách cà phê rót cho baby một ít sữa tươi nóng.

"Muốn uống nước có bọt trào lên ùng ục ùng ục. Muốn uống nước có gas hương đào", mèo nhỏ túm lấy tay áo lông màu xanh phủ quá mu bàn tay, vươn ngón trỏ đẩy tách sứ trước mặt ra xa.

"Không được! Sáng sớm không thể uống đồ lạnh nữa!"

Không cho uống thì sẽ gây sự  ̄ェ ̄! Mèo hư hỏng vươn móng vuốt ra cầm lấy một viên đường hình vuông ném vào trong chén yến mạch của Daniel, le lưỡi nhăn mặt. Daniel tức giận bắt lấy cổ tay Seong Wu, nhìn mèo hư hỏng 2 giây, nhưng lại không đành lòng trách phạt cậu ấy, đành phải kéo bàn tay be bé qua khẽ cắn lên các khớp xương trắng nhỏ.

>//////////////< Làm cái gì vậy a! Đang ở trong phòng tiệc buffet đông người mà~~~ mèo mềm bị dọa sốc đơ người, rút móng vuốt lại, dùng cái miệng nhỏ nhắn dính đầy sữa tươi ngậm lấy một miếng bánh hạnh đào, đứng lên xoay người bỏ chạy.

Không thể sáp lại gần Daniel quá mức, trong phạm vi một thước đều là khu vực nguy hiểm.

Nghĩ sao làm vậy, trong quá trình tham quan Seong Wu đều nghĩ hết biện pháp để tránh xa cậu ấy. Cũng may dường như Daniel đặc biệt cảm thấy hứng thú với toà thành cổ này, trên đường đi cũng không quá mức bám chặt.

Taxco là một tòa thành được xây dựa vào núi với kiến trúc chằng chịt, bởi vì nơi đây có rất nhiều quặng bạc nên nổi tiếng với việc sản xuất các món vật phẩm trang sức bằng bạc vô cùng tinh xảo. Thành phố nhỏ xinh đẹp với lịch sử lâu đời, cũng không quá đông dân cư. Những bức tường trắng như tuyết và mái nhà màu hồng đào, những cửa sắt nhiều màu trạm trổ hoa văn dường như đang kể lại vô số câu chuyện xa xưa. Trước cửa sổ của một căn nhà cổ kính nở rộ một hàng hoa thược dược, bốn mùa đều tỏa hương thơm ngát dễ chịu, màu sắc tươi đẹp, cho dù đang là mùa đông cũng có thể làm cho lòng người ấm áp.

Đi ở con đường nhỏ trên sườn dốc uốn lượn trải đầy đá vụn màu nâu nhạt, gió thổi lành lạnh, từ ban công của những căn nhà nhỏ cập bên mép đường truyền đến hương bột giặt quần áo nhàn nhạt. Những lúc rảnh rỗi Daniel lặng lẽ đến gần, muốn dùng khăn quàng cổ quấn lấy mèo nhỏ nhưng cậu ấy lại nhẹ nhàng trốn thoát. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé muốn để vào trong túi áo khoác sưởi ấm cũng không cho phép.

"Tốt nhất là cậu cứ đi đường của cậu! Thân thiết với hướng dẫn viên du lịch như vậy để làm chi~", mèo nhỏ nhảy vào mái hiên bên đường tức giận gào thét.

"Muốn thân thiết với cậu cơ!"

Xí, người xấu!

Mèo nhỏ đưa hàm răng nhỏ trắng bóng ra, đôi tay be bé chống nạnh, nhe răng nhếch mép uy hiếp samoyed! Đáng tiếc hết thảy những hành động ra oai này ở trong mắt samoyed mà nói, chỉ là hành động dụ dỗ ngây thơ tỉnh tỉnh mê mê như từ trước đến nay, ngốc đến vô cùng đáng yêu mà thôi. . .  Đúng là bi kịch.

Mèo nhỏ nhe răng nanh ra rất đáng yêu, thả cậu ấy chạy tung tăng trên đồng cỏ nhỏ. Ánh sao đêm nháy mắt sẽ hiện ra, sau đó bắt cậu ấy lại hôn nhẹ một chút, liếm liếm xong thì ăn tươi!

(Sương mù bay. . . )

Đứng trước giáo đường Santa Prisca theo kiến trúc Gothic ở Taxco, hai tòa tháp đôi cao hơn 40m hình trụ được xây bằng đá hồng. Bên trong được thiết kế vô cùng hoa lệ với những cung tròn được nạm vàng mạ bạc để trang trí. Ở một cái thành phố nhỏ lại có một giáo đường tinh xảo xa hoa như vậy, Daniel có chút cảm khái.

"Chẳng phải cậu đã sớm nhìn chán những kiến trúc như vậy rồi sao?". Seong Wu vẫn cho rằng sau khi tốt nghiệp trung học thì Daniel đã trở về Pháp, cho nên. . .

"Không phải đâu~ Tuy có giáo đường nhưng cũng không tính là nhiều"

Ngẩng đầu nhìn lên đỉnh giáo đường có một thập tự giá màu vàng kim, bầu trời rất sáng sủa. Vào buổi trưa nên nền trời mênh mông xanh thẳm chỉ có mỗi một màu xanh bình thản, nhìn không thấy một đám mây trắng trôi nổi. Trong sạch nhưng dường như có chút lạnh lùng.

Việc sắp xếp lịch trình cả ngày xem như cũng rất nhẹ nhàng, đoàn du lịch hạng sang nên cũng không quá để ý đến số tiền tiêu dùng mỗi khi vào một cửa hàng nào đó. Seong Wu hẹn giờ với tài xế, để mọi người tự do khám phá các con đường nhỏ cổ kính, có thể lựa chọn một ít vật phẩm trang sức mà mình thích ở trong những tủ kính vô cùng hấp dẫn làm quà tặng, hay là tìm một quán cà phê nho nhỏ ven đường hưởng thụ cảm giác thanh nhàn của một buổi trà chiều kiểu Tây Ban Nha.

Daniel từ một cửa hàng tạp hóa nhỏ đi ra, cao hứng bừng bừng mà nhe răng cười ngốc. Ở cửa hàng sách cuối dốc tìm được Seong Wu, mở lòng bàn tay cậu ấy ra bỏ một vật khoảng 5-6cm vào. Đứa bé kia rất sợ Daniel đụng vào ngón tay cậu ấy. Bởi vì. . . sẽ thấy sợi dây tơ hồng biến mất đã lâu vẫn thắt ở ngón tay cả hai. Vẫn là màu sắc đỏ rực như máu, thấm đẫm cả nội tâm. Điều này làm trong lòng mèo nhỏ cảm thấy rất khó chịu.

Rõ ràng đã nói không bao giờ. . . gặp lại nữa.

Không muốn nhung nhớ, cũng không muốn thích.

Vật đó lành lạnh trong tay, là một mèo nhỏ bằng bạc, trên cổ buộc một chiếc nơ con bướm và một chiếc chuông xinh xắn. Seong Wu nắm nó trong lòng bàn tay, kích thước vừa khớp có thể ôm trọn. Nhưng nhìn mèo bạc mỉm cười tủm tỉm vô cùng ấm áp, Seong Wu không sao làm được.

Ánh mắt của Daniel dường như tràn ngập chờ mong, Seong Wu biết cậu ấy muốn nhìn mình khi nhận món quà nhỏ sẽ vui vẻ, sẽ cười với cậu ấy. Nếu như là Seong Wu của 5 năm trước, có lẽ sẽ mang khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu vui vẻ mà nhào vào trong lòng bạn trai. Sẽ ôm lấy thắt lưng Daniel làm nũng, sẽ cố tình nói 'Tớ không phải là mèo béo tròn vo như vậy đâu~', sau đó chờ Daniel dụ dỗ cậu, cười đùa với cậu.

Nhưng Seong Wu của hiện tại không được nhận quà của Daniel.

Từ chối cả nửa ngày, nhưng vẫn để cho chó con hư hỏng bắt được balô của cậu, cố ý móc vào. Cho dù mèo nhỏ không muốn nhìn thấy nó, nó vẫn theo mèo ngây ngốc như cũ. Mỗi khi đứa bé kia nhúc nhích, chiếc chuông phía sau sẽ phát ra tiếng vang dễ nghe. Tiếng chuông rất nhỏ, nhưng Daniel cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Mèo nhỏ cất giấu tâm sự, cũng không thường nói chuyện. Không thèm phản ứng Daniel liền một người nho nhỏ cố chết xông về phía trước, những hòn đá nhỏ trên đường thoáng rung động.

Thẳng đến lúc chập tối, trên đường trở về mới lộ ra nụ cười của một hướng dẫn viên chuyên nghiệp làm công ăn lương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro