Chương 6 - Ngôn ngữ mê say, là sự trói buộc của cậu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Teotihuacan theo tiếng của thổ dân Châu Mỹ có nghĩa là 'Thánh vực của các vị thần', những lễ cúng tế chủ yếu được tổ chức ở Kim tự tháp Mặt trời và Kim tự tháp Mặt trăng nhỏ hơn, ở giữa còn có một vong linh đại đạo nối liền hai kim tự tháp. Là di tích cổ tiêu biểu của Mexico.

Kim tự tháp mặt trăng được xây ở trên sườn đồi, mặt chính rất dốc, có cầu thang với hơn 200 bậc nhưng không có hành lang phòng hộ. Những thành viên trong đoàn của Seong Wu tuổi tác chênh lệch khá nhiều nên cậu đề nghị mọi người hãy cẩn thận khi leo lên. Tốt nhất là lượng sức mà đi, sức khỏe không tốt thì ở dưới đất chụp ảnh lưu niệm là được rồi.


Samoyed khăng khăng muốn đi lên trên ngắm một chút, còn muốn mèo nhỏ cùng đi. Seong Wu đã tới vô số lần rồi nên hiển nhiên không có nhiệt tình. Bị Daniel cuốn lấy không có biện pháp cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.


Đứng ở đỉnh kim tự tháp, miếu thần và tượng thần mặt trăng cổ đại sớm đã bị hủy hoại chỉ còn lại một nền đất rộng, trông xuống vong linh đại đạo ở phía dưới như đầu cuối của âm phủ. Gió lạnh thổi vù vù, Seong Wu bọc mình thật chặt trong áo khoác. Daniel vươn tay kéo mèo nhỏ đứng cạnh mép đài cao trở về bên cạnh mình.

Phía trước là vách treo, phía sau là samoyed thích quấn người.

"Đừng do dự nữa~" mèo nhỏ tính tình quật cường không chịu quay đầu lại nhìn Daniel.

Daniel nắm lấy bàn tay Seong Wu nhưng im lặng không nói lời nào. Rõ ràng xung quanh toàn là những người trèo lên kim tự tháp để ngắm mặt trời lặn, ồn áo náo nhiệt. Thế nhưng Seong Wu có thể cảm nhận rõ cả hô hấp và ánh mắt của cậu ấy. Bầu không khí yên tĩnh khiến Seong Wu vô cùng căng thẳng. May là có một gia đình leo cầu thang gần đến đỉnh nhìn thấy Seong Wu liền gọi tên cậu, vội vàng lấy lý do 'công tác làm trọng' mà chạy mất.

Sợ Daniel bỗng nhiên có nhắc tới chuyện ấy, lại dường như không thể áp chế được sự chờ mong. Một câu nói bình thường nhưng nếu mang theo thanh âm của Daniel mà phát ra thì sẽ biến thành một câu nói tràn đầy ma lực, trói buộc thật chặt.

Thật vất vả sống qua ngày hôm nay, ngẫm lại buổi tối còn phải ở cùng Daniel. . . . . Mèo nhỏ không có lấy một cơ hội để thở phào.


Vào thang máy để lên phòng, samoyed bước một bước thật dài sang phải để áp sát mèo nhỏ, tìm tòi bàn tay nhỏ bé của cậu mà nắm lấy.

Mèo nhỏ giãy không ra, khô khan mà nói một câu: ". . . Có camera đó"
"Xí! Có camera cũng sẽ không buông ra!" Daniel nắm bàn tay của Seong Wu chặt đến mức làm đau cậu ấy, "Cái khách sạn rác rưởi này muốn quản chuyện người khác dắt tay mèo nhỏ sao?!"

Bảng số kiểm soát tầng ở trên thang máy chậm rãi tăng lên.

Seong Wu cúi đầu, cố gắng dùng từng ngón tay phải mở ngón tay Daniel ra, nhưng vẫn uổng công . . .

"Không phải khách sạn muốn quản, là tớ không muốn có liên quan với cậu, được chưa?"
"Không được! Hãy dẹp hết mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu cậu đi!"

Rất nhanh lên đến lầu 9, Daniel lôi Seong Wu ra ép lên bức tường ngoài hành lang, đè chặt vai cậu.

Khẽ cúi đầu, trán của hai người chạm vào nhau. Thậm chí tóc mái màu vàng kim của Daniel hơi phủ lên lông mi của Seong Wu, khiến cậu rất muốn chớp mắt. Tròng mắt chỉ đủ phản chiếu hình dáng đôi mắt khi tỏ khi mờ của đối phương.

"Thấy rõ chưa?! Tớ! Kang Daniel nói không được phép là không được phép! Cậu có thể không thích tớ, nhưng không thể ngăn cản tớ yêu cậu. Chỉ đơn giản vậy thôi!"
"Hiểu chưa?!"

Lúc bàn tay Daniel khẽ xoa gương mặt của cậu, Seong Wu liền trực tiếp . . . cạp một cái!

Hiểu cái quỷ gì. . . .



Trong các khách sạn ở đất nước này, nhân viên phục vụ thỉnh thoảng thích làm ra những chuyện "ngạc nhiên". Những chuyện như thế Seong Wu làm hướng dẫn viên du lịch đã nhiều năm nên theo lý thuyết đã sớm gặp qua rồi, không còn cảm thấy hốt hoảng nữa.

Nhưng khi cậu phát hiện người ta 'không biết có phải bởi vì hôm qua bọn họ để lại rất nhiều vết tích kịch liệt ở trên giường hay không' mà kết luận đây là một cặp tân hôn trẻ đang đi du lịch hưởng tuần trăng mật, cho bọn họ cả một phòng đầy bong bóng và một giường đầy cánh hoa hồng đỏ. Nhìn rất . . . thụ thương.

Mèo nhỏ tức gần chết rồi, bang bang bịch tiến lên kéo cửa lan can ra, ném toàn bộ bong bóng màu sắc sặc sỡ ra ngoài.

Daniel hư hỏng vịn tường cười đến mức khom xuống rồi lại ngửa ra.

"Ây da~ Khách sạn này cũng quá tâm lý rồi, phải lập tức lên mạng cho 5 trái tim ❤ khen ngợi mới được!"

Samoyed lập tức nhào lên giường nằm tạo dáng trêu ngươi, vỗ vỗ khoảng giường trống trước mặt nhìn về phía mèo nhỏ đang tức giận mà nháy mắt một cái: "Sweetheart mèo~ qua đây để anh yêu một hồi mau!"

T_______T

Mèo nhỏ liền nhào qua cho samoyed ăn tay đấm chân đá.

"Mau cút qua một bên đi! Đồ lưu manh!"



Thật vất vả mới phủi sạch sẽ tất cả cánh hoa, lừa được mèo nhỏ ngạo kiều hết giận rồi. Daniel ngồi trên chiếc ghế sa lon nhỏ màu hồng, nhìn Seong Wu móc cái gì đó trong cái va ly nhỏ của cậu ấy ra, là một bộ áo ngủ liền thân hình động vật còn có cả hai cái lỗ tai nữa.

"Baby, cậu muốn tớ mặc cái này ? ? ?" Samoyed cầm lấy, đo đo trên người mình. . . . .
"Ô~~~" nhỏ tới mức tay chân đều lòi ra cả khúc.

Động vật nhỏ to lớn mở to đôi mắt màu chocolate, một cái đầu tóc màu vàng kim cuốn xoăn rất đáng yêu, Seong Wu cố gắng kiềm chế ý nghĩ, đừng có nhào qua ôm samoyed một cái, hất chiếc cằm nhỏ lên:
"Hừ! Tớ đây là sợ có chú chó con ngu xuẩn lõa thể ngủ như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe cả thể xác và tinh thần!"

Nơi ăn cơm vừa lúc ở gần trường học của Seong Wu, mèo nhỏ vẫn hay chạy về phòng ngủ lấy một ít đồ dùng. . . Samoyed một chút hành lý cũng không mang theo, cứ tay không mà tới đây. . . . Không phải chó con ngu xuẩn thì còn là cái gì!

Tia thấy mèo nhỏ móc ra một bộ quần áo carô bình thường dùng để mặc ở nhà, Daniel nhất quyết lựa chọn bộ quần áo carô kia, coi như hơi ngắn cũng không tới nổi nào. Bộ mèo đáng yêu nên để chính mèo nhỏ mặc mới hợp.

Quá lười để cùng cậu ấy đôi co.

Mèo nhỏ đi tắm rửa thay quần áo trước, vừa vào phòng tắm liền nhanh chóng 'kịch' một tiếng khóa cửa lại.


"Con mèo lừa đảo! Sao cậu có thể không tin tưởng tớ như vậy chứ?! Khóa cửa rồi nếu lỡ tiểu Ong không may xảy ra chuyện gì thì tớ làm sao cứu kịp!". Ở bên ngoài, Daniel hư hỏng cầm lấy cái gạc tàn thuốc trên bàn đập bốp bốp vào ổ khóa, còn giả bộ chân chất mà kêu mèo nhỏ mở cửa.
Mèo nhỏ dù có ngốc cũng không thể nào tin tưởng cậu ấy, quăng cái khăn mặt lên cánh cửa mờ: "Chỉ cần cậu đừng xông vào thì sẽ không có chuyện không may xảy ra!"



Chỉnh máy nước nóng đến mức lạnh nhất, không có lấy một chút ấm áp. Dòng nước lạnh buốt xương từ đầu vòi hoa sen chảy xuống. Seong Wu cúi đầu, một tay chống lên bức tường màu trắng sữa, tóc rũ xuống che cả con mắt. Nước lạnh từ đỉnh đầu chảy xuống qua mái tóc, gương mặt. Một phần của dòng nước từ sau cổ chảy xuống bả vai sau đó rơi xuống đất.

Căn bản không phải hoàn toàn không thể buông xuống. Thừa lúc hành trình của đoàn ở Mexico còn chưa đi quá xa, nếu nói với cơ quan du lịch rằng mình bị bệnh, xin điều một người khác đến thay thế công việc của cậu cũng là bình thường thôi.

Seong Wu cũng đang lo lắng chuyện này cả ngày rồi, lấy điện thoại di động ra lục tìm số điện thoại của Firelight. Ngón cái chần chừ đã lâu nhưng vẫn không ấn xuống được.

Mãi đến lúc trời nhá nhem tối, Seong Wu mới tự thuyết phục chính mình 'làm gì mà phải do dự như vậy, 5 năm này trôi qua còn có ý nghĩa gì nữa'. Sau khi bấm nút gọi, Daniel chạy tới hỏi cậu có muốn cùng nhau leo lên Kim tự tháp Mặt trăng không. Daniel nói hai chữ 'cùng nhau' vốn là một câu thần chú, Seong Wu trốn tránh không khỏi. Không gian xung quanh hỗn loạn nhưng cậu chẳng nghe, chẳng thấy gì cả.

Đầu dây bên kia ông chủ Firelight hỏi cậu, "Sao vậy? Alô~ O sauce cậu đang ở đâu vậy? Có chuyện gấp sao? Alô~~~"

Daniel nói: mèo nhỏ tuổi còn trẻ nhưng thể lực quá tệ, phải rèn luyện thật nhiều. Tớ sẽ giám sát cậu ~ Mau leo lên cầu thang!

Seong Wu bấm nút ngắt cuộc gọi, bị Daniel không nói không rằng kéo cổ tay đi đến chỗ cầu thang đá. Daniel hỏi, "Nữa sẽ lên máy bay đi Cancun hả?"

Seong Wu trả lời, ừm~ chỉ mất hai tiếng thôi, biển Caribbean rất đẹp. Nhưng mà chó con là thú nuôi nên làm gì mà biết thưởng thức. Hừ!

Daniel bắt đầu cười ha ha.

Kỳ thực 1 phút trước Seong Wu căn bản chưa từng muốn 'cùng nhau' với cậu ấy.

Mèo nhỏ vốn rất xoắn xuýt, không biết tại sao lại lo lắng những thứ đâu đâu. Nếu như cậu trốn tránh công việc này mà Daniel sẽ bỏ qua cho cậu thì cậu ấy còn là Kang Daniel sao.



Daniel vô cùng bất mãn khi tiểu Ong ở trong phòng tắm đề phòng cậu như đề phòng chó sói (không đề phòng cậu thì đề phòng ai!), rõ ràng samoyed là giống chó ưu tú, ấm áp đáng yêu, có thể đảm đương trách nhiệm chăm mèo trở thành người bạn đời tốt nhất của mèo nhỏ mà!

Những khoảng hở lúc xem TV samoyed luôn đảm bảo tuyệt đối không làm những chuyện 'dư thừa', mèo nhỏ mới cho phép cậu ấy lên giường. Nhưng chính mình vẫn phải dịch về trước, cách cậu ấy thật xa.

Mắt mở trừng trừng nhìn động vật nhỏ bày ra trước mắt, vừa tắm xong thơm ngào ngạt lại ăn mặc áo ngủ lông xù hình mèo nhỏ nhưng lại không thể bỏ vào miệng. . . Đây đối với một con samoyed 19 tuổi đang trong giai đoạn trưởng thành tuổi trẻ sung sức mà nói là chuyện vô cùng đau đớn, gian nan khổ cực dường nào chứ! Cậu có hiểu hay không hả! ! !

Mèo nhỏ xem TV nhưng luôn cảm thấy sau gáy lành lạnh, không biết samoyed lưu manh có đang chảy nước bọt, trong lòng điên cuồng hết lên 'Nhanh nhào vào trong chén của tớ đi!' hay không.

Trên TV chiếu một bộ phim truyền hình dài hơn 200 tập, Seong Wu thấy vậy liền mải miết xem, không thèm phản ứng Daniel nữa. Dứt khoát đội chiếc mũ trên áo ngủ lên đầu, không muốn có lấy chút tiếp xúc dù chỉ là tầm nhìn ngoại vi.

Daniel thấy Seong Wu một mình ngồi bơ vơ tĩnh lặng trước cái hộp phát ra ánh huỳnh quang màu sắc rực rỡ. Cơ thể nhỏ nhắn gầy yếu như thế, cánh tay nho nhỏ ôm lấy đầu gối. Từ phía sau không nhìn thấy biểu cảm trên mặt, thế nhưng hai lỗ tai trên chiếc áo ngủ liền thân dựng thẳng trên đầu, đầu nhọn trên tai theo hô hấp mà run lên. Trái tim Daniel kích động muốn nát ra rồi.

Ong Seong Wu non nớt đáng yêu như vậy làm sao có thể một mình chạy đến sinh sống ở cái thành phố quái dị màu sắc sặc sỡ nhưng đầy dẫy tội phạm ma túy, giao dịch ngầm của xã hội đen và nạn buôn người thế này chứ. Daniel từ phía sau đi đến ôm trọn mèo nhỏ vào lòng. Seong Wu quay đầu lại nhìn cậu, Daniel cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm đáng yêu của mèo nhỏ, đặt cằm lên vai cậu.

Vô số lý do nói cho Seong Wu biết hiện tại phải lập tức ngăn cản, nhưng vẫn muốn lựa chọn nghe theo trái tim của mình một lần. Một lần mà thôi.

Khe khẽ thở dài như đã chịu thua Daniel, không có giãy giụa nữa cứ mặc cho cậu ấy ôm. Thế nhưng không nhìn tới cậu ấy, cũng không nói gì.

Bộ phim nói bằng tiếng Mexico nên diễn cái gì Daniel cũng không hiểu.

Một lúc thì là cảnh phố phường ồn ào nhốn nháo, lúc lại là một cô gái tóc đỏ mặt tàn nhang vứt bỏ bó hoa hồng to do người cầu hôn tặng. Bầu trời chạng vạng bắt đầu đổ mưa, cô gái tóc đỏ nhảy lên chiếc xe con bọ cổ điển lau nước mắt. Người con trai mặc âu phục ở trong mưa điên cuồng chạy theo để đuổi kịp nàng, cô gái khẽ nhìn vào kính chiếu hậu để thấy cậu trai. Trời mưa rất lớn, dường như chặn đứng tất cả. Phim dừng lại ở đó, những dòng chữ cuối phim chậm rãi chạy lên. Daniel định hỏi Seong Wu hết phim chưa, có muốn đổi sang phim khác hay không? Đã thấy Seong Wu ngủ thật say trong lồng ngực cậu.

Khe khẽ đem mèo nhỏ đặt lên chiếc gối nằm to êm như kẹo bông gòn để cậu ngủ được ngon giấc, kéo chiếc chăn bông như đám mây trắng đắp ngay ngắn. Seong Wu theo tiềm thức cọ cọ đầu tìm vị trí thư thái nhất, nắm góc áo Daniel vùi hơn nửa gương mặt vào trong chăn. Daniel vươn tay tắt đi ngọn đèn ở đầu giường, nằm xuống bên cạnh mèo nhỏ.

Ánh sáng trong phòng rất yếu, chẳng nhìn thấy gì cả. Chỉ là khoảng cách khi cả hai rúc vào nhau khiến một hơi thở khe khẽ cũng có thể phả lên mặt đối phương.

Liệu trong giấc mơ của mèo nhỏ baby cũng có một con samoyed tóc cuốn xoăn rất thương rất yêu cậu ấy hay không?
———————————————————————-
Quà mừng toi thi cuối kì xong 😭🎉🎊🎈🎁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro